Chương 7 : Tân lang bỏ trốn
Nến long phượng, khăn trải giường thêu hoa sen, đậu phộng (củ lạc) cùng hạt sen, …ngay cả ánh trăng cũng xấu hổ mà trốn sau tầng mây, đáng tiếc màn động phòng này lại không đúng người.
An Hỷ Duyên biết ý tứ mẫu thân, nương chỉ nói nguyên do đại thú tân nương liền vội vàng bỏ đi, lưu lại nàng ở đây nhận lỗi với đại tẩu, nói trắng ra một chút, kỳ thật chính là để nàng ở lại chịu trách nhiệm để cho đại tẩu xả cơn tức giận thì có, cho nên tâm đã sớm hăng hái chuẩn bị, bộ dáng thấy chết không sờn, đứng trước mặt Phác Chính Hoa, tuỳ nàng xử trí. Kỳ quái là Phác Chính Hoa cũng không quở trách nàng, ngay cả châm chọc khiêu khích đều không, không nói một lời liền nằm xuống ngủ.
Thế này ngược lại làm cho An Hỷ Duyên khó xử, cân nhắc một lúc vẫn không tìm ra ý tứ của nàng, chỉ có thể nhìn lưng nàng mà ngẩn người ngây ngốc.
Tiếng canh thanh (1) truyền đến, ba hồi vang lên, An Hỷ Duyên vẫn như cọc gỗ đứng đó.
Bộ dáng An Hỷ Duyên nhìn có vẻ thông minh, vậy mà cũng có lúc ngốc nghếch như thế, kỳ thật Phác Chính Hoa cũng không tức giận, chỉ là không muốn nói chuyện mà thôi, sự đã rồi, quá trình diễn ra tuy rất vớ vẩn, nhưng kết quả cũng là việc không thể thay đổi, hiện tại nàng là An phủ Quận Vương phi. Hơn nữa lúc này nàng chẳng những không ảo nảo mà thậm chí còn có chút vui mừng.
Trước khi xuất giá, mẫu thân đã từng đề cập qua với nàng chuyện động phòng, tuy chỉ là đôi câu vài lời nhưng cũng đủ khiến nàng lo lắng. Từ nhỏ đến lớn, ngoài mẫu thân ra thì nàng rất ít khi tiếp xúc với ngoại nhân, lại càng không nói đến nam tử, ngay cả thi thư (văn chương, đọc sách) đều là mẫu thân dạy. Trương Hằng trên danh nghĩa cùng nàng thanh mai trúc mã, nhưng kì thực cơ hội bọn họ gặp mặt rất ít, phần lớn thời điểm đều là thông qua mẫu thân truyền lời.
Nàng đọc qua Kinh Thi, biết thích một người hẳn phải là “Kí kiến quân tử, vân hồ bất hỉ” (2), đối với Trương Hằng nàng không có cảm giác như vậy, nhưng nương nói Trương Hằng là một nam nhân có thể phó thác cả đời, nàng liền nhận định nếu không cần gả vào An gia, nàng sẽ gả cho Hằng ca ca. Kỳ thật sâu trong nội tâm nàng vẫn có một khát vọng nho nhỏ, hy vọng có thể gả cho một quân tử khiến mình “vân hồ bất hỉ”.
Phát hiện An Hỷ Duyên là thân nữ nhi, nàng quả thật tức giận, nhưng đồng thời cũng yên tâm không cần đề phòng, tựa như hiện tại nếu trong phòng không phải An Hỷ Duyên, nàng không biết có thể sinh ra khiếp sợ hay không, ít nhất cho tới bây giờ nàng còn không có chuẩn bị tốt cho việc “động phòng”.
Phác Chính Hoa xoay người một cái, đối mặt với An Hỷ Duyên, mở miệng nói: “Quận chúa chuẩn bị đứng đó đến hừng đông sao?”
An Hỷ Duyên.tuy rằng vẫn nhìn Phác Chính Hoa, nhưng ánh mắt lại mơ màng không mục đích, đột nhiên nghe được có người nói chuyện liền giật mình hoảng sợ, sau khi hiểu ra ý trong lời của Phác Chính Hoa thì rất vui mừng. Nguyên lai đại tẩu nàng cũng chỉ bất quá là một người mạnh miệng nhưng mềm lòng, chỉ là xưng “Quận chúa” nghe thực xa lạ, cơn mỏi mệt kéo đến, bất chấp ý nghĩ này, bỏ hài ra nằm xuống bên cạnh Phác Chính Hoa, đương nhiên rất tự giác cách ra một khoảng cách bằng một chén nước, nhắm mắt lại.
Không biết có phải vì có thêm một người trên giường hay không mà An Hỷ Duyên tuy rất mệt nhưng lại vẫn không ngủ được. Từ lúc sáu tuổi nàng đã ngủ một mình, ngay cả khi sinh bệnh cũng không nguyện có mẫu thân bầu bạn, hiện tại bị bất đắc dĩ cùng tẩu tẩu đồng tháp nhi miên (cùng giường cùng ngủ), trong lòng tự nhiên có chút không tình nguyện. Hạ quyêt tâm, chờ đến khi Phác Chính Hoa ngủ, nàng sẽ vụng trộm trở về phòng mình, sau khi hừng đông sẽ lại quay lại, nhất định thần không biết quỷ không hay.
An Hỷ Duyên nghiêng tai lắng nghe, tiếng Phác Chính Hoa hô hấp rất nhỏ, tựa hồ đã ngủ, liền nhỏm dậy nửa thân mình, nhấc chân muốn xuống giường, ngẫm lại lại có chút lo lắng, nhẹ nhàng gọi: “Tẩu tẩu.”
Nhưng lại nghe được Phác Chính Hoa khẽ “Ừ” một tiếng, An Hỷ Duyên lúc này cả kinh không ít, lập tức nằm xuống, kết quả dùng sức quá mức, đầu trực tiếp đập vào thành giường, “A!”, lại bật dậy.
Nhất cử nhất động của An Hỷ Duyên sớm đã bị Phác Chính Hoa thu hết vào mắt, chỉ là tỏ ra không biết, hiện tại nàng đụng đầu như thế, sẽ không thể vẫn ngồi yên không để ý, cố nén không cười, thắp sáng ngọn nến, ôn nhu hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
An Hỷ Duyên vẻ mặt ảo não xoa đầu: “Ngươi tự đập thử xem.” Tựa hồ đầu nàng bị đụng là lỗi của Phác Chính Hoa vậy.
Phác Chính Hoa nhìn nàng mặt nhăn mày nhó, phỏng chừng lần này đụng cũng không nhẹ, cũng không trách nàng vô lễ: “Lại đây để ta xem xem.”
An Hỷ Duyên vốn định cự tuyệt, nhưng nhìn đến vẻ mặt ôn nhu của Phác Chính Hoa, tâm cũng nhuyễn ra, ngoan ngoãn tiến đến trước mặt nàng.
“Là chỗ này sao?” Phác Chính Hoa đụng đến gáy nàng, đã sưng một khối, quả nhiên bị đụng không nhẹ, ấn tay lên đó, nhẹ nhàng xoa.
Đây vốn là tư thế bình thường, An Hỷ Duyên ngồi chồm hỗm trên giường, Phác Chính Hoa đứng trước giúp nàng xoa vết thương, nhưng khi Phác Chính Hoa tới gần, lập tức ngửi được trên người nàng một cỗ thanh hương nhàn nhạt, dễ ngửi nói không nên lời, liền càng dựa vào càng gần, cuối cùng cả người đều dựa vào, chạm được một phiến mềm mại khác thường, nàng cảm thấy thực hưởng thụ, ngay cả Phác Chính Hoa hỏi nàng gì đó cũng không nghe thấy.
Phác Chính Hoa một lòng một dạ quan tâm đến vết thương của nàng, cũng không cảm thấy gì, lại hỏi: “Còn đau không?”
An Hỷ Duyên mơ mơ hồ hồ trả lời: “Không đau.”
“Vậy là tốt rồi,” Phác Chính Hoa buông nàng ra.
Trước mặt đột nhiên trống không, lúc này An Hỷ Duyên mới thanh tỉnh lại, tư thế vừa rồi rất thư thái, thế nhưng lại còn có một tia quyến luyến, đầu vẫn còn hơi đau, bất quá đã không còn gì trở ngại nữa, liền quay sang nói với Phác Chính Hoa: “Cảm ơn tẩu tẩu.” Những lời này tuyệt đối là phát ra từ đáy lòng, bất mãn mấy ngày qua đối với Phác Chính Hoa đã vơi đi phân nửa.
“Vậy nghỉ sớm một chút đi.” Phác Chính Hoa thổi tắt ngọn nến, nhường An Hỷ Duyên ngủ bên trong, tránh cho nàng lại không cẩn thận đụng đầu lần nữa.
Như vậy mà đã qua thời gian một nén nhang, An Hỷ Duyên còn muốn tìm cái để nói, nhưng mí mắt đã díu cả lại, thật sự rất mệt.
Nhắm mắt lại, còn chưa kịp mơ liền chợt nghe tiếng đập cửa dồn dập.
Thanh âm Lạc Nhạn vang lên ở bên ngoài: “Thiếu nãi nãi, tiểu thư, phu nhân kêu hai người đi qua.”
Cả một ngày đã chịu đủ ép buộc, đêm hôm khuya khoắt còn không cho ngủ, có đại sự gì không thể đợi đến ngày mai? Không đợi Phác Chính Hoa mở miệng, An Hỷ Duyên đã oán giận ca thán: “Nương tìm chúng ta có chuyện gì a? Ngươi nói cho nàng biết ta và đại tẩu đã ngủ rồi.”
Lạc Nhạn nói: “Phu nhân nói hai người nhất định phải qua.”
Lạc Nhạn còn muốn nói nữa, Phác Chính Hoa đã ngăn lại: “Khẳng định có chuyện trọng yếu, bằng không cũng sẽ không đêm khuya như vậy còn gọi chúng ta, dậy đi.”
Nếu y như tính tình An Hỷ Duyên mọi ngày thì dù trời có sập nàng cũng không thèm quản, nhưng Phác Chính Hoa muốn nàng đi, mặc dù có chút không tình nguyện nhưng lại không cự tuyệt.
Hai người chải chuốt lại mái tóc một chút liền theo Lạc Nhạn đi đến đại sảnh, An Hỷ Duyên nhịn không được tò mò hỏi: “Lạc Nhạn, nương bảo chúng ta qua có chuyện gì thế?”
Lạc Nhạc đáp: “Tiểu thư, người đi sẽ biết.”
“Nha đầu chết tiệt, miệng càng ngày càng kín nha, có tin ta nói cho nương biết ngươi với Anh Tuấn ca cả ngày mắt qua mày lại không?” An Hỷ Duyên uy hiếp nói.
Lạc Nhạn cãi lại: “Ai nha,Quận chúa, người nói bậy bạ cái gì đó, cái gì mà Anh Tuấn ca của ta? Hai ngày trước ta còn thấy Bế Nguyệt lặng lẽ tặng hắn cái túi hương (3), muốn nói có quan hệ gì thì cũng là hai người bọn họ, đâu có liên quan tới ta.”
An Hỷ Duyên tiếp tục đe doạ: “Không phải Anh Tuấn thì chính là Tiêu Sái, tóm lại ta nắm nhược điểm của ngươi trong tay, nói mau!”
Phác Chính Hoa buồn cười nhìn hai chủ tớ các nàng, An phủ này tựa hồ cũng không quá sâm nghiêm như trong tưởng tượng.
***
Trong đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, lúc các nàng đến đã đứng đầy người, bọn gia đinh nha hoàn còn cầm đèn lồng trên tay, An Viễn Kiếm cùng Từ Liễu Thanh đứng ở giữa.
An Hỷ Duyên trước hô một tiếng “cha, nương”, Phác Chính Hoa cũng đi theo tiến lên gọi “cha, nương”. Từ thuở nhỏ nàng đã mất cha, chưa bao giờ biết phụ thân là như thế nào, hiện giờ nhìn An Viễn Kiếm, hai bên tóc mai phiếm bạch, ánh mắt sáng ngời, tuy nhìn thực uy nghiêm nhưng mặt mày lại cũng rất hiền từ, tâm lập tức sinh lòng kính trọng.
Kỳ thật An Viễn Kiếm đối đãi tử nữ luôn luôn nghiêm khắc, không quở trách đã là tốt lắm rồi, lại sẽ càng không đem tình thương của bậc phụ thân thể hiện trên sắc mặt, chính là hiện tại nhìn thấy Phác Chính Hoa, lại nghĩ đến Phác Vệ Quân đã từng cứu hắn một mạng, đáng thương cho nàng mười tám năm không có phụ thân, tuy rằng đây là lần đầu tiên gặp mặt nhưng trong lòng đã sớm coi nàng như nữ nhi mình mà đối đãi, nay gả cho Hạo nhi, thành con dâu An gia, về sau tự nhiên không thể có nửa phần uỷ khuất nàng.
“Cha, rốt cuộc có chuyện gì? Không nên gọi nữ nhi đến chứ, người không biết nữ nhi mệt chết a!”
Tay áo An Viễn Kiếm bị An Hỷ Duyên túm, giãy đều giãy không ra, chỉ có thể nhìn nàng lắc đầu, nữ nhi này của hắn nào có phong phạm gì của tiểu thư khuê các đâu, cũng chỉ có thể đổ thừa rằng từ nhỏ đã làm hư nàng. Phu nhân sau khi sinh Hạo nhi, thân thể vẫn không tốt, chín năm sau mới sinh ra một nữ nhi, tất nhiên là được phụ thân thương yêu, ngay cả ca ca cũng đều cưng chiều nàng khắp nơi, thế mới dưỡng thành tính tình đại tiểu thư điêu ngoa bốc đồng như vậy, may mắn bản tính không xấu, chỉ là bình thường không lớn không nhỏ, hồ nháo một chút.
Vẫn là Từ Liễu Thanh mở miệng: “Duyên nhi, đừng náo loạn, mau buông cha ngươi ra, không thấy đại ca ngươi đâu cả.”
An Hỷ Duyên lập tức thả tay, chuyển qua kéo tay Từ Liễu Thanh: “Nương, đại ca đi đâu vậy?”
Phác Chính Hoa cũng ngẩng đầu, đại ca An Hỷ Duyên, cũng chính là phu quân nàng chưa gặp mặt, lúc trước nói gãy chân không thể bái đường thành thân, hiện tại lại không thấy, không biết thế này lại là diễn thế nào đây.
Từ Liễu Thanh nói: “Là như thế này, ta vừa từ chỗ hai đứa đi ra liền đến chỗ Hạo nhi, kết quả liền phát hiện hắn không ở trong phòng, trên bàn còn có một phong thư, nói muốn đi kinh thành tìm danh y để chữa khỏi chân, chờ khi chân tốt hơn sẽ trở về. Ta ban đầu nghĩ hắn nói giỡn, gãy một chân thì có thể chạy đến chỗ nào, khẳng định là trốn ở đâu đó khiến chúng ta sốt ruột, ta đã kêu bọn hạ nhân tìm kiếm chung quanh, lật tung toàn bộ Vương phủ nhưng cũng chưa tìm được hắn, Ngọc Thụ cùng Lâm Phong cũng không thấy đâu, phỏng chừng là bọn họ thật sự đem đại ca ngươi mang đến kinh thành.”
An Viễn Kiếm cả giận nói: “Hừ, bất hiếu tử này cũng dám rời nhà trốn đi, hoặc là đừng trở về, nếu hắn dám trở về, ta nhất định sẽ đánh gãy cả hai chân hắn, đời này đều đừng nghĩ chạy ra ngoài.” Tiếp theo thần sắc hoà hoãn, nói với Phác Chính Hoa: “Chính Hoa, con yên tâm, ta nhất định sẽ cho con một cái công đạo.”
Phác Chính Hoa cuối cùng cũng biết rõ tại sao lại thế này, nếu đoán không nhầm, An Tử Hạo khẳng định là trốn nàng, chẳng lẽ coi nàng là rắn rết, nên ở cách xa xa mới được sao? Bất quá như vậy cũng tốt, ít nhất mấy ngày này có thể thoải mái, không cần lo lắng sợ hãi có một ngày ở trong phủ đột nhiên gặp được mà xấu hổ, liền nói: “Cha, nương, thỉnh không nên động nộ, chữa khỏi chân cho tướng công mới là quan trọng nhất.”
An Viễn Kiếm nói: “Con cũng không cần thay hắn nói tốt, chân hắn bị gãy, tuy rằng bị ta đánh một gậy nhưng cũng không cần phải đi tìm danh y để chữa, còn không phải là hắn tự do thành tính, không biết kiềm chế, chạy đi đâu chơi rồi sao?”
“Lão gia!” Từ Liễu Thanh ngăn trở trượng phu, nháy mắt với hắn, sao có thể ở trước mặt con dâu mới vào cửa nói nhi tử mình như thế, vậy không phải nói với Phác Chính Hoa rằng phu quân của nàng là cậu ấm phong lưu thành tính sao?
Cố tình An Viễn Kiếm cùng Từ Liễu Thanh đã làm phu thê với nhau vài thập niên nhưng lại vẫn không thể tâm ý tương thông, nghĩ nàng lại bảo vệ nhi tử liền nói tiếp: “Ta nói không đúng sao? Bảo bối nhi tử của nàng chuyên gia làm những việc phá phách gì, đừng cho rằng ta không biết!”
Từ Liễu Thanh đành phải nắm tay Phác Chính Hoa, nói: “Chính Hoa, Hạo nhi hắn chỉ là có chút ham chơi, du ngoạn mệt rồi tự nhiên sẽ trở lại, chờ hắn trở về, muốn đánh muốn phạt đều sẽ do con quyết, ở nhà chúng ta chẳng phân biệt cái gì nam tôn nữ ti, ai có lý thì nghe người đấy.”
Phác Chính Hoa gật đầu đáp ứng.
Trời đã sáng trắng, cả đại gia đình mới giải tán, An Hỷ Duyên xin mẫu thân cho mình trở về phòng mình nghỉ ngơi, trong nhà loạn thành như vậy, Từ Liễu Thanh sao còn nhớ rõ mấy chuyện này, thuận miệng đồng ý, mọi người đều tự trở về phòng.
***
Kỹ viện lớn nhất Tô Châu – Thuý Vân Các.
An Tử Hạo một tay bưng chén rượu, một tay cầm đùi gà, ăn bất diệc nhạc hồ (4), chân bị gãy bọc thạch cao đang được Ngọc Thụ cùng Lâm Phong nâng.
An Ngọc Thụ vội vàng hỏi: “Thiếu gia, chúng ta đi như vậy, lão gia phu nhân có thể tức giận không?”
An Tử Hạo xấu xa liếc hắn một cái: “Cái này không phải hỏi vô nghĩa sao? Không tức giận còn có thể là cha ta chắc?”
An Lâm Phong vội nói: “Chúng ta vẫn nên trở về thì hơn, ta sợ lão gia sẽ trách phạt thiếu gia.”
“Giờ trở về còn không phải bị cha ta đánh chết sao? Dù sao cũng đi rồi, vậy chờ đến khi phụ thân hết giận rồi trở về cũng không muộn. An Tử Hạo ta ngày thường phong lưu phóng khoáng, kết quả lại phải cưới một xú nữ về làm vợ, nếu có thể, cả đời này ta cũng không muốn trở về!” An Tử Hạo oán hận ném đùi gà trên tay xuống, rống to: “Liễu Nhứ cô nương, sao còn chưa ra?”
Ngọc Thụ cùng Lâm Phong nhìn nhau, thiếu gia gãy một chân, có thể “làm” được không?
(1)Canh thanh: tiếng người ta đi ngoài đường gõ kẻng hay ống tre báo thời gian trôi qua (cái mà “trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa” ý).
(2) Trích đoạn 3 bài Phong Vũ – Trịnh Phong tập – Kinh Thi:
Phong vũ như hối,
Kê minh bất dĩ,
Ký kiến quân tử,
Vân hồ bất hi.
Dịch thơ:
Gió mưa tối sẫm cả trời,
Tiếng gà eo óc mấy lời đìu hiu.
Thấy chàng quân tử mến yêu,
Lòng em hoan lạc khinh phiêu khôn cùng. => Ý nghĩa: khi tình yêu đến, người con gái vạn phần vui sướng.
(Nguồn: http://nhantu.net/VanHoc/KinhThi/KinhThi01.htm)
(3) Túi thơm thì ai cũng biết, ta cứ up cái hình cho nó rõ:
(4) bất diệc nhạc hồ: trích trong sách Luận ngữ:
Tử nói, học nhi thời tập chi, bất diệc thuyết hồ. Hữu bằng tự viễn phương lai, bất diệc nhạc hồ. Nhân bất tri, nhi bất uấn, bất diệc quân tử hồ.
-> Có học tập thì còn gì dễ chịu hơn. Có bạn từ phương xa tới thì còn gì vui hơn. Người đời không biết, trong lòng ta không oán hận, đấy là người đức hạnh
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro