Chap 2
Author:
Từ chap này Junghwa sẽ được xưng là em,còn Hani sẽ được xưng là cô nha cho mọi người dễ phân biệt
----------
Hôm nay có vẻ đối với Park Junghwa là một ngày tốt. Không biết có nguồn động lực gì lại khiến em dậy sớm rồi còn đi ra ngoài công viên gần nhà để chạy bộ nữa.
Flashback
- Ta đã sắp xếp công việc ở công ty ổn thoả hết rồi nên trong một tuần tới ta sẽ nghỉ ngơi ở nhà. - ông Park ngồi trên ghế sofa lớn ngoài phòng khách nhàn nhã nói.
- Vậy là ba sẽ ở nhà với tụi con một tuần sao ba? - Solji vì đang bận rửa chén trong bếp nên không nghe rõ.
- Lâu rồi ba cũng chưa nghỉ ngơi nên muốn ở nhà nghỉ ngơi sẵn tiện xem cuộc sống sinh hoạt của tụi con có ổn hay không.
- Yeah!!! - không khí đang bình thường bị tiếng hét của Park Junghwa phá vỡ.
- Có chuyện gì mà con lại vui như vậy? - ông Park nhìn cô con gái bé nhỏ của mình.
- Nó vui vì ba ở nhà với nó đó, mỗi lần con nói ba không về nhà ăn cơm là mặt nó lại xụ xuống - Solji chặn lời Junghwa trước khi em kịp lên tiếng.
- Ba ở nhà con lại vui như vậy sao?-ông Park hỏi.
- Dạ đương nhiên là nó vui rồi ba - Solji lại chặn lời nói của em thêm lần nữa.
- Tại sao con lại vui như vậy?
- Dạ tại vì một ngày con và chị hai không gặp ba được nhiều, với lại cũng không có thời gian chăm sóc ba nên ba ở nhà thì tụi con có thể chăm sóc ba nhiều hơn - lần này em quyết không để bà chị già của mình chặn miệng mình lại nữa, ông Park vừa nói xong em lập tức trả lời rồi vênh mặt lên với Solji.
Solji cô chỉ biết cười trừ cho hành động trẻ con của em.
Ngược lại hiện tại
Ông Park vừa đi xuống lầu thấy Junghwa vừa đi vào nhà vừa thở hổn hển, người còn đầy mồ hôi nữa.
- Mới sáng sớm con đi đâu mà người lại đầy mồ hôi vậy? - ông Park hoài nghi.
- Con chỉ là đi chạy bộ thôi mà ba - em nhận thấy vẻ mặt ba Park lo lắng em liền nghĩ thầm chắc ông lại nghĩ em đi cướp ngân hàng hay gì nữa rồi.
- Xem ra ta không ở nhà các con vẫn sinh hoạt tốt - ông Park hài lòng.
- Dạ đương nhiên rồi ba - Junghwa cười thật tươi khi biết kế hoạch của mình đã thành công.
Em vì không muốn ba lo lắng về vấn đề sinh hoạt ở nhà khi ba đi làm nên hôm nay mới thức sớm đi chạy bộ để cho ba khỏi lo lắng.
- Sao hôm nay em siêng vậy Junghwa? Bình thường em đâu có thức sớm như vậy đâu? Còn chuyện chạy bộ là ngàn năm cũng không thấy em làm nữa - Solji thật sự bất ngờ khi nghe được cuộc trò chuyện giữa em và ba Park.
Em thầm mắng con người đáng ghét đang đứng trên cầu thang kia, kế hoạch của em đang thuận lợi tự nhiên lại phá hỏng hết.
- Vậy khi ta không có ở nhà con không chạy bộ sao Junghwa? - ông Park hơi thất vọng.
- Tại vì con không muốn ba lo lắng nên mới làm vậy - biết kế hoạch đã bị bại lộ em cũng nói thẳng ra luôn. Mới nói xong liền liếc xéo lên chỗ Solji. Solji bị cái liếc xéo của em làm cho lạnh người.
- Vậy từ giờ các con hãy chịu khó dậy sớm để chạy bộ đi, việc này cũng rất tốt cho sức khoẻ - ông Park đề nghị.
- Dạ được thưa ba - Junghwa trả lời không chút do dự.
- Dạ thưa ba - Solji trả lời với vẻ mặt buồn rầu.
Junghwa biết chị Solji không thích việc này vì ngày nào chị cũng làm việc tới khuya, sáng còn phải dậy sớm để tới công ty, bậy giờ bị bắt dậy sơm hơn nữa để chạy bộ chắc chắn chị ấy không vui. Junghwa rất muốn giúp nhưng mà ba Park đã nói rồi thì không cãi lời lại được. Em chỉ bước đưa khuôn mặt đáng thương ta cho Solji ý nói em cũng không muốn chuyện này xảy ra, Solji chỉ lắc đầu ý bảo không sao rồi đi lên lầu chuẩn bị đi làm. Em cũng lên phòng tắm rửa lại để chuẩn bị đi học.
Hôm nay em đến trường vẫn còn nửa tiếng nữa mới đến giờ học nên em định đi kiếm Hyerin để nói chuyện. Em dù gì cũng chưa quen biết ai ngoài Hyerin trong cái trường này, nên việc đi kiếm Hyerin là chuyện đương nhiên.
Em đi dạo trong sân trường, vừa đi vừa tiện thể ngắm cảnh luôn. Cũng vì hôm qua đến trễ nên cũng quên ngắm quang cảnh của ngôi trường này. Thật sự mà nói thì ngôi trường này rất to, không hổ danh là trường quốc tế, ở đây còn trồng rất nhiều loại cây, nào là cây phượng mà còn có cả hoa anh đào nữa.
Đang tận hưởng bầu không khí mát mẻ này thì tự nhiên có ai đó từ đằng sau đánh vào lưng em, em đoán chắc đó là Hyerin vì trong trường này em không quen ai ngoài cô ấy cả nên làm gì có chuyện tìm một người lạ mặt để trêu đùa chứ.
Định quay lại để mắng cho Hyerin một trận thì em bị dáng vẻ của người cao hơn em một cái đầu trước mặt làm chặn miệng em lại. Nhận ra người trước mặt không phải là người lạ em mới lớn tiếng nói:
- Cô tại sao lại dùng cách bạo lực như vậy để gọi người khác chứ! Bộ cô không biết sử dụng miệng của mình hả? - em phẫn nộ vì hồi nãy cô ta đánh em không nhẹ.
- Xem ra em vẫn chưa biết tôi là ai -Junghwa hơi bất ngờ khi cô ta gọi là Junghwa là em.
- Tôi biết cô tên là Hani, là chị đại của trường, muốn gì được đó - giọng của em vẫn chưa hề nhỏ lại.
- Biết rồi mà vẫn còn lớn tiếng được sao? - Hani bất ngờ vì chưa từng có một người nào lớn tiếng với cô trừ gia đình của cô.
- Chẳng phải hôm qua tôi đã nói rõ với cô rồi sao? Tôi đã gặp những người như cô, tôi không sợ họ và cô cũng vậy.
- Chỉ là tại em chưa biết rõ về tôi thôi.
- Có gì mà không rõ chứ, cô là con nhà giàu, hay có thói quen khi dễ người khác, vậy là cũng đủ để tôi biết được tính cách con người của cô rồi.
Junghwa vì là con của chủ tịch JYP nên cũng đã từng tới những bữa tiệc dành cho những người có nhiều tiền, đa số các cô gái ở đó đều khi dễ người khác.
- Em có thể nhỏ tiếng lại một chút được không? - Hani nhận thấy có rất nhiều ánh mắt đang nhìn hai người nên mới nói em nhỏ tiếng lại.
- Cô vốn rất nổi tiếng ở đây, sao lại sợ bọn họ nhìn vào chứ? - em thấy mình đúng là có lớn tiếng nhưng sau khi nhận thấy mình có lý thì âm lượng vẫn chưa giảm chút nào.
- Tôi thì tại sao phải sợ chứ, chỉ sợ em mới vào trường lại có tai tiếng xấu - Hani mỉm cười.
- Cô cũng biết quan tâm người khác nữa sao? - Junghwa thấy Hani nói đúng nên cũng nhỏ tiếng lại.
- Tôi dù gì cũng là con người, cũng có trái tim.
- Cô có trái tim nhưng tôi còn không biết là cô có dùng đến nó hay không. - Junghwa cười lạnh nhạt.
- Junghwa, bên này nè - từ xa nghe thấy tiếng của Hyerin gọi lớn tên em.
Em nghe thấy nên liền bỏ đi không thèm chào Hani lấy một tiếng. Em cảm thấy người như Hani không cần phải tỏ ra lịch sự với cô ta.
Junghwa vừa đi khỏi, Hani liền nở một nụ cười bí hiểm.
- Em đúng là một con người thú vị, Junghwa! - rồi bước đi trong ánh mắt của những người sắp hết oxi vì nụ cười của cô hồi nãy.
Máu nhiều chuyện của Hyerin lại nổi lên, đợi đi xa chỗ Hani một chút, cô liền hỏi Junghwa:
- Người hồi nãy cậu nói chuyện có phải là Hani không? - Hyerin tò mò.
- Phải, có chuyện gì không? - em vẫn chưa hết tức giận chuyện hồi nãy
- Cậu với chị ta nói chuyện gì vậy? - khi nghe Junghwa xác nhận đó là Hani cô càng tò mò hơn.
- Chỉ là cô ta kiếm chuyện với mình. Mà cô ta lớn tuổi hơn chúng ta sao? - khi Junghwa nghe Hyerin gọi "chị ta" thì cũng nghĩ câu trả lời của em là đúng.
- Chị ấy học hơn chúng ta hai khoá lận. - nghe Hyerin nói Junghwa đã hiểu nghĩa của chữa "em" khi nãy mà Hani nói.
- Chỉ là năm ba đã thành chị đại rồi sao? - em đó giờ toàn gặp những chị đại lớn tuổi nhất trường.
- Còn phải nói, những người lớn tuổi hơn cũng chẳng dám phản bác lại chị ta. - Junghwa tự hỏi con người tên Hani này có gì lại khiến người khác phải sợ như vậy.
- Mà cậu cũng phải thật cẩn thận nhé Junghwa, mình nghĩ chị ta để ý đến cậu rồi đấy.
- Ý cậu là sao? - em vẫn chưa hiểu lắm câu nói của Hyerin.
- Mình nghe đồn là chị ấy... thích con gái đấy - bây giờ em mới hiểu tại sao những người tới xem em và Hani nói chuyện đa số là con gái.
Lúc này em mới ngẫm nghĩ lại khuôn mặt của Hani, chị ta quả thật rất đẹp, mũi cao, làn da trắng mịn, nụ cười thì mê người, hỏi sao không những con trai mà đến con gái cũng mê mệt chị ta.
- Junghwa, Junghwa! - Hyerin vừa hét vừa lay người em khiến cho hình ảnh của Hani trong đầu em biến mất.
- Có chuyện gì vậy, sao cậu lại la lớn như vậy? - lỗ tai của em thiếu điều mém chút nữa bị cô làm cho không nghe được luôn rồi.
- Chỉ tại thấy cậu đang ngẩn người ra không biết là đang suy nghĩ chuyện gì mà mình kêu mãi cũng không trả lời.
- À, không có gì đâu. Tụi mình lên lớp đi, cũng sắp tới giờ học rồi - em không thể nào nói cho Hyerin biết là em đang tưởng tượng hình ảnh của Hani được.
- Ừm được.
Em hôm nay thấy những tiết học nhàm chán vô cùng, trong đầu cứ hiện ra hình ảnh của Hani mãi, cố gắng quên đi bằng cách nghe giáo viên giảng bài, nhưng kết quả vẫn không lọt tai chữ nào. Nhiều lần còn lắc đầu để quên đi nên Hyerin tưởng em không khoẻ nên hỏi thăm:
- Cậu bị đau đầu sao? Sao mình thấy cậu cứ lắc đầu hoài vậy? Có cần xuống phòng y tế xin thuốc uống không? - Hyerin nhìn em lo lắng.
- À mình không sao đâu, cậu đừng lo - em cười cười trả lời Hyerin.
- Cậu không sao thì tốt rồi.
Đến giờ ra về vẫn là Hyerin về trước, Hyerin nói muốn ở lại vì sợ Hani đến gây chuyện với em nhưng em từ chối, em còn tưởng là Hyerin sợ Hani cơ chứ.
Em không biết tại sao lại muốn gặp lại Hani, có phải là vì căm hận chị ta, hay là vì muốn nhìn lại khuôn mặt của chị.
Bác tài xế của Park gia đến đón em về, trên đường về, em ghé mua một ít đồ ăn bổ dưỡng cho ông Park, cũng lâu rồi không tẩm bổ cho ông.
Ông Park thấy em về thì vui vẻ ra đón:
- Con về rồi à? - ông Park vui vẻ nói
- Con chào ba, trên đường về con có mua một ít đồ ăn để tẩm bổ cho ba, ba xem nè - em nói xong liền đưa ra trước mặt ông Park một túi bự đồ ăn bổ dưỡng.
- Con phí tiền mua những thứ này làm gì? - ông Park không vui khi thấy em mua nhiều như vậy.
- Mua những thứ này không hề phí tiền đâu ba, những thứ này rất tốt cho sức khỏe của ba mà - em hơi buồn vì muốn làm một đứa con gái tốt nhưng lại bị ba Park nói là phí tiền.
- Mai mốt con đừng mua nữa - ông nói xong đi vào nhà.
Junghwa lẳng lặng đi theo sau ông vào nhà.
- Dì giúp con nấu những món này cho ba con tẩm bổ nha dì - em nói với người giúp việc làm việc lâu nhất ở đây, dì đã làm ở đây từ khi em còn nhỏ nên cũng rất thân thiết.
- Con cứ để đó đi, dì sẽ nấu cho - bà ấy nói rồi đưa tay ra muốn lấy cái túi Junghwa đang cầm liền bị em phản đối.
- Để con xách vào nhà bếp giúp dì - em cười rồi đem đồ ăn để trong nhà bếp. Sau đó em đi lên phòng, không kể chuyện ở trường cho ba Park nghe giống ngày hôm qua nữa, có lẽ em giận ông rồi.
Ông Park thì đã quá quen với cảnh này rồi, liền thở dài, ông biết thế nào buổi tối em cũng bình thường trở lại nên cũng không gọi em lại, cứ để em đi lên phòng mình.
Em vừa vào phòng, đóng cửa lại rồi lập tức nhảy lên giường. Em thấy uất ức vô cùng, tại sao ba Park lại không thấy tấm lòng hiếu thảo của cô con gái này của ông chứ.
Ngay sau đó trong đầu em liền hiện lên hình ảnh của Hani, chẳng hiểu tại sao mà cả một ngày nay, trong đầu em chỉ toàn có hình ảnh của Hani. Sau đó em ngủ thiếp lúc nào không hay.
Lúc em tỉnh dậy thì trời đã tối, em nghĩ Solji đã về rồi nên đi tắm rửa rồi đi xuống lầu để ăn cơm tối.
Lúc xuống lầu em nhìn thấy trên bàn ăn đã đầy hết các dĩa thức ăn, còn ông Park và chị Solji thì đang ngồi trên ghế sofa ngồi phòng khách để xem tin thời sự trên tivi. Thấy em, Solji lên tiếng:
- Cuối cùng cũng chịu xuống rồi sao? Chị đợi em thiếu điều muốn chết đói tới nơi rồi đây này - Solji nói ý trêu chọc.
- Ai bảo chị đợi em, sao chị không ăn trước đi? - em rõ ràng chẳng kêu chị đợi em, bây giờ than đói lại đổ lỗi cho em.
- Ba không kêu chị đợi thì chị đã ăn trước rồi - Solji nói.
- Con xuống rồi thì chúng ta cùng nhau ăn tối - ông Park phá vỡ bầu không khí giữa hai chị em.
- Dạ thưa ba - Junghwa nói.
Trong khoảng thời gian ăn, em chẳng nói gì, ăn cũng ít hơn mọi ngày, Solji và ông Park cũng thấy em khác mọi ngày nhưng cũng chẳng ai mở miệng hỏi. Ăn xong em xin lên phòng trước rồi lên phòng khoá cửa lại.
Junghwa hôm nay có rất nhiều phiền muộn giống như tại sao em lại nghĩ tới Hani nhiều như vậy, tại sao ba Park lại không muốn em mua đồ tẩm bổn cho ông, tại sao chị Solji và ông lại không nói gì trong lúc ăn?.... Em nghĩ đến nửa đêm mới chợp mắt được vì lúc chiều em đã ngủ một giấc rồi.
Junghwa hôm nay có nhiều phiền muộn như vậy không biết chừng nào mới trả lời được hết đây? Chuyện giữa em và Hani rốt cuộc sẽ như thế nào?
End chap
Thấy hay thì đọc tiếp và vote nha💙
#CK
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro