Chương 87 : Đều là của nàng...
An Tử Hạo viết xong hưu thư liền ném bút, oán hận rời đi, hắn cũng không có hứng thú xem tiết mục thân tình cha nương nhận nghĩa nữ làm gì.
Vân La cùng đi theo, nàng đạt được mục đích, tâm tình tự nhiên hoàn toàn khác biệt, cực kỳ sướng khoái, lớn bụng mà cước bộ lại nhẹ nhàng dị thường.
An Viễn Kiếm thấy Bát Vương gia cũng đứng lên, liền vội vàng tiến đến xin lỗi: “Trong nhà xảy ra chuyện như vậy, làm cho Bát Vương gia chê cười rồi.”
Bát Vương gia khoát tay, có phần không thèm để ý, An Tử Hạo bỏ Phác Chính Hoa, vừa lúc hợp tâm ý hai cha con hắn, về sau nữ nhi là thê tử duy nhất của An Tử Hạo, hắn mừng rỡ quá đi chứ! Còn khách khí một phen, ám chỉ sẽ không đem việc này tuyên dương, cũng sẽ giúp đỡ nói tốt vài câu trước mặt Hoàng Thượng và Thái Hậu.
An Viễn Kiếm liên tục cảm tạ.
Tử Y nhìn màn diễn kinh tâm động phách này, cuối cùng sau khi thấy An Tử Hạo hưu thê xong, rốt cục hiểu được dụng ý Phác Chính Hoa, thầm than Từ Liễu Thanh cùng Phác Chính Hoa trí tuệ, đồng thời nghĩ đến Trương Hằng đã rời đi, cũng không biết tư vị trong lòng ra sao nữa, liền yên lặng lui đi.
An Hỷ Duyên cùng Phác Chính Hoa đứng một bên còn đang đắm chìm trong vui sướng.
An Viễn Kiếm nói với Lí Cốc Lan: “Bà thông gia, không đúng, Phác phu nhân, nếu bà đồng ý, phu phụ chúng ta sẽ chính thức nhận Chính Hoa làm nghĩa nữ.”
Lí Cốc Lan cùng Từ Liễu Thanh quay ra, hai người bốn mắt nhìn nhau, thật vất vả mới có thể xóa đi danh phận con dâu An gia của Chính Hoa, như thế nào có thể để cho nàng lại có thêm danh phận “nghĩa nữ” ngăn chở nàng cùng Duyên nhi, vậy chẳng phải là tự tìm phiền toái sao?
Lí Cốc Lan từng đáp ứng Từ Liễu Thanh sẽ thuyết phục An Viễn Kiếm chấp nhận chuyện An Hỷ Duyên cùng Phác Chính Hoa tương luyến, nhưng hôm nay thì khẳng định là không được. An Viễn Kiếm mới để an Tử Hạo hưu Phác Chính Hoa, nếu giờ nói cho hắn biết Phác Chính Hoa cùng An Hỷ Duyên mới chân chính là một đôi, vậy thì sợ không chỉ sẽ càng gây thêm rắc rối mà còn có thể vạch trần mọi việc hôm nay chỉ là vở kịch tự biên tự diễn.
Lí Cốc Lan ẩn ẩn có chút lo lắng, An Viễn Kiếm đã vì xem trọng mặt mũi Phác Vệ Quân đã mất mà hôm nay giúp Phác Chính Hoa, không biết một chút tình cảm còn lại của nàng còn có thể đả động được hắn nữa hay không.
Từ Liễu Thanh nói: “Lão gia, chuyện nhận Chính Hoa làm nghĩa nữ cũng không gấp, hôm nay mọi người đều mệt mỏi rồi, về nghỉ ngơi trước đã.”
An Viễn Kiếm gật gật đầu: “Cũng tốt.” Gọi Phác Chính Hoa đến, nhìn dấu tay còn chưa tan hết trên mặt nàng, lại an ủi một phen.
Khóe mắt Phác Chính Hoa hàm chứa lệ quang, nói: “Đa tạ…” Nhất thời cũng không biết nên xưng hô thế nào với An Viễn Kiếm cùng Từ Liễu Thanh.
Tuy Phác Chính Hoa bị An Tử Hạo bỏ, nhưng nàng cùng An Hỷ Duyên ở bên nhau, đối với tâm lý Từ Liễu Thanh thì căn bản là không thay đổi. Từ Liễu Thanh hòa nhã nói: “Về sau vẫn gọi cha cùng nương đi!”
An Viễn Kiếm thì lại đã coi Phác Chính Hoa trở thành nghĩa nữ, bèn phụ họa: “Đúng, hết thảy vẫn như cũ đi.”
An Hỷ Duyên cao hứng đến hỏng rồi, liền hôn lên má An Viễn Kiếm cùng Từ Liễu Thanh mỗi người một cái, cười mị mị đến híp cả mắt, nói: “Đa tạ cha, nương!”
Từ Liễu Thanh đương nhiên biết nàng cảm ơn vì chuyện gì, An Viễn Kiếm lại có chút không hiểu ra sao.
An Hỷ Duyên mặc kệ bọn họ, nắm tay Phác Chính Hoa đi ra ngoài, một hồi đến trong phòng, lập tức đem Phác Chính Hoa ôm đầy cõi lòng. Một cái hôn thật sâu sau, mới buông nàng ra, kích động nói: “Hoa nhi, rốt cục nàng đã hoàn toàn thuộc về ta!”
Phác Chính Hoa bị nàng hôn, vẻ mặt đỏ bừng, sẵng giọng: “Ngươi là ai chứ?”
An Hỷ Duyên khơi cằm nàng lên, trong mắt lóe lên quang mang uy hiếp: “Sao? Hoa nhi, lại cho nàng một cơ hội, nàng nói nàng không phải là của ta?”
Phác Chính Hoa ôm lấy cổ An Hỷ Duyên, thâm tình nhìn nàng: “Là của nàng, cả trái tim lẫn thân thể ta đều là của nàng.”
“Hoa nhi.” An Hỷ Duyên cảm động, một câu cũng không nói nên lời, đành phải dùng hành động thay thế, hai ba câu đã liền thoát hết y sam Phác Chính Hoa, đem nàng đặt dưới thân.
Không có danh phận “cô tẩu” đè nặng, gông xiềng vô hình vẫn khóa chặt tay chân rốt cục biến mất, Phác Chính Hoa tận tình đón nhận nụ hôn nóng rực của An Hỷ Duyên, ngay cả thân thể cũng đặc biệt mau động tình.
Một bàn tay An Hỷ Duyên đặt lên khối mềm mại của nàng, bàn tay kia đã trượt theo da thịt trơn bóng, tiến đến giữa hai chân, cảm giác được nhiệt tình bất đồng với dĩ vãng, lập tức làm cho nàng hưng phấn hẳn lên, ngẩng đầu nhìn Phác Chính Hoa.
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú đầy kinh hỉ của An Hỷ Duyên, Phác Chính Hoa xấu hổ đến gò má đỏ ửng, lại không thể khống chế nổi hỏa nhiệt không ngừng trào ra ở chỗ sâu trong thân thể, liền quay mặt đi, không dám nhìn nàng.
Khóe miệng An Hỷ Duyên gợi lên một chút tươi cười, hôn lên cánh môi nàng, nhẹ giọng nói: “Hoa nhi, ta rất thích nàng như vậy.”
Phác Chính Hoa nghe những lời đầy tình ý của nàng, mặt càng đỏ hơn, có chút khó nhịn động đậy thân thể, không tiếng động phản kháng lại ngón tay An Hỷ Duyêm ở trong thân thể mình mà lại không hành động.
An Hỷ Duyên lại không tiến mà lui.
“Nàng…” Phác Chính Hoa cắn môi, ủy khuất nhìn nàng.
An Hỷ Duyên cười vũ mị: “Ta muốn hảo hảo nhấm nháp nàng.” Nói xong, tách ra đôi chân thon dài xinh đẹp, chôn mình ở giữa, hôn lên địa phương ngọt lành mềm mại, liếm mút tất cả ngọc dịch, so với dĩ vãng, mỗi lần đều dụng tâm ra sức hơn.
Thân cùng tâm đã bị trùng kích trước nay chưa từng có, Phác Chính Hoa phóng túng chính mình, tận tình rên rỉ ra tiếng, hô tên An Hỷ Duyên, ở một trận run rẩy mà đạt tới cao trào, hơi thở dồn dập hỗn loạn.
Bất quá An Hỷ Duyên không buông tha nàng, dời môi, ngón tay lại sát nhập, đầu ngón tay chạm được điểm mẫn cảm kia, ra sức trêu chọc. Phác Chính Hoa không khỏi một trận run rẩy, thân thể lại bắt đầu cứng lên, ở trên mặt nàng, nhìn không ra là khoái nhạc hay thống khổ nhiều hơn, đứt quãng nói: “Duyên nhi…dừng lại…a…” Lời cũng chưa nói xong, chỉ có thể để cảm giác cuốn đi.
Thẳng đến khi hai người đều trong tình trạng kiệt sức mới đình chỉ dây dưa. An Hỷ Duyên ôm Phác Chính Hoa vào ngực, nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng, ghé sát tai nàng, thấp giọng nói: “Về sau mỗi một ngày ta đều phải có được nàng giống như tối nay vậy.”
Khóe miệng Phác Chính Hoa vẫn đong đầy nụ cười, nặng nề chìm vào giấc ngủ…
***
Ngày hôm sau, quả nhiên Phác Chính Hoa không xuống giường được, xương sống cùng thắt lưng đều đau như bị người ta chặt đứt, hoàn toàn là kết cục của việc miệt mài quá độ, chỉ có thể thầm oán nhìn An Hỷ Duyên.
An Hỷ Duyên đầu tiên là thực rất không tố chất cười to một trận, sau đó mới giúp Phác Chính Hoa mặc y phục.
Lúc Bế Nguyệt cùng Lạc Nhạn tiến vào, nhìn thấy An Hỷ Duyên dìu Phác Chính Hoa xuống giường, không khỏi kinh hãi, vội hỏi: “Thiếu nãi nãi làm sao vậy?”
An Hỷ Duyên lại lập tức cười đến vô tâm vô phế (vô tư), Phác Chính Hoa lại cả khuôn mặt đều phủ một rặng mây đỏ.
Bế Nguyệt cùng Lạc Nhạn sững sờ đứng đó, vẻ mặt không hiểu nhìn hai người, linh quang đồng thời chợt lóe, nghĩ tới cái gì, mặt xoát đỏ, còn hồng hơn Phác Chính Hoa.
An Hỷ Duyên nhìn hai người đột nhiên không được tự nhiên, liền tò mò hỏi: “Hai người các ngươi làm sao vậy?” Lập tức nghĩ tới vấn đề hai ngày trước Lạc Nhạn hỏi nàng, lại hỏi: “Lạc Nhạn, ngươi nói sao với Bế Nguyệt?”
“A? Cái gì?” Lạc Nhạn đầu tiên là sửng sốt, lập tức nghĩ ra An Hỷ Duyên hỏi chuyện gì, càng nhăn nhó: “Tiểu thư, người nói không giữ lời, sao lại nói ra thế?”
An Hỷ Duyên vẻ mặt vô tội nhìn nàng: “Ta cái gì cũng chưa nói, là chính ngươi có tật giật mình a!”
Phác Chính Hoa ẩn ẩn đoán được chuyện Lạc Nhạn muốn nói với Bế Nguyệt là chuyện gì, quay đầu nhìn Bế Nguyệt, chỉ thấy nàng cúi đầu, có vẻ lạnh lùng giống mọi ngày, bất quá nét đỏ ửng từ hai má lan tràn đến bên tai đã phản bội nàng.
Nhẹ nhàng cười, xem ra không phải hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, lại suy ngẫm, dù sao nàng cũng là người từng trải, có phải nên giúp hai người này một phen không? Bế Nguyệt và Lạc Nhạn lại không giống nàng cùng Duyên nhi, có vô số trở ngại chắn trước mặt, như một dãy núi vậy, bay qua một ngọn lại thấy một ngọn nối tiếp, mà hai người này thì chỉ cần trao nhau trái tim là đủ rồi. Nghĩ vậy, liền ngoắc ngoắc ngón tay với An Hỷ Duyên: “Duyên nhi, lại đây.”
An Hỷ Duyên lập tức đưa tay qua, Phác Chính Hoa ghé sát lại thì thầm, An Hỷ Duyên lập tức vỗ chân hô: “Tốt!”
Phác Chính Hoa nét mặt hàm chứa ý cười, nhìn Bế Nguyệt cùng Lạc Nhạn.
Bế Nguyệt cùng Lạc Nhạn nghe được một câu “tốt” của An Hỷ Duyên liền ngẩng đầu nhìn các nàng, thấy hai người đều cười đến không có hảo ý, lập tức cảm thấy mao cốt tủng nhiên. (nổi da gà)
An Hỷ Duyên thu lại nụ cười, nghiêm trang nói: “Lạc Nhạn, ta và Hoa nhi đã quyết định rồi, chờ giải quyết xong xuôi chuyện trước mắt sẽ đi ra ngoài du sơn ngoạn thủy một phen, có khả năng là một năm rưỡi cũng sẽ không trở về, đến lúc ấy Bế Nguyệt cũng gả cho Anh Tuấn rồi, vậy phải ủy khuất ngươi ở lại trong phủ một mình thôi.”
Lạc Nhạn vội vàng la lên: “Cái gì? Ta mới không cần! Ta không muốn ở lại đây một mình, tiểu thư người không ở đây, ta sẽ bị khi dễ đến chết mất! Người cùng thiếu nãi nãi xuất môn, cũng cần ngươi hầu hạ, để ta đi theo đi!”
Phác Chính Hoa cười nói: “Có ta chiếu cố Nhan nhi là được rồi, ngươi khó có dịp không phải hầu hạ, hẳn là nên hảo hảo ở trong phủ nghỉ ngơi.”
An Hỷ Duyên hát đệm nói: “Ta muốn cùng Hoa nhi chỉ có thế giới của riêng hai người, ngươi đi theo làm gì?”
“Ta…” Lạc Nhạn ủy khuất, gấp đến sắp khóc đến nơi.
An Hỷ Duyên khẽ nhướn mày, lại nói: “Nếu không như vậy đi, Bế Nguyệt phải gả cho Anh Tuấn, đã không cần chúng ta quan tâm, còn ngươi thôi, đã theo ta nhiều năm như vậy, ta cũng sẽ giúp ngươi chọn một phu quân tốt, về sau ngươi không cần hầu hạ ai nữa, để phu quân ngươi hầu hạ ngươi.”
Lạc Nhạn gấp đến độ hai tay giang ra, ngay cả nói cũng không rõ: “Tiểu thư, người rõ ràng biết tâm ý của ta, ta thích…” Nói một nửa liền im bặt, hai chữ “Bế Nguyệt” đến bên miệng lại nuốt trở vào, vụng trộm thoáng nhìn Bế Nguyệt, cúi đầu.
An Hỷ Duyên thuận theo lời nàng hỏi: “Thích ai cơ?”
Lạc Nhạn dậm chân, vẫn không thể nói nổi cái tên kia.
Bế Nguyệt biết An Hỷ Duyên cùng Phác Chính Hoa kẻ xướng người họa, cố ý trêu đùa nàng và Lạc Nhạn, tưởng buộc Lạc Nhạn nói ra người trong lòng thích, đã thầm đoán được là chính mình, nhưng chỉ cần Lạc Nhạn không nói ra, hết thảy đều có khả năng giải quyết.
Vừa rồi nghe An Hỷ Duyên nói phải giúp Lạc Nhạn tìm một phu quân, biết rõ là đùa giỡn, trái tim vẫn không khỏi nhảy lên một chút, gần đây thật sự là quá nhạy cảm mà.
Phác Chính Hoa nhìn sắc mặt Bế Nguyệt liên tục thay đổi, trong lòng hẳn đã do dự, bất quá cũng biết tâm Bế Nguyệt cũng có ma chướng.
Mỗi người đều có mục tiêu theo đuổi của chính mình, nàng thích Duyên nhi, cho nên không để ý thế tục, mà Bế Nguyệt từng nói nàng hướng đến cuộc sống yên ổn, như vậy Anh Tuấn chính là lựa chọn tốt nhất của nàng, bất quá từ vẻ mặt rối rắm kia, có thể thấy được trong lòng nàng có mâu thuẫn.
Mình cùng Duyên nhi nói một phen vừa rồi, bất quá chỉ là trợ giúp, làm cho hai nàng thấy rõ tâm tư chính bản thân mà thôi, về phần lựa chọn thế nào, lại là chuyện riêng của hai nàng. Lạc Nhạn có dám đánh bạo bước thêm một bước, Bế Nguyệt sẽ theo trái tim mình mà chọn Lạc Nhạn, hay vẫn đuổi theo cuộc sống yên ổn mà lựa chọn Anh Tuấn? Này đó đều sẽ phải xem chính các nàng lựa chọn.
An Hỷ Duyên nắm tay Phác Chính Hoa, nói: “Đi, chúng ta đi hoa viên ngắm hoa.”
Phác Chính Hoa vỗ vỗ vai bế Nguyệt, theo An Hỷ Duyên xuất môn.
Trong phòng chỉ còn lại Bế Nguyệt cùng Lạc Nhạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro