Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 41 : Ta chỉ thuộc về ngươi


“Tẩu tẩu, người có cảm thấy trong phòng này nóng quá không?” An Hỷ Duyên một tay nắm tay mỹ nhân, một tay đưa lên quạt quạt, đi qua đi lại.

Phác Chính Hoa uống ít rượu hơn, mặc dù không khoa trương như An Hỷ Duyên muốn dùng tay để quạt, nhưng cũng cảm thấy có chút khô nóng, nhìn mặt An Hỷ Duyên nóng đến đỏ bừng, liền nói: “Ngươi đừng đi đi lại lại nữa, ngồi xuống hẳn là đỡ hơn, để ta đi mở cửa sổ.”

Đứng dậy mở toang cửa sổ, một làn gió đêm thổi vào, quả nhiên mát mẻ hơn rất nhiều. Vừa muốn gọi An Hỷ Duyên tới, đột nhiên thấy trong vườn mơ hồ có bóng người, lại tập trung nhìn vào, không ngờ là một đôi nam nữ ngồi ngay dưới đất rất tự nhiên mà âu yếm thân thiết nhau, sợ tới mức vội vàng đóng chặt cửa sổ lại, trên mặt xấu hổ đến lúc đỏ lúc trắng.

An Hỷ Duyên nghe thấy “rầm” một tiếng, nghĩ xảy ra chuyện gì, vội vàng đi tới, thân thiết hỏi: “Làm sao vậy? Có phải bên ngoài có động tĩnh gì không? Để ta ra ngoài nhìn xem.”

“Không được ra ngoài!” Phác Chính Hoa quát nhẹ một tiếng, dưới tình thế cấp bách còn dùng thân thể chắn lấy cửa.

An Hỷ Duyên thấy nàng như thế lại càng hiếu kỳ, rốt cuộc là cái gì mà lại không thể cho mình xem? Thấy nàng chắn ở cửa liền quay ra mở cửa sổ, mới nhìn thì thấy một màu đen tuyền, còn không biết rõ là cái gì thì mắt đã bị che lại, bên tai truyền đến thanh âm hung dữ của Phác Chính Hoa: “Đã nói không cho xem mà!”

Tẩu tẩu luôn luôn ôn nhu như nước lại đột nhiên biến thành cọp mẹ, An Hỷ Duyên trong lòng mừng rỡ, khuôn mặt nóng bừng bị những ngón tay lạnh lẽo của nàng che, cảm thấy thực thoải mái, lại ngửi được mùi hương thơm ngát đặc hữu trên người nàng, cả người liền lâng lâng bay bổng, trong lòng tò mò lại nhịn không được, hỏi: “Rốt cuộc là cái gì vậy? Tẩu tẩu xem được, tại sao Duyên nhi lại không thể?”

Phác Chính Hoa bịt mắt nàng, đi vào phòng trong rồi mới buông nàng ra, xoa thắt lưng, hất mặt, hung tợn hỏi: “Ngươi nói cho ta biết, nơi này rốt cuộc là địa phương nào?”

An Hỷ Duyên nghe nàng hỏi như thế, lại nhớ tới vừa rồi nhìn thấy một đám gì đó, lập tức đoán ra nàng trông thấy cái gì, âm thầm lè lưỡi, biểu tình làm bộ như không biết chút nào: “Không phải đã nói với nàng rồi đấy thôi, Liễu đại nương mở tửu lâu a.”

Phác Chính Hoa mới không tin mấy lời quỷ quái của nàng: “Tửu lâu làm sao lại có…” Nói một nửa, đỏ mặt nói không nên lời.

An Hỷ Duyên biết rõ còn cố hỏi: “Có cái gì?” Bộ dáng tẩu tẩu thẹn thùng đỏ mặt, thật sự là hảo khả ái a.

Phác Chính Hoa thấy vẻ mặt nàng cười xấu xa, biết nàng cố ý, mặt càng đỏ hơn, cả giận nói: “Duyên nhi, ngươi càng ngày càng tệ, sao có thể mang ta đến nơi này? Đây không phải là nơi nữ hài tử có gia giáo có thể đến!”

An Hỷ Duyên lập tức bĩu môi, bộ dáng trông thực uỷ khuất, nói: “Duyên nhi cũng không muốn mà, chỉ là nếu ở khách điếm bình thường, khẳng định phụ thân có thể tìm được chúng ta, Duyên nhi cũng là bất đắc dĩ mới mang tẩu tẩu tới nơi này.” Rõ ràng chính mình lòng mang kế hoạch nham hiểm lại cố tình đem lý do nói thực đường hoàng.

Quả nhiên Phác Chính Hoa nghĩ tới điều nàng nói hoàn toàn là tình hình thực tế, làm sao còn muốn trách nàng nữa, chỉ là lần đầu tiên đến loại địa phương này, lại còn nhìn thấy những thứ không nên thấy nên mới bị kinh hãi. Thấy bộ dáng uỷ khuất như sắp khóc của An Hỷ Duyên, vội vàng nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, an ủi: “Ta không có ý trách ngươi, ta biết ngươi đều là vì muốn tốt cho ta, vừa rồi ta nói có phần nặng lời, ngươi đừng để ý.” Nàng lại quên mất một vài chuyện trọng yếu, An Hỷ Duyên quen thuộc Thuý Vân Các như vậy, khẳng định không phải là lần đầu tiên đến a.

An Hỷ Duyên trong lòng cười thầm, tẩu tẩu thật sự rất dễ bị lừa. Theo tư thế này, dựa lên vai Phác Chính Hoa, cánh tay vòng ôm lấy thắt lưng nàng, vừa mới rồi một trận ầm ỹ nên không thấy nóng nữa, giờ dựa vào nàng, ngọn lửa lại bốc lên, hô hấp cũng biến thành dồn dập.

Phác Chính Hoa vốn đang vỗ nhẹ lưng nàng, trên vai đột nhiên có sức nặng, cổ lại cảm giác được hơi thở ấm áp của An Hỷ Duyên, tư thế như vậy quả thực quá mức ái muội. Nàng cảm thấy không ổn liền giãy dụa, muốn tìm cách thoái lui.

An Hỷ Duyên thế nào chịu để nàng lùi bước, ngồi lên chiếc giường phía sau lưng, cầm lấy cánh tay nàng, đem nàng kéo vào trong lòng mình.

Phác Chính Hoa hai chân không đứng vững, liền vội đưa tay ôm lấy cổ nàng, vừa lúc ngồi trên đùi, nhìn đến An Hỷ Duyên mặt mang ý cười, lập tức mặt đỏ tai hồng cúi thấp đầu.

An Hỷ Duyên trong lòng rung động, hôn lên vành tai khéo léo tinh xảo kia, dùng thanh âm mềm nhẹ kiên định nói: “Ta sẽ không để nàng chạy trốn nữa, nàng là của ta!”

Phác Chính Hoa nghe lời nói đầy bá đạo của nàng, trong lòng dâng lên mật ý, ngẩng đầu nhìn An Hỷ Duyên, hàm chứa ý cười, hỏi: “Ta là cái gì của ngươi?”

Đồng dạng đối thoại, vài ngày trước nghe lạnh tựa băng sương, giờ lại ấm áp như nhiệt hoả. An Hỷ Duyên nhìn nàng, từng chữ từng chữ nói: “Nàng là…nữ nhân của ta.” Nói xong liền che lại đôi môi nàng, sợ nàng bởi vì thẹn thùng mà còn nói lời gì đó phản bác.

Một nụ hôn triền miên dai dẳng, An Hỷ Duyên đã đem Phác Chính Hoa đặt dưới thân, nhìn dung nhan kiều diễm kia, cười nói: “Từ hôm nay trở đi ta sẽ không gọi nàng là tẩu tẩu nữa.”

“Vậy ngươi gọi ta là gì? Tỷ tỷ sao? Vừa rồi ở trước mặt Liễu đại nương ngươi đã gọi ta như vậy rồi.” Phác Chính Hoa đưa tay vỗ vỗ má nàng, cười nói: “Muội muội ngoan, mau gọi tỷ tỷ!”

“Ta mới không gọi nàng là tỷ tỷ, gọi nàng là tỷ tỷ, vậy không phải cùng ả đáng ghét Vân La kia giống nhau sao?” An Hỷ Duyên khẽ đảo mắt, suy nghĩ trong chốc lát mới nói: “Ta sẽ gọi nàng là Hoa nhi.” Nói xong lại ghé sát tai nàng, dùng âm thanh cực mềm nhẹ khẽ hô một tiếng: “Hoa nhi.”

Ngay cả mẫu thân cũng chưa từng gọi nàng thân thiết như vậy, Phác Chính Hoa nghe được nàng ôn nhu gọi một tiếng “Hoa nhi”, ngay cả tâm cũng đều hoà tan, cũng nhẹ giọng gọi tên nàng: “Duyên nhi.”

Thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu của Phác Chính Hoa dường như mang theo dụ hoặc, trái tim An Hỷ Duyên không khỏi rung động, liền hôn lên đôi mi thanh tú kia, Phác Chính Hoa lập tức thẹn thùng nhắm mắt lại.

An Hỷ Duyên buồn cười nhìn nàng, hôn lên vầng trán cao, chóp mũi, cuối cùng dừng lại đôi môi mọng đỏ, khẽ đẩy đôi hàm ngọc, cùng nàng dây dưa một chỗ, nhưng không ngờ lại được nàng đáp lại, tuy là thẹn thùng chần chờ, nhưng thế cũng đủ để An Hỷ Duyên mừng rỡ như điên, tim đập gia tốc, vứt bỏ mọi điều băn khoăn, càng hôn càng thêm sâu đậm.

Cởi bỏ một tầng y sam vướng víu, thân thể thon dài trắng nõn của Phác Chính Hoa hoàn toàn hiện ra trước mắt An Hỷ Duyên, An Hỷ Duyên lại nhịn không được mà ngắm nhìn đánh giá. Da thịt trắng ngần gần như trong suốt, cánh tay mảnh khảnh, đôi chân thon dài, vùng bụng bằng phẳng cùng phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần phía dưới kia, ánh mặt lướt đến chỗ nào cũng đều làm cho trái tim nàng đập rộn ràng động tâm, phải khẽ nuốt nước miếng.

Phác Chính Hoa cảm thấy một trận mát lạnh, mở mắt ra liền nhìn thấy An Hỷ Duyên nhìn chằm chằm mình không rời mắt, thế này mới phát hiện ra y sam trên người đã sớm bị cởi hết, lập tức mặt đỏ bừng, kéo cái chăn một bên qua, che lên người, sẵng giọng khẽ quát: “Ngươi nhìn cái gì!?”

An Hỷ Duyên nhìn nàng bị cái chăn mỏng che lại cảnh xuân kiều diễm, như ẩn như hiện lại ngược lại càng thêm mê người, cười nói: “Ta đã sớm bị nàng xem hết rồi, cách nhiều ngày như vậy mới có thể thấy được nàng, đương nhiên phải hảo hảo ngắm nhìn rồi.”

Phác Chính Hoa khẽ gắt: “Ba hoa!” Trong lòng lại tràn đầy ngọt ngào, vừa cũng là khẩn trương, đem chăn ôm càng chặt. Đột nhiên thân thể chạm được một mảnh ấm áp mềm mại, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy An Hỷ Duyên đã thoát hết quần áo ôm lấy mình.

An Hỷ Duyên trên mặt lộ vẻ phong tình, mắt lại hàm ý cười, nói: “Chăn ôm có gì tốt đâu, nếu Hoa nhi muốn ôm thì cứ ôm ta là được rồi.”

Tuy An Hỷ Duyên thường xuyên hôn nàng, nhưng thân mật giống như vậy thì vẫn là lần đầu tiên, cảm giác được khối mềm mại của người kia dán lên chính mình, còn bàn tay đang dao động trên lưng mình, bóng loáng nhẵn nhụi, như mang theo nhiệt hoả, dẫn tới luồng lửa cực nóng trong lòng cũng nhanh chóng lan tràn. Phác Chính Hoa nhìn nàng cũng không biết phải làm sao, nàng sao biết giờ An Hỷ Duyên làm gì cũng đều là nghe theo lời Liễu Thuý Vân cả. Liễu Thuý Vân là người chốn yên hoa, nàng dạy cái gì thì đương nhiên đều là thuật câu dẫn, bằng không như thế nào An Hỷ Duyên có thể lớn mật đến vậy.

An Hỷ Duyên đem hết một thân chiêu thức ra dùng, thấy Phác Chính Hoa chẳng những không phản ứng mà thân thể lại còn biến thành cứng ngắc, trong lòng ngầm bực, nhất định là Liễu Thuý Vân cầm bạc rồi thuận miệng trả lời nàng cho có lệ! Liền không thèm cố ý làm theo những điều Liễu ma ma dạy, thuận theo ý chính mình, cúi xuống hôn người ở dưới thân.

Không có y sam cách trở, An Hỷ Duyên đưa tay bao lấy gò bồng đảo của Phác Chính Hoa, cảm thấy thực tốt đẹp, tú lệ khiến người ta thèm nhỏ dãi, liền không chút do dự lần tìm lên trên, nhẹ nhàng cắn một cái.

Phác Chính Hoa khẽ run rẩy, mặt sáng bừng lên rạng rỡ. Duyên nhi nàng, nàng sao có thể… Mà cố tình trong lòng lại dâng lên một tia cảm giác kỳ diệu, ý thức càng ngày càng mơ hồ, cuối cùng hoàn toàn hãm nhập vào vòng ôn nhu kia…

An Hỷ Duyên cẩn thận hôn lên từng tấc da thịt của Phác Chính Hoa, lộ vẻ che chở ôn nhu. Ngẩng đầu lên nhìn người trong lòng, tuy trên mặt còn mang theo thẹn thùng, nhưng ý cự tuyệt đã không còn nữa, biết nàng đã chân chính tiếp nhận mình, trong lòng liền vui mừng, lại thấy nàng cắn chặt môi dưới, bộ dáng thực ẩn nhẫn, không nhịn được liền hôn lên đôi môi đang mím chặt, cười nói: “Ta muốn nghe được âm thanh của Hoa nhi…”

Phác Chính Hoa khẽ hé mở đôi mắt đẹp, gò má vương nét thẹn thùng lại pha lẫn tia giận hờn, những lời đáng xấu hổ như thế lại từ trong miệng nàng nói ra thực đương nhiên, nhưng trong lòng lại như ẩn ẩn chờ mong cái gì.

An Hỷ Duyên thấy ánh mắt nàng mông lung, mang theo một tia khát vọng, biết nàng đã chuẩn bị tốt, đầu ngón tay liền lần dọc theo vùng bụng bằng phẳng, kéo dài đến giữa hai chân, lại vẫn có chút do dự. Kìm nén rung động trong lòng, hôn lên vành tai nàng, ôn nhu hỏi: “Ta có thể chứ?”

Phác Chính Hoa càng thêm xấu hổ, rõ ràng là đến bây giờ vẫn do nàng chủ động, giờ đến lúc tối hậu lại hỏi mình, bảo nàng làm thế nào có thể mở miệng? Nhưng trong lòng cực nóng lại nhanh chóng đem mình thiêu đốt, liền chậm rãi vươn cánh tay ôm lấy thân thể trước mặt, mặt vùi thấp vào cổ An Hỷ Duyên.

An Hỷ Duyên nhận được sự ngầm đồng ý, vui sướng cùng khẩn trương ôm chặt lấy ái nhân, ngón tay thon dài thâm nhập vào giữa hai chân nàng.

Phác Chính Hoa bởi vì thẹn thùng, đầu vùi càng thấp, đột nhiên một trận đau đớn như xé lòng, liền kinh hô thành tiếng, một ngụm cắn lên vai An Hỷ Duyên.

An Hỷ Duyên bị cắn đau, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, liền kinh ngạc nhìn nàng: “Không phải nàng đã cùng với ca ca rồi sao?” Thấy nàng đau đến mặt mũi trắng bệch, liền vội vàng hôn lên gò má, tay kia vươn ra đặt tại bên hông, trấn an nàng.

Sau khi cảm giác đau đớn biến mất, ngón tay đang xâm nhập truyền lại một loại cảm giác trước nay chưa từng có, cảm giác như vậy làm Phác Chính Hoa thấy thẹn thùng cùng khoái hoạt, mà người cấp cho nàng khoái hoạt chính là Duyên nhi, lòng càng dâng lên một dòng nước ấm, thân thể liền cong lên dán sát vào người kia, tiếng rên rỉ đứt quãng theo đôi môi tràn ra, trong nháy mắt khoái cảm bùng lên bao phủ hoàn toàn mọi cảm giác.

An Hỷ Duyên nhìn khuôn mặt sau khi động tình kia, trắng nõn cùng nhiễm một mảnh hồng vựng, có vẻ dị thường yêu diễm động lòng người, lòng lập tức bị cảm giác thoả mãn cùng hạnh phúc làm căng tràn nén chặt, nữ nhân xinh đẹp này rốt cuộc cũng thuộc về mình!

Phác Chính Hoa từ từ thanh tỉnh, đập vào mi mắt là khuôn mặt tươi cười càn rỡ của An Hỷ Duyên, lập tức sẵng giọng: “Không được cười!” Rõ ràng là muốn quát lớn, nhưng lời nói ra lại cố tình nồng đậm uể oải cùng nũng nịu, một chút cảm giác uy hiếp cũng không có.

An Hỷ Duyên bắt lấy tay nàng đặt bên môi, nói: “Vì sao lại gạt ta?”

Phác Chính Hoa nghi hoặc nhìn nàng: “Ta lừa ngươi cái gì?”

An Hỷ Duyên chỉ vào dấu lạc hồng trên tấm đệm ngay chỗ nàng, tiên diễm tựa đoá hoa mai, cười nói: “Rõ ràng đây là lần đầu tiên, vậy mà nàng lại gạt ta nói đã cùng ca ca viên phòng.”

Mặt Phác Chính Hoa hơi đỏ lên, ôm lấy cổ An Hỷ Duyên, ôn nhu hỏi: “Nếu thân thể ta không còn toàn vẹn, Duyên nhi còn có thể thích ta không?”

An Hỷ Duyên dùng sức gật gật đầu: “Thích, mặc kệ nàng thế nào, ta đều thích.”

Phác Chính Hoa mỉm cười hôn lên môi nàng, nói: “Trái tim của ta là của Duyên nhi, thân thể ta tự nhiên cũng chỉ có thể thuộc về Duyên nhi, trước kia là thế, sau này cũng vậy. Phác Chính Hoa ta chính là chỉ thuộc về duy nhất một mình An Hỷ Duyên!”

“Tẩu tẩu!” An Hỷ Duyên không khỏi lệ nóng doanh tròng, hô lên xưng hô từ trước tới nay vẫn gọi. Nếu trước kia đối với lòng nàng còn có chút nghi ngờ, nhưng giờ phút này đều biến mất hầu như không còn, còn lại chỉ có tràn đầy tình yêu.

An Hỷ Duyên đem tay nàng đặt lên hông mình, vẻ mặt thẹn thùng nói: “Duyên nhi cũng là của nàng.”

Phác Chính Hoa trong lòng vừa động, không khỏi dâng lên một thứ dục vọng, khát vọng có được An Hỷ Duyên, nhưng cuối cùng lại lắc lắc đầu: “Duyên nhi, ngươi là vân anh chưa gả, ta không thể.”

An Hỷ Duyên không khỏi thất vọng, đời này sao nàng có thể còn có khả năng gả cho người khác? Bất quá biết trong lòng Phác Chính Hoa có nhiều phòng tuyến, cần công phá từng cái mới được. Đêm dài đến vô cùng, tú sắc trước mặt, thật sự không có lý do để lãng phí, liền lộ ra nụ cười quyến rũ: “Vậy được rồi, vẫn là để Duyên nhi vì nàng mà cống hiến sức lực đi.”

Phác Chính Hoa nghe được nàng nói như thế, mặt lại đỏ lên…

Ánh trăng rốt cuộc cũng xấu hổ đến nỗi trốn sau tầng mây…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro