Chap 13
Đã một tuần kể từ khi Hani rời khỏi nhà. Cô hiện tại đang ở khách sạn. Cô đợi những lúc tối, lúc mà ba và mẹ cô đã ngủ thì cô mới về nhà lấy đồ và một ít tiền. Cô hiện tại vẫn không biết phải làm gì cho đúng, nên chọn gia đình hay tình yêu. Cô quyết định đến nhà Junghwa để cùng em đi đến một nơi thật xa khỏi Seoul, nơi mà tình yêu của em và cô được chấp nhận.
Hôm nay cũng như mọi ngày, em đến trường rồi về nhà, em có hỏi Yoongi là Hani sao không đi học thì anh cũng chỉ biết lắc đầu và nói không biết. Em nghĩ ba mẹ của cô cũng đã biết chuyện cô và em yêu nhau nên cũng đã ngăn cấm không cho cô gặp em nữa rồi. Em buồn lắm, nhưng cũng vì muốn tốt cho cô nên em cũng quyết định buông tay, điều đó sẽ tốt cho cả cô và em.
Hôm nay ông Park sau khi làm ở công ty xong sẽ đi ăn tối cùng với đối tác, Solji thì nói bận đi chơi với bạn nên cũng về nhà trễ. Vậy là hôm nay chỉ có một mình em ở nhà, em cũng quen rồi, cái cảm giác một mình. Đang trong phòng làm bài thì tiếng của dì người làm vào gõ cửa phòng cô vang lên.
- Junghwa à! Có người đến tìm con này - dì lên tiếng.
- Dì có biết người đó tên gì không ạ - em hỏi.
- Cô ấy nói cô ấy tên Hani đó con - dì nói.
- Vậy thì dì bảo chị ấy về đi, con không muốn gặp chị ấy - em hiện tại không muốn gặp Hani vì em sợ khi gặp rồi sẽ không có đủ can đảm để buông tay nữa.
- Cô ấy bảo sẽ không về nếu không được gặp con đâu. Dì nghĩ con nên xuống gặp đi con, ở ngoài giờ này lạnh lắm mà dì thấy cô ấy lại không có mặc áo khoác.
- Dạ con sẽ xuống liền - Hani này có muốn là làm cho em lo chết không, ở ngoài bây giờ lạnh như vậy lại không chịu mặc áo khoác. Em sẽ chỉ xuống kêu cô về rồi thôi.
Khi ra cổng, đúng thật là cô chỉ mặc một cái hoodie với quần jeans. Em đi ra mở cửa, Hani nghe tiếng cửa liền quay đầu lại.
- Chị về đi - em gương mặt vô cảm nói với Hani.
- Tại sao chứ, tôi đến đây với em mà. Không lẽ em không nhớ chị sao? - Hani vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Hani à! Em có chuyện muốn nói với chị - Junghwa nghiêm túc nói.
- Em nói đi - Hani cũng nhìn Junghwa để lắng nghe.
- Chúng ta chia tay đi! - em xoay người định đóng cửa thì bàn tay của Hani đẫ chặng lại.
- Tại sao chứ?!?! Em phải cho tôi biết lý do! - cô gằn giọng lên, cô lớn tiếng với em.
- Chị muốn biết lý do chứ gì!?!? Được rồi! Tôi không còn yêu chị nữa, chị về đi! - em đã đổi cách xưng hô với cô, điều đó làm cô có thêm một chứng cứ xác thực cho lời em nói là thật. Nhưng Hani vẫn không tin.
- Tôi không tin! Tôi biết em vẫn còn yêu tôi mà Junghwa! Chúng ta sẽ cùng đi đến một nơi thật xa, nơi mà tình yêu của chúng ta được mọi người chấp nhận - Hani van xin em.
- Dù là ở đâu đi chăng nữa, dù mọi người ở đó có chấp nhận thì tôi cũng sẽ không chấp nhận đâu! - em buộc phải làm vậy, em muốn tốt cho cô nên em phải rời xa cô.
- Em nói dối! Làm ơn đi Junghwa! Em làm gì tôi cũng được, đánh tôi cũng được, thậm chí là giết chết Ahn Hani này cũng được nhưng đừng rời xa tôi có được không Junghwa! - em hận mình không thể chạy lại để ôm người trước mắt đang vì mình mà đau khổ.
- Đáng tiếc là tôi không còn yêu chị nữa! Chị mau đi đi! Tôi không muốn thấy mặt chị nữa!!! - em đóng cửa lại cái rầm, rồi chạy thật nhanh lên phòng, chạy nhanh nhất có thể để cô không nhìn thấy những giọt nước mắt của em.
- Junghwa! Junghwa! - em nghe tiếng cô gọi nhưng em không quay đầu lại, em vẫn cứ chạy.
Lên phòng, em nghe tiếng của dì giúp việc gọi mình.
- Junghwa à! Con có sao không? - dì vừa gõ cửa vừa hỏi. Nhưng em không thể trả lời, em không muốn dì biết em khóc.
Một hồi sau, tiếng gõ cửa cũng hết, tiếng của dì cũng không còn, em đoán chắc dì đã đi rồi. Em không còn khóc nữa, chỉ còn nấc nhẹ thôi. Em nhìn ra cửa sổ trong phòng mình ra thì thấy Hani vẫn đứng đo, vẫn nhìn chằm chằm vào cái cổng như hi vọng làm như vậy nó sẽ mở ra vậy. Cô đứng một hồi rồi cũng rời đi, chắc cô đã chịu buông tay rồi.
End chap
Thấy hay thì hãy tiếp tục theo dõi và vote nha💙
#CK
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro