Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[KuroTsuki] Lời hứa năm 17 tuổi - kết

Tsukishima đứng bên bờ sông, nơi mà cậu và Kuroo đã có nhiều kỷ niệm đáng nhớ. Dòng nước chảy xiết, lạnh lẽo, như sự lạnh lẽo trong lòng cậu lúc này. Từng giọt nước nhỏ lăn dài trên má, không biết là nước mưa hay nước mắt. Cậu nhớ lại những lời hứa mà Kuroo đã nói, nhưng giờ đây chúng chỉ còn là những tiếng vọng xa xăm.

Cảm xúc của Tsukishima như một cơn bão mạnh mẽ đang gào thét trong lòng. Mỗi giây phút trôi qua, cậu lại cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt hơn. Sự phản bội và nỗi đau như những ngọn sóng dâng trào, xô đẩy tâm trí cậu vào một trạng thái hỗn loạn. Cậu cố gắng lý trí hóa những suy nghĩ của mình, nhưng cảm giác như có một chiếc lồng sắt đè nặng lên ngực, khiến cậu không thể thở nổi.

"Tại sao lại phải chờ đến năm 25 tuổi?" Tsukishima tự hỏi, lòng đầy nghi hoặc. Đó là một câu hỏi không có lời đáp. Có lẽ Kuroo đã chọn cho mình một cuộc sống mới, một người phụ nữ khác, và đã quên mất lời hứa ấy. Trong từng nhịp đập của trái tim, cậu cảm thấy mình như một kẻ thua cuộc trong cuộc chơi mà mình chưa bao giờ muốn tham gia.

Những ký ức với Kuroo trở thành những hình ảnh mờ nhạt, như những bức tranh bị thời gian bào mòn. Cậu nhớ ánh mắt ấm áp của Kuroo, nụ cười tỏa sáng như ánh mặt trời. Nhưng giờ đây, tất cả đã trở thành những đám mây u ám, che lấp những kỷ niệm đẹp đẽ. Tsukishima cảm thấy như đang đứng giữa một khoảng không vô tận, không biết nên đi về đâu.

Cậu ngước nhìn lên bầu trời xám xịt, nơi những đám mây đen dày đặc đang kéo đến, tựa như những mảnh vỡ của cuộc đời cậu. "Có phải mọi thứ sẽ mãi mãi như vậy không?" Cảm giác bất lực dâng trào, như một cơn sóng lớn sắp sửa cuốn cậu đi. Tại sao Kuroo lại để cậu phải chịu đựng cảm giác này? Cậu đã tin tưởng vào tình yêu, nhưng giờ đây, tình yêu đó như một trò đùa tàn nhẫn.

Bên bờ sông, cậu cảm thấy mình như một kẻ mồ côi, không nơi nương tựa. Mọi thứ xung quanh đều mờ nhạt, như một bức tranh không màu sắc. Tsukishima không thể ăn, không thể ngủ, mọi thứ chỉ còn là những hình ảnh vụn vỡ. Tâm trí cậu quay cuồng, trái tim như bị đâm xuyên qua hàng triệu mảnh kính sắc nhọn.

Mỗi khi có tiếng chuông điện thoại, trái tim cậu lại đập loạn nhịp, nhưng điều đó không thể mang lại cho cậu niềm hy vọng. Cậu đã từng nghĩ rằng Kuroo là một phần quan trọng trong cuộc sống của mình, nhưng giờ đây, sự vắng mặt của anh như một khoảng trống không thể lấp đầy.

Về đến nhà, Tsukishima tự nhốt mình trong căn phòng tối tăm. Những bức tường như đang dồn cậu lại, và cậu chỉ muốn la hét, nhưng không thể. Những tiếng cười của bạn bè vọng lại từ xa như những mũi kim đâm vào lòng. Cậu không thể tham gia vào những niềm vui đó, không thể chấp nhận rằng cuộc sống vẫn tiếp diễn trong khi trái tim cậu đang tan vỡ.

Rồi một ngày, sau nhiều ngày chờ đợi mỏi mòn, Tsukishima nhận được một cuộc gọi từ Kenma. "Alo, Tsukishima," Kenma nói, giọng có phần nghiêm trọng.

"Cậu có tin tức gì về Kuroo không?" Tsukishima hỏi, ánh mắt cậu bỗng sáng lên, hy vọng đang dần trở lại. Nhưng thực sự, trong lòng cậu đã chuẩn bị cho những điều tồi tệ nhất.

"Có," Kenma thở dài. "Kuroo đã kết hôn rồi."

Những lời đó như một cú sốc đối với Tsukishima. Cậu cảm thấy như cả thế giới sụp đổ trước mắt. "Cái gì? Cậu nói sao?" Tsukishima không thể tin nổi. Mọi thứ cậu đã từng hi vọng giờ đây như một chiếc bẫy ngọt ngào, chỉ chờ để sập xuống.

"Tôi biết rằng cậu sẽ không dễ dàng chấp nhận điều này, nhưng thật sự là như vậy," Kenma tiếp tục. "Kuroo đã kết hôn với một người phụ nữ tên là Yuki. Họ đã có một buổi lễ nhỏ gần đây."

Tim Tsukishima như ngừng đập. Những cảm xúc hỗn độn trào dâng: đau đớn, tức giận, thất vọng. "Tại sao cậu ấy không nói cho tôi biết? Tại sao lại để tôi chờ đợi vô nghĩa như thế?" Tsukishima gào lên, nước mắt lăn dài trên má.

"Tôi không biết. Có lẽ cậu ấy không biết cách để nói với cậu..." Kenma cố gắng trấn an, nhưng lời nói của cậu chỉ càng khiến Tsukishima cảm thấy tuyệt vọng hơn.

Cảm giác như một cú đấm vào mặt, làm cậu choáng váng. Tsukishima không thể chấp nhận được sự thật này. Tất cả những gì Kuroo đã nói, những lời hứa hẹn mà cậu đã đặt cả trái tim vào, giờ đây chỉ còn lại là những ký ức đau thương. Cậu chạy ra ngoài, không biết mình đang đi đâu, chỉ biết rằng cơn gió lạnh lẽo như đang phản ánh nỗi đau trong lòng.

Bầu trời xám xịt, những cơn mưa lất phất rơi xuống, khiến Tsukishima cảm thấy như thế giới đang phản bội mình. Cậu nhìn về phía dòng sông, nơi từng là một kỷ niệm đẹp của hai người. Nỗi nhớ Kuroo ùa về, như những con sóng vỗ về bờ, nhưng giờ đây chỉ còn là nỗi đau đớn.

"Cậu đã hứa, Kuroo..." Tsukishima thì thầm, tiếng nói nhỏ như một lời cầu nguyện. Nhưng không ai nghe thấy, không ai đáp lại. Trong giây phút đó, cậu cảm thấy như mọi thứ đang sụp đổ. Cuộc sống này không còn ý nghĩa nếu không có Kuroo bên cạnh.

Ánh mắt cậu rời khỏi dòng sông, nhìn vào khoảng không vô tận. Tại sao lại phải chờ đến năm 25 tuổi? Có thể đến lúc đó, Kuroo đã quên cậu hoàn toàn. Cảm giác bất lực dâng trào, như những con sóng dữ vùi dập cậu trong tuyệt vọng. Cậu cảm thấy như mình đang chìm dần vào bóng tối, không thể tìm thấy ánh sáng nào.

Cảm xúc trào dâng, Tsukishima không còn đủ sức để kiềm chế bản thân. Cậu chạy về phía dòng sông, nơi mà những kỷ niệm vui vẻ và đau khổ hòa lẫn. Nước lạnh lẽo vờn quanh chân cậu, làm tăng thêm cảm giác tuyệt vọng.

Khi cậu đứng bên bờ, dòng nước chảy xiết như gọi mời. Tại sao không thể giải thoát khỏi tất cả? Cảm giác tuyệt vọng, trống rỗng như một chiếc chén không có đáy. "Có lẽ đây là cách giải thoát..." cậu tự hỏi, nhưng ngay cả trong suy nghĩ đó, cậu cũng cảm thấy một nỗi sợ hãi mơ hồ.

"Cậu sẽ mãi mãi ở tuổi 22..." một giọng nói bên trong cậu vang lên. Tsukishima không biết mình có muốn như vậy hay không. Những kỷ niệm với Kuroo vẫn còn đó, nhưng chúng không thể xoa dịu nỗi đau hiện tại. Cậu chỉ muốn tìm thấy bình yên trong tâm hồn.

"Tsuki!" một giọng nói vang lên, cắt đứt những suy nghĩ đang cuồng loạn trong đầu cậu. Tsukishima quay lại, thấy Kenma đứng ở phía xa, gương mặt cậu ấy tràn đầy lo lắng. "Cậu đang làm gì vậy?"

"Cậu ấy đã kết hôn, Kenma..." Tsukishima thì thầm, nước mắt lại tuôn rơi. "Tôi không thể chấp nhận điều này..."

"Cậu không thể làm như vậy!" Kenma nói, giọng cậu ấy cứng rắn. "Cậu không thể tự hủy hoại bản thân mình vì một người đã rời xa cậu. Cuộc sống còn nhiều điều tốt đẹp đang chờ đợi."

Nhưng Tsukishima cảm thấy không còn gì để hy vọng. Tất cả những gì cậu đã mơ ước, những giấc mơ cùng Kuroo, giờ đây như những đám mây đen tối che lấp bầu trời. Cậu nhìn dòng sông chảy xiết, cảm giác như nó đang gọi tên mình.

"Tsuki, hãy nghe tôi! Chúng ta hãy quay về!" Kenma gấp gáp, nhưng Tsukishima không thể nghe thấy. Cậu không còn đủ sức để tiếp tục cuộc sống này.

"Tôi không thể đợi thêm nữa..." cậu nói nhỏ, và rồi, trong một khoảnh khắc, cậu bước xuống dòng nước lạnh lẽo. Nước vây quanh cậu, như thể đang ôm ấp cậu, đưa cậu vào một giấc ngủ vĩnh hằng.

Trong phút giây đó, Tsukishima chỉ mong muốn một điều duy nhất: tìm thấy bình yên trong lòng. Cậu đã không thể chờ đến năm 25 tuổi. Giấc mơ của cậu cùng Kuroo đã tan vỡ, và giờ đây, cậu sẽ mãi mãi ở tuổi 22, để lại mọi thứ phía sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro