Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 50 : Bị bắt trở về

An Hỷ Duyên có loại xúc động muốn nhanh chân bỏ chạy, bất quá lần này có thế nào cũng không chạy được, bởi vì An Viễn Kiếm đang ngồi dựa vào cửa, ngồi cùng bàn còn có An Tử Hạo cùng Lí Tại Sơn, nháy mắt vô số ý niệm hiện lên trong đầu, cuối cùng trừng mắt nhìn Lí Vi Tu, cả giận nói: “Có phải ngươi mật báo hay không?”

Lí Vi Tu buông đũa, thực vô tội nhún vai, không nói gì.

An Viễn Kiếm liền nổi giận, thấy An Hỷ Duyên ngay cả cha cũng không chào một tiếng đã hỏi tội người ta, giận quá, thiếu chút nữa đập bàn bắt người, bất quá thứ nhất là ở bên ngoài có thân phận Vương gia, giữa đường răn dạy nữ nhi, vô luận là An Hỷ Duyên đúng hay sai, làm cha đều không vui nổi. Thứ hai là Phác Chính Hoa cùng nhau rời nhà với An Hỷ Duyên, hai người đột nhiên đi như thế, sợ là có ẩn tình khác, không thể khiến cho nàng cảm thấy hắn chỉ cây dâu mà mắng cây hòe khiến tâm sinh khúc mắc, đành phải nhẫn nhịn nén giận, tận lực hoà hoãn thanh âm, nói: “Hai người các ngươi lại đây.”

Trong lòng Phác Chính Hoa lại hoảng sợ, trừ việc không biết phải làm sao thì càng nhiều là cảm giác tội lỗi. Tuy rằng đối với nàng mà nói thì An Tử Hạo vẫn xa lạ như vậy, thậm chí so ra còn kém hơn người vừa mới quen biết là Tử Y, nhưng An Tử Hạo là phu quân nàng, thế mà thân thể cùng trái tim nàng đều phản bội hắn. Nàng biết trinh tiết rất trọng yếu đối với một nữ nhân, cũng không sợ trên lưng bôi tiếng xấu, cái chính là đâu phải nàng chỉ liên lụy tới một mình An Tử Hạo? An gia là vương hầu thế gia, lại xảy ra chuyện làm nhục gia môn như thế, cho dù là phụ thân quá cố có ân với Lăng gia đi chăng nữa thì sợ là cũng không chuộc hết tội của nàng.

An Hỷ Duyên thấy sắc mặt Phác Chính Hoa tái nhợt, nghĩ nàng cũng giống mình, sợ bị phụ thân trách phạt, lòng liền sinh dũng khí, lập tức nắm chặt tay nàng, nói: “Có ta ở đây!”

Phác Chính Hoa ngẩng đầu nhìn An Hỷ Duyên, khuôn mặt tươi cười kia trong nháy mắt chợt khiến lòng mình rung động, tuy cảm giác tội lỗi tràn ngập tâm can, nhưng cũng không hối hận. Có một người như Duyên nhi, chẳng sợ vạn kiếp bất phục. Nàng đã không một chút do dự mà yêu thương người này, những ngày khoái hoạt mặc dù ngắn ngủi nhưng cũng đủ cho cả một đời rồi, liền lộ ra nụ cười thản nhiên, nói: “Duyên nhi, cảm ơn ngươi.”

An Hỷ Duyên được nàng cảm tạ, có chút không hiểu gì cả, bất quá không có thời gian cân nhắc ý tứ những lời này, giải quyết vấn đề trước mắt mới là đại sự lớn nhất.

Tử Y đứng ở bên cạnh nhìn xem rõ ràng, thấy bộ dáng các nàng đều như lâm đại địch, biết gặp phải chuyện khó giải quyết, cũng không hỏi nhiều, cùng các nàng đi đến trước mặt An Viễn Kiếm, chợt nghe hai người đều gọi An Viễn Kiếm là “cha”, lập tức cả kinh, tiếp đó lại nghe một người kêu một nam tử là “đại ca”, người kia lại gọi “phu quân”, lập tức sáng tỏ quan hệ giữa những người mới tới cùng các nàng, trong lòng thầm cảm thán. Thì ra các nàng chẳng những là nữ tử mến nhau mà còn có danh phận cô tẩu, khó trách, khó trách.

Lí Tại Sơn không đợi An Viễn Kiếm hỏi, trước đã quát Lí Vi Tu: “Tiểu súc sinh, còn không lại đây châm trà giải thích với Vương gia?!”

An Viễn Kiếm phất ống tay áo, thản nhiên nói: “Không cần.”

Lí Tại Sơn cười làm lành nói: “Nên thế mà, Tu nhi đã có hôn ước với Quận chúa, mà lại còn bỏ tiền ra mua nữ tử thanh lâu, chẳng những nên trách phạt mà càng nên đánh. Muốn đánh muốn phạt, mặc cho Vương gia xử trí.”

Nguyên lai Hoa Tứ Nương sợ Lí Vi Tu mang người đi, rồi lúc trở lại Tô Châu phân phó một tiếng không cho đổi bạc, vậy thì một ngàn năm trăm lương biên lai nợ tiền kia sẽ lập tức biến thành tờ giấy lộn. Dân không đấu lại với quan, mặc dù mất cả tiền lẫn tài cũng sẽ chỉ có thể nén giận, cho nên liền phái người âm thầm theo dõi hắn, biết bọn họ ngủ lại Nghi Hưng, lập tức liền tự thân xuất mã, dẫn theo vài thủ hạ, mua chuộc được thành vệ, suốt đêm phi ngựa tới Tô Châu. Quả nhiên trời không phụ lòng người, một ngàn năm trăm lượng bạc trắng bóc không thiếu một hào, đang chuẩn bị vui rạo rực trở về thì lại không khéo đụng phải Lí Tại Sơn, An Viễn Kiếm bởi vì công sự mà ở lại Lí phủ.

Vốn đi lướt qua nhau, sao biết Hoa Tứ Nương trong lòng đắc ý, đi đường mắt cũng không nhìn, trực tiếp va phải Lí Tại Sơn, ngân lượng đang ôm rơi đinh đinh đang đang xuống đất. Lí Tại Sơn thấy nàng ăn mặc lòe loẹt, vừa thấy đã biết không phải người đàng hoàng, còn mang theo nhiều bạc như vậy, như thế nào lại không tra hỏi. Hoa Tứ Nương tự nhiên đem chuyện đoạt khôi diễn ra tối qua ở Bách Hoa Lâu kể lại sinh động như thật, tuy rằng là Phác Chính Hoa yêu cầu chuộc thân, nhưng Lí Vi Tu lại là người trả tiền, ở trong mắt Hoa Tứ Nương, ai cấp bạc đương nhiên là lão đại, vì thế tự nhiên tâng bốc Lí Vi Tu một phen, còn càng nói càng thái quá. Nói xong câu cuối cùng đã lại biến thành Lí Vi Tu cùng Tử Y đã sớm nảy sinh tình ý, tự định chung thân, chuyện tình ái xưa của hai người quả thực có thể dùng “buồn vui lẫn lộn” để hình dung.

Lí Tại Sơn một lòng muốn cùng An Viễn Kiếm kết thông gia, giờ lại để hắn nghe được nhi tử mình chẳng những đi hoa phố, còn cùng nữ tử thanh lâu tự định việc chung thân, nét mặt già nua đã sớm đỏ, muốn răn dạy Hoa Tứ Nương thì chợt nghe An Viễn Kiếm hỏi Hoa Tứ Nương bộ dáng hai công tử mi thanh mục tú trong lời nàng như thế nào. Hoa Tứ Nương đem bộ dáng hai người miêu tả lại, ngay cả Lí Tại Sơn cũng đều nhận ra là Phác Chính Hoa cùng An Hỷ Duyên, không biết tại sao các nàng lại cùng nhi tử mình tới thanh lâu, sợ là bút trướng này An Viễn Kiếm cũng muốn tính lên đầu mình đi.

An Viễn Kiếm sao còn quản nổi chuyện của Lí Vi Tu, lại hướng Hoa Tứ Nương hỏi thăm chỗ ở của bọn họ, thế này mới đi tới Nghi Hưng, Lí Tại Sơn đương nhiên đi theo. Đến cửa thành, tránh không được cũng kêu An Tử Hạo theo, còn phân phó người hồi phủ thông báo một tiếng, nói đã tìm được người.

Một câu này của Lí Tại Sơn, những người khác ít nhiều cũng đoán được vì sao bọn họ lại xuất hiện ở đây.

Lí Vi Tu cũng không giải thích, rót một ly trà cung kính đưa đến trước mặt Lăng Viến Kiếm: “Vương gia, thỉnh ngài dung trà.”

An Viễn Kiếm không muốn làm mất mặt Lí Tại Sơn, liền đưa tay tiếp nhận: “Làm phiền.”

Ánh mắt An Tử Hạo vẫn nhìn chằm chằm khuôn mặt Phác Chính Hoa, hắn biết nhất thời nàng còn không thể chấp nhận hắn, chính là không nghĩ tới thế nhưng nàng lại vì hắn mà rời nhà trốn đi. Phác Chính Hoa không chịu cùng hắn viên phòng, lý do duy nhất mà hắn có thể nghĩ tới chính là trong lòng nàng đã có người khác, lần này ra đi sợ là để đi tìm ý trung nhân của nàng. Mỗi khi nghĩ tới điều đó, trong lòng đều là một trận đau đớn. Tuy rằng trước đây hắn có phụ nàng, đêm tân hôn trốn đi, còn dẫn theo một nữ nhân khác trở về, nhưng nam nhân vốn tam thê tứ thiếp là chuyện thực bình thường, nàng là nữ nhân, là thê tử của mình, lại đi nhớ thương người khác, thậm chí ngay cả tấm thân cũng không nguyện trao cho hắn, quả thực đã đem tôn nghiêm của hắn giẫm xuống lòng bàn chân. Trong lòng dù có thích nàng đến đâu đi chăng nữa cũng ngăn không được ghen tỵ nồng đậm cùng lửa giận, sắc mặt tự nhiên cũng phủ đầy băng sương.

Phác Chính Hoa cảm nhận được hàn ý, vốn đã nghĩ ra một cái cớ tốt nhưng rồi lại nuốt xuống, nhiều lời vô ích, càng bôi càng đen, chỉ cần không hại đến Duyên nhi là tốt rồi.

Nhất thời không người nào mở miệng, không khí có chút quỷ dị, vài người lại đều đứng ở cửa, người bên ngoài không dám tiến vào, người bên trong không dám xuống lầu, lão bản cũng chỉ có thể tránh ở mặt sau quầy, giận mà không dám nói gì.

An Hỷ Duyên tuy không nói gì, nhưng trong lòng đã nghĩ ra vài biện pháp, bất quá đều có chút gượng ép, lại nhớ tới dù sao nương cũng không ở đây, phụ thân và ca ca hẳn là dễ hồ lộng, liền nói: “Cha, con cùng tẩu tẩu xuất môn, kỳ thật…kỳ thật là vì bái sư.”

Người không biết chuyện thì sửng sốt, người cảm kích nàng thì thiếu chút nữa cười ra tiếng, cũng thực mệt cho nàng nghĩ ra được lý do này.

An Viễn Kiếm nghi hoặc nhìn nàng, khó hiểu hỏi: “Bái cái gì sư?”

An Hỷ Duyên vội vàng đem Tử Y kéo qua, nói: “Chính là Tử Y cô nương, nàng tinh thông cầm kỳ thi họa, hiện giờ là sư phụ con.”

Lí Tại Sơn liền nói xen vào: “Nàng không phải là thanh lâu nữ tử do Tu nhi bỏ hai ngàn lượng bạc mua về sao?” Nói xong lập tức hối hận muốn tự cho mình một cái bạt tai, thật sự là hồ đồ đến không thể hồ đồ hơn, hy vọng An Viễn Kiếm không để ý.

An Viễn Kiếm không nói chuyện, An Tử Hạo liền hỏi: “Rốt cuộc chuyện này là sao? Muội nói rõ ràng một chút đi!” Tuy rằng cảm thấy đây là Duyên nhi tìm một cái cớ, nhưng hắn tình nguyện tin tưởng đây là sự thực mà không phải nguyên nhân ở Phác Chính Hoa.

An Hỷ Duyên chắp tay sau lưng, vừa thong thả bước vừa nói: “Kỳ thật là như thế này, từ sau lần cùng Lí Vi Tu cá cược, nương liền thúc giục ta mãi, mặt dù có lão sư dạy ta đánh đàn, nhưng tinh thông một thứ làm sao có thể xứng với văn võ Trạng Nguyên? An gia chúng ta không muốn kém người khác, càng không có nữ tử vô tài vô đức, tựa như nương chẳng những am hiểu thi từ ca phú mà còn tinh thông binh pháp, như thế mới có khả năng trở thành hiền thê của phụ thân, mới khiến cha đã nhiều năm như vậy mà ngay cả nhất phòng tiểu thiếp cũng không lấy thêm. Mà tẩu tẩu đơn giản là không tinh thông kì nghệ, ca ca liền cưới Vân La đại tẩu về, cho nên nương khuyên ta không thể bước theo vết xe đổ của tẩu tẩu, mới gả đến nhà người ta phu quân đã liền cưới tiểu thiếp, ngày sau liền không hề có thân phận hay địa vị gì đáng nói.”

Lí Tại Sơn vội vàng cam đoan: “Quận chúa mà được gả về, Tu nhi khẳng định sẽ không lấy thêm ai nữa.”

Một phen ngụy biện đương nhiên là do An Hỷ Duyên tự biên tự diễn, An Viễn Kiếm nghe xong nhưng lại âm thầm gật gật đầu, còn tưởng rằng Từ Liễu Thanh thực sự từng nói với nàng những lời này. An Tử Hạo trái lại bán tín bán nghi, nhưng dù sao nàng nói đều là sự thật, cha cùng nương đã nhiều năm tương kính như tân* còn không nói, nhưng hắn cưới Vân La mặc dù không phải do nàng tinh thông kì nghệ, nhưng quả thật là vì trước kia cứ nghĩ Phác Chính Hoa là một xú nữ nên mới lấy Vân La xinh đẹp. An Tử Hạo muốn phản bác, lại không tìm được lý do, ăn ngay nói thật lại có khi đắc tội danh trông mặt mà bắt hình dong, còn không bằng đồng tình với lời An Hỷ Duyên thì còn có chút đường hoàng.

*tương kính như tân: vợ chồng kính trọng nhau như khách

An Hỷ Duyên lại nói: “Vốn việc này cũng không xảy ra, chính là vì Lí Vi Tu nói ở Nghi Hưng mới có một nữ tử tài mạo song toàn đến, cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông, ta vừa nghe thấy sao có thể cao hứng được? Còn chưa thành công mà hắn đã liền hâm mộ nữ tử khác, vậy ngày sau thành thân còn không phải đứng núi này trông núi nọ, thê thiếp thành đàn sao? Vì thế mới hẹn Lí Vi Tu cùng đến Nghi Hưng để tìm hiểu thực hư.”

“Muội tới là là được rồi, vì sao còn phải mang theo đại tẩu? Ngay cả một lời nhắn cũng không để lại, vụng trộm chạy đến đây, làm cho chúng ta tìm thực khổ.” An Tử Hạo vẫn canh cánh trong lòng, không nhịn được liền hỏi.

An Hỷ Duyên nói: “Là muội khuyên tẩu tẩu cùng đến, kỳ thật muội đã sớm có ý niệm bái sư trong đầu, nếu chân tướng đúng như Lí Vi Tu nói, vậy muội cùng tẩu tẩu sẽ bái nàng làm sư phụ, miễn cho ca ca hôm nay cưới một người biết chơi cờ, ngày mai lại lấy một người biết vẽ.” An Hỷ Duyên nói ba câu đều không dời chuyện An Tử Hạo thú tân nương, giống như việc các nàng trốn đi đều là vì An Tử Hạo rước Vân La về vậy, khiến An Tử Hạo vô lực biện bạch.

Về phần đi không lời cáo biệt, An Hỷ Duyên giải thích là nếu nói bọn họ đi thanh lâu, cha cùng nương khẳng định sẽ không đồng ý, tiếp theo lại đem tài nghệ của Tử Y thổi phồng một phen. Lúc trước Hoa Tứ Nương đã đi trước nói qua chuyện cầm tiêu hợp tấu, đoạn này thật ra An Hỷ Duyên lại không nói dối, chỉ là về vấn đề chuộc thân cho Tử Y lại nói có phần bất đồng so với Hoa Tứ Nương, chỉ nói là tẩu tẩu mến tài nên mới mượn Lí Vi Tu ngân lượng để giúp Tử Y chuộc thân.

Một phen giải thích, thật đúng là hoàn toàn khiến mọi người thấu hiểu, Lí Tại Sơn hoàn toàn tin tưởng, không hề nghi ngờ, hắn mới mặc kệ An Hỷ Duyên muốn bái sư hay Phác Chính Hoa mến tài, chỉ cần không phải Lí Vi Tu cùng Tử Y tâm đầu ý hợp mà giúp nàng chuộc thân là tốt rồi, còn trách cứ Lí Vi Tu: “Ngươi vốn nên chủ động lấy bạc chuộc người, sao có thể để cho Quận Vương phi mở miệng mượn ngươi?”

An Viễn Kiếm vội vàng nói: “Lí đại nhân trăm ngàn lần không cần nói như vậy, bổn Vương sẽ sai người đem bạc đưa đến quý phủ.”

Tất nhiên Lí Tại Sơn lại một phen chối từ.

An Viễn Kiếm mặc dù không hoàn toàn tin tưởng lời An Hỷ Duyên, nhưng có Lí Vi Tu hát đệm cùng Phác Chính Hoa cam chịu, lại tin thêm vài phần. Tìm được người đã là vạn hạnh, về phần lí do gì thì cũng chẳng phải trọng yếu.

An Tử Hạo cũng cùng chung ý tưởng, hơn nữa hắn tình nguyện tin tưởng lời An Hỷ Duyên nói toàn bộ là thật, Phác Chính Hoa trốn đi là vì hắn mà không phải muốn tìm ý trung nhân.

Tử Y băng tuyết thông minh, tuy lúc này còn không thể rõ ràng quan hệ rắc rối phức tạp giữa bọn họ, nhưng chỉ cần bắt lấy một chút là được, hiện tại nàng là lão sư của Quận chúa. Lập tức thu hồi vị phong trần trên người, bộc lộ một thế hàn mai ngạo lập*, trong lòng lại nghĩ thầm, có ý tứ!

*hàn mai ngạo lập: hoa mai đứng ngạo nghễ giữa trời giá lạnh.

Nghi Hưng không phải nơi nên ở lâu, An Viễn Kiếm sợ kinh động đến quan viên địa phương, tránh không được lại một phen xã giao, liền đứng dậy nói: “Trở về thôi!”

An Hỷ Duyên đương nhiên không tình nguyện, thật vất vả mới có thể rời nhà trốn đi, nhưng nguyên do là làm ăn qua loa tắc trách nên mới thế này, làm sao còn dám nhiều lời nữa.

Mà lòng Phác Chính Hoa đã sớm không có tạp niệm, chỉ có điều bắt buộc phải nhìn vào mắt An Tử Hạo, trong lòng có chút kinh ngạc, lại có chút mờ mịt vô thố.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro