Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

akaashi keiji

tôi hồi đó vào năm 16 tuổi, có phải lòng một anh khóa trên

anh ấy là akaashi keiji

anh nổi tiếng lắm, học giỏi, chơi bóng chuyền hay, còn đẹp trai nữa. chả có lý gì mà tôi không thích anh ấy cả

có điều anh ấy nhiều người theo đuổi dã man. tôi chỉ là một hạt cát bé xíu trong số người theo đuổi anh ấy

nói theo đuổi vậy thôi, chứ tôi chỉ dám thích, thích thầm trong lòng chứ không dám theo đuổi đâu

tôi là một con nhát cáy, chẳng làm việc gì ra hồn, sợ sệt mọi thứ, tôi còn tưởng mình bị chứng sợ xã hội chứ

nhưng nói cho mà nghe, chả hiểu sao lúc đó tôi chỉ là con nhóc 16 tuổi mới vào trường không lâu mà keiji-san lại thích tôi cơ đấy.

mùa xuân năm ấy, tôi đi qua lớp anh ấy. bất chợt lia mắt thấy keiji đang ngồi chăm chú học bài nghe giảng

mẹ ơi, phải nói là siêu siêu đẹp trai luôn

có vẻ ông trời muốn kết duyên cho hai chúng tôi.

chúng tôi học chung lớp sinh học, thật ra là mẹ bảo với tôi, học trước cho chắc. vậy cũng được vì sau này tôi muốn đỗ vào đại học tokyo, tôi thích làm bác sĩ một phần là vì nhiều tiền, phần là vì tôi muốn cứu thật nhiều người bằng đôi tay của mình, nhưng thật ra tôi là thích làm vợ keiji đấy haha

đầu tiên là từ chối nhưng rồi mới biết là keiji cũng học ở đó, để ý anh ấy lâu rồi nên tôi cũng đành chấp nhận, thật ra muốn lắm, làm giá thôi

mới buổi đầu tiên đã vào muộn, may thay chỗ của keiji lại trống nên cô bảo tôi ngồi chỗ đó luôn

hôm đó cũng quen đồ dùng học tập vì từ trên quê về gấp quá nên tôi không kịp chuẩn bị, mà keiji gọi nhỏ tôi:

- này bạn gì ơi? cầm lấy

tôi ngạc nhiên, nhìn quay qua quay lại xem có phải là mình không, rồi chỉ tay vô bản thân

- em hả? nhưng đó là của anh

keiji cầm tay tôi rồi đưa hộp bút của anh cho tôi

sau khi cô đến kiểm tra, tôi có. anh lại không, thế là anh bị phạt đứng một góc lớp suốt 15 phút luôn

tôi thấy tội vô cùng, cũng thấy có lỗi nữa, cả giờ cứ quay xuống nhìn lén xem anh ấy thế nào

đến lúc về tôi mới chạy đến đứng trước mặt anh, hỏi rằng:

- a-anh..sao lại làm vậy?

anh kể thầm tôi nghe

là vì anh là học sinh ngoan của cô, nên cô sẽ không phạt anh nặng. anh biết điều đó

xưa mới vô học anh cũng quên rồi bị đứng phạt tận hết tiết không được học. anh không muốn tôi bị thế nên mới đưa đồ của anh cho tôi để anh chịu phạt thay

kể xong, anh búng trán tôi một cái rồi xoa đầu, nhìn tôi cười nhẹ đặt tay lên vai tôi khụy thấp xuống để bằng với chiều cao của tôi

- lần sau, đừng quên đồ nữa nhé.

rồi anh đi được vài bước, tôi gọi anh lại

- chờ chút! tên anh..

- akaashi

- hở?

- là akaashi keiji

anh nói lớn đủ cho tôi nghe thấy rồi vẫy tay chào tôi bước đi

- akaashi keiji... akaashi-san

tôi đứng thẩn thờ đỏ mặt, ngại quá lần đầu được trai đẹp gần đến như vậy

tim đập thình thịch, tôi có cảm giác là lạ. phải chăng là tôi thích anh ấy rồi! phải không?

có lẽ.. là thế

tôi biết yêu rồi.

yêu akaashi keiji!

những ngày tháng sau đó tôi và anh cùng trò chuyện, đi học, quên đồ dùng, ngủ gật, trốn học cùng nhau

gần gần, anh có tình cảm với tôi, tôi cũng thế

anh tỏ tình, tôi đồng ý. hai chúng tôi bước vào mối quan hệ yêu đương

chưa bao giờ tôi nghĩ rằng một người như tôi lại có thể cua được một anh đẹp trai thế này làm người yêu

anh rất chu đáo, anh ấy làm bento cho tôi, đồ ăn của keiji làm thật sự rất ngon 

anh ngọt ngào, dịu dàng làm tôi chỉ muốn ở mãi trong vòng tay anh

mỗi tối trong đầu tôi luôn nghĩ về tương lai sau này,
anh sẽ là chồng còn tôi sẽ là vợ, anh đi làm, tôi bếp núc làm bà vợ nội trợ của anh.

mỗi sáng tôi sẽ dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho anh ấy rồi, giúp anh ấy là quần áo đi làm, đeo cà vạt cho anh ấy, nhất định sẽ rất hạnh phúc.

anh thích đưa tôi đi chơi, tôi thích ngắm sao nên anh luôn cho tôi ra mấy vách đê bên sông ngắm, cùng ném sỏi rồi nằm ngắm trăng có phải rất tuyệt không? tuyệt hơn nữa là có akaashi

anh nhìn lên bầu trời long lanh lấp lánh những vì sao sáng

anh hỏi tôi:

- y/n này, sau này em muốn làm gì

- em muốn làm vợ akaashi

- muốn phục tùng anh hả?

- là muốn bên anh suốt đời cho đến khi cái chết chia lìa đôi ta.

- nếu không có anh thì sau này em định làm gì

- em không thể sống thiếu anh

- đừng đùa

- em muốn làm bác sĩ! sau này em sẽ sang mỹ du học, em sẽ là một người bác sĩ đa tài

tôi vừa nói quay đầu sang mắt long lanh nhìn anh, đó là ước mơ của tôi

- vậy anh sẽ ở đây! ở nhật bản đợi em về

- được! vậy akaashi-san hứa với em sau này anh sẽ đợi em, dù 5 năm 50 năm, 100 năm. khi đầu bạc sức yếu cũng không từ bỏ

- anh hứa

chúng tôi móc ngón út vào nhau, tạo nên một lời hứa

anh hứa rằng đợi tôi, đến lúc tôi về sẽ đón tôi, rồi cưới tôi

lời hứa đó, tôi ghi sâu trong tim, cả đời này chắc chắn cũng chẳng thể quên






thấm thoát 2 năm trôi qua

tôi 19, anh 20, tôi sắp phải đi du học, anh tặng tôi một chiếc nhẫn tự tay làm

anh bảo :

- sau này có tiền và em trở về. anh sẽ thay bằng nhẫn thật chỉ đợi câu trả lời của em

- em sẽ trả lời khi em trở về

đến ngày đi tôi vẫy tay chào tạm biệt anh, tôi vốn đã có câu trả lời từ lâu rồi.

trớ trêu thay, tôi lại mất liên lạc với anh

lần cuối tôi liên lạc cho anh là vào 2 năm trước, bây giờ tôi đã sang mỹ được 4 năm rồi

4 năm đối với người khác chỉ là một khoảng thời gian, còn đối với tôi như là 10 ngàn năm

4 năm qua không từng giây nào phút nào tôi ngừng nhớ ngừng nghĩ về anh keiji

tôi sẽ chết dần chết mòn nếu không được gặp anh, tôi nhớ anh quá làm sao đây, tôi nhớ giọng nói, nhớ đồ ăn anh làm, nhớ mùi cơ thể, hơi ấm của anh

giữa ước mơ và người tôi yêu, tôi nên chọn cái nào.

gác lại 2 thứ đó. tôi đã chọn ước mơ của mình, ở lại mỹ một năm nữa sẽ quay trở về nhật bản rồi tìm anh

- em vẫn đang chờ, chờ anh cầu hôn em đây akaashi


tiếc là, sau 5 năm tôi trở về quê hương của mình để tìm lại chính mối tình đầu thì lại nghe được

anh ấy đang quen với một cô gái tên chimiko  mỹ gốc nhật, nghe đồn xinh lắm, giỏi giang, nhà không gì ngoài tiền, lại còn là hình mẫu lý tưởng của bao nhiêu chàng trai

chúng tôi gặp lại nhau sau 5 năm

câu đầu tiên anh hỏi:

- em có nhớ anh không?

sao lại không nhớ được cơ chứ, anh tưởng tôi quên anh rồi à keiji-san

- vậy anh có nhớ em không?

sao xa lạ quá, như chúng tôi chưa từng là gì của nhau

anh hẹn tôi ra chỗ bờ sông ngồi ngắm sao, tôi hỏi rằng :

- anh thay số điện thoại à?

- là vì anh bị hỏng điện thoại nên mua máy mới. định liên lạc cho em nhưng lại không nhớ 3 số cuối là gì

- akaashi-san...anh có nhớ em không

- sao em lại hỏi vậy

- vì em rất nhớ anh

- anh cũng rất n-

tiếng gọi từ đằng sau vang lên, chimiko chạy đi đến

- à chimiko giờ là mùa đông em mặc thế này không lạnh sao

anh khoác chiếc áo bông mình mặc lên cho cô ấy, tôi cũng chỉ mặc một chiếc áo len nhưng sao không choàng cho tôi

khoảnh khắc ấy tôi biết tôi thất tình rồi..

tôi đứng lên rời đi trong thầm lặng, nước mắt lưng tròng rơi lã chả không ngừng

từng giọt là một cơn đau, đau đến tận cùng là đau ở trong tim, đau trong lòng

là vì anh keiji

anh chạy đến gọi tôi lại, tôi vội lau nước mắt quay lại anh hỏi tôi sẽ ở đây luôn hay về mỹ

- có lẽ em sẽ về mỹ, ước mơ của em còn chưa xong, em có rất nhiều việc

- vậy đây

anh đưa cho em 1 mảnh giấy là số điện thoại của anh

- đây là số điện thoại mới của anh khi nào về nước em lại gọi cho anh nhé

- vâng

tôi quay lại chạy đi rồi lại khóc, tôi không kiểm soát bản thân mình, tôi như muốn òa lên, tôi muốn được lại ở trong vòng tay của keiji, tôi chẳng còn một ai hết




3 năm lại trôi qua, tôi chỉ liên lạc với keiji duy nhất một lần, là vào gần đây

năm đó, tôi trở lại mỹ vào sáng hôm sau, nhưng trong khi chuẩn bị hành lí lên máy bay tôi lại đánh rơi tờ giấy keiji đưa

một lần nữa chúng tôi bị mất liên lạc rồi anh ý tìm được fb của tôi

dòng tin nhắn đầu tiên anh gửi cho tôi là :

/anh là akaashi đây, 3 năm rồi nhỉ kể từ ngày hôm đấy, em vẫn khỏe chứ, rồi em có về nhật ngày nào sau hôm đấy không. tại vì không thấy em gọi cho anh cuộc nào cả, tuần này em rảnh chứ? em còn nhớ chimiko không. anh sắp kết hôn với cô ấy rồi, em về chung vui với bọn anh nhé/

vốn dĩ là biết trước rồi, nhưng tôi không ngờ chúng tôi không có một cuộc chia tay đoàng hoàng mà anh ý giờ lại đi kết hôn với người khác


tôi book vé về nhật bản, lại lần nữa quay trở lại cái nơi đau thương này về đây xộc vào đầu tôi chỉ toàn là kỉ niệm tôi và anh

tôi đến lễ cưới của anh, là một nhà hàng trang trọng rất lớn, tấm anh cưới to đùng đùng trước cửa

anh và cô ấy rất xứng đôi, vừa lứa, bộ vest rất hợp với anh..cả cô ấy cũng vậy

tiếng pháo vang lên tôi nhìn anh hào hức chờ đợi cô dâu bước ra

- con có đồng ý lấy anh akaashi keiji làm chồng đến đầu bạc răng nong không?

- con đồng ý

- còn con có đồng ý lấy cô chimiko chiba làm vợ không?

- vâng, con đồng ý

nhìn anh ấy hạnh phúc, tôi cũng hạnh phúc lắm

tôi đã từng muốn cô dâu đứng trên đây sẽ là mình, tôi sẽ được nói lời hẹn thề của mình cho anh

nhưng chắc là phải gác điều đó sang một bên rồi, vì kể từ hôm nay anh đã là chồng người ta

không còn là keiji của em nữa

sau buổi tiệc, anh đi đến hỏi tôi

- em đã đọc nó chưa? tin nhắn đó

- hở? tin nhắn gì cơ

- không có gì

tôi ngẩn người nghĩ anh chỉ đang nói vớ vẩn, rồi đứng sau nhìn anh sang tiếp rượu với mấy khác mời khác

tôi lại quay trở về mỹ, đi rồi lại về. tôi tự hứa sau này nhất định sẽ không quay về nhật bản một lần nào nữa

nghĩ linh tinh thì bỗng nhớ đến lời anh nói về tin nhắn đó

tôi lấy điện thoại kiểm tra  hết mxh mới thấy tin anh nhắn từ 3 năm trước

tôi mở to mắt, ngạc nhiên đến người chết đứng, tôi đã bỏ qua nó

/gửi em y/n-chan, em đã về mỹ chưa, khi nào sang đây ta lại đi ngắm sao nhé. lúc đó anh vẫn còn chưa nói xong, anh cũng nhớ em lắm. làm sao có thể quên em được, em là mối tình đầu của anh mà/

/hôm qua em khóc hả? anh thấy mắt em hơi đỏ, em có chuyện gì buồn sao, nếu buồn cứ kể cho anh nhé, anh rất muốn nghe. với lại em đừng có hiểu nhầm nhé, chimiko không phải là bạn gái anh đâu, anh với cô ấy quen nhau vì cô ấy giúp anh rất nhiều trong công việc. đừng hiểu lầm nhé, anh vẫn còn đợi em. anh sẽ chờ khi nào em thất ự trở về đây. vậy nhé, anh yêu em nhiều lắm y/n/

tôi như chết nặng, tôi đã bỏ qua một thứ quan trọng, thật sự rất quan trọng

7 năm trôi qua nhanh như một cơn gió, giờ tôi đã trở thành một bác sĩ phẫu thuật, tôi 33 tuổi rồi sắp già đến nơi rồi, nhưng tôi vẫn độc thân chưa từng yêu ai kể từ hồi đó đến bây giờ

còn akaashi giờ đã trở thành ông bố 1 vợ 2 con

2 đứa trẻ rất đáng yêu, tôi vui thay cho anh ấy

năm đó, nếu tôi bình tĩnh mà kiểm tra điện thoại thì giờ đã không như này

tôi với anh cứ thế bỏ lỡ nhau suốt mười mấy năm dài đằng đẵng

mối tình đầu năm 16 tuổi cứ thế mà đi xa

dù chỉ là một dòng tin nhắn đó thôi nhưng nó cũng đủ khiến tôi hối hận cả một đời

chỉ mong thời gian quay trở lại để tôi có thể nói với anh ấy 1 điều dở dang còn chưa kịp nói

- akaashi keiji-san em đồng ý cưới anh!






- nếu em không bỏ lỡ tin nhắn đó có phải giờ chúng ta đã đường đường chính chính có thể ở bên nhau rồi phải không akaashi?

- nhưng y/n thời gian em trở thành bác sĩ mất 13 năm, dù em không bỏ lỡ nó thì anh cũng chẳng thể chờ đến lúc đó được nữa

để các nàng đợi lâu <3
tối qua thấy buồn nên nổi hứng viết se :)

warning: ooc
by @wngoejv




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro