Chương 73 : Bởi vì nàng là Duyên nhi...
An Tử Hạo làm như không có việc gì ngồi trong phòng chờ Từ Liễu Thanh các nàng về, chỉ thấy Phác Chính Hoa khoác tay Từ Liễu Thanh, mẹ chồng nàng dâu hòa hảo tiêu sái tiến vào.
Từ Liễu Thanh trước nói: “Hạo nhi, còn chưa nghỉ ngơi sao?”
Am Tử Hạo cười đứng dậy, nói: “Hai người đi đâu vậy? Làm con chờ thật lâu.”
Phác Chính Hoa buông cánh tay Từ Liễu Thanh, nói: “Ta bồi nương đi ra ngoài tản bộ một lát.”
“Có chuyện gì sao?” Từ Liễu Thanh hỏi.
An Tử Hạo lấy ra quẻ săm kia, vẻ mặt nghi hoặc, nói: “Nương, con đem những lời mà lão hòa thượng giảng giải về quẻ săm kia, lặp đi lặp lại cân nhắc một buổi tối, đột nhiên phát hiện một vấn đề.”
Phác Chính Hoa biến sắc, nhẹ giọng hỏi: “Không biết tướng công phát hiện cái gì?”
An Tử Hạo tuy cùng Từ Liễu Thanh nói chuyện, nhưng ánh mắt vẫn thủy chung đặt trên mặt Phác Chính Hoa, tự nhiên không buông tha cho một chút biến hóa nhỏ nào, nói: “Nguyên bản ta cảm thấy quẻ này nói ta cùng Chính Hoa, hiện tại ngẫm lại tựa hồ không phải nói ta.”
Phác Chính Hoa dưới tình thế cấp bách vội vàng nói: “Sao có khả năng?!” Lập tức cảm thấy thất thố, lại ôn tồn giải thích: “Ý tứ của ta là, rõ ràng nói đúng là ta với chàng, từ lúc ta gả vào An phủ, giữa chúng ta vẫn có hiểu lầm sâu sắc, thẳng đến gần đây mới tiêu tan những hiềm khích trước đó, không phải chính đúng như lời ký sao?”
Am Tử Hạo lắc đầu: “Nhưng lão hòa thượng nghe được chúng ta là phu thê, đang giải đoán liền im bặt, ta đoán có phải là như thế này hay không, ta mới đang chính là người trói buộc nàng, thoái khỏi ta, nàng mới chân chính thoát ly khổ hải?”
“Là như thế sao?” Phác Chính Hoa có chút hoảng hốt, khóe miệng nhếch lên, tươi cười đã nhuốm vẻ chua sót nói không nên lời, tự hỏi tự đáp: “Không phải thế, chàng không nên hồ tư loạn tưởng.”
An Tử Hạo thầm hừ lạnh, ta thực muốn nhìn xem ngươi còn muốn ngụy trang bao lâu.
Từ Liễu Thanh ở một bên ngắt lời bọn họ, nói: “Loại sự tình xin sâm này sao có thể tin hoàn toàn được? Có thời gian nghĩ này nọ, không bằng nghĩ đến việc sau này chung sống thế nào. Chính Hoa nói rất đúng, trước kia chính là các ngươi có hiểu lầm quá sâu, cho nên đến nay cũng chưa chân chính thành phu phụ, người thắt dây cũng là người gỡ nút, về sau cần phải dùng nhiều tâm tư câu thông cẫn nhau mới được.”
An Tử Hạo nói: “Không sai, vẫn là nương nói rất đúng, không bằng…” cúi thấp, ghé sát bên tai Từ Liễu Thanh, nói nhỏ: “Không bằng nương đi qua gian phòng khác, để con lưu lại bồi Chính Hoa?”
Từ Liễu Thanh sắc mặt không thay đổi, nói: “Đã nói với con rồi, nơi này là chốn Phật môn, sao có thể để con làm thế? Sau này ngày tháng còn dài, con ngay cả nhất thời nửa khắc cũng không chờ được sao?”
An Tử Hạo cười ôm quyền nói: “Vâng, nương, hài nhi tuân mệnh!” Xoay người đi, trong lòng cũng là cười lạnh, bất quá thử các ngươi thôi, thực sự để ta lưu lại, ta còn không thèm.
***
Từ Liễu Thanh nhượng Phác Chính Hoa nằm cạnh mình, đem nàng ôm vào trong ngực, đau lòng nói: “Chính Hoa, khiến con chịu ủy khuất rồi.”
Phác Chính Hoa giống như đột nhiên trở về ngày trước, nằm trong lòng mẫu thân, có thể không hề lo nghĩ úy kị gì mà tham lam đòi lấy ấm áp, tuy rằng dung mạo Từ Liễu Thanh trẻ đến có chút bất khả tư nghị, không thể so với khuôn mặt đã nhiều lần trải qua tang thương của mẫu thân, nhưng ở trên người nàng lại vẫn tìm được bóng dáng nương, hương vị của nương, cái cảm giác này làm cho nàng ấm áp cùng an tâm.
Vùi mình trong vòng tay nàng, nhẹ giọng nói: “Nương luôn nói đã khiến con chịu ủy khuất, nhưng Chính Hoa có ủy khuất gì đâu? Chính Hoa cùng Duyên nhi là chân tâm tương ái, cuộc đời này đã không còn gì hối tiếc, lại còn có một người mẹ chồng, chẳng những không ngăn cản tình yêu mà thế tục bất dung của chúng ta, còn khắp nơi che chở, giúp đỡ. Mặc kệ con cùng Duyên nhi có thể cùng một chỗ hay không, nương có ân tình với Chính Hoa, Chính Hoa sợ cả đời này đều khó có thể báo đáp.”
Từ Liễu Thanh khẽ cười nói: “Hài tử ngốc, không cần nói ta vĩ đại như vậy, ta cũng có tư tâm, Duyên nhi là nữ nhi ta hoài thai chín tháng mười ngày, sao ta có thể nỡ lòng để nàng chịu khổ? Nếu nói may mắn, là Duyên nhi may mắn mới đúng, có con, người lấy chân tâm đối đãi với nàng, vậy thì thế tục không đáng để ta đặt vào mắt, chỉ tiếc chúng ta sinh ra là người trong Vương hầu, không để ý không được, chính là mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, chúng ta cũng chỉ có thể nhẫn nại để hành sự, cứ nghe thiên mệnh đi!”
Phác Chính Hoa khẽ thở dài một hơi: “Chỉ hy vọng bất động can qua, có thể khiến An Tử Hạo buông tay.”
Từ Liễu Thanh vỗ vỗ cánh tay nàng, an ủi: “Hạo nhi là nhi tử của ta, phẩm tính hắn ta là người rõ nhất, nếu như hôm nay hắn thú con về làm nhất phòng thê tử, thì vô luận thế nào ta cũng sẽ không chia rẽ hai người. Lúc trước Hạo nhi tin lầm Duyên nhi, ghét bỏ dung mạo con mà đào hôn, còn tự cho là đúng mà lấy Vân La về, cũng không ngờ con lại xinh đẹp hơn Vân La mười phần, mới lại hồi tâm chuyển ý đem tâm tư đặt trên người con. Không phải hắn không thích con, cũng không phải không thích Vân La, chính là rất để ý đến ngoại hình, như thế đợi cho đến một ngày dung mạo các con đều tàn phai, hắn sẽ lại coi trọng những người khác. Về điểm này, hắn thật sự bất đồng với phụ thân hắn, mà Duyên nhi thật ra lại giống cha nàng, là loại chỉ mãi yêu sâu đậm một người duy nhất. Cho nên để con rời khỏi Hạo nhi, Hạo nhi nhiều nhất cũng chỉ là nhất thời không đành, nhưng nếu chia rẽ con cùng Duyên nhi, vậy Duyênn nhi lại sẽ thương tâm cả đời.”
Phác Chính Hoa hỏi: “Cho nên nương mới nghĩ ra dạng biện pháp này?”
Từ Liễu Thanh nói: “Không sai, nếu Hạo nhi thiệt tình yêu con, căn bản hắn sẽ không để ý đến trinh tiết, hơn nữa hắn càng không chiếm được thứ gì, sẽ càng muốn có được, nếu con đưa lên trước mặt hắn, hắn ngược lại lại cảm thấy rẻ mạt không đáng theo đuổi.”
“Chính Hoa sẽ dụng tâm diễn tốt vai này, chỉ sợ Duyên nhi sẽ ăn dấm chua nhiều a.”
Phác Chính Hoa nghĩ tới An Hỷ Duyên, không khỏi cười khẽ ra tiếng.
Nhắc tới An Hỷ Duyên, lại gợi lên trong lòng Từ Liễu Thanh một tâm tư khác, bất quá còn không biết rốt cuộc sự tình diễn biến thế nào, nghĩ nhiều cũng vô ích, nhưng không khỏi tò mò hỏi: “Chính Hoa, ta có một vấn đề, muốn hỏi con từ lâu rồi.”
“Nương, mời nói.”
Từ Liễu Thanh hỏi: “Duyên nhi thích con, ta không bất ngờ, tuy Duyên nhi là nữ hài tử, nhưng từ nhỏ đã theo cha cùng ca ca vũ đao lộng thương, lại luyện thành một thân tính nết nam nhi, thích nhất bênh vực kẻ yếu, trừ gian giúp đời, thích một người ôn nhu như nước như con, coi như là chuyện hợp tình hợp lý, nhưng vì sao con lại thích Duyên nhi? Không phải là người làm nương không bênh vực nữ nhi, mà thực sự là cái bộ dáng thành sự không được mà bại sự có thừa của nàng, ngay cả ta cũng đều thấy chướng mắt.”
Phác Chính Hoa che miệng cười, sau đó mới nghiêm mặt nói: “Trên người Duyên nhi có nhiều ưu điểm lắm, nàng dũng cảm nhiệt tình, ở trong thế giới của nàng, tựa hồ chỉ có ánh dương quang cùng hoa tươi. Ở cùng nàng, liền ngay cả sinh mệnh cũng đều trở nên tốt đẹp. Đương nhiên khuyết điểm cũng có rất nhiều, nàng hấp tấp tùy hứng, cũng không có việc gì liền gây ra một đống họa lớn họa nhỏ, nhưng chính như lời nương nói, Duyên nhi là người luôn hết lòng vì người khác, một người toàn tâm toàn ý đối tốt với mình, tất nhiên không thể không động tâm. Thích một người có thể cần lý do, nhưng yêu một người lại không cần. Con yêu Duyên nhi, không quan hệ tới việc có là nam nữ hay không, chính bởi vì nàng là Duyên nhi, cho nên con mới yêu hết thảy những gì thuộc về nàng.”
Một phen nói, thế nhưng làm cho Từ Liễu Thanh nhớ lại những chuyện lúc nàng còn trẻ, An Viễn Kiếm sao không phải là một người có đầy khuyết điểm? Cố chấp lại sơ ý, còn không biết thương yêu người ta, nhưng lại khiến nàng yêu nhiều năm đến như vậy. Quả nhiên yêu một người là có thể bao dung hết thảy. Sở dĩ nàng nguyện ý giúp Phác Chính Hoa cùng An Hỷ Duyên, cũng có thể là bởi nhìn thấy được bóng dáng chính mình trên người các nàng, khơi dậy nhiệt tình đã lâu không có trong lòng nàng.
Từ Liễu Thanh trịnh trọng nắm tay Phác Chính Hoa, nói: “Ta đem Duyên nhi giao cho con, hy vọng hai người có thể hạnh phúc.”
“Đa tạ nương.” Phác Chính Hoa lại một lần nữa cảm động lệ rơi đầy mặt.
***
An Hỷ Duyên đứng ở cửa lớn ngẩng đầu kiễng chân ngóng, hôm qua đáp ứng để Phác Chính Hoa đi Quan Âm Tự xin sâm, là vì Phác Chính Hoa nói với nàng rằng Từ Liễu Thanh cũng đi, nàng mới cố đáp ứng, thế nhưng kết quả là Lâm Phong hồi phủ nói bọn họ không trở lại, lập tức hối hận không kịp.
Tuy trong lòng nàng tin tưởng nương, nhưng một lòng vẫn thắc thỏm không yên, cơm chiều tối hôm qua đến điểm tâm cùng cơm trưa hôm nay cũng chưa ăn, nhưng vẫn chưa thấy người trở về. Lòng vẫn thầm cầu nguyện, trăm ngàn lần đừng gặp chuyện không may, vừa hận không thể chắp cánh mà bay qua, đem Phác Chính Hoa đón về. Rốt cục chờ đến mệt mỏi ngồi trên thềm đá ở trước đại môn, hai tay nâng má, đôi mắt trống rỗng nhìn phía trước.
Gã thủ vệ đột nhiên kêu to: “Quận chúa, bọn họ đã trở lại!”
Hai mắt An Hỷ Duyên lập tức tỏa sáng, nhảy dựng lên: “Sao cơ?!” Liền thấy một chiếc xe ngựa chuyển qua góc đường, An Tử Hạo cưỡi ngựa đi song song với xe ngựa, muốn chạy vội qua, rốt cuộc nhịn xuống, sửa sang lại y phục một chút, chờ bọn họ tiến lại.
An Tử Hạo nhìn thấy nàng trước, liền hỏi: “Như thế nào lại đứng ở đây?”
An Hỷ Duyên ngoài miệng nói “chờ các ngươi a”, mà người đã khẩn cấp chạy đến bên xe giữ lấy ngựa, vén rèm lên, nhìn thấy Phác Chính Hoa cùng Từ Liễu Thanh ngồi ngay ngắn bên trong, tâm lúc này mới hoàn toàn buông lỏng. Trước tiên đỡ Từ Liễu Thanh xuống, đến Phác Chính Hoa, liền trực tiếp ôm nàng xuống xe.
Phác Chính Hoa đỏ mặt, hành động này ở trước mặt mọi người cũng quá bất nhã đi, liền vội vàng tránh khỏi vòng tay An Hỷ Duyên, nhìn thoáng qua An Tử Hạo, phát hiện trên mặt hắn cũng không có gì khác thường.
Chi tiết nhỏ này lại không tránh được ánh mắt An Hỷ Duyên, khẽ nhíu mày, không nói gì, chỉ nắm tay Phác Chính Hoa, chào Từ Liễu Thanh và An Tử Hạo rồi trở về phòng.
Từ Liễu Thanh lắc lắc đầu, thấy An Tử Hạo nhìn bóng dáng Phác Chính Hoa mà ngẩn người, lại lắc lắc đầu, khẽ gọi hắn một tiếng, sau đó nói: “Hạo nhi, hai ngày mệt mỏi rồi, con cũng sớm về phòng nghỉ ngơi một chút đi.”
An Tử Hạo đáp ứng, đi đến Tây sương lại vòng vo một hồi, hướng khách phòng Bắc viện đi đến.
***
An Hỷ Duyên đương nhiên hỏi chuyện Phác Chính Hoa.
Phác Chính Hoa chọn một vài việc để nói, nói cảnh sắc Quan Âm sơn mê người thế nào, Quan Âm Tự náo nhiệt đến đâu, cũng đem chuyện xin sâm nói ra, còn vở kịch nàng diễn cùng Từ Liễu Thanh lại tuyệt một chữ cũng không nhắc tới.
An Hỷ Duyên sau khi nghe xong, tâm tình lập tức tốt lên, giúp Phác Chính Hoa bóp vai, thực ân cần, còn cho người mang nước tới, mỹ danh là để Phác Chính Hoa tắm rửa, kì thực là giở trò, tay lau tay không ngừng sờ soạng tới lui, Phác Chính Hoa cũng không có biện pháp, đành để nàng hầu hạ.
Tắm xong, An Hỷ Duyên còn tự mình đi đến trù phòng chỉ huy đầu bếp làm vài món ăn sáng mang tới. Dọc đường đi Phác Chính Hoa không ăn cơm, trong bụng rất đói, mà An Hỷ Duyên rõ ràng đói bụng đã ba ngày, hai người liền vội vàng ăn, lúc cuối cùng còn một cái đùi gà, thiếu chút nữa xắn tay áo tranh nhau.
Hai người đang vui đến quên hết trời đất, chợt nghe thấy một người lớn giọng hô: “Tiểu thư, chúng ta đã trở lại!”
Chỉ chốc lát sau, ngoài cửa liền xuất hiện ba người.
Mọi người trong phòng ngoài phòng đều nhất loạt sửng sốt.
Lạc Nhạn oán giận nói: “Tiểu thư, ta cùng Bế Nguyệt không ở đây, người liền chiếu cố thiếu nãi nãi như vậy sao?”
Phác Chính Hoa đôi dòng lệ tuôn như suối, rơi thẳng xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro