Chương 11 : Giả bệnh
Từ Liễu Thanh nghe Lạc Nhạn đến nói tiểu thư bị nội thương, hai ngày tới không thể lại đây thỉnh an, lập tức biết nữ nhi lại đang đùa dai, cũng không vạch trần, lại nói với An Viễn Kiếm: “Chàng xem, đánh nữ nhi đến nỗi không xuống giường được, chàng vừa lòng chưa?”
An Viễn Kiếm biết hôm qua xuống tay hơi nặng, chính là không nghĩ lại nặng tới mức ấy, trong lòng lo lắng nhưng ngoài miệng vẫn nói cứng: “Không đánh nặng một chút, làm sao nàng có thể nhớ kỹ bài học này?”
Từ Liễu Thanh làm sao không biết lão gia khẩu thị tâm phi, vì mặt mũi, như thế nào cũng sẽ không thừa nhận mình sai, điểm này Duyên nhi lại thật ra học được từ cha nàng giống đến mười phần, cho nên hôm qua tự nhiên nàng chạy tới nhận tội thực làm cho Từ Liễu Thanh kinh ngạc. Nếu là trước kia, chớ nói không có người nhìn thấy, chính là dù có người thấy thì có chết nàng cũng sẽ không thừa nhận, xem ra đây là công lao của đại tẩu nàng.
Không nghĩ Chính Hoa mới vào nhà được hai ngày mà đã khiến cho nữ nhi thay đổi đến vậy, không biết nàng dùng phương pháp gì, có lẽ là do hai người tuổi cũng tương đương nhau, lời nói cũng dễ dàng nghe theo hơn một chút.
Lão gia giáo dục con cái quá mức nghiêm khắc, coi hai đứa như binh lính mà nghiêm túc đối đãi, như thế bảo sao không kích động chúng phản kháng, mà nàng thì lại rất chiều con, cho nên lời nói cũng bị coi như gió thoảng bên tai, chính vì thế mới dưỡng tính cách Hạo nhi và Duyên nhi thành kiêu căng như vậy. Xem ra vị con dâu An gia này về sau chẳng những có thể giúp đỡ phu quân, mà trọng trách dạy dỗ Duyên nhi cũng muốn giao hết cho nàng. Không cầu Duyên nhi có thể giống nàng có tri thức hiểu lễ nghĩa, chỉ cần ít nhất cũng có bộ dáng của một Quận chúa là được rồi, dù sao nàng cũng đã mười sáu tuổi, không sai biệt lắm qua mấy ngày nữa cũng có thể vì nàng mà chọn lựa một vị hôn phu.
Từ Liễu Thanh đứng dậy chuẩn bị đi thăm An Hỷ Duyên, An Viễn Kiếm rốt cuộc lo lắng không nhịn được muốn đi cùng nàng, Từ Liễu Thanh làm sao có thể để hắn qua, nếu để hắn nhìn thấy Duyên nhi lúc này ở trong phòng vui vẻ, chắc chắn lại nổi giận, cho nên liền khuyên bảo: “Lão gia vẫn không nên đi thì hơn, ta sợ lúc này Duyên nhi cũng không dám gặp chàng, chàng đi sẽ chỉ làm bệnh tình nàng nặng thêm.”
An Viễn Kiếm ngẫm lại thấy cũng đúng, vừa lúc An Phúc tới bẩm báo, nói phủ doãn Tô Châu cho người đến tìm lão gia, nói có chuyện quan trọng cần thương lượng, vì thế liền bỏ qua, thay đổi quần áo xuất môn.
Bên này Từ Liễu Thanh liền mang theo Tu Hoa hướng phòng An Hỷ.Duyên đi tới, thấy không phải An Hỷ Duyên ở trong phòng chơi đùa mà là có vẻ bệnh nằm trên giường, Phác Chính Hoa ngồi bên cạnh nàng, bưng bát cháo đút cho nàng ăn, cảm thấy nghi hoặc, chẳng lẽ nàng đã đoán sai, nữ nhi thực sự bị thương không thể xuống giường được?
Người đầu tiên thấy được Từ Liễu Thanh là Bế Nguyệt đang đứng bên cạnh hầu hạ, vội vàng hô một tiếng “phu nhân”, lúc này Phác Chính Hoa cùng An Hỷ Duyên mới biết mẫu thân đến.
An Hỷ Duyên đương nhiên làm bộ giãy dụa một phen, Phác Chính Hoa vội vàng đè nàng lại, sau đó hướng Từ Liễu Thanh hành lễ: “Nương, người đến rồi, thân thể Duyên nhi suy yếu không thể cử động, không xuống giường được.”Kỳ thật cũng chỉ có Phác Chính Hoa mới để ý nhiều đến cấp bậc lễ nghĩa như vậy, nghĩ An gia dù sao cũng là Vương phủ, cái gì cũng đều phải theo quy củ, lại không biết bình thường An Hỷ Duyên ở trước mặt Từ Liễu Thanh cũng luôn không biết lớn nhỏ là gì.
Từ Liễu Thanh khoát tay áo: “Không sao.” Trong lòng lại âm thầm lấy làm kỳ quái, nữ nhi hôm nay lại ngoan như vậy, còn muốn xuống giường hành lễ với nàng, thật sự là mặt trời mọc đằng tây mà, xem ra nàng quyết định như thế là đúng đắn. Kéo góc chăn An Hỷ Duyên dịch ra một chút, hỏi: “Cha không ở đây, ngươi thành thật nói với nương, là bị thương thật hay giả?”
Phác Chính Hoa còn bên cạnh, An Hỷ Duyên sao có thể nói là thật, gật gật đầu nói: “Là thực sự bị thương mà.” Lại còn đem chuyện buổi chiều hôm qua miêu tả thực sinh động lại một lần, đương nhiên không quên thêm mắm dặm muối.
Từ Liễu Thanh nghe được không tin liền hỏi Phác Chính Hoa, tuy Phác Chính Hoa biết An Hỷ Duyên nói quá, nhưng thương thế trên người nàng không giả một chút nào, khi Từ Liễu Thanh hỏi cũng liền gật đầu xác nhận, lúc này Từ Liễu Thanh mới tin lời An Hỷ Duyên, cũng dặn dò: “Vậy con nghỉ ngơi cho tốt đi, Chính Hoa, con theo ta một chút.”
Phác Chính Hoa theo Từ Liễu Thanh ra ngoài, đi đến bên hồ Từ Liễu Thanh mới mở miệng nói: “Chính Hoa, con cũng thấy đấy, tuy Duyên nhi là nữ tử gia thế, nhưng tính tình bất hảo, con là tẩu tẩu mới quá môn, vậy mà nàng lại lập tức gây ra hoạ lớn đến thế.”
Phác Chính Hoa vội vàng nói: “Chuyện này không thể hoàn toàn trách Duyên nhi, Chính Hoa cũng có phần sai.”
Từ Liễu Thanh ngắt lời nàng: “Ta biết con là hảo hài tử, bản tính Duyên nhi cũng không phải quá hư, chính là không chịu nghe lời, ta xem nàng hôm nay nhận sai, lại còn biết lễ phép, tất cả đều nhờ con, cái gọi là gần mực thì đen gần đèn thì sáng, ta đã nghĩ nhờ con từ nay về sau giúp ta bảo ban nàng nhiều một chút.”
“Con?” Phác Chính Hoa có chút giật mình, vốn tưởng mẹ chồng nàng kêu nàng ra đây là để dặn một ít gia quy, không nghĩ tới lại bảo nàng quản giáo An Hỷ Duyên.
Từ Liễu Thanh nói: “Ta biết là có chút làm khó dễ con, Hạo nhi tuỳ hứng, đêm tân hôn chạy đi đâu biệt tích, khiến còn vừa tiến nhập gia môn liền phải ở phòng không, giờ lại đem Duyên nhi giao cho con, quả thật có phần ép buộc, nhưng ta cũng không có cách nào. Mắt thấy Duyên nhi càng lớn, nếu không được dạy bảo tốt, tương lai gả đến nhà phu quân sẽ chỉ bị người ta ghét bỏ, việc này khiến người làm mẫu thân như ta làm sao nhẫn tâm được?”
Phác Chính Hoa bị nàng nói làm cho động dung, mặc dù không biết vì sao lại để nàng bảo ban An Hỷ Duyên, nhưng không đành lòng cự tuyệt, nhân tiện nói: “Nếu nương không hiềm Chính Hoa tài sơ học thiển, vậy ta đáp ứng người, nhưng ta chỉ sợ không làm được như nương kỳ vọng.”
Từ Liễu Thanh nghe thấy nàng đáp ứng, lập tức vui mừng nói: “Chỉ cần con nguyện ý dạy bảo, ta tin tưởng Duyên nhi có thể học tốt, ta xem ra Duyên nhi thực rất thích người đại tẩu là con.”
Phác Chính Hoa trở lại trong phòng liền thấy An Hỷ Duyên ngồi trên giường ngẩn người, bộ dáng sầu mi khổ kiếm, liền hỏi: “Ngươi sao vậy? Có phải vết thương lại đau không?”
An Hỷ Duyên thấy nàng trở về, lập tức hỏi: “Tẩu tẩu, nương tìm người làm gì?” Từ lúc Phác Chính Hoa ra khỏi phòng nàng đã bắt đầu lo lắng, tẩu tẩu bị mẫu thân gọi đi, có phải là bị hỏi lại toàn bộ quá trình không? Nếu tẩu tẩu nói thật, nương thông minh như vậy khẳng định sẽ biết nàng nói dối, nàng không thể giả vờ bệnh nữa, nếu để cha biết, khẳng định sẽ phạt nặng.
“À, kỳ thật cũng không có chuyện gì, nương chỉ bảo ta về sau hảo hảo…bồi tiếp ngươi.” Phác Chính Hoa nhất thời đem từ “dạy bảo” đỏi thành “bồi tiếp”. Nương nói để cho nàng bảo ban, bất quá là muốn nàng làm tấm gương tốt cho Duyên nhi mà thôi, nếu Duyên nhi muốn học văn, thỉnh tư thục tiên sinh là được, nếu học võ, nàng nửa điểm công phu cũng không biết, hơn nữa phụ thân còn là đại tướng quân, thế nào cũng không tới phiên nàng dạy.
An Hỷ Duyên nghe vậy mới yên lòng, mặt mày hớn hở, cứ nghĩ nương săn sóc tỉ mỉ, để tẩu tẩu chăm sóc nàng, thế là nàng thật sự chậm rãi “dưỡng thương”, đỡ phải bị buộc không đọc sách thì tập võ, giúp nàng khỏi phải làm một số chuyện không thích.
Phác Chính Hoa nào biết ý tưởng của nàng, thấy chén cháo trên bàn vẫn không suy chuyển, liền phân phó Lạc Nhạn đi hâm nóng lại một chút, lại để An Hỷ Duyên nằm xuống hảo hảo nghỉ ngơi, nàng về phòng trước, tối lại quay lại thăm sau.
Ban ngày ban mặt, làm sao An Hỷ Duyên ngủ được, liền nói: “Không phải tẩu tẩu vừa đáp ứng nương sẽ ở bên giúp đỡ ta sao? Như thế nào có thể trở về phòng được.”
Phác Chính Hoa bận rộn suốt một đêm, lúc sáng sớm mới ngủ được một lát, thật sự rất mệt mỏi, bất quá nghe An Hỷ Duyên nói vậy, cũng không thể trở về phòng, chỉ nói: “Ta về lấy quyển sách, chờ một chút sẽ quay lại.”
Nhưng An Hỷ Duyên lại thay nàng suy nghĩ: “Bế Nguyệt về lấy là được, không cần người đi một chuyến đâu.” Nàng sợ Phác Chính Hoa trở về có việc trì hoãn sẽ không lại đây, để nàng một mình ở trong phòng nhàm chán.
Phác Chính Hoa đành phải nói: “Vậy để Bế Nguyệt đi lấy đi.” Thuận miệng nói chuyện với An Hỷ Duyên, lại càng buồn ngủ, rốt cục nhịn không được che miệng ngáp một cái.
An Hỷ Duyên lúc này mới biết nàng buồn ngủ, biết là do nàng chiếu cố mình nên không được ngủ ngon, liền dịch vào trong góc, nói: “Tẩu tẩu, người mệt lắm sao? Lên giường nghỉ ngơi đi.”
Phác Chính Hoa tuy rằng rất buồn ngủ, nhưng ban ngày ban mặt lại cùng nàng ngủ chung một giường như thế, lập tức cảm thấy không ổn, vội vàng nói: “Ta không có.”
An Hỷ Duyên thấy hai mắt nàng đã phiếm đỏ, lại còn nói không buồn ngủ, rõ ràng là nói dối, làm sao chịu, cố ý muốn nàng lên, tranh chấp vài câu, miệng vết thương lại đau, liền a a kêu lên.
Tuy Phác Chính Hoa rất không tình nguyện, nhưng cũng không nhẫn tâm thấy nàng động đến vết thương, đành phải đáp ứng, nhưng rốt cuộc cũng không nằm lên giường, chỉ ngồi xuống bên cạnh nàng: “Được rồi, ta ngồi đây, ngươi cũng đừng lộn xộn nữa, cẩn thận đụng tới vết thương.”
An Hỷ Duyên thấy diệu kế thực hiện được, làm sao còn không nghe lời, chỉ một người hỏi một người trả lời, cùng nàng tán gẫu.
Mới nói vài câu, Phác Chính Hoa liền nhắm mắt lại, nặng nề ngủ thiếp đi, An Hỷ Duyên thấy nàng ngồi ngủ như thế khẳng định rất khó chịu, liền đưa tay nâng đầu nàng nhẹ nhàng đặt lên vai mình, quả nhiên sắc mặt nàng dãn ra một ít.
Bế Nguyệt tiến vào liền thấy Phác Chính Hoa dựa vào vai An Hỷ Duyên mà ngủ, An Hỷ Duyên không chớp mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt Phác Chính Hoa, ngay cả nàng tiến vào cũng không biết.
Bế Nguyệt nhẹ nhàng hô một tiếng: “Tiểu thư.”
Lúc này An Hỷ Duyên mới ngẩng đầu lên nhìn nàng, Bế Nguyệt liền đem sách đưa qua: “Đây là sách thiếu nãi nãi muốn.”
An Hỷ Duyên cầm lấy: “Biết rồi, khi nào tẩu tẩu tỉnh ta sẽ đưa cho nàng, ngươi ra ngoài trước đi, đóng luôn cửa lại, bảo Trầm Ngư cùng Lạc Nhạn không cần đến hầu hạ.
“Vâng.” Bế Nguyệt đáp ứng liền chuẩn bị đi ra ngoài thì bị An Hỷ Duyên gọi lại.
An Hỷ Duyên hỏi: "Bế Nguyệt, người nói có phải tẩu tẩu rất đẹp không?" Vẻ mặt tò mò, như thể đây là chuyện mới phát hiện ra vậy.
Bế Nguyệt muốn cười lại không dám cười, nghiêm mặt nói: “Đúng vậy.”
An Hỷ Duyên nghe được nàng khẳng định, cũng gật gật đầu: “Ta cũng cảm thấy vậy. Tốt lắm, không có việc gì nữa, ngươi ra ngoài đi.”
Lúc này Bế Nguyệt mới đi ra, đến cửa vừa lúc gặp được Lạc Nhạn đang muốn đi vào, vội vàng kéo nàng đi, đến phòng Lạc Nhạn mới buông ra.
Lạc Nhạn nói: “Ta muốn đưa cháo cho Quận chúa, ngươi kéo ta làm gì?”
Bế Nguyệt ngồi trước bàn trang điểm, thuận tay cầm lấy túi thơm trên bàn ngắm nhìn: “Quận vương phi đang ngủ, Quận chúa không muốn có người đến quấy rầy, cho nên ta mới kéo ngươi về đây, nếu ngươi xông vào, khẳng định sẽ bị Quận chúa mắng.”
Lạc Nhạn bất mãn nói: “Quận chúa tự dưng mắng ta làm gì? Cái gì mà nói ta xông vào, cứ như thể ta làm hỏng hảo sự của Quận chúa không bằng.”
Bế Nguyệt thế mới biết mình lỡ lời, hơn nữa cũng bất quá chỉ là suy đoán của nàng, liền cười nói sang chuyện khác: “Túi thơm này là Anh Tuấn tặng cho ngươi?” Tay chỉ vào túi thơm đang cầm trên tay.
Lạc Nhạn lập tức đoạt lại, khẩn trương nói: “Ngươi làm gì lại tự tiện động vào đồ người ta? Đúng thế thì sao?”
Bế Nguyệt nói: “Không có gì, chỉ thuận miệng hỏi chút thôi.” Nàng nhận ra đôi uyên ương thêu ở mặt trên, đây chính là túi thơm nàng đưa cho Lăng Anh Tuấn.
Lại ngồi trong chốc lát, Bế Nguyệt liền đứng dậy đi đến trù phòng giúp Phác Chính Hoa chuẩn bị cơm chiều, lúc đi ra cửa liền vừa lúc thấy Anh Tuấn cùng Tiêu Sái từ ngoài trở về, nàng cúi đầu, ngay cả chào cũng chưa chào đã xuyên qua giữa hai người mà đi. Lăng Anh Tuấn ở phía sau gọi nàng, nàng cũng không dừng bước.
Lăng Tiêu Sái trêu chọc: “Anh Tuấn, ngươi đắc tội với Bế Nguyệt tỷ lúc nào vậy? Nhìn nàng một chút cũng không thèm để ý ngươi.”
Lăng Anh Tuấn vò đầu bứt tai cũng không nghĩ ra cái gì, đành phải nói: “Ta cũng không biết.”
Nhìn Bế Nguyệt sau mấy con đường vòng đã không còn thấy thân ảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro