Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15 : Nụ hôn bất ngờ

Khách nhân tại Nghênh Phúc lâu nhìn thấy thanh thế trận ẩu đả như vậy, bạc cũng chưa kịp trả liền đều bị doạ mà chạy mất, Trầm Ngư cùng Tu Hoa cũng trốn được lên lầu. Gia đinh Lí phủ trên tay đều cầm đao, tuy Anh Tuấn Tiêu Sái chỉ có tay không nhưng trước kia bồi An Tử Hạo luyện võ cũng học được chút công phu tay chân, cho nên có chút không uý kỵ, bất quá rốt cuộc song quyền nan địch tứ thủ, dần dần rơi xuống hạ phong.

An Hỷ Duyên biết võ, đương nhiên sẽ không nhìn bọn họ chịu thiệt, đứng dậy chuẩn bị xông xuống lầu.

Phác Chính Hoa ngăn cản không được, đành phải dặn: “Cẩn thận một chút.”

An Hỷ Duyên mới đi đến cửa thang lầu đã bị Lí Vi Tu chặn lại, một quyền đánh qua, bị Lí Vu Tu né được, hai người bắt đầu giao thủ ngay tại chỗ.

Từ trên lầu đánh xuống dưới lầu, đạp đổ bàn ghế, bát vỡ rượu đổ lênh láng, lại từ Nghênh Phúc lâu đánh ra tới đường, lăn lộn đá ngã tiểu sạp ven đường, người chạy, gà bay, giẫm lên chỗ nào cũng đều là trái cây cùng rau dưa rơi đầy đất, đạp bẩn vải vóc châu sa, trường diện một mảnh hỗn loạn.

An Hỷ Duyên tuy rằng không thua nhưng cũng không thắng, cùng Lí Vi Tu đánh ngang nhau, hai người đều bị đối phương đánh cho mặt mũi bầm dập.

Không biết là ai hô to một câu: “An Vương cùng Lí đại nhân đến!.” Hai bên đang giao thủ đều dừng lại, làm gì có bóng dáng Vương gia cùng phủ doãn đại nhân đâu, đang muốn động thủ tiếp thì nghe Phác Chính Hoa quát: “Không đánh nữa!” Chỉ ba chữ, lại thực uy nghiêm.

Anh Tuấn Tiêu Sái lập tức che chở An ahyr Duyên lùi về, gia đinh Lí phủ tuy trên mặt không phục, nhưng cũng không dám động thủ nữa, đều đứng đằng sau Lí Vi Tu.

Phác Chính Hoa lại nói: “Thỉnh Lí công tử nể mặt mũi Vương gia, việc hôm nay dừng ở đây đi.”

Lí Vu Tu vốn cảm thấy chuyện hôm nay nháo loạn có chút lớn, lại nghe Phác Chính Hoa nói như thế, có ý cho hắn hạ bậc thang, mặt mũi lại buôn bán có lời, thế nào còn không đáp ứng, liền cười nói: “Vẫn là Quận Vương phi ôn nhu hữu lễ a.”

Một câu chẳng những đùa giỡn Phác Chính Hoa, lại cũng châm chọc An Hỷ Duyên điêu ngoa vô lễ. Lí Vi Tu lúc này mới mang theo thủ hạ nghênh ngang rời đi.

An Hỷ Duyên tức đến dậm chân, còn muốn đuổi theo.

“Duyên nhi!” Phác Chính Hoa mặt mũi lạnh như băng.

An Hỷ Duyên biết nàng thực sự giận dữ, không dám nói nửa lời.

Phác Chính Hoa để Anh Tuấn Tiêu Sái đi xem đã đập hư bao nhiêu thứ, rồi phân ra một phần bạc bồi thường cho người ta.

Mấy tiểu thương bị đập hư này nọ vốn đang thầm ca than, hôm nay gặp vận xui, đụng phải hai tiểu bá vương, không nghĩ Quận Vương phi lại để người bồi tiền cho bọn họ, một đám đều cảm động đến rơi nước mắt, ca tụng An Vương phủ đều là người tốt.

Không biết ai còn nói một câu: “An Vương đến đây!”

An Hỷ Duyên căm tức, vừa rồi bị lừa, trúng một quyền của Lí Vi Tu, thế mà lại có người dám nói láo nữa, định bắt người nọ, vừa quay đầu liền thấy xa xa không phải phụ thân đại nhân thì là ai? Sợ tới mức chân đều nhũn ra, nếu bị cha nhìn thấy bộ dáng hiện tại, còn không phải chết chắc rồi?

An Hỷ Duyên gì cũng không nghĩ, lôi kéo Phác Chính Hoa nhanh chân bỏ chạy, chuyển qua mấy con phố, không thấy bóng người mới chịu dừng lại.

Thở hồng hộc một hồi lâu An Hỷ Duyên mới hoà hoãn lại, vụng trộm đánh giá sắc mặt Phác Chính Hoa, chỉ thấy nàng thản nhiên, nhìn không ra vui hay buồn, nhưng biết trong lòng nàng khẳng định rất giận, đã đáp ứng nàng không gây chuyện thị phi, kết quả lại cùng người ta đánh một trận. Cúi đầu đứng trước mặt Phác Chính Hoa, bộ dáng tuỳ người đánh mắng, nhỏ giọng nói: “Tẩu tẩu,ta sai rồi.”

Chờ nửa ngày lại không nghe thấy Phác Chính Hoa nói chuyện, An Hỷ Duyên ngẩng đầu nhìn nàng.

Phác Chính Hoa nhìn An Hỷ Duyên, chỉ thấy nàng tóc tai hỗn loạn, mặt mũi bầm dập, khoé miệng còn vương vết máu, sắc mặt không khỏi hoà hoãn, kéo tay nàng ngồi trên thềm đá, trước giúp nàng chỉnh lại đầu tóc cho tốt, sau đó từ trong lòng lấy ra một chiếc khăn tay, lau đi vết máu bên miệng cùng bụi bặm trên mặt nàng, ôn nhu nói: “Về sau không được đánh nhau với người ta nữa.”

An Hỷ Duyên nghĩ nàng sẽ răn dạy mình, kết quả lại ôn nhu như vậy, tâm đã sớm nhuyễn: “Ta về sau đều nghe lời người.” Nói xong lại nghĩ đến cái gì, căm giận nói: “Nếu lần sau Lí Vi Tu lại vô lễ với ngươi, ta còn muốn đánh hắn nữa.”

Phác Chính Hoa nhìn nàng, không hề nghĩ ngợi, bật thốt: “Vì sao ngươi lại đối tốt với ta như vậy?” Vừa nói xong liền hối hận, như thế nào lại hỏi nàng vấn đề này?

Quả nhiên An Hỷ Duyên sửng sốt một chút, nàng thật đúng là không nghĩ tới vấn đề này, đối tốt với người khác còn cần lý do sao? Hơi suy nghĩ một chút mới nói: “Bởi vì ngươi là tẩu tẩu ta.”

Rõ ràng biết nàng sẽ trả lời như vậy, không hiểu sao trong lòng Phác Chính Hoa vẫn có chút mất mát, chỉ “a” một tiếng.

An Hỷ Duyên thấy nàng thần sắc có phần ảm đạm, nghĩ đến lí do này của nàng không đầy đủ, lại bổ sung: “Còn bởi vì ngươi đối với ta cũng tốt.”

Phác Chính Hoa cười khẽ: “Ta đối tốt với ngươi khi nào? Lần trước ngươi bị đánh đến mông nở hoa là bị ta liên luỵ, lần này lại là vì ta mà mặt bị đánh sưng lên, nếu như đánh hỏng mất dung mạo này, cẩn thận về sau không gả được.” Nói xong lại giúp nàng xoa vết bầm trên trán.

Được mùi hương thơm ngát quen thuộc vây quanh, An Hỷ Duyên cảm thấy có chút hít thở không thông, mơ hồ không rõ nói: “Vậy không lấy ai là tốt rồi.”

“Sao cơ?” Phác Chính Hoa không nghe rõ, nhìn nàng.

Gương mặt Phác Chính Hoa ở gần trong gang tấc, đôi mắt đẹp đảo quanh, khoé miệng khẽ cười, hơi thở như hoa lan, An Hỷ Duyên nhìn nàng không rời mắt, chỉ cảm thấy tim đập càng lúc càng nhanh, cả người như bị một cỗ khí tức vô hình bao phủ, ngay cả ý thức cũng bắt đầu mơ hồ, không một tia do cự, trực tiếp hôn lên đôi môi đỏ thắm như đoá mân côi của nàng.

Phác Chính Hoa giật mình, tưởng lui lại phía sau nhưng eo lại bị An Hỷ Duyên gắt gao ôm lấy, giãy dụa một chút, bàn tay đặt ở trên lưng nàng liền tăng thêm lực đạo, căn bản không cách nào nhúc nhích, nghĩ muốn mở miệng ngăn cản, nhưng hai chữ "Duyên nhi" còn chưa kịp nói ra, mới mở miệng đã bị An Hỷ Duyên thừa cơ xâm nhập, làm sao còn có cơ hội nói chuyện, hơi thở dần dần trở nên hỗn loạn.

Trong nháy mắt khi An Hỷ Duyên chạm vào đôi môi của Phác Chính Hoa, trí óc đã muốn mê muội, loại cảm giác này tựa hồ đã chờ mong thật lâu, chính là vẫn bị áp lực, che dấu, thậm chí ngay cả chính nàng cũng không biết, hiện giờ bị đốt lên, lập tức trở nên nóng rực mãnh liệt, căn bản không chịu khống chế, tốt đẹp đến mức làm cho nàng quên hết mọi thứ đang tồn tại, chỉ có nữ nhân trước mắt này, thầm nghĩ muốn khiến nàng tới gần mình hơn một chút.

Thẳng đến khi cảm giác không khí đã loãng, thực sự khó thở, An Hỷ Duyên lúc này mới chịu thả Phác Chính Hoa ra, chỉ thấy nàng hai mắt nhắm nghiền, lông mi khẽ run, hai gò má phiếm hồng, trên mặt còn mang theo một chút khẩn trương, một chút thẹn thùng, còn có phần cự tuyệt, cảm thấy tâm như bị ai xéo nát. Tẩu tẩu thường xuyên nói nàng vô lễ, lúc này không phải vô lễ mà là làm bậy mất rồi, không biết nàng sẽ buồn bực vặn hỏi thế nào nữa, nhưng An Hỷ Duyên không hối hận, có thể hôn nàng một cái, chính là bị đánh một chút cũng đều có giá. Nghĩ vậy, lập tức lộ ra một nụ cười đắc ý.

Cho nên Phác Chính Hoa vừa mở mắt ra liền nhìn thấy lúm đồng tiền như hoa trên mặt An Hỷ Duyên, cả người vô lực, chỉ có thể ôm lấy cổ nàng, cố giữ thẳng thân mình. Thấy nàng cười trêu tức, lập tức cảm thấy mặt nóng rực như bị hoả thiêu, vừa thẹn vừa giận, sẵng giọng quát: “Ngươi cười cái gì?”

An Hỷ Duyên giống như hồi tưởng lại hương vị cũ, liếm liếm đôi môi, cười nói: “Nguyên lai tẩu tẩu chẳng những rất thơm, mà còn thực ngọt a!” Những lời nói này vô lễ cực, bộ dáng hoàn toàn giống một tên đăng đồ tử. (1)

(1) đăng đồ tử: kẻ háo sắc

Phác Chính Hoa nghe được hai chữ “tẩu tẩu”, lập tức như vừa tỉnh mộng, thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói: “Chúng ta hồi phủ đi!” Cũng không chờ An Hỷ Duyên, đứng dậy lập tức đi trước.

An Hỷ Duyên không biết vì sao thái độ của nàng lại đột nhiên thay đổi nhanh như vậy, vừa rồi còn thẹn thùng khả ái, lập tức đã trở nên lãnh nhược băng sương, cũng không dám khua môi múa mép nữa, thất tha thất thểu đi theo sau nàng. An Hỷ Duyên cũng không quên lúc trước đào tẩu ngay trước mặt phụ thân nàng, nếu không đoán sai, khẳng định cha đang cầm gia pháp đứng ở đại môn chờ.

Lúc mơ hồ nhìn thấy đèn lồng trước cửa An phủ, Phác Chính Hoa dừng bước, An Hỷ Duyên vẫn cúi đầu đi theo sau, không phát hiện nàng dừng lại, liền trực tiếp va phải, may mắn phản ứng mau lẹ, lập tức ôm lấy thắt lưng Phác Chính Hoa, bằng không chính là cùng ngã.

Phác Chính Hoa từ trong lòng nàng giãy dụa thoát ra, nghiêm mặt nói: “Duyên nhi, ta muốn ngươi đáp ứng ta một việc.”

An Hỷ Duyên thấy nàng trịnh trọng, lập tức nói: “Thỉnh tẩu tẩu nói, chớ nói một việc, chính là một trăm một ngàn việc ta cũng đều đáp ứng ngươi.”

Phác Chính Hoa nói: “Việc hôm nay ngươi không được nói cho bất luận kẻ nào, bao gồm cả mẫu thân!”

An Hỷ Duyên gãi đầu, mặt lộ vẻ khó xử: “A? Cái này thật sự có chút khó khăn.”

Phác Chính Hoa giận dữ: “Vừa rồi ngươi còn nói một trăm hay một ngàn việc đều đáp ứng, như thế nào mới một việc đã khó xử rồi?”

An Hỷ Duyên vẻ mặt vô tội: “Hôm nay ẩu đả, nhiều người chứng kiến như vậy, hơn nữa phụ thân cũng biết, hẳn không có khả năng không nói cho mẫu thân.”

“Ngươi!” Phác Chính Hoa không biết nên tức hay nên cười nữa, “Ta không phải nói đến việc đánh nhau.”

“Vậy thì là cái gì?” An Hỷ Duyên không thể tưởng tượng được còn có chuyện gì nghiêm trọng hơn nữa.

“Chính là…chính là chuyện ngươi hôn ta.” Phác Chính Hoa nói ra chữ “hôn”, vẫn cảm thấy có chút khó có thể mở miệng, mặt lại bắt đầu nóng lên. “Ngươi không thể nói cho Lạc Nhạn các nàng, càng không thể nói cho mẫu thân.”

“A, chuyện này a!” An Hỷ Duyên thế này mới bừng tỉnh đại ngộ, sảng khoái nói: “Ta đáp ứng ngươi.”

Phác Chính Hoa khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, nàng biết An Hỷ Duyên cá tính đơn thuần, bị người ta tuỳ tiện nói một hai câu liền sẽ nói ra lời nói thật, nếu bị người bên ngoài biết, kia thật sự là không kham nổi.

Kỳ thật An Hỷ Duyên có đơn thuần một chút, nhưng cũng không ngốc, tuy không giống Phác Chính Hoa nghĩ sâu xa như vậy, nhưng cũng ẩn ẩn hiểu được có chỗ không đúng, về phần không đúng chỗ nào lại không nói được, ở trong lòng nàng bất quá chỉ là thích tẩu tẩu, không quan hệ tới lễ giáo.

Phác Chính Hoa lại nghĩ tới một chuyện, nói: “Còn có, về sau không cho phép ngươi…không cho phép ngươi lại vô lễ với ta!”

Lúc này An Hỷ Duyên nghe ra được ý tứ của nàng, không được phép hôn nàng, cái này có chút khó khăn. Trước kia còn có thể đáp ứng nàng, nhưng giờ đã biết hôn nàng là một việc tốt đẹp như thế, làm sao có thể không cho phép đây? Kia không phải là ép buộc sao?

Phác Chính Hoa thấy nàng không nói lời nào, liền nói: “Nếu ngươi không đáp ứng, vậy về sau chúng ta sẽ không cần gặp mặt nữa.”

An Hỷ Duyên vội vàng nói: “Ta đáp ứng ngươi,đáp ứng ngươi là được.” Trong lòng lại nghĩ, ta chỉ đồng ý một việc, còn chuyện kia thì ngoài miệng đáp ứng, nhưng trong lòng không đáp ứng, vậy cũng không tính.

Phác Chính Hoa hoàn toàn yên lòng, thấy An Hỷ Duyên vẻ mặt không vui, nghĩ nàng vẫn lo lắng chuyện ban ngày đánh nhau, liền ôn nhu nói: “Yên tâm đi, về chuyện ẩu đả ta sẽ hướng cha cầu tình, nhất định không để ngươi bị trách phạt.”

An Hỷ Duyên có những lời này của nàng, sao còn gì lo lắng nữa, nghênh ngang đi trước nàng, một chân còn chưa bước vào Vương phủ đã chợt nghe tiếng hét phẫn nộ của phụ thân: “Quỳ xuống!” Ánh mắt sắc bén, so với đao kiếm còn muốn sắc hơn, lập tức bị doạ không dám nhúc nhích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro