Chương 31 : An Tử Hạo trở về
Lúc ba người đến nơi thì đại môn đã có đầy người đứng thành một vòng, An Viễn Kiếm cùng Từ Liễu Thanh đứng đầu tiên, phía sau đều là các gia đinh cùng nha đầu trong phủ, thấy Phác Chính Hoa cùng An Hỷ Duyên đến liền tự giác tách ra một lối đi. An Hỷ Duyên đỡ Phác Chính Hoa đi đến bên cạnh Từ Liễu Thanh.
Người cưỡi trên con ngựa cao to đúng là An Tử Hạo, ở phía sau hắn còn có hai cỗ kiệu, ngoài Ngọc Thụ là người Lăng phủ ra thì còn có hai mươi tuỳ tùng xa lạ mặc hắc y, bất quá vừa nhìn là biết được huấn luyện bài bản.
Những người sống quanh đó nhìn thấy trước cửa An phủ có nhiều người như vậy, cũng đều vây lại xem náo nhiệt, khe khẽ thì thầm bàn luận.
Phác Chính Hoa không cần phân biệt cũng biết người đó là An Tử Hạo, tuy nói là huynh muội với An Hỷ Duyên nhưng hai người trông không quá giống nhau. An Hỷ Duyên trông giống Từ Liễu Thanh mà An Tử Hạo lại giống An Viễn Kiếm hơn một chút, đường nét rõ ràng, thanh tân tuấn dật, chỉ là nét cười trên mặt có chút bất cần đời.
An Hỷ Duyên thấy An Tử Hạo đã sớm quên mất chuyện ghen tuông, hô một tiếng “ca”, liền vẻ mặt vui mừng chạy tới.
An Tử Hạo đã xuống ngựa, đưa tay bế nàng xoay vài vòng, nói: “Quỷ nha đầu, mới hai tháng không gặp mà không ngờ đã nặng lên như thế.” Lại đánh giá nàng một phen, gật đầu: “Cũng đẹp lên rất nhiều.”
An Hỷ Duyên khẩn cấp hỏi: “Ca, những ngày này huynh chạy đi đâu vậy? Đi ra ngoài chơi cũng không mang ta theo.”
An Tử Hạo vừa muốn nói chuyện lại nghe thấy An Viễn Kiếm gầm lên: “Xú tiểu tử, còn không quỳ xuống cho ta!”
Từ Liễu Thanh vội vàng kéo ống tay áo của hắn: “Lão gia, nhiều người như vậy, trước cứ để cho Hạo nhi đi vào đã rồi nói sau.”
An Tử Hạo lại nói: “Cha, nương, chờ một chút.” Sau đó đi đến cỗ kiệu thứ nhất, vén rèm lên.
Từ trong kiệu có một nữ tử đi ra, bất quá là hai mươi cái xuân xanh, ngũ quan tú lệ, dáng người thướt tha, váy bào hồng sắc y sam, phía ngoài khoác một chiếc áo mềm nhẹ bằng tơ mỏng, búi tóc vấn cao, chiếc trâm ngọc hình phượng, khuyên tai, vòng xuyến, một thân y phục đẹp đẽ sang quý.
An Viễn Kiếm cùng Từ Liễu Thanh nhìn nhau, không biết nàng là người phương nào.
An Tử Hạo nắm lấy tay nữ tử kia, đi đến trước mặt hai người, nói: “Cha, nương, vị này là Vân La Quận chúa.” Lại nói với nàng kia: “Vân La, còn không bái kiến cha mẹ.”
Vân La thanh nhã cúi đầu, khoé môi khẽ mở, kêu: “Cha, nương.”
Tất cả mọi người ở đây đều chấn động, ai cũng biết Vân La Quận chúa là nữ nhi của Bát Vương gia, giờ xuất hiện ở đây, hơn nữa còn gọi phu phụ An Viễn Kiếm là cha mẹ, sao không khiến mọi người sợ hãi.
An Viễn Kiếm từng gặp qua Vân La lúc ở quý phủ Bát Vương gia, chỉ là khi đó nàng còn nhỏ tuổi, giờ nhìn nàng, mi vũ cũng thấp thoáng bóng dáng nữ hài ngày đó, người trước mặt quả thật là Vân La Quận chúa, liền run giọng hỏi: “Đây, đây là có chuyện gì?”
An Tử Hạo không đáp, lại nói: “Cha, thỉnh người đợi một chút nữa.” Lại đi đến cỗ kiệu thứ hai, quì một gối: “Hạo nhi cung thỉnh cô mụ hạ kiệu.”
Cô mụ của An Tử Hạo, vậy không phải chính là Thái Hậu sao? Chỉ thấy một quý phu nhân từ kiệu bước ra, mặc dù đã hơn năm mươi tuổi nhưng phong thái vẫn ung dung hoa quý, một vẻ tao nhã mà đẹp đẽ, trên mặt mang theo nét tươi cười, lại làm cho người ta không dám sinh ra nửa phần ý niệm thân cận. Đích thị là đương kim Thái Hậu, thân tỷ tỷ của An Viễn Kiếm – An Viễn Sương.
An Viễn Kiếm cùng Từ Liễu Thanh vội vàng đi xuống đại môn, quỳ gối trước mặt Thái Hậu, nói: “Thần An Viễn kiếm, thiếp thân Từ Liễu Thanh, tham kiến Thái Hậu!”
An gia từ trên xuống dưới đều quỳ xuống, những người vây quanh vốn là đến xem náo nhiệt, nay đột nhiên thấy Thái Hậu giá lâm đều sợ tới mức quỳ rạp trên mặt đất, chỉ có Vân La đi tới kéo cánh tay An Viễn Sương, cười nói: “Thái Hậu, cũng là người đến giải thích đi!”
An Viễn Sương thấy một đám người đông nghịt quỳ dưới đất, hoà hoãn nói: “Lần này ai gia cải trang đi tuần, không cần đa lễ. Viễn Kiếm, Liễu Thanh đứng dậy đi, mọi người đều đứng lên đi!”
Lúc này An Viễn Kiếm mới đứng lên, những người khác cũng đứng lên theo. An Viễn Kiếm nói: “Thái Hậu, mời vào phủ.” Sao còn rảnh mà lo chuyện của An Tử Hạo cùng Vân La nữa.
An Viễn Sương gật gật đầu, nắm tay Vân La cùng vào phủ, đám người An Viễn Kiếm cung kính theo sau.
An Hỷ Duyên thấy đại ca rồi lại còn gặp được Thái Hậu, cao hứng đến hỏng rồi, đi theo một hai bước mới đột nhiên nhớ tới một người, nhìn quanh bốn phía liền thấy Phác Chính Hoa cúi đầu đứng một bên, lập tức đi đến bên người nàng, cười nói: “Tẩu tẩu, thì ra người ở đây, thiếu chút nữa ta đã quên mất.”
(Đm...)
An Tử Hạo đang đi phía trước, nghe thấy An Hỷ Duyên gọi tẩu tẩu liền dừng bước ngoái đầu lại nhìn, thấy muội muội đang nắm tay một nữ tử bạch y thắng tuyết. Vừa rồi nàng cúi đầu, không nhìn rõ diện mạo, giờ khi nàng ngẩng đầu nói chuyện cùng muội muội, đúng là lộ ra gương mặt khuynh quốc khuynh thành, tản ra khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, không biết muội muội nói gì đó, trên mặt hiện lên nét mỉm cười, minh diễm động lòng người.
Nàng chính là người cùng hắn có hôn ước, lại bị muội muội rước vào cửa, khiến hắn sợ tới mức phải trốn khỏi nhà hai tháng, chính là Phác Chính Hoa đó sao? Cứ nghĩ Vân La đã là đệ nhất mỹ nhân, nhưng nàng lại còn đẹp hơn Vân La thập phần. Muội muội gọi nàng là “tẩu tẩu”, vậy chắc không sai, nhưng vì sao muội muội lại nói nàng là xú nữ?
Chỉ thấy hai người đi tới, Phác Chính Hoa đi đường khập khiễng, An Hỷ Duyên phải nâng nàng, An Tử Hạo thầm kêu đáng tiếc, một nữ tử tuyệt mỹ như vậy nhưng không ngờ đi đứng lại bất tiện. Trên đời quả nhiên không có người hoàn mỹ, như thế xem ra Vân La vẫn hơn, tiếc hận lắc lắc đầu, tiếp tục bước đi.
An Hỷ Duyên đỡ Phác Chính Hoa đến đại sảnh, thấy Thái Hậu đã ngồi ở ghế thủ tịch, An Viễn Kiếm cùng Từ Liễu Thanh ngồi phía dưới, An Tử Hạo cùng Vân La đứng một bên.
Từ Liễu Thanh Thấy hai nàng tiến vào, lập tức nói: “Thái Hậu, đây chính là thê tử mà Hoàng Thượng vì Hạo nhi chỉ hôn, Phác Chính Hoa.”
Phác Chính Hoa vội vàng quỳ xuống, cúi đầu nói: “Chính Hoa, tham kiến Thái Hậu.”
An Viễn Sương nói: “Ngẩng đầu lên cho ta nhìn xem.”
Phác Chính Hoa nghe vậy liền ngẩng đầu, rốt cuộc cũng không dám cùng nàng đối diện, mục quang dừng trên vạt áo nàng.
An Viễn Sương thấy nàng quyên thanh tú lệ (trong trẻo tú lệ như dòng suối), trong lòng nghi hoặc, không phải Hạo nhi nói hắn phải lấy một nữ tử không có nhan sắc sao? Như thế nào lại xinh đẹp vậy, đem Vân La so sánh cũng đều không bằng được, nét mặt vẫn lại bất động thanh sắc, chỉ nói: “Gia môn bình thường lại cũng có thể có được một người thanh tú như vậy, thật sự là khó có được, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”
Phác Chính Hoa đáp: “Bẩm Thái Hậu, Chính Hoa năm nay mười tám.”
An Viễn Sương gật đầu nói: “So với Vân La còn nhỏ hơn ba tuổi.”
Vân La vội vàng tiến lên nâng Phác Chính Hoa dậy, cười nói: “Nói như vậy muội còn phải gọi ta một tiếng tỷ tỷ a!”
Lời này vừa nói ra, mọi người trong phòng trừ An Hỷ Duyên đều nghe ra ẩn ý.
An Viễn kiếm biến sắc, trầm giọng hỏi: “Hạo nhi, ngày đó ngươi đi đâu?” Nếu không phải có Thái Hậu ở đây thì đã trực tiếp quát ra tiếng, Vân La này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Tuy An Tử Hạo đem Thái Hậu làm hậu thuẫn thỉnh đến, nhưng nghe được thanh âm phụ thân vẫn có chút sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, ngẩng đầu nhìn An Viễn Sương.
An Viễn Sương hiểu ý, cười nói: “Viễn Kiếm, nhìn ngươi doạ hài tử kinh hãi kìa, vẫn là để ai gia giải thích đi! Hơn một tháng trước Hạo nhi tiến cung vấn an ai gia, trùng hợp là Vân La cũng ở đó, hai người liền tình đầu ý hợp. Ai gia đã từng đáp ứng Hạo nhi, nếu Hạo nhi tìm được ý trung nhân thì ta sẽ thay hắn làm chủ. Bát Vương gia đối với cuộc hôn nhân này cũng rất vừa lòng, chỉ là Tô Châu đường xá xa xôi, thế nên cho bọn họ làm lễ ở kinh thành trước đã, đã nhiều năm ai gia chưa xuất cung, vừa lúc nhân cơ hội Hạo nhi đại hôn nên mới đi ra ngoài du ngoạn một phen.”
An Viễn Kiếm đoán được đây đã thành kết cục đã định, chỉ là đối với việc An Tử Hạo tiền trảm hậu tấu rất bất mãn, hắn không giỏi che dấu, cho nên trên mặt đã phủ một tầng sương lạnh sắc bén.
Từ Liễu Thanh sợ hắn nén giận không được mà xích mích với Thái Hậu, liền vội vàng cười khuyên nhủ: “Lão gia, nếu Hạo nhi bình an trở về lại cưới được Vân La Quận chúa làm thiếp, chuyện song hỷ lâm môn như vậy, làm gì mà phải nổi giận như thế!”
An Viễn Sương lại nói: “Vân La là viên minh châu trên tay Bát Vương gia, thiên kim chi khu ( = kim chi ngọc diệp), sao có thể khuất thân làm thiếp được?”
Nghe nàng nói thế, vô luận thế nào An Viễn Kiếm cũng không nhẫn nổi nữa, đứng dậy nói: “Chính Hoa nhập môn trước, không thể để Vân La làm chính thất, việc này vạn vạn lần không thể!”
Tuy An Viễn Kiếm là Vương gia nhưng lại chỉ có Từ Liễu Thanh là nhất phòng thê thất, bằng không An gia sao lại ít người như vậy. Thứ nhất là do chung tình duy nhất với Từ Liễu Thanh, thứ hai là do hắn vốn cảm thấy nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện không công bằng, cho nên An Tử Hạo cưới hai người đã cảm thấy hổ thẹn với Phác Chính Hoa, nếu ngay cả danh phận của nàng cũng bị đoạt đi, như thế sao có thể không khiến cho người phụ thân đã mất của nàng thất vọng?
An Viễn Sương biết đệ đệ mình là người cố chấp, nhưng Bát Vương gia cũng không phải người dễ đắc tội, chịu gả nữ nhi đã là không dễ, sao có thể để Vân La khuất thân ở dưới kẻ khác? Nhân tiện nói: “Một người nhập môn trước là lớn hơn, một người là Quận chúa thiên kim, vậy bình thê đi! Về sau hai người tỷ muội tương đương, Vân La lớn tuổi hơn, là tỷ tỷ, đều là người một nhà, hoà thuận là tốt nhất.” Nói một phen vẫn là để Vân La có địa vị cao hơn Phác Chính Hoa.
Lúc Phác Chính Hoa mới gặp An Tử Hạo, trong lòng cũng đã không có nhiều gợn song lắm, dù sao sớm muộn gì cũng đều phải gặp mặt. Thấy hắn diện mạo tuấn dật, không phải bộ dáng ăn chơi trác táng, nỗi lo lắng cũng vơi đi một phần, lại thấy An Hỷ Duyên thân thiết ôm hắn, có thể là do yêu ai yêu cả đường đi, cũng không chán ghét hắn, sao biết thế nhưng hắn còn dẫn theo một thê tử trở về, khiến nàng phải giật mình. Nàng mới vào cửa được hai tháng, thậm chí ngay cả mặt mũi cũng chưa gặp mà An Tử Hạo đã lấy người khác. Dù trong lòng hắn không có nàng, nhưng ngay cả sự tôn trọng tối thiểu cũng không có, tâm lập tức lạnh lẽo, ngay cả con người An Tử Hạo nàng cũng không cần, huống chi là cái hư danh kia.
Vân La thân thiết kéo tay nàng, gọi nàng “muội muội.”
Phác Chính Hoa cũng cười nhẹ với nàng, gọi một tiếng “tỷ tỷ.”
Từ Liễu Thanh ở bên cạnh nhìn thấy rõ ràng, đối với hai người con dâu cũng nhận ra một điều, Vân La sắc sảo hơn Phác Chính Hoa nhiều, vừa mới vào cửa đã tranh cường thế, tính tình Phác Chính Hoa vốn ôn nhuyễn, sợ là về sau không phải đối thủ của nàng. Chỉ không biết vị Quận chúa thiên kim này có để người mẹ chồng này vào mắt hay không đây?
Mà An Hỷ Duyên nhìn hai người kia cầm tay nhau, ánh mắt như sắp phun hoả đến nơi, nắm lâu như vậy rồi mà còn không chịu thả?
Từ Liễu Thanh thấy An Hỷ Duyên nhìn chằm chằm Vân La cũng không nói gì, nhân tiện nói: “Duyên nhi, còn không lại đây kêu một tiếng?”
An Hỷ Duyên lập tức thay đổi, trưng ra bộ mặt tươi cười đi đến giữa Phác Chính Hoa cùng Vân La, kín đáo đem hai người tách ra, sau đó đối với Vân La ngọt ngào hô một tiếng: “Đại tẩu.”
Vân La lập tức véo véo má An Hỷ Duyên, nói: “Muội chính là Duyên nhi a, ta đã nghe Tử Hạo nói rất nhiều lần, muội thật khả ái quá đi!”
An Hỷ Duyên kìm nén không trợn trắng mắt xúc động, thầm nghĩ, người này thật đúng là nhiệt tình thái quá, đành lộ ra vẻ tươi cười giả dối, trái lương tâm nịnh nọt: “Đại tẩu cũng rất xinh đẹp.”
An Viễn Sương vẫn một mực để tâm đến chuyện của An tử Hạo, lúc này mới nhìn đến An Hỷ Duyên, nói: “Tiểu Duyên nhi mau lại đây, để cho cô mụ nhìn xem.”
An Hỷ Duyên lập tức chạy tới, hô một tiếng “cô mụ”, bộ dáng nói bao nhiêu ôn thuận liền có bấy nhiêu ôn thuân.
An Viễn Sương thấy nàng trổ mã, càng ngày càng xinh đẹp, trong lòng vui mừng, liền hỏi: “Duyên nhi, có phải đã có ý trung nhân rồi không?”
An Hỷ Duyên lập tức gật gật đầu, lại lập tức lắc đầu.
An Viễn Sương thấy nàng vừa gật rồi lại lắc, nhíu mày nói: “Rốt cuộc là có hay không?”
Phác Chính Hoa nói: “Lòng ta thích nàng, nhưng không biết trong lòng nàng có ta không.”
An Viễn Sương cười nói: “Nói cho ai gia, người này là ai vậy, lại có thể hại Duyên nhi của chúng ta tương tư thành bệnh, để cô mụ giúp ngươi làm chủ.”
An Hỷ Duyên ngẫm nghĩ rồi nói: “Bây giờ ta còn chưa thể nói cho người, nhưng Duyên nhi lại muốn cầu cô mụ một việc.”
An Viễn Sương nói: “Nói ta nghe xem.”
Lúc này An Hỷ Duyên mới vẻ mặt trịnh trọng bật thốt: “Nếu có một ngày người ta thích trong lòng cũng có ta, vậy thỉnh cô mụ thành toàn cho chúng ta.”
An Viễn Sương cười nói: “Ca ca ngươi có ý trung nhân, ai gia đã giúp hắn thành toàn hảo sự, Duyên nhi có người trong lòng, đương nhiên ai gia phải đối xử bình đẳng rồi.”
An Hỷ Duyên lập tức hôn nàng một cái, vui vẻ nói: "Duyên nhi đa tạ cô mụ trước!"
Từ Liễu Thanh nhìn mà lắc đầu, cũng chỉ có nữ nhi nàng dám ở trước mặt Thái Hậu đề xuất yêu cầu bát nháo thế, còn không biết lớn nhỏ mà hôn Thái Hậu, quả nhiên vẫn là một hài tử.
An Hỷ Duyên vừa lòng lui xuống, đi đến đứng cạnh Phác Chính Hoa, hướng nàng nháy nháy mắt. Phác Chính Hoa nhìn nàng, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Lại nghe An Viễn Sương nói: “Vân La cùng Hạo nhi ở kinh thành bái đường thành thân, đã là con dâu An gia. Vân La, còn không mau kính trà cho cha mẹ chồng.”
Vân La dạ một tiếng rồi cùng An Tử Hạo quỳ xuống trước mặt An Viễn Kiếm cùng Từ Liễu Thanh.
Phu thê An Viễn Kiếm đầu tiên là liếc nhìn Phác Chính Hoa một cái, mặt lộ vẻ xin lỗi, sau đó mới tiếp nhận trà Vân La dâng lên.
An Hỷ Duyên lại dán sát bên tai Phác Chính Hoa, nhỏ giọng nói: “Một ngày nào đó ta cũng muốn cùng tẩu tẩu kính trà cha cùng nương.”
Phác Chính Hoa nghe xong, đáy lòng một trận phiền muộn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro