Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

mailbox - tsukishima kei.

"Này, Tsukki?" em gọi, gõ cửa phòng ngủ của cậu ấy. Sự im lặng chính là câu trả lời cho em.

Em cau mày, định gõ cửa lần nữa thì nghe thấy giọng nói của cậu.

"Hả? Ừ, vào đi." Kei trả lời từ bên trong.

Em mở cửa và thấy chàng trai tóc vàng ở đó; nằm trên giường với chiếc tai nghe che kín tai. Điều đó giải thích cho phản ứng chậm trễ của cậu ấy.

Em cá là điện thoại của Kei đang đặt cạnh cậu ấy, phát nhạc vào tai nghe.

"Tôi đang tự hỏi liệu cậu có thể... đến lấy thư cùng tôi không?" em đã hỏi.

Kei tháo tai nghe ra, quay đầu nhìn em với đôi lông mày cong lên.

"Không phải hộp thư chỉ cách hiên nhà có năm mét thôi sao? Cậu không tự mình lấy được à?" cậu hỏi thẳng thừng.

Em chụm hai đầu ngón trỏ vào nhau.

"Chà... ừ, nó không... xa lắm, nhưng..." em cau mày.

"Sẽ vui hơn nếu đi lấy nó cùng cậu!"

Cậu ta nhăn mặt.

"Cậu nghiêm túc chứ?"

"Sẽ chỉ mất vài phút thôi!" em nói, nghe có vẻ cầu xin.

"Sau đó, cậu có thể quay lại với âm nhạc của mình!"

“Nếu chỉ mất vài phút thôi, tại sao cậu không tự mình làm?” cậu ấy lại nhìn em, nhướn mày.

"Cậu là người lớn phải không?"

Em cảm thấy mặt mình đỏ bừng vì xúc phạm trước câu nói của cậu ấy.

"Ừ- ừ! Tất nhiên rồi! Mà chuyện đó có liên quan gì chứ?!"

Kei hơi cau mày.

"Chà, tôi chỉ nghĩ rằng điều đó khiến cậu có đủ khả năng để tự mình làm những việc như vậy."

Em cảm thấy tai mình nóng lên.

"Tôi có thể tự làm được." em cố gắng nói.

"Nhưng tôi không muốn làm điều đó một mình! Chỉ vậy thôi!"

"Cái gì, cậu muốn tôi nắm tay cậu đi khắp mọi nơi hay gì đó à?"

“K- không!” theo bản năng, em lắp bắp đáp lại, mặt em nóng bừng hơn bình thường.

Tuy nhiên, sau một giây suy nghĩ, em ngượng ngùng nói thêm, "Thật ra... là đúng...?"

Tsukishima thở dài.

Em lắc đầu một chút, quyết định sẽ hoàn toàn thành thật với cậu ấy.

"Nghe này, Tsukki... Tôi biết tôi... có lẽ hơi bám người hơn cậu muốn... Nhưng một phần là vì, à, tôi hơi lo lắng cho cậu."

Kei có vẻ hơi ngạc nhiên.

"Cậu đang lo lắng... cho tôi à?" cậu ấy lặp lại.

Em gật đầu.

"Cả ngày cậu không rời khỏi phòng. Tôi biết cậu là người hướng nội, còn tôi là người hướng ngoại, nên cả hai chúng ta sẽ thấy thú vị hơn với những điều khác nhau nhưng..."

Em thở dài.

"Ít nhất có thể ra ngoài một lát? Tôi nghĩ sau đó cậu cũng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn."

Sự im lặng bao trùm cả hai người... và cuối cùng cậu ấy cũng nói:

"...nhưng cậu nói điều này cũng là để thuyết phục tôi dành nhiều thời gian hơn cho cậu, phải không?"

Em đỏ mặt thú nhận, "Điều đó cũng vậy."

Kei thở dài, tháo tai nghe ra và ngồi dậy, vươn vai. Sau đó, trước sự vui mừng của em, cậu ấy bước tới chỗ em.

"Được rồi, hãy giải quyết chuyện này thôi." Kei nói với em, mặc dù khóe miệng cậu ấy có nhếch lên một nụ cười.

Em với Kei nắm tay nhau đi ra ngoài, tới hộp thư.

“Trưa nay nắng đẹp lắm phải không?” em hỏi cậu ấy, mỉm cười khi mở hộp thư.

Kei hít một hơi thật sâu không khí trong lành, nhìn lên bầu trời trong xanh.

"Ừ." cậu trả lời.

"Tôi cho rằng nó không quá tệ."

Thấy trong hộp thư không có thư, hai người quay vào nhà rồi đi vào trong.

Em khẽ thở dài, bắt đầu cởi giày.

"Chà, cảm ơn vì đã làm điều đó với tôi, Tsukki. Tôi... đoán bây giờ cậu sẽ quay về phòng phải không?"

Em nới lỏng tay Kei ra, rồi nhận ra cậu vẫn không buông tay. Em lại ngước lên nhìn cậu ấy và thấy cậu đang mỉm cười với mình.

"Thực ra tôi hơi đói. Và tôi đoán cậu cũng vậy, qua vẻ mặt đó."

Em chậm rãi gật đầu, tự hỏi cậu ấy sẽ đi đâu với chuyện này.

"Vậy chúng ta ra ngoài ăn đi. Cậu nên chuẩn bị đi nhé."

Lúc này cậu mới buông tay em ra, đi về phòng.

Niềm vui ngập tràn trong em và em hào hứng nói lời cảm ơn đến chỗ Kei từ bên kia nhà, lao thẳng vào phòng của mình để tìm bộ trang phục đẹp nhất có thể cho dịp đặc biệt này.

Có vẻ là em và Tsukishima Kei sẽ có một buổi đi chơi vui vẻ đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro