Chương 84 : Tra khảo
Trương Hằng, ngọc bội, lá cây có đề bài thơ, vô luận thế nào Phác Chính Hoa cũng không thể đem một người cùng hai vật này xâu chuỗi lại một chỗ với nhau.
Ngọc bội đã đánh mấy từ mấy ngày trước, cũng từng đoán là bị Vân La cầm đi, đã nghĩ nàng cầm thì chắc chắn sẽ gây ra việc xấu gì đó, sao biết qua một thời gian dài cũng đều không có động tĩnh, cho nên liền quên luôn việc này, cỏn tưởng rằng ngọc bội quá nhỏ nên thật sự rơi ở góc nào đó tìm không thấy, giờ đột nhiên thấy xuất hiện trên người Trương hằng, sao lại không khiến Phác Chính Hoa kinh hãi đây?
Còn lá cây kia, rõ ràng nàng đã đưa cho Tử Y mà. Tử Y? Tử Y cùng Trương Hằng? Phác Chính Hoa nhìn Tử Y, vẻ mặt đầy nghi vấn.
Tử Y cũng thấy được mảnh lá cây trên mặt bàn, kinh ngạc sờ y sam, quả nhiên không thấy, nhớ lại ngày đó gặp gỡ Trương Hằng ở trà quán, sợ là làm rơi lúc ấy. Nhìn ánh mắt nghi ngờ của Phác Chính Hoa, thầm kêu khổ, cái này khiến nàng cũng không biết phải giải thích thế nào, mặt lộ vẻ nóng nảy.
Từ Liễu Thanh đang định hỏi Trương Hằng thì chợt nghe An Hủ Duyên “A” một tiếng: “Ngọc bội kia!” Quay đầu lại, thấy trừ An Hỷ Duyên vẻ mặt kinh ngạc, còn Phác Chính Hoa cùng Tử Y đền biến sắc, liền ngay cả vẻ mặt Lí Cốc Lan cũng không tốt, đột nhiên ý thức được một vấn đề thực nghiêm trọng.
An Tử Hạo ở bên cạnh hỏi: “Ngọc bội kia làm sao?”
An Hỷ Duyên nói xong cũng không biết phản ứng thế nào. Ngọc bội của Hoa nhi thế nhưng lại ở chỗ Trương Hằng! Tuy rằng Hoa nhi từng làm thành kiếm tuệ đưa cho nàng, nhưng nàng vẫn luyến tiếc không đeo, đều cất giữ bên người, trừ Bế Nguyệt cùng Lạc Nhạn ra thì căn bản không có người biết, hiện tại thứ ở bên người thế nhưng lại bị Trương Hằng cầm.
Ngoại nhân không biết, khẳng định sẽ nghĩ Hoa nhi cùng Trương Hằng có quan hệ bất chính, nhịn không được nỗi bực dọc, ngọc bội này sao lại ở trong tay Trương Hằng?
Lí Cốc Lan nhìn thấy ngọc bội đã đưa cho nữ nhi lúc nàng xuất giá, thế nhưng lại xuất hiện ở đây, phản ứng đầu tiên là nghĩ nữ nhi cùng Trương Hằng “dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng”, lại lập tức đem ý niệm này xóa khỏi đầu. Chính Hoa đã thích Duyên nhi như thế, sao có thể còn lưu luyến Trương Hằng?
Ý niệm trong đầu Từ Liễu Thanh nhanh chóng chuyển động, đem hết thảy khả năng đều xét qua một lần, cuối cùng cũng đưa ra được kết luận, thì ra là thế! Đồng thời cũng nghĩ tới một biện pháp, chỉ là trước mặt nhiều người như vậy, không tiện đem ý tưởng nói trực tiếp cho Phác Chính Hoa, nên chỉ có thể lập tức ứng biến, Phác Chính Hoa thông minh lanh lợi như vậy, hẳn có thể hiểu được lời nàng, liền nói: “Duyên nhi, con biết ngọc bội này sao?”
An Hỷ Duyên nhìn Từ Liễu Thanh mà thấy khó xử, nhất thời không biết nên nói hay không.
Vân La ở một bên ngạc nhiên nói: “Ngọc bội của tiên sinh, sao Duyên nhi có thể biết được?”
An Hỷ Duyên nghe được lời Vân La nói, lại nhớ tới một sự kiện, liền trừng mắt liếc nàng một cái, muốn nói “còn không phải ngươi trộm sao”, bất quá Phác Chính Hoa đã nói với nàng, không có bằng chứng thì không thể vu oan người khác, nói không chừng còn làm hỏng chuyện, nên mới nhịn xuống không nói.
Từ Liễu Thanh buông ngọc bội, nhặt lên phiến lá cây kia, nhẹ giọng thì thầm: “Thanh thủy phù dong xuất hồng trần, thâm tỏa xuân khuê tầm tri âm, thường ức đương nhật sơ tương kiến, quân tấu lưu thủy ngã phủ cầm, thơ hay.” Đột nhiên biến sắc, cả kinh nói: “Chữ này?” Sau đó nhìn Phác Chính Hoa.
An Tử Hạo vẫn nhìn Từ Liễu Thanh, thấy nàng biến sắc, lại nhìn Phác Chính Hoa, biết hẳn là có liên quan với Phác Chính Hoa. Cầm lá cây lên nhìn, quả nhiên là chữ của nàng, lại nhìn ý tứ bài thơ, cái gì tìm tri âm, sơ tương kiến?
Nguyên lai kẻ Phác Chính Hoa vẫn nhớ mãi không quên chính là Trương Hằng! Kí ức đêm đó Phác Chính Hoa cùng Trương Hằng ước hẹn ở hậu viên lại gợi về, nàng còn cầm đao lấy cái chết để bức hắn, lại nhớ tới đoạn đối thoại giữa nàng cùng Từ Liễu Thanh ở Quan Âm Tự, thế nhưng Phác Chính Hoa cùng Trương Hằng lại không coi hắn vào đâu mà tằng tịu với nhau!
Tức giận theo mạch máu xông thẳng tới óc, chỉ nghe một tiếng “ba” thanh thuý, trên mặt Phác Chính Hoa đã nhiều thêm năm vết ngón tay, An Tử Hạo là người luyện võ, một cái tát kèm theo nội lực, khóe miệng Phác Chính Hoa lập tức chảy máu tươi.
(Thằng chó!!!! Bông của au huhu...)
Biến cố chợt phát sinh, làm cho mọi người trong phòng đều kinh hãi, Từ Liễu Thanh quát một tiếng: “Hạo nhi, ngươi làm gì vậy?”
An Hỷ Duyên đầu tiên là nhìn đến mắt hoa mày choáng, sau đó ôm lấy Phác Chính Hoa, căm phẫn nhìn An Tử Hạo, cả giận nói: “Đang yên lành vì sao ngươi lại đánh tẩu tẩu?”
An Tử Hạo cũng là nhất thời nóng giận mà át lí trí, đánh Phác Chính Hoa xong, chính mình cũng ngây ngẩn cả ngươi, nghe được An Hỷ Duyên chất vấn mới phục hồi tinh thần, vừa phẫn nộ vừa hận, lớn tiếng nói: “Ngươi hỏi tẩu tẩu tốt của ngươi xem, hỏi nàng đã làm cái chuyện không biết xấu hổ gì?!”
An Hỷ Duyên buông Phác Chính Hoa ra, che phía trước nàng, quát An Tử Hạo: “Mặc kệ nàng làm cái gì thì cũng đều không tới phiên ngươi đánh!”
Mắt thấy huynh muội hai người nảy sinh tranh chấp, Từ Liễu Thanh vội vàng chắn ở giữa, trước tiên nhìn vết thương của Phác Chính Hoa, năm ngón tay rõ ràng, nửa khuôn mặt đều sưng lên, liền nhẹ giọng nói: “Chính Hoa, không sao chứ?” Nói xong liền cấp cho nàng cái nháy mắt, nhẫn!
Phác Chính Hoa lập tức hiểu ý, chịu đựng đau đớn, lắc lắc đầu, nói: “Con không sao.”
Sắc mặt Từ Liễu Thanh liền biến thành lạnh lùng: “Được, ngươi đã không có việc gì, vậy thì hảo hảo giải thích một chút xem, đây là có chuyện gì?” Nói xong liền đem phiến lá cây có chữ viết của Phác Chính Hoa đặt vào tay nàng.
Phác Chính Hoa vội vàng quỳ trên mặt đất.
Bên kia Trương Hằng thấy Phác Chính Hoa bị An Tử Hạo đánh, lại quỳ xuống trước mặt Từ Liễu Thanh, liền vội vàng đi tới, quỳ xuống cạnh Phác Chính Hoa, nói: “Chuyện không liên quan tới Chính Hoa, thỉnh Vương phi không trách phạt nàng!”
Phác Chính Hoa quay đầu, liếc nhìn Trương Hằng một cái thật sâu. Hằng ca ca như thế nào lại biến thành người như vậy?
Trương Hằng cảm nhận được ánh mắt của nàng, trong lòng không khỏi dâng lên một trận áy náy, bất quá sắc mặt vẫn không thay đổi, vẫn là bộ dáng một người làm một người chịu.
Đại đương gia An Viễn Kiếm dù phản ứng có chậm đến đâu thì cũng hiểu được tình trạng trước mắt, con dâu hiền lương thục đức trong mắt hắn lại cùng người khác có tư tình? Cái gì cũng chưa hỏi rõ ràng, Hạo nhi lại ở ngay trước mặt bà thông gia cho Chính Hoa một cái tát, mặc kệ là hữu lý hay vô lý đều là sai lầm. Vẻ mặt uy nghiêm, quát: “Các ngươi đi cả theo ta!”
An Viễn Kiếm đã mở miệng, ai còn dám dám nhiều lời một câu? Đều đi theo An Viễn Kiếm tới đại sảnh, Vân la đi chậm lại, dừng ở phía sau cùng, vòng lại vào phòng Bát Vương gia, cười nói: “Cha, mau theo nữ nhi đi xem náo nhiệt!”
Lúc phụ tử Vân La tới đại thính đường, chỉ thấy An Viễn Kiếm ngồi trên cùng, Từ Liễu Thanh cùng Lí Cốc Lan ngồi dưới gần đó, Phác Chính Hoa cùng Trương Hằng quỳ ở giữa, An Hỷ Duyên đứng cạnh Phác Chính Hoa, những người khác đều đứng một bên, đúng kiểu thanh thế tam đường hội thẩm ( nôm na là công đường xét xử)
An Viễn Kiếm thấy Bát Vương gia tiến vào liền thỉnh hắn ngồi ở ghế gia chủ, thế này mới mở miệng nói: “Chính Hoa, con cho mọi người một lời giải thích đi!”
Trương Hằng đã giành nói trước: “Vương gia, vẫn là để tiểu dân giải thích đi!”
An Viễn Kiếm lạnh lùng liếc Trương Hằng một cái, không nói gì, trên mặt lại viết, “nơi này thế nào lại đến phiên ngươi nói?!”
Từ khi Trương Hằng vào phủ, vẫn kính trọng khí tiết của hắn, không nghĩ tới người này lại ẩn giấu trong phủ thâm sâu thế, quả nhiên là đã bị hắn qua mắt.
Trương Hằng khẽ run rẩy, không dám nhiều lời.
An Tử Hạo ở một bên cười lạnh, nói: “Làm cái việc để người ta gièm pha này, đương nhiên ngươi không còn lời nào để nói rồi.”
Vân La thầm đắc ý, còn tưởng rằng kế hoạch của nàng hoàn mỹ không sứt mẻ nên mới làm cho An Tử Hạo nổi giận như vậy, nàng nào biết được An Tử Hạo tức không phải đơn giản vì Trương Hằng và Phác Chính Hoa có tư tình, hắn tức là vì Phác Chính Hoa thất thân cho người khác.
An Hỷ Duyên che chở Phác Chính Hoa, cả giận nói: “Tẩu tẩu làm cái gì mà bị gièm pha? Ngươi cứ làm nhục nàng như vậy, không phải là…”
Từ Liễu Thanh vội vàng ngắt lời nàng, quát: “Duyên nhi, ngươi thì biết gì, câm miệng cho ta!”
Phác Chính Hoa cũng nhẹ giọng nói: “Duyên nhi, không cần lên tiếng.”
Thế này An Hỷ Duyên mới ngạnh sinh suốt vào những lời định nói, không thèm nhắc lại, bất quá cũng không rời khỏi Phác Chính Hoa nửa bước.
Từ Liễu Thanh nói: “Lão gia, vẫn là để ta tới hỏi đi!”
An Viễn Kiếm gật gật đầu, hắn luôn không giỏi ăn nói, để cho hắn tới hỏi, thật đúng là không biết hỏi thế nào. Đối mặt với mẫu nữ Phác gia, hắn vẫn ôm trong lòng nỗi áy náy, thậm chí trong lòng đều đã nghĩ tốt rồi, chẳng sợ Phác Chính Hoa thật sự làm chuyện nhục gia môn, hắn cũng sẽ không nhẫn tâm trách phạt nàng quá nặng.
Từ Liễu Thanh không hỏi Phác Chính Hoa, hỏi Lí Cốc Lan trước: “Bà thông gia, có phải Chính Hoa cùng Trương Hằng là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên không?”
Lí Cốc Lan từ lúc ra khỏi phòng Trương Hằng tới giờ cũng vẫn không nói chuyện, nàng không hiểu rõ được ân ân oán oán giữa những người này, nàng chỉ biết là nữ nhi mình, tuy rằng chuyện Chính Hoa thích Duyên nhi cũng không phải chuyện đáng tự hào gì, nhưng chính như lời nàng nói, nàng là do Duyên nhi đón dâu, cùng Duyên nhi bái đường.
Có lẽ từ ngày đầu tiên nhận định Duyên nhi, nàng mới phóng túng tình cảm của chính mình, đi thích Duyên nhi. Chính Hoa là người trọng tình cảm, nếu đã thích Duyên nhi, sẽ không thể qua lại đi thích người khác nữa, tự nhiên lại càng không dây dưa gì với kẻ khác.
Miếng ngọc trên tay Trương Hằng cùng bài thơ Chính Hoa biết, liền khẳng định không phải là do Chính Hoa đưa cho hắn, nếu không phải đưa cho, vậy thì có khi là ăn cắp giá họa. Trương Hằng cũng là hài tử mà nàng tận mắt nhìn hắn lớn lên, nàng không tin Trương Hằng sẽ làm ra loại sự tình này, nhưng nếu tin Trương Hằng, thì phải không tin nữ nhi mình, mà không hề nghi ngờ là đương nhiên nàng càng tin nữ nhi của mình.
Nàng không biết Từ Liễu Thanh sẽ tin ai, nhưng qua hai ngày tiếp xúc với Từ Liễu Thanh, nữ nhân cơ trí này nhất định có ý tưởng riêng của nàng. Nghe được Từ Liễu Thanh hỏi thế, liền trả lời thành thật: “Không sai.”
Lần trước An Hỷ Duyên đâm Trương Hằng bị thương, Từ Liễu Thanh cũng đã hỏi qua Phác Chính Hoa việc này, lúc ấy nàng liền thừa nhận có quen biết với Trương Hằng. Những người khác nghe Từ Liễu Thanh hỏi thế, cũng không biết nàng có ý tứ gì.
Từ Liễu Thanh lại hỏi Trương Hằng: “Trương công tử đầy bụng kinh luân, lại chịu thiệt thòi ở An phủ chúng ta dạy cầm, sợ là để ngụy trang phải không?”
Trương Hằng liếc nhìn An Viễn Kiếm một cái, vừa rồi An Viễn Kiếm không cho hắn nói chuyện, hiện tại Từ Liễu Thanh hỏi hắn mới mở miệng đáp: “Vương phi tuệ nhãn.”
Từ Liễu Thanh gật đầu: “Mới đầu ta nghĩ ngươi vào phủ là vì báo thù. Duyên nhi nàng lỗ mãng, ngày đó nghênh thân, đánh ngươi nửa tháng không xuống giường được, nếu là ta thì cũng không nuốt trôi được cỗ uất khí này. Sau lại phát hiện ngươi chẳng những không ở trước mặt Vương gia tố cáo Duyên nhi, mà còn hết sức tận tâm dạy nàng đánh đàn, chơi cờ, ta liền biết ngươi không phải vì Duyên nhi mà đến.”
Trương Hằng thật ra lại không hề kiêng kị: “Ta vì Chính Hoa mà đến.”
Quả nhiên tất cả mọi người nghe xong đều biến sắc, ngay cả Vân La đều âm thầm kinh ngạc, người này thật đúng là sắc đảm bao thiên!
An Tử Hạo nhịn không được, cả giận nói: “Đêm đó ta nên đánh gãy cái chân chó của ngươi!”
Từ Liễu Thanh ngạc nhiên nói: “Sao? Hạo nhi, ngươi nói rõ ràng một chút, đêm nào ai làm sao cơ? Phát sinh chuyện gì?”
An Tử Hạo nhìn Từ Liễu Thanh, thầm nghĩ, việc này không phải đã nói cho người rồi sao? Chẳng lẽ phải trước mặt nhiều ngươi như vậy lặp lại một lần nữa? Thấy Từ Liễu Thanh gật đầu ý bảo hắn nói, liền mới kể: “Một buổi tối mấy tháng trước, ta gặp được hai người tâm tình…bọn họ ước hội ở hậu hoa viên!”
Việc này ngoại trừ đương sự, chỉ có Tử Y biết, ngay cả An Hỷ Duyên cũng không biết.
An Hỷ Duyên nhíu mi, hỏi Phác Chính Hoa: “Là thật sao?”
Phác Chính Hoa cả nửa ngày mới gật đầu, khẽ ừ.
An Hỷ Duyên có chút ngây ngẩn cả người.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro