Chương 69 : Chông gai
An Hỷ Duyên lên lầu liền thấy Lạc Nhạn đứng ở cửa, bộ dáng mất hồn mất vía, ngay cả nàng đi qua cũng không biết, liền vỗ vai Lạc Nhạn, hỏi: “Đứng ở đây làm cái gì?”
Lạc Nhạn đầu tiên là cả kinh, sau đó lắp bắp nói: “Thiếu nãi nãi rời giường, Bế Nguyệt đang giúp nàng chải đầu.”
An Hỷ Duyên đưa tay sờ sờ cái trán Lạc Nhạn một chút: “Ngươi không sao chứ? Nóng đến hỏng đầu rồi, sao lại hỏi một đằng trả lời một nẻo thế?”
Thần sắc Lạc Nhạn càng thêm mất tự nhiên: “Ta không sao, ta thì có chuyện gì, đương nhiên ta không có việc gì.” Còn ra vẻ trấn định, chắp tay sau lưng, dẫn đầu đi vào phòng.
“Xem ra thật sự là ấm đầu rồi.” An Hỷ Duyên lắc lắc đầu, cùng đi vào theo. Nhìn tới hai người ở trước bàn trang điểm, lập tức la hoảng: “Bế Nguyệt, dừng tay!”
Bế Nguyệt đột nhiên nghe được thanh âm An Hỷ Duyên, tay run lên, son lập tức rớt xuống, vỗ ngực nói: “Tiểu thư, người làm ta sợ muốn chết.”
“Là ngươi làm ta sợ muốn chết thì có!” An Hỷ Duyên đi vội vài bước qua, nhìn bộ dáng Phác Chính Hoa, vẫn nhịn không được mà nở nụ cười, lại sợ cười quá phận, chỉ có thể lấy tay che miệng.
Phác Chính Hoa nghi hoặc nhìn An Hỷ Duyên: “Nàng cười cái gì?”
Bế Nguyệt hồi thần, lúc nhìn Phác Chính Hoa, cũng kinh hô thành tiếng: “Thiếu nãi nãi, mặt của người! Bế Nguyệt đáng chết, thỉnh thiếu nãi nãi trách phạt.”
Phác Chính Hoa sờ soạng hai má một chút, hỏi: “Mặt ta làm sao?”
An Hỷ Duyên cố gắng nén cười, cầm gương đưa cho Phác Chính Hoa: “Tự nàng xem đi.”
Phác Chính Hoa tiếp nhận gương đồng soi vào, hít sâu một hơi, hai gò má phủ lớp son dày dừng một tấc, môi càng đỏ như máu, gấp đến độ dậm dậm hai chân: “Bế Nguyệt!” Lại nhìn An Hỷ Duyên thực không khí chất, cười đến không thở nổi, lập tức oán hận đánh nàng vài cái, cả giận nói: “Nàng còn cười nữa, còn không mau lau giúp ta!”
An Hỷ Duyên lại giữ gương mặt nàng, nói: “Lau để làm chi? Hồng hào đáng yêu, như vậy tốt nhất, người khác có thấy mới không có chủ ý với nàng.”
Bất quá vẫn thực nghe lời thấm ướt khăn tay, cẩn thận lau cho Phác Chính Hoa, tự mình giúp nàng tô son cùng họa mi, bận rộn làm xong còn không quên tán thưởng một câu: “Nàng thật đẹp!”
Phác Chính Hoa mới không thèm lĩnh tình của nàng, lườm nàng một cái: “Không phải vừa rồi có ai nói, người khác nhìn ta chướng mắt sao?”
An Hỷ Duyên vội vàng buông thứ này nọ trên tay ra, kéo nàng đứng dậy, chính mình ngồi xuống, lại đem nàng kéo lên đùi mình, vòng tay ôm lấy eo nàng, cằm tựa trên vai, nói: “Nàng có xinh đẹp thế nào thì cũng là của một mình ta, không chuẩn cho người khác nhìn thấy.”
Phác Chính Hoa trong lòng một trận ngọt ngào, vươn tay khẽ đẩy chiếc đầu đang tựa trên vai, sẵng giọng: “Ngươi là ai chứ? Quay sang bên kia đi!”
Ngoảnh đầu thấy Bế Nguyệt cùng Lạc Nhạn đều nhìn các nàng không dời mắt, mặt lập tức đỏ, thế mà lại quên mất các nàng còn ở bên cạnh, liền vội vàng giãy dụa đứng lên.
An Hỷ Duyên cũng đứng lên, một cánh tay gác lên vai Phác Chính Hoa, một bàn tay vuốt cằm, nhìn Bế Nguyệt cùng Lạc Nhạn, nói: “Hoa nhi, nàng có phát hiện hôm nay hai người này có điểm kỳ quái không?”
Phác Chính Hoa nghe nàng nói như vậy, cũng nhận ra, nàng vào phủ đã lâu như vậy, cũng chưa có lần nào Bế Nguyệt tỏ vẻ không yên lòng như hôm nay, không khỏi lo lắng hỏi: “Bế Nguyệt, có phải có tâm sự gì không?”
Bế Nguyệt còn chưa trả lời, Lạc Nhạn đã vung tay xua xua: “Không, không có.”
Bế Nguyệt trừng mắt nhìn Lạc Nhạn liếc một cái, còn dùng khuỷu tay khẽ huýnh một chút, nhỏ giọng nói: “Ai cần ngươi lắm mồm.”
An Hỷ Duyên vỗ tay một cái, cười nói: “A, ta đã biết rồi, các ngươi…”
“Không phải!” Bế Nguyệt cũng nóng nảy, không đợi An Hỷ Duyên nói xong đã thề thốt phủ nhận.
An Hỷ Duyên nói: “Ta cũng chưa nói xong, ngươi đã nói không phải. Không phải? Không phải cái gì? Chẳng lẽ các ngươi có bí mật thực không thể cho ai biết?”
Còn muốn truy vấn, Phác Chính Hoa đã ngăn nàng: “Các nàng đã không muốn nói, vậy không cần hỏi lại. Thời gian đã không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên trở về thôi.”
Thế này An Hỷ Duyên mới từ bỏ, Bế Nguyệt cùng Lạc Nhạn đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, như thể có thần giao cách cảm liếc nhau một cái, lập tức đều đỏ mặt gục đầu xuống, Bế Nguyệt còn oán hận đẩy Lạc Nhạn một phen, đi trước.
Lạc Nhạn sửng sốt cả nửa ngày mới theo sau.
Trên đường hồi phủ, Phác Chính Hoa mới nhớ ra liền hỏi An Hỷ Duyên về khách nhân đến lúc sáng sớm, An Hỷ Duyên lại ra vẻ thần bí nói là bí mật, mặc kệ Phác Chính Hoa dụ dỗ hay cưỡng ép cũng không chịu nói.
An phủ đã ở trước mặt, Phác Chính Hoa dừng bước, nói với An Hỷ Duyên: “Duyên nhi, lúc trở về nàng không cần nói, ta sẽ giải thích đêm qua đã đi đâu.”
An Hỷ Duyên hỏi: “Nàng chuẩn bị nói thế nào?”
Phác Chính Hoa bàn tay hết nắm lại mở, vẻ mặt đầy mây đen: “Ta còn chưa nghĩ ra phải nói thế nào, cứ tùy cơ ứng biến đi, chỉ cần nàng đừng nói gì là được, miễn cho bị cha mắng.”
An Hỷ Duyên nhún vai, tỏ vẻ không sao cả: “Đều nghe lời nàng.”
Quả nhiên cũng giống lần trước trở về từ Nghi Hưng, cả đại gia đình đều chờ ở đại sảnh, còn có thêm hai vị khách lạ, một người nằm trong dự kiến là Lí Vi Tu, còn một thì dĩ nhiên lại là kẻ hôm qua lần đầu tiên gặp mặt, Hoàng Xán.
Mị lực của Duyên nhi thật đúng là lớn a, Phác Chính Hoa không khỏi nhíu mày.
An Hỷ Duyên đi bên cạnh, nhìn thấy sắc mặt sầu não của Phác Chính Hoa, liền dùng thanh âm chỉ có mình nàng nghe được, nói: “Không liên quan tới ta.”
Từ Liễu Thanh thấy các nàng vào cửa, lập tức mặt mày hớn hở nghênh đón, cười nói: “Hai người rốt cục cũng trở lại, làm cho nhị công tử cùng Hoàng công tử chờ thật lâu a.”
Đến lúc lại gần các nàng, mới dùng thanh âm thật nhỏ nói: “Nhớ kỹ, tối hôm qua hai đứa ở Duyệt Lai khách điếm.”
An Hỷ Duyên hiểu ý cười, nương quả nhiên hết lòng tuân thủ hứa hẹn.
Phác Chính Hoa đầu tiên là sửng sốt, lập tức hiểu được nguyên do, tuy không biết sáng nay Từ Liễu Thanh tới Thúy Vân Các, nhưng Từ Liễu Thanh là người duy nhất trong nhà biết quan hệ giữa nàng cùng An Hỷ Duyên, hai nàng một đêm không về, Từ Liễu Thanh đương nhiên có thể đoán được bảy tám phần, liền tùy cơ ứng biến, nói: “Tiền lão bản ở Duyệt Lai khách điếm nói, rượu mơ người muốn được cất dưới hầm thời gian quá dài, cần phải chưng cất lại một lần mới có thể uống. Hôm qua chờ quá muộn nên mới phải ngủ lại khách điếm một đêm, làm cho nương lo lắng rồi. Bế Nguyệt, còn không mau đem rượu đưa lên.”
Bế Nguyệt vội vàng tiến lên, lấy bình rượu trong tay đưa cho Từ Liễu Thanh.
An Hỷ Duyên ở Thúy Vân Các uống rượu mơ, cảm thấy ngọt ngào tê tái, uống ngon lắm, lúc gần đi lại đòi của Liễu Thúy Vân một vò, giờ lại bị Phaec Chính Hoa mượn hoa hiến phật, chỉ có thể trơ mắt nhìn, lệ rưng rưng nơi khóe mắt như sắp trào ra, rượu kia là của ta a!
Từ Liễu Thanh nói: “Chuyện ta phân phó Duyên nhi, lại để Chính Hoa bôn ba đi cùng, khiến con vất vả rồi.”
Lại trừng mắt liếc An Hỷ Duyên một cái, mới đi đến cạnh An Viễn Kiếm, nói: “Lão gia, gần đây khẩu vị của người không tốt lắm, ta dặn riêng các nàng đi tìm. Rượu mơ này chẳng những có thể khai vị, giải khát, còn có thể giải nhiệt. Chàng cứ thử trước xem, nếu thấy tốt thì có thể mời sư phó ở Duyệt Lai khách điếm đến quý phủ, giúp chúng ta ủ mấy hũ lớn để chậm rãi uống.”
An Viễn Kiếm gật đầu noi: “Nguyên lai các nàng một đêm không về là giúp nàng làm việc.” Rồi hướng An Hỷ Duyên vẫy vẫy tay: “Duyên nhi, lại đây.”
“Vâng, cha.” An Hỷ Duyên chạy tới, nhu thuận đứng cạnh An Viễn Kiếm.
An Viễn Kiếm chỉ Hoàng Xán, nói: “Hoàng thế chất là nhi tử của một lão bằng hữu của cha, là một hổ tướng, tuổi còn trẻ đã đi cứ thủ biên quan, đánh thắng được vài trận rồi, đáng tiếc ta đã không còn ở xa trường nữa, bằng không nhất định sẽ phải cùng người thanh niên này hảo hảo đánh giá một phen.”
Hoàng Xán cười nói: “Gia phụ thường xuyên ở trước mặt chất nhi nhắc tới An tướng quân, lời nói đều thực kính nể. Gia phụ nói đời này hắn chỉ bội phục hai đại anh hùng, một là Hán Triều Lí Quảng (1), một người chính là An tướng quân ngài.”
(1) Lí Quảng: (??- 119 TCN) là viên võ tướng của triều đình nhà Hán trong lịch sử Trung Quốc, Lý Quảng dũng mãnh, thiện chiến, giỏi cưỡi ngựa, bắn cung và được tôn xưng là Phi tướng quân (Tướng quân bay).
So sánh hắn với Phi tướng quân, đương nhiên An Viễn Kiếm rất vui vẻ, vuốt râu cười: “Hoàng lão đệ thật sự là quá đề cao bổn vương rồi, năm đó hai chúng ta cùng nhau đánh giặc nhưng lại chẳng phân biệt được cao thấp, sàn sàn như nhau, nay hắn có một nhi tử vĩ đại kế thừa phụ nghiệp, còn nhi tử của ta, ai, kém xa, kém xa.”
Hoàng Xán ôm quyền nói: “An huynh hắn văn võ song toàn, không phải kẻ mãng phu như ta có khả năng so với, An tướng quân quá khiêm nhượng rồi.”
An Tử Hạo cùng Lí Vi Tu đứng cách bọn họ xa một chút, An Tử Hạo nhỏ giọng cười nói: “Ngươi tên xú tiểu tử này, sợ là gặp được đối thủ rồi, cha ta rất ít khi thưởng thức một hậu bối như thế. Trong cảm nhận của phụ thân, rể hiền chính là thiếu niên anh hùng, nếu ngươi không chú ý, muội muội ta có thể bị đoạt đi đó.”
Lí Vi Tu cười có chút tự tin: “Muốn thú được Quận chúa, tự nhiên phải có điểm bổn sự, chớ nói một tên Hoàng Xán, cho dù là Triệu – Tiễn, Tôn – Lí (2) đều đến đây thì ta cũng không đặt trong mắt, chúng ta sẽ bằng đao thật thương thật, trên võ đài phân biệt cao thấp mới được.”
(2) Triệu Tiễn, Tôn Lí: mấy ông nổi tiếng nào đó, ta chịu =.=
An Tử Hạo vỗ vỗ vai hắn: “Ngươi yên tâm, còn có ta đứng ở phía ngươi mà, trăm ngàn lần đừng khiến ta cùng muội muội thất vọng.”
Nếu hắn thất bại, An Hỷ Duyên sẽ thất vọng? Lí Vi Tu ngoái đầu nhìn, An Viễn Kiếm cùng An Hỷ Duyên còn đang trao đổi gì đó với Hoàng Xán, trên mặt nàng không nhìn ra chút mang mối. Hắn không thể không thừa nhận, đã lâu như vậy rồi nhưng thủy chung hắn vẫn không nắm bắt được tâm tư An Hỷ Duyên.
Đối với hắn, An Hỷ Duyên như xa lại như gần, như thực lại như giả, nếu hắn thực sự đoạt văn võ Trạng Nguyên, nàng sẽ thật sự gả cho hắn sao?
Từ Liễu Thanh đứng bên cạnh lãnh nhãn bàng quan, trong lòng lại âm thầm kêu khổ, vẫn vì danh phận của Chính Hoa mà ưu phiền, lại đã quên mất Duyên nhi cùng Lí Vi Tu ở trước mặt Thái Hậu lập “tam chưởng chi ước”, nay lại thêm một Hoàng Xán. Lão gia cùng phụ thân Hoàng Xán, Hoàng Mông là lão bằng hữu, quan hệ tự nhiên thân thiết hơn so với Lí Tại Sơn. Hoàng Xán lại biết nói lời hay ý đẹp, còn có tài, so với Lí Vi Tu thì khẳng định hợp tâm ý lão gia hơn.
Mà mặc kệ là Lí Vi Tu hay Hoàng Xán, hay những tên công tử siêu quần bạt tụy khác, nếu Thái Hậu làm đúng theo lời Duyên nhi, vậy chỉ cần trong đó có một người đạt được văn võ Trạng Nguyên, Duyên nhi liền sẽ không thể không gả. Ai, chuyện của nàng cùng Chính Hoa, thật đúng là không phải khó giải quyết bình thường!
Phác Chính Hoa cũng nghĩ đến những điều đó, nếu nàng đã có được thân thể Duyên nhi, quyết định cùng Duyên nhi bên nhau, tự nhiên không thể không suy ngẫm, chính mình cùng An Tử Hạo đã có danh phận phu thê, mà Duyên nhi mặc dù không có danh phận trói buộc, nhưng trước lang sau hổ, cũng không phải tự do như vậy.
Con đường phía trước của các nàng thực nhấp nhô, chỉ có gạt bỏ hết mọi gai nhọn mới có khả năng nhìn thấy được tương lai. Nhìn An Hỷ Duyên, dũng khí trào dâng.
Vân La trong người có thai, vẫn ngồi trên ghế thái sư (ghế bành), không giống bình thường hư tình giả ý, chỉ ngồi đó, một lời cũng không nói. Nàng đối với chuyện của An Hỷ Duyên cũng không cảm thấy hứng thú, mục quang chỉ chăm chú dừng trên mặt Phác Chính Hoa cùng An Tử Hạo, xả ra tia cười lạnh nhè nhẹ.
Không nên trách nàng vô tình, có trách thì chỉ có thể đổ thừa tại Phác Chính Hoa sinh ra quá hoàn hảo, nếu Phác Chính Hoa chỉ là loại dong chi tục phấn thì nàng mới khinh thường để vào mắt, nhưng nữ nhân trước mắt này, nếu không trừ bỏ, vậy cuộc sống hàng ngày của nàng cũng khó mà bình an.
Ngoài phòng trời trong nắng ấm, trong phòng chuyện trò vui vẻ, một hồi tranh đấu vô hình lại lặng lẽ rớt xuống bức màn che…
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro