Chương 60 : Ví dụ
An Viễn Kiếm có ý kiểm tra võ công của An Hỷ Duyên, cho nên mỗi một thương đều xuất thủ sắc bén.
An Hỷ Duyên vốn vững chắc võ công cơ bản, hơn nữa đoạn thời gian gần đây lại chịu khó luyện tập, võ công đã rất có tiến bộ, mặc dù còn bị vây ở thế hạ phong nhưng cũng không chút bối rối, chắn được mười chiêu cũng có thể hoàn thủ một chiêu.
An Viễn Kiếm mặc dù không nói ra miệng lời khen ngợi, lại cũng âm thầm gật đầu, nữ nhi này cuối cũng cũng có phong phạm tướng môn hổ nữ (1).
(1) tướng môn hổ nữ: con gái dòng dõi tướng quân.
Đánh được non nửa canh giờ, rốt cục An Hỷ Duyên bị đánh bay trường kiếm khỏi tay, liền hướng An Viễn Kiếm ôm quyền thở dài: “Am tướng quân bảo đao chưa lão, tiểu nữ tử cam bái hạ phong.”
An Viễn Kiếm vuốt râu cười ha ha, trên mặt thật đắc ý, không quên cổ vũ An Hỷ Duyên: “Con cần cố gắng thêm nữa, về sau nhất định có thể giống cha.”
An Hỷ Duyên cười nói: “Dạ, cha, nữ nhi nhớ kỹ.” Lại rót một chén trà đặt lên tay An Viễn Kiếm, nói: “Cha, nữ nhi có một vấn đề muốn thỉnh giáo cha.”
An Viễn Kiếm nhấp một ngụm trà, nói: “Nói ta nghe xem.”
An Hỷ Duyên ôm cánh tay hắn, nói: “Phụ thân thường dạy nữ nhi, làm người không thể vi phạm tín nghĩa, càng không thể hào thủ cường đoạt, nhưng nếu vốn là của mình, vậy thì cướp về sẽ không tính là vi phạm tín nghĩa lương tâm phải không?”
An Viễn Kiếm gật đầu: “Đương nhiên, bất quá là nên tiên lễ hậu binh (2) trước đã.”
(2) tiên lễ hậu binh: Trước hết dùng đường lối ngoại giao để giải quyết việc tranh chấp giữa đôi bên, nếu không kết quả thì mới dùng tới sức mạnh của quân đội để giải quyết.
An Hỷ Duyên lại hỏi: “Nếu người này lại là người có quan hệ thân cận với mình thì sao? Tựa như con và cha vậy, con tôn trọng người, nhưng người lại đoạt của con thứ gì đó, con có nên lấy lại hay không?”
An Viễn Kiếm nghiêm mặt quát: “Nói bậy, ta đoạt của con thứ gì khi nào?”
An Hỷ Duyên vội vàng làm nũng nói: “Con tìm ví dụ khác vậy, không nói cha lấy của con nữa, nói thế này đi, nếu là con và ca ca, ca ca hắn đoạt thứ nguyên bản vốn thuộc về con, con cướp về thì có phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa không? Nếu là phụ thân thì người sẽ giúp ai?”
An Viễn Kiếm trầm ngâm nói: “Ta tự nhiên sẽ đứng ở bên có lý.”
An Hỷ Duyên thuận theo lời hắn nói: “Phải, vậy ắt sẽ giúp con rồi.” Ở trước mặt An Viễn Kiếm, đi qua đi lại mấy vòng rồi nói: “Đều nói hôn sự của nữ nhi là phải nghe theo lời cha mẹ, tuân theo sự mai mối xếp đặt, nếu cha cùng nương muốn gả Duyên nhi cho một người mà Duyên nhi không thích, vậy con có nên nghe theo lời cha mẹ không? Hay là nên một lòng theo đuổi người mình thích?”
“Việc này…” An Viễn Kiếm cảm thấy khó xử, nếu thật sự là hắn cùng phu nhân giúp Duyên nhi tuyển một vị hôn phu, tất nhiên người này sẽ là nhân trung long phượng (3), là người có thể gả cho.
(3)nhân trung long phượng: rồng phượng trong loài người, chỉ những người tài giỏi nổi bật hơn người
Nếu để chính Duyên nhi tự mình lựa chọn thì chưa chắc đã được thế, nói không chừng lại thật sự không hợp tâm ý bọn chúng. Chính ngay hắn lúc niên thiếu vốn cũng không nghe theo lời trưởng bối, khư khư cố chấp cưới Từ Liễu Thanh, vài thập niên đều cùng phu nhân ân ái có thừa, mà hôn sự của Hạo nhi là do một tay hắn thúc đẩy, quả nhiên dưa hái xanh không ngọt, Hạo nhi rốt cuộc lại cưới thêm Vân La nữa mới thôi. Hạo nhi là nam nhân, không hài lòng thì có thể tam thê tứ thiếp, nhưng nữ nhi mình nếu gả cho người thì cũng chỉ có thể theo một người mà thôi. Nếu thật sự gả cho một người nàng không thích, vậy chỉ sợ cũng luyến tiếc cả đời này.
An Hỷ Duyên quan sát sắc mặt An Viễn Kiếm, hợp thời nói: “Bởi vì tẩu tẩu nghe theo mệnh lệnh của cha mẹ nên mới gả cho ca ca, hai người không yêu nhau lại ở cùng nhau, nào có hạnh phúc đâu? Con nhìn thấy tẩu tẩu gả đến đây lâu như vậy mà một chút cũng không vui vẻ, Vân La đại tẩu là tự ca ca tuyển, người xem mỗi ngày nàng đều vui vẻ như chú chim sẻ, không có sầu lo, so sánh với tẩu tẩu thì quả thực cách biệt một trời một vực. Nếu có một ngày Duyên nhi cũng giống tẩu tẩu, vậy cha cùng nương sẽ phải đau lòng đến mức nào a?”
“Quả thật đúng vậy!” An Viễn Kiếm tâm sinh cảm thán: “Một ý niệm của ta lại làm hỏng mọi sự, lại hại Chính Hoa, ta thực có lỗi với Chính Hoa cùng phụ thân nàng!”
An Hỷ Duyên bắt lấy cơ hội, vội vàng nói: “Nếu có một ngày tẩu tẩu gặp được người nàng thích, vậy người có thể thả cho nàng tự do không?”
“Cái gì?” An Viễn Kiếm giật mình nhìn nàng: “Này…điều này sao có thể?!”
“Cho nên phụ thân tình nguyện thà tẩu tẩu cả đời đều không có được hạnh phúc cũng không muốn nhân từ thả nàng, phải không?” Lời An Hỷ Duyên nói lại có chút khí thế bức nhân.
An Viễn Kiếm thở dài một hơi nói: “Không phải là ta không muốn, mà Chính Hoa là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, một nữ tử điển phạm không hơn không kém, không vi phạm thất xuất (4), lại không làm gì trái với pháp luật và kỷ luật, ca ca con làm sao có thể tùy tiện hưu thê (bỏ vợ)? Đương nhiên ta cũng sẽ không để ca ca con bội tình bạc nghĩa với Chính Hoa.”
(4) thất xuất chi điều: 7 điều mà dựa vào đó nam tử có thể bỏ vợ thời xưa.
1. “bất thuận phụ mẫu”:ko hiếu thuận với cha mẹ.
2. “vô tử”: ko có con nối dõi.
3. “dâm”: ngoài trượng phu ra còn có quan hệ bất chính với nam tử bên ngoài.
4. “đố”: đố kỵ
5. “hữu ác tật”:mắc bệnh hiểm nghèo.
6. “khẩu đa ngôn”: lắm miệng, nhiều chuyện.
7. “thiết đạo”: thê tử lại có tiền,tài sản riêng
“Tẩu tẩu nàng…” Kỳ thật đã sớm vi phạm thất xuất chi điều rồi. An Hỷ Duyên nhịn xuống, rốt cục cũng không nói ra lời. Không thể vì muốn cùng Hoa nhi ở chung một chỗ mà phá hỏng thanh danh của nàng được!
Bởi vì cùng An Hỷ Duyên luyện võ, tâm tình An Viễn Kiếm đang rất tốt, nhưng lại bị nàng hỏi mấy chuyện không đâu một phen, nhất thời mất hứng, chỉ nói: “Cha còn có công vụ cần xử lí, có vấn đề gì thì trực tiếp tìm nương con đi!” Rồi đem An Hỷ Duyên đuổi đi.
An Hỷ Duyên bĩu môi trở về, lúc đi ngang qua Tây sương liền dừng bước, do dự một phen, cầm kiếm đi vào, nhưng lại nhìn thấy Từ Liễu Thanh cùng An Tử Hạo đứng trong viện khe khẽ nói nhỏ, thân ảnh chợt lóe, vội vàng trốn sau một gốc đại thụ, ngưng thần nghe hai người nói chuyện. Mặc dù cách rất xa, thanh âm bọn họ nói cũng không lớn, nhưng người luyện võ nhĩ lực vốn tốt nên vẫn bị nàng nghe được lời An Tử Hạo đang nói: “Không phải con cố ý mạo phạm Chính Hoa, chính là nàng đêm khuya lại ước hẹn với Trương Hằng nên con mới nộ khí công tâm.”
Chỉ nghe Từ Liễu Thanh nói: “Vậy con cũng không thể dùng sức mạnh a, nương đã nói với con bao nhiêu lần rồi? Thượng binh phạt mưu (5), chỉ có lỗ phu* mới dùng quyền cước mà không dùng đầu óc, con làm như thế thì sao còn có thể chiếm được trái tim Chính Hoa?”
(5) thượng binh phạt mưu: quân giỏi đánh bằng mưu lược.
(*kẻ thô lỗ, lỗ mãng)
An Tử Hạo lại oán hận nói: “Ngay cả thân thể nàng con còn không chiếm được, còn nói gì đến lòng nàng? Lòng nàng đã sớm bị tên tiểu tử họ Trương kia lấy được rồi.”
“Nương cam đoan với con, Chính Hoa cùng cái tên Trương Hằng kia thanh thanh bạch bạch. Nhưng con và Chính Hoa cũng không phải một sớm một chiều là có thể, nhớ kỹ, phải tính kế, nói năng cẩn thận, có thế mới có thể được lòng người, nhất định phải lấy thiệt tình mà đối đãi, nhất thiết không thể lại làm việc lỗ mãng. Nương muốn nói chỉ có bấy nhiêu thôi, chính con tự giải quyết cho tốt đi.” Từ Liễu Thanh nói xong, vỗ vỗ vai An Tử Hạo, thế này rồi mới đi.
An Hỷ Duyên lặng lẽ theo phía sau.
An Tử Hạo đứng tần ngần tại chỗ cân nhắc lời Từ Liễu Thanh nói.
Phía sau cửa cũng có một người đứng, khóe miệng xả ra một tia cười lạnh, Phác Chính Hoa? Trương Hằng?
***
Phác Chính Hoa mở hai mắt, màn che quen thuộc, không phải là Thúy Vân Các ở Tô Châu, cũng không phải Nghi Hưng khách điếm, là chính phòng của nàng, trên gối còn lưu lại dư hương, giai nhân cũng không thấy đâu, lập tức hoảng hốt, chẳng lẽ ôn nhu đêm qua chỉ là một giấc mộng? Vén một góc chăn lên, nhìn trên người không một mảnh vải, nháy mắt mặt đỏ hồng, không phải nằm mơ, quả thật Duyên nhi đã tới, ngay tại An Vương phủ này, ở trên giường nàng, các nàng…
Một nửa vui mừng, một nửa ưu tư, tâm tình lại thực phức tạp.
Ở bên ngoài phủ, nàng còn có thể tạm thời vứt bỏ thân phận Quận Vương phi, cùng Duyên nhi cá nước thân mật, nhưng đây là ở trong phủ, đây nguyên bản vốn là phòng thuộc về nàng cùng An Tử Hạo, vậy mà nàng lại cự tuyệt An Tử Hạo mà tiếp nhận Duyên nhi. Quan niệm thế tục lại xuất hiện trong đầu, tội bất trinh giống như những gông xiềng, xiết nàng chặt đến nỗi có chút không thở nổi.
Còn đang miên man suy nghĩa liền nghe được thanh âm Bế Nguyệt: “Thiếu nãi nãi, người đã dậy chưa?”
Thế này Phác Chính Hoa mới dứt bỏ tạp niệm, mặc y phục vào, nói: “Vào đi.”
Bế Nguyệt bưng thau nước tiến vào, đặt lên trên giá, xong xuôi liền đi dọn dẹp chăn gối.
Phác Chính Hoa đang vốc nước tạt lên mặt, đột nhiên nghe được thanh âm kinh ngạc của Bế Nguyệt: “Di, đây là cái gì?” Mặt xoát đỏ, còn chẳng phải là do tối qua các nàng… Trong lòng lập tức oán giận, Duyên nhi thật là, một chút tiết chế cũng đều không có, mới sáng sớm đã hại nàng dọa người rồi.
“Kỳ thật là Duyên nhi…” Phác Chính Hoa nhìn thấy vật trên tay Bế Nguyệt, ngạnh sinh đem lý do ác ý “đái dầm” nuốt xuống, dừng một chút, nói: “Là kiếm tuệ của Duyên nhi, lần trước ta đưa cho nàng, sao nàng lại không cẩn thận như vậy chứ.”
Nói xong liền tiếp nhận lấy từ trong tay Bế Nguyệt, đúng là ngọc bội mẫu thân đã đưa cho nàng mà nàng từng dùng làm kiếm tuệ. Miếng ngọc ôn hòa tựa hồ vẫn còn mang theo nhiệt độ cơ thể An Hỷ Duyên.
Bế Nguyệt thầm oán nói: “Tật xấu vứt thứ này thứ nọ bừa bãi của tiểu thư một chút cũng không sửa, cũng may là rơi ở đây, nếu rơi ở bên ngoài, bị ai khác nhặt được cũng không phải là không thể.”
Phác Chính Hoa thưởng thức miếng ngọc, khẽ cười nói: “Nếu nàng dám làm mất thứ ta đưa cho nàng, vậy lần sau đừng hòng ta làm gì tặng nàng nữa.”
Bế Nguyệt nghe nàng nói thế, lại vì An Hỷ Duyên mà nói tốt: “Thiếu nãi nãi đưa tiểu thư thứ gì đó, nhất định là tiểu thư không dám dùng. Hai người đã mấy ngày không được gặp nhau, hôm nay để lại miếng ngọc này, cũng chính là bởi vì coi nơi này cũng là phòng mình mà thôi.”
Phác Chính Hoa nghe được câu cuối của nàng, “coi nơi này cũng là phòng mình”, lại nghĩ tới chuyện đêm qua, mặt lại liên tục đỏ ửng.
Bế Nguyệt lại nói: “Tuy rằng nói thế, nhưng hay là thiếu nãi nãi nhắc tiểu thư một chút, ngọc bội này là phu nhân ở nhà đưa cho thiếu nãi nãi, nếu đánh mất thì thực đáng tiếc.”
Phác Chính Hoa vừa muốn nói đã đưa cho Duyên nhi thì chính là của Duyên nhi, lại chợt nghe thấy một tiếng cười: “Muội muội, dậy thực sớm a!”
Vân La được Trầm Ngư đỡ tay cùng tiến vào.
Phác Chính Hoa mỉm cười nói: “Tỷ tỷ, chào!” Trong lòng thầm nghĩ, hôm trước vừa mới còn tức nàng đến phát nghẹn không còn lời nào để nói, thế nhưng hôm nay lại giống người vô sự tìm đến mình, thật không biết nên khen nàng lòng dạ quảng đại hay vẫn nên tán thưởng nàng xử sự lõi đời đây?
Vân La nói: “Ta nghe Tử Hạo nói hai ngày nay thân thể muội muội không khỏe cho nên mới lại đây thăm. Muội muội, đã đỡ hơn chưa?”
“Làm phiền tỷ tỷ quan tâm rồi, bất quá chỉ là một trận phong hàn nho nhỏ mà thôi, uống chút thuốc đã khỏi rồi.” Phác Chính Hoa thỉnh nàng ngồi, buông vật trong tay ra, tự mình đi rót cho nàng một ly trà, nói: “Ngày đó ở trong vườn Chính Hoa nói có chút nặng lời, không biết cố kỵ, còn thỉnh tỷ tỷ tha thứ.”
Vân La nhấp một ngụm trà rồi đặt xuống, cười nói: “Muội muội nói lời này chỉ thấy như ngoại nhân vậy, chúng ta là tỷ muội, phải công bằng mới đúng, về sau tỷ tỷ còn làm gì không đúng thì muội muội cứ việc nói ra, có sai thì sửa, không cần sợ gì cả.”
Phác Chính Hoa gật đầu: “Tỷ tỷ cũng vậy, Chính Hoa có chỗ nào không phải, còn thỉnh tỷ tỷ chỉ điểm nhiều hơn.”
Hai người một phen khách khí, nếu là ngoại nhân không biết thì còn tưởng rằng hai thê thiếp của An Tử Hạo ở chung thực hòa hợp, chỉ có Bế Nguyệt ở bên cạnh nghe được là không khỏi run rẩy, đồng thời âm thầm bội phục Phác Chính Hoa, thế nhưng lại đưa đẩy một phen, còn sửa trị Vân La.
Hai ngươi đang nói chuyện thì lại có hai người tiến vào, là Tử Y cùng Lạc Nhạn song song đến.
Tử Y là lại đây tìm Phác Chính Hoa, chỉ gật đầu với Vân La một cái coi như đã chảo hỏi rồi lập tức đi tới bên người Phác Chính Hoa.
Lạc Nhạn đương nhiên là tìm Bế Nguyệt, vừa tiến vào liền đem Bế Nguyệt kéo sang một bên nói chuyện.
Vân La cũng không ngồi lâu, trước cấp Trầm Ngư một ánh mắt, sau đó đứng dậy đi đến bên người Phác Chính Hoa cùng Tử Y, tùy ý nói chuyện, khóe mắt lại liếc Trầm Ngư, thấy nàng lấy thế sét đánh không kịp bưng tai lấy đi vật trên bàn, bỏ vào cổ tay áo xong mới nói: “Không quấy rầy các ngươi nữa, ta về trước.”
Phác Chính Hoa nói: “Tỷ tỷ đi thong thả.”
Vân La đi ra khỏi viện tử của Phác Chính Hoa mới lộ ra một tia cười lạnh, nói với Trầm Ngư: “Lấy ra.”
***
Từ Liễu Thanh đi ra khỏi chỗ của An Tử Hạo xong liền đi tới Phật đường thắp hương, lại cho con chim tước ăn, sau đó đi vào hoa viên, chọn một cái ghế đá ngồi xuống, quát: “Duyên nhi, còn không lăn ra đây cho ta!”
An Hỷ Duyên thè lưỡi, đứng lên, từ sau khóm hoa đi ra, trên mặt nhưng thật ra lại không có chút gì kinh ngạc, giống như đã sớm biết rằng mình bị phát hiện vậy, thoải mái hô một tiếng: “Nương!”
Từ Liễu Thanh liếc xéo nàng một cái: “Nói đi, lén lút theo ta cả nửa ngày là có chuyện gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro