Chương 3 : Lần đầu đến kỹ viện
Án lộ trình thì buổi tối có thể đến Vô Tích, lại bởi ban ngày Trương Hằng làm chậm trễ nên lúc đến được thành Dương Châu thì trời đã tối, chỉ có thể tìm khách điếm ở trọ.
Lão bản thấy là đội ngũ đón dâu, mang đến không khí tươi vui, lại thấy An Hỷ Duyên bộ dáng quý công tử, ngay cả gia đinh Anh Tuấn cùng Tiêu Sái cũng so với gia đinh bình thường chỉnh tề hơn, làm sao dám chậm trễ, trước tiên tìm hai gian thượng phòng, lại đem mấy chục hạ nhân an bài thoả đáng rồi mới để tiểu nhị đến phòng An Hỷ Duyên, hỏi nàng muốn ăn gì.
An Hỷ Duyên một bụng tức giận đến no rồi, nào còn có khẩu vị ăn cơm, vừa định đuổi tiểu nhị đi lại nhớ ra một việc, phân phó tiểu nhị đi làm.
Phòng Phác Chính Hoa ngay cạnh phòng nàng, An Hỷ Duyên gõ cửa, mở miệng hỏi: “Đại…” Tiếng “tẩu” đến bên miệng lại bị nàng ngạnh sinh nuốt trở về, định kêu “Quận Vương phi” lại sợ kinh động đến người khác, nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết xưng hô thế nào cho phải, đành nói: “Này, ngươi muốn ăn gì để ta bảo tiểu nhị mang đến cho ngươi.”
Đợi nửa ngày bên trong cũng không có người lên tiếng trả lời, An Hỷ Duyên thầm giận, còn chưa cùng đại ca bái đường đã coi mình là Quận Vương phi, tỏ vẻ cái gì rõ đáng khinh bỉ, không ăn thì thôi, đói chết cũng không phải chuyện của mình, tức giận thở phì phì trở lại phòng. Nằm trên giường, trằn trọc không ngủ nổi, càng nghĩ càng không đúng, vừa rồi trong phòng như thể một chút tiếng động đều không có, không phải không ở trong phòng đấy chứ? Nghĩ vậy, An Hỷ Duyên lập tức cả kinh bật dậy, doạ tân nương tử chạy mất, tội danh này nàng không đảm đương nổi, trở về như thế nào có thể giải thích với phụ mẫu và đại ca?
An Hỷ Duyên lập tức đứng dậy đi đến phòng bên cạnh, trong phòng một chút đèn đuốc đều không có. Ngừng thở, dán tai vào cửa nghe cũng không có động tĩnh gì, cái gì cũng không quản, trực tiếp đạp cửa xông vào, chợt nghe “răng rắc” một tiếng, đó là thanh âm then cài cửa đứt gãy, vào phòng nhìn quanh một vòng, quả nhiên không thấy thân ảnh nào.
An Hỷ Duyên kêu không xong, thực sự đã để đại tẩu chạy mất, tưởng kêu Anh Tuấn, Tiêu Sái đi tìm người, vừa đi đến cửa, nhìn thấy cái cửa bị một cước đá vỡ then cài, từ mặt vỡ mà nhìn thì xem ra là gãy từ bên trong, quả thật sau cánh cửa tìm được nửa thanh khác. Nương thường mắng mình làm việc lỗ mãng, quả nhiên là đúng, vỗ gáy, rón ra rón rén rời khỏi phòng, không quên đóng cửa lại, lặng lẽ trở về phòng mình.
Ngồi xuống, uống ngụm trà tự an ủi. Không đúng, không đúng, vẫn không đúng, nàng vừa rồi làm ra động tĩnh lớn như vậy, nếu trong phòng có người, không lý do gì không lên tiếng! An Hỷ Duyên cầm cây nến đỏ, lại đi đến phòng Phác Chính Hoa, lần này không dám lỗ mãng, cẩn thận gõ cửa trước: “Có người không?”
Không có ai lên tiếng trả lời, lúc này nàng mới đẩy cửa tiến vào, có ánh sáng của ngọn nến, mọi thứ trong phòng đều lọt vào mắt, giờ mới phát hiện phía trong còn buông một bức rèm, quả nhiên có ẩn tình.
An Hỷ Duyên một tay bưng nến, một tay vén rèm lên, ngồi bên giường không phải Phác Chính Hoa thì là ai? Mũ phượng khăn quàng đặt một bên, trên người mặc hồng sắc trung y, hỉ khăn đỏ thẫm vẫn đội trên đầu.
An Hỷ Duyên thở dài một hơi, giờ mới yên lòng, lại không khỏi oán giận: “Ngươi ở trong phòng, vì sao không lên tiếng?”
Phác Chính Hoa nói: “Chẳng lẽ muốn ta ở trước mặt ngoại nhân nói với ngươi ta đang tắm?”
Tuy không nhìn được sắc mặt Phác Chính Hoa, An Hỷ Duyên cũng có thể từ ngữ khí của nàng mà nghe ra ý trào phúng, lập tức giảo biện: “Lần thứ hai không có ngoại nhân, vì cái gì vẫn không trả lời ta?”
Phác Chính Hoa cười lạnh: “Nếu ta nhớ không lầm, ngươi phá cửa vào phải không?”
“Ta…” An Hỷ Duyên trước nay đều miệng lưỡi trơn tru, từ khi gặp nữ nhân này đã mấy lần giẫm phải đinh, cảm thấy tức nghẹn họng: “Ta cũng là lo lắng cho ngươi, ngươi…ngươi mà bị kẻ xấu bắt đi, sẽ khiến cho An gia chúng ta mất mặt.”
“Tiểu Vương gia hiện tại nhìn thấy ta lông tóc không tổn hại gì, hẳn là không cần lo lắng nữa đi?”
An Hỷ Duyên nói không lại nàng, tức giận xoay người li khai, đi được vài bước lại quay lại đem nến đặt ở trên tủ đầu giường, biết Phác Chính Hoa không nhìn thấy, vẫn hướng nàng làm cái mặt quỷ, hừ một tiếng rời đi.
Lại nghe người phía sau nói: “Ngươi cứ thế đi như vậy sao? Nếu ta đánh mất mặt mũi An gia, vậy không trách ta được.”
An Hỷ Duyên nghe kỳ quái, thong thả quay lại, hỏi: “Vì sao lại mất mặt?”
“Tiểu Vương gia còn trẻ như thế, không phải là đã quên mất rồi đấy chứ? Đá gãy mất then cửa phòng rồi, nếu tiểu Vương gia vẫn yên tâm để một nữ nhân như ta ở chỗ này…,thật ra ta thì không sao cả.”
An Hỷ Duyên đã nghĩ nàng sẽ nói ra cái gì kinh thiên lắm, nguyên lai là muốn đổi phòng, Phác Chính Hoa này cũng thực kỳ quái, có gì nói thì cứ nói thẳng ra, không nên quanh co lòng vòng, hại nàng mất một lúc mới nghĩ ra, xem ra vị đại tẩu này có điểm bản sự, về sau còn phải cẩn thận ứng phó mới được, cũng không thể bị nàng khi dễ.
Gọi điếm tiểu nhị tới, An Hỷ Duyên kêu hắn đổi một gian thượng phòng, tiểu nhị lại nói phòng đã đầy.
“Vậy đổi một gian khách phòng bình thường đi!” Cùng lắm thì đem phòng nàng tặng cho đại tẩu, dù sao thì cũng là nàng không đúng, An Hỷ Duyên nghĩ thầm.
Tiểu nhị lại ấp úng: “Thực xin lỗi khách quan, khách phòng cũng đầy toàn bộ.”
An Hỷ Duyên chán nản: “Khách điếm các ngươi lớn như vậy, nói như thế nào đầy liền đầy? Có phải là cố ý hay không?”
“Vị tiểu gia này, tiểu nhân có ăn gan hùm mật gấu cũng không dám đắc tội ngài a, quả thật đã đầy khách, người ngài mang tới đã chiếm một nửa số phòng, rất nhiều khách quan tới trễ, bởi vì không có phòng đều bị lão bản mời đi.
“Vậy làm sao bây giờ?” An Hỷ Duyên cũng nghĩ không ra đối sách, nhìn điếm tiểu nhị một bộ sầu mi khổ kiếm, càng cảm thấy tức khí: “Quên đi, để tự ta nghĩ biện pháp.” Rồi đem hắn đuổi đi.
Điếm tiểu nhị ra cửa liền nói thầm: “Ta nói cái này, dù sao hai người cũng sắp thành thân, ở cùng nhau cũng không có ai nói gì.”
Đêm khuya vắng người, lời điếm tiểu nhị ở hành lang lại truyền vào phòng một chữ cũng không thiếu.
“Chủ ý như thế cũng tốt lắm.” An Hỷ Duyên là nghĩ Phác Chính Hoa là đại tẩu của nàng, hai nữ nhân ở chung một đêm cũng không có vấn đề gì.
Nhưng vào tai Phác Chính Hoa lại hiểu theo nghĩa khác, còn chưa bái đường mà đã cùng phòng, đương nhiên không ổn, thậm chí liên tưởng đến việc An Hỷ Duyên phỏng chừng đạp hỏng cửa, ban ngày lại đánh Trương Hằng gần chết, đã chứng tỏ hắn là một kẻ lòng dạ ác độc, buổi tối lại đề ra chủ ý như thế, hoá ra còn là kẻ háo sắc, đáng thương cho Phaec Chính Hoa nàng phải gả cho một phu quân chẳng ra gì, đột nhiên muốn vén khăn trùm đầu, nhìn xem kẻ đầy bụng toàn ý nghĩ xấu xa này rốt cuộc có bộ dáng gì.
Tâm động tay chưa kịp động, chợt nghe thấy tiếng bước chân An Hỷ Duyên đi tới: “Nếu không đêm nay ngươi trước hết ngủ ở phòng ta đi!”
Quả nhiên! Phác Chính Hoa cười lạnh.
“Ta sẽ đi tìm nơi khác ngủ.” An Hỷ Duyên nói xong, cũng không chờ Phác Chính Hoa đáp lời, bước nhanh ra ngoài.
Đợi đến khi Phác Chính Hoa vén khăn lên, thân ảnh An Hỷ Duyên đã sớm không còn. Mặc y phục, đi sang phòng An Hỷ Duyên, quả nhiên bên trong không có người, chẳng lẽ nàng đã đoán sai?
Mà An Hỷ Duyên trước tiên ngồi ở hành lang trong chốc lát, nghĩ như vậy cũng không thể qua một đêm, liền gọi Anh Tuấn cùng Tiêu Sái dậy, bắt bọn họ mang ra ngoài chơi, vốn lần này chính là đi du ngoạn, không đi dạo quanh rất không hợp tính mình.
Anh Tuấn cùng Tiêu Sái đang lúc mơ ngủ bị gọi dậy, đều hai mắt vô thần, vẻ mặt buồn ngủ, nghe An Hỷ Duyên nói muốn đi ra ngoài chơi mới hoàn toàn tỉnh lại, nơi này là Dương Châu, không quen biết ai, hơn nữa muộn thế này còn có thể đi đến nơi nào, liền tận tình khuyên bảo: “Quận chúa, đêm hôm khuya khoắt, không có gì để xem cả, mau trở về nghỉ ngơi đi, sáng mai còn phải về Tô Châu!”
An Hỷ Duyên cũng muốn ngủ một giấc, nhưng hiện tại ngay cả chỗ ngủ đều không có, nàng cũng không định ngủ qua đêm ở hành lang, lập tức hai tay chống nạnh: “Không được, ta nhất định phải đi ra ngoài, các ngươi không đi, ta tự đi, ai nói đêm hôm khuya khoắt không có nơi đi? Đại ca của ta thường xuyên ra ngoài ban đêm mà.”
Quận chúa tính tình điêu ngoa, ngay cả lão gia cũng phải đau đầu, huống chi hai hạ nhân bọn họ, đành phải đáp ứng đi theo.
An Anh Tuấn trước ngăn lại nàng: “Quận chúa, người nếu ra ngoài thì dù sao cũng phải đem y phục tân lang thay ra đã.”
An Hỷ Duyên nhìn một thân hỉ bào đỏ thẫm mới vỗ gáy nói: “Ta thiếu chút nữa quên mất! May có ngươi nhắc nhở, nhanh đi tìm một bộ y phục để ta hay, không cần của các ngươi, thối chết được!”
Anh Tuấn cùng Tiêu Sái nhìn nhau, phu nhân quả nhiên anh minh! Từ Liễu Thanh đã sớm đoán được nữ nhi nàng sẽ không an phận, không chạy đi chơi một chuyến thì chắc chắn có chết nàng cũng không chịu, nhưng lại không thể để nàng mặc y phục tân lang mà chạy loạn trên đường, cho nên đã sớm sai hạ nhân mang nhiều thêm một bộ quần áo.
An Hỷ Duyên thay một bộ trường sam bạch sắc, lại trông một phen tuấn dật, An Tiếu Sái còn thực hợp tình dâng lên một cái quạt gấp: “Công tử, thỉnh!”
Đúng như Anh Tuấn cùng Tiêu Sái nói, trên đường quả nhiên không có một bóng người, im ắng lạnh lẽo, đi qua hai con phố mới nhìn thấy phía trước có ánh đèn, mơ hồ còn có tiếng cười nói.
“Náo nhiệt như vậy, chúng ta qua xem đi.” An Hỷ Duyên lập tức nổi lên hứng thú.
Anh Tuấn Tiêu Sái vội vàng chắn trước nàng, thần sắc khẩn trương.
An Anh Tuấn nói: “Quận chúa, địa phương kia người không thể đi.”
An Tiêu Sái lại hùa vào: “Đúng vậy, đúng vậy, Quận chúa, chúng ta vẫn đừng nên đi, ta nghe nói ở Dương Châu có một trà quán, ban đêm cũng có thể đi, tiểu nhân dẫn người qua.”
“Quán trà có cái gì để xem, nơi đó vì sao ta không thể đến? Các ngươi nói không thể, ta lại càng muốn đi.” An Hỷ Duyên lách qua giữa hai người, đi đến chỗ náo nhiệt phía xa.
Hai người chỉ có thể theo, thầm oán nhau.
“Đều tại người, đã nói không để Quận chúa ra khỏi cửa rồi.”
“Là ngươi nói phải đi phố này đấy chứ, nghe ta, đi một lát khẳng định không có việc gì.”
“Hai người các ngươi còn không để yên?” An Hỷ Duyên phẩy quạt, đi trước: “Phía trước là đầm rồng hang hổ gì ta không thể đi? Các ngươi nếu sợ chết thì đừng theo.”
Xuyên qua ngõ nhỏ liền thấy một ngã tư phồn hoa, chẳng những có rất nhiều người đi đường, mà trên cửa phòng hai bên còn treo đèn lồng đỏ thẫm, có vẻ cực kì náo nhiệt, tên cũng rất thi vị, nào Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ, rồi Tiểu Lâu Thính Phong Vũ. An Hỷ Duyên một bên ngắm cảnh, một bên tán thưởng, Dương Châu quả nhiên danh bất hư truyền.
Lúc đi đến bên ngoài Lâu Ngoại Lâu ở trên một ngọn đồi, An Hỷ Duyên lập tức bị hai nữ nhân yêu diễm giữ chặt, trong đó có một người hỏi: “Công tử, ngươi đi một mình sao?”
An Hỷ Duyên đáp: “Ta còn có hai tuỳ tùng nữa.”
Một người khác nói: “Công tử, nhìn ngươi tuấn tú như vậy, vào đây uống chén rượu đi!”
An Hỷ Duyên lần đầu tiên đến nơi yêu hoa này, tuy rằng không thích bị người khác lôi kéo, nhưng còn tưởng Dương Châu mọi người đều hiếu khách như vậy, cũng không tiện cự tuyệt, vừa đi vừa hỏi: “Nơi này có thể uống rượu ăn cơm không?”
“Có thể!”
“Có thượng phòng để nghỉ ngơi không?”
“Có!”
Cuối cùng cũng tìm đúng chỗ, An Hỷ Duyên lập tức mặt mày hớn hở, không quên quay đầu gọi Anh Tuấn cùng Tiêu Sái.
Đường đường Hỷ Duyên quận chúa lại đi kỹ viện, nếu Hoàng Thượng mà biết, không biết có hối hận đã sắc phong không đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro