Chương 71 : Dâng trà
“Duyên nhi, rời giường.”
An Hỷ Duyên đang ngủ mơ mơ màng màng, tự hồ như nghe thấy có ai đó đang gọi.
“Y phục sạch sẽ ta đặt ở đây, nước rửa mặt ta cũng đã đem tới, điểm tâm ở trên bàn, sau khi rời giường đừng quên ăn, ta ra ngoài một chuyến.”
An Hỷ Duyên vẫn như cũ không sao mở mắt nổi.
Phác Chính Hoa nhìn người trên giường, cười lắc đầu, An Hỷ Duyên dõng dạc nói với nàng sẽ thay thế Bế Nguyệt chiếu cố nàng từ bữa ăn đến giấc ngủ, kết quả là mấy ngày liền ngủ dậy so với nàng còn muộn hơn, bất quá nàng càng nguyện ý mình vì An Hỷ Duyên mà chăm lo hết thảy.
Đem cánh tay lộ ta ngoài của An Hỷ Duyên để lại trong chăn, dịch mép chăn, nhẹ hôn bên miệng nàng một cái, lui ra khỏi phòng đóng cửa xong xuôi, đi ra hoa viên, hô một tiểu nha đầu đi qua hầu hạ, để tránh khi nàng không có ở đây, An Hỷ Duyên tỉnh lại liền tay chân rối loạn.
***
Sương phòng ở trà quán Phượng Tường được bài trí lịch sự tao nhã, một thanh y tuyệt sắc nữ tử, tay cầm ấm trà, như chuồn chuồn đạp nước, phân ra rót vào ba chén trà, ngón tay tinh tế thon dài cầm một chén nâng lên, cung kính đưa tới tay một phu nhân mặc dù lớn tuổi hơn nhưng phong vận cũng không chút thua kém, khẽ mở cánh môi hồng, nói: “Nương, thỉnh dùng trà.”
Quý phu nhân tiếp lấy chén trà nhưng không uống, nói: “Thư họa cầm kì thi tửu hoa, sài mễ du diêm tương thố trà, trà nãi đại tục đại nhã chi vật (1), ngụ ý sâu xa, không biết chén trà này có đạo lý gì?”
(1) Cầm kỳ thi họa rượu hoa, củi gạo dầu muối tương dấm trà, trà là thứ rất phong nhã thuần tục.
“Chính Hoa vẫn thiếu nương một ly trà, đáng tiếc chén trà đó cũng giống như Chính Hoa là hữu danh vô thật, uống trà cần nóng mà kị lạnh, nếu đã bỏ lỡ thời cơ, có uống nữa cũng chỉ có hại mà vô ích, mà hôm nay rót ba chén mới, là Chính Hoa thành tâm châm trà, hy vọng nương có thể nhận.”
Trong sương phòng có hai người, đúng là Từ Liễu Thanh cùng Phác Chính Hoa.
Từ Liễu Thanh phất ống tay áo, nói: “Chính Hoa nói nghe thử xem.”
Phác Chính Hoa lại đem chén trà để trước mặt Từ Liễu Thanh bưng lên một lần nữa, nói: “Thứ nhất là chén trà tạ ơn, Chính Hoa vào phủ đã lâu như vậy, đa tạ nương đã coi Chính Hoa như thân sinh nữ nhi mà chiếu cố.”
Từ Liễu Thanh khẽ gật đầu: “Chén này có thể uống.” Tiếp nhận lấy nhấp một ngụm, đặt sang một bên.
Phác Chính Hoa nâng lên chén thứ hai, nói tiếp: “Đây là ly trà tạ lỗi, Chính Hoa đã từng nhận lời nương, nhưng nay lại thất ngôn, thỉnh nương tha thứ.”
Từ Liễu Thanh không tiếp, nói: “Chén này không vội, nói hàm nghĩa chén thứ ba đã rồi tính sau.”
Phác Chính Hoa buông chén trong tay xuống, lấy chén nhỏ nhất cuối cùng, nói: “Chén thứ ba này là để khẩn cầu, Chính Hoa hướng nương cầu xin một người, người này là người nương thương yêu, cũng là người mà Chính Hoa tâm ái nhất, là người mà cả đời này Chính Hoa đều muốn nắm tay sánh bước bên nhau.”
Từ Liễu Thanh nhướng mày: “Ngươi dựa vào điều kiện gì mà muốn ta giao cho ngươi người này?”
“Một trái tim chân thành cùng hạnh phúc cả đời.” Phác Chính Hoa nhẹ nhàng nói rõ từng chữ, ngữ khí thập phần kiên định.
Từ Liễu Thanh ngẩn ra, nữ tử trước mắt nhìn như yếu đuối, nhưng lại lộ ta một cỗ cứng cỏi cùng chấp nhất, không hề nghi ngờ những lời nàng nói được là có thể làm được, tiếp nhận chén trà, dùng nắp khẽ gạt lá trà, chậm rãi nói: “Nếu ta không đồng ý thì sao?”
Ngữ khí Phác Chính Hoa lại thực chắc chắn: “Nương sẽ đồng ý, hôm nay nương tới nơi này, cũng đủ để chứng minh trong lòng nương đã muốn đáp ứng Chính Hoa rồi, hơn nữa nương cùng Chính Hoa giống nhau, đều yêu Duyên nhi, vì Duyên nhi, khẳng định nương có thể bỏ được.”
Từ Liễu Thanh nhìn Phác Chính Hoa một cái thật sâu, sau đó nhấp một ngụm trà, nói: “Vài ngày trước ở Thúy Vân Các, Duyên nhi cũng nói giống như Chính Hoa, nàng cũng cầu ta giúp các ngươi, lúc ấy ta cũng đã đáp ứng nàng.”
Phác Chính Hoa bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra ngày đó khách nhân mà Duyên nhi thỉnh tới chính là nương.”
Từ Liễu Thanh thở dài: “Chính Hoa vừa rồi nói bỏ được, bỏ được tất có được, nếu đáp ứng các ngươi, ta buông tha được Duyên nhi thì cũng buông tha được ngươi, nếu không đáp ứng, chỉ sợ các ngươi cũng sẽ đi xa lưu lạc thiên nhai, vậy ta đây liền thật sự mất đi Duyên nhi.”
Phác Chính Hoa vội vàng quỳ xuống trước mặt Từ Liễu Thanh, hai mắt rưng rung, nói: “Đa tạ nương thành toàn.”
“Đứng lên đi.” Từ Liễu Thanh giữ cánh tay nàng, đỡ nàng đứng dậy, lại nói: “Chính Hoa, con là hài tử thông minh, ta đã đáp ứng con thì sẽ bỏ được, vậy Chính Hoa cũng có thể ‘bỏ được’ một hồi không?”
Phác Chính Hoa hơi suy tư, liền hiểu được ý từ Từ Liễu Thanh: “Mọi việc xin nghe nương phân phó.”
Từ Liễu Thanh nắm tay Phác Chính Hoa vỗ nhẹ: “Vậy tạm thời ủy khuất con rồi, trước không cần nói cho Duyên nhi biết, miễn cho nàng nhịn không được mà làm hỏng việc.”
“Chính Hoa hiểu được.”
***
An Hỷ Duyên sau khi rời giường, đầu tiên là tự cốc đầu mình, ảo não một phen, nhìn mọi thứ Phác Chính Hoa chuẩn bị cho mình, trong lòng lại một trận ngọt ngào. Sau khi dùng xong bữa sáng liền cầm theo kiếm đi tới phòng Binh khí, lại thấy An Tử Hạo đang luyện kiếm, tự nhiên liền đi tới khoa chân múa tay một phen.
An Tử Hạo cười nói: “Muội đánh không thắng ta, hà tất phải so.”
An Hỷ Duyên đâm ra một kiếm: “Ca ca quá coi thường người rồi, chưa từng nghe qua câu, ‘sĩ biệt tam nhật, đương quát mục tương đãi’ (2) sao?”
(2) sĩ biệt tam nhật, đương quát mục tương đãi: Ba ngày không gặp mặt một kẻ sĩ thì khi gặp lại, nên biết trọng đãi hơn mọi hôm, vì họ có thể tiến bộ khác trước nhiều rồi.
“Khẩu khí lớn như vậy, ta đây thật muốn hảo hảo kiểm tra xem!” An Tử Hạo huy kiếm ngăn cản, đồng thời ngâm kiếm chiêu: “Tật phong kính thảo*!”
(*Gió mạnh mới hay cỏ cứng)
An Hỷ Duyên xoay người quay về, mũi kiếm rung chuyển: “Lạc hoa mãn thiên*!”
(*Hoa rơi đầy trời)
Xuất thủ rất nhanh, nhất thời An Tử Hạo nhìn không ra hư thật, đành phải lui lại từng bước, thay đổi kiếm chiêu: “Toàn phong tứ khởi*!)
(*Gió xoáy nổi lên bốn phía)
An Hỷ Duyên lại lấy “Phong quyển tàn vân*” để đáp lại.
(*Gió cuốn mây tan.)
Hai người đánh qua đánh lại nháy mắt đã hơn mười chiêu, An Tử Hạo vốn là nghĩ phải nhường nhịn, sao biết An Hỷ Duyên lại khí thế bức nhân, suýt nữa chống đỡ không được, liền khen: “Võ công của muội muội quả nhiên rất có tiến bộ, lúc trước quả thật ta đã khinh thường muội rồi.” Nói xong, trên tay bắt đầu xuất ra công phu thực, tình thế lập tức đảo ngược, chiếm thượng phong.
An Hỷ Duyên không chút nào yếu thế, vẫn như cũ bình tĩnh ứng biến, nhất chiêu nhất thức đáp lại.
Tuy rằng bọn họ đều dùng đồng dạng chiêu số, nhưng An Hỷ Duyên dáng người nhẹ nhàng, tà váy phiêu vũ, so với An Tử Hạo đùa giỡn thì nhìn đẹp mắt hơn một chút.
Hai người đánh gần nửa canh giờ, rốt cục thể lực An Hỷ Duyên chống đỡ không nổi, đã thấy sắp thất bại tới nơi, đột nhiên nghe được một thanh âm vang lên phía sau: “Duyên nhi, thì ra nàng ở đây.” Không khỏi chấn động, lập tức tinh thần hoàn toàn phấn chấn.
Mà An Tử Hạo trông thấy giai nhân, lại không có hứng trí đánh nhau.
Nói thì ngắn mà xảy ra thì nhanh, An Hỷ Duyên nhảy vọt một cái, mũi chân đáp lên trường kiếm của An Tử Hạo, cánh tay An Tử Hạo bị đè nặng, bất đắc dĩ đành phải buông kiếm.
An Hỷ Duyên nhẹ nhàng rơi xuống đất, ôm quyền nói: “Ca ca, đa tạ.”
Tuy rằng là bị quấy nhiễu nên mới thua, nhưng An Tử Hạo không thể không thừa nhận, thua chính là thua, nếu chính thức đối địch, há có thể có nửa phần hoảng hốt? Cười khổ nói: “Muội muội có yêu cầu gì, cứ việc đề xuất.”
Từ nhỏ đến lớn, trước khi luận võ đều đã định một quy tắc, chính là người thua phải đáp ứng người thắng một yêu cầu, trước kia đều là An Tử Hạo thắng, sau khi thắng cũng chỉ yêu cầu An Hỷ Duyên làm việc linh tinh gì đó hợp với tình hình.
An Hỷ Duyên đi thong thả vài bước, bộ dáng còn như thật sự tự hỏi, sau đó ngẩng đầu cười nói: “Có phải là ta muốn cái gì, ca ca cũng đều sẽ đưa cho ta không?”
An Tử Hạo cũng cười nói: “Đương nhiên, chỉ cần là thứ ta có, nhất định sẽ đưa cho muội, cho dù không có, ta nhất định cũng sẽ giúp muội mua về.”
“Được, quân tử nhất ngôn, khoái mã nhất tiên (3), ta muốn…” An Hỷ Duyên đột nhiên chỉ người vừa tới: “Ta muốn nàng!”
(3) quân tử nhất ngôn, khoái mã nhất tiên: Người quân tử nói một lời, ngựa hay chỉ cần chạm một roi.
Một người kinh hô ra tiếng, một người bỗng dưng sửng sốt.
An Tử Hạo vẻ mặt nghi hoặc, hiển nhiên là nghe không hiểu những lời An Hỷ Duyên nói, lập tức cười đáp: “Duyên nhi là muốn cho đại tẩu bồi tiếp nhiều nữa sao? Vậy thì không cần thương lượng với ta, thời gian muội ở chung với đại tẩu còn dài hơn so với ta, lại còn có thể thường xuyên ngủ lại chỗ nàng, mà ta lại không thể, là ta nên hướng muội đòi người mới đúng.”
Phác Chính Hoa sợ An Hỷ Duyên không hề cố kỵ, sẽ nói ra những lời kinh thiên động địa, liền vội vàng lôi kéo nàng đi, chỉ nói với An Tử Hạo: “Quay lại sẽ tìm ngươi.”
Trở lại trong phòng, An Hỷ Duyên mới bất mãn nói: “Cơ hội tốt như vậy, vì sao không cho ta nói rõ ràng với ca ca?”
Phác Chính Hoa vỗ đầu nàng một chút: “Nàng điên rồi, cho tới giờ ca ca nàng cũng không biết chuyện của chúng ta, cứ như vậy trực tiếp nói với hắn, như thế nào hắn có thể chấp nhận? Cứ đi từng bước một đã, không phải nàng đã cầu nương hỗ trợ sao?”
“A, nàng biết? Nương nói cho nàng?” An Hỷ Duyên nghĩ tới Từ Liễu Thanh, tâm tư lập tức buông lỏng, tay vòng bên hông Phác Chính Hoa, ôm nàng, chóp mũi cùng chóp mũi nàng đối diện: “Hoa nhi, nàng biết không? Ta thật sự một khắc cũng đều chờ không được, ta muốn tuyên bố với mọi người, nàng là của ta, là nữ nhân của An Hỷ Duyên ta.”
Phác Chính Hoa ôm lấy cổ nàng, hơi thở như hoa lan: “Ta biết là được rồi, không phải sao?”
An Hỷ Duyên một trận mê muội, hôn lên đôi môi nàng, muốn cởi ra y sam, lại bị Phác Chính Hoa đè lại.
Phác Chính Hoa đỏ mặt: “Duyên nhi, dù sao nào thì, địa phương này, sao nàng lại có thể…”
“Nhưng mà, người ta chỉ muốn nàng thôi!” An Hỷ Duyên vẻ mặt khát vọng nhìn nàng.
Phác Chính Hoa cự tuyệt: “Không được.” Lại vỗ nhẹ hai má nàng, giải thích: “Ta còn có chính sự muốn làm.”
An Hỷ Duyên nhớ tới lời vừa rồi nàng nói cùng An Tử Hạo, liền hỏi: “Vừa rồi nàng đi tìm ca ca?”
Phác Chính Hoa gật đầu: “Nàng cứ đi dạo trước đi, ta đi nói với hắn hai câu rồi sẽ quay lại.”
An Hỷ Duyên nhíu mày: “Nói cái gì? Ngay cả ta cũng không thể nghe sao?”
Phác Chính Hoa cười, nhéo cái mũi của nàng: “Nàng cái bình dấm chua này, cả ngày ăn dấm chua lung tung, nếu nàng nhất định muốn đi theo, vậy cứ đi cùng đi.”
An Hỷ Duyên đương nhiên muốn đi theo, bất quá nghe nàng nói thế, biết hẳn là chuyện không quan trọng, liền bỏ đi ý niệm này trong đầu, cũng không thể quản nàng quá, quấn quýt nhiều lại ngược lại thành ra trói buộc tự do của nàng, nhân tiện nói: “Vậy nàng đi nhanh về nhanh, ta ở đây chờ.”
Phác Chính Hoa đáp ứng rồi xuất môn.
An Tử Hạo còn đứng chờ ở cửa phòng Binh khí, thấy nàng tiến lại, liền cười ra nghênh đón: “Chính Hoa tìm ta có chuyện gì?”
Phác Chính Hoa trầm ngâm một lát mới nói: “Hai ngày nữa chính là ngày Quan Âm đản, ngươi có thể theo ta cùng đi lên miếu bái Bồ Tát, cầu quẻ săm không?”
“Đương nhiên có thể!” An Tử Hạo vẻ mặt đầy vui sướng, bái Quan Âm, tự nhiên là cầu tử (con nối dõi), Phác Chính Hoa muốn hắn cùng đi, làm gì có đạo lý không đáp ứng cho được? Có cảm giác như sau gian nan cuối cùng ánh trăng cũng ló rạng phía sau rặng mây, chuyện tốt cuối cùng cũng tới.
Phác Chính Hoa nhìn hắn, lòng lại sinh áy náy, thầm cảm thán, lừa một lần tổng so với lừa cả đời thì vẫn tốt hơn.
***
An Tử Hạo trở về phòng, trên mặt khó nén được vẻ vui mừng.
Vân La nghi hoặc hỏi: “Chuyện gì mà cao hứng vậy?”
An Tử Hạo cũng không giấu diếm, kể lại chi tiết.
Tâm tình Vân La lập tức trầm xuống, không nghĩ tới Phác Chính Hoa lại nhanh hơn nàng một bước, chủ động xuất kích, vậy kế hoạch kia của nàng cũng không thể lại trì hoãn nữa, may mắn là phụ thân sẽ đến đây, cũng không kém mấy ngày nữa. Trong lòng tức giận, sắc mặt tự nhiên cũng không tốt đẹp gì, cười lạnh nói: “Rốt cuộc vẫn là người ta trọng yếu, còn chưa viên phòng đã nghĩ tới cầu tử, ta nay trong bụng đã có một cái, cũng không thấy chàng quan tâm như vậy.”
An Tử Hạo cười nói: “Sao có thể không quan tâm được? Ta ước gì nàng giúp ta sinh nhiều thêm vài đứa nữa!” Nói xong còn ghé sát bụng Vân La, nói: “Hài tử, con giúp cha nói vài lời tốt đẹp, để nương con sinh thêm vài đệ đệ muội muội nữa, được không?”
Vân La cười mắng: “Ai thèm giúp chàng sinh!”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro