[KuroTsuki] Lời hứa năm 17 tuổi
"Kuroo-san, anh sắp phải đi rồi nhỉ?" Tsukishima đứng từ xa, nhìn thấy bóng dáng Kuroo khuất dần giữa không gian lạnh giá. Trời đang rất lạnh, gió rít lên từng cơn, nhưng trong lòng Tsukishima vẫn ấm áp khi Kuroo tiến lại gần, ôm cậu vào lòng. Kuroo ghé vào tai cậu, thì thầm những lời hứa hẹn như thể đó là chiếc áo ấm che chở cho những nỗi lo lắng đang lẩn quẩn trong tâm trí Tsukishima.
"Dù anh có đi thì anh vẫn về thăm em, nhưng mà nếu như chúng ta chia ly thì hãy gặp nhau lúc 25 tuổi nha. Anh không muốn rời xa Tsukki đâu," Kuroo nói, giọng nói nhẹ nhàng nhưng tràn đầy sự kiên định. Anh dụi đầu vào vai cậu, hành động đó khiến Tsukishima cảm thấy an toàn, nhưng trong lòng lại có một nỗi lo lắng không nguôi.
"Em sẽ chờ," cậu khẽ đáp, nhưng bên trong, những ý nghĩ mâu thuẫn đang chiến đấu. Làm sao có thể biết được cuộc đời sẽ đưa đẩy họ đến đâu? Đặc biệt là khi mối quan hệ này còn quá non trẻ.
Mọi thứ thay đổi nhanh chóng. Hôm đó, cơn bão lớn ập đến. Mưa rơi nặng hạt, và trong phòng tập, không khí ảm đạm bao trùm. Tsukishima cảm thấy khó chịu, không chỉ vì thời tiết mà còn vì tâm trạng của mình. Cậu cảm nhận được sự ngột ngạt, như thể cái lạnh của bên ngoài đang xâm nhập vào tâm hồn cậu.
"Hey Tsukishima, chú lại đây anh Daichi thông báo cái gì kìa," tiếng Tanaka từ xa vang lên, làm Tsukishima bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ u ám. Cậu nhanh chóng chạy đến chỗ Daichi, nơi những người bạn đang tụ tập, đợi nghe thông báo.
"Bắt đầu từ hôm nay sẽ có bão lớn, nhà trường đã quyết định cho nghỉ học để đảm bảo an toàn cho các em. Còn nữa, CLB cũng sẽ không hoạt động. Nếu ai lén vào phòng tập thì sẽ không được tham gia CLB trong vòng hai tuần," Daichi nói, giọng điệu nghiêm túc.
"Nghe bảo lần này bão lớn lắm đấy Tsuki, nhà cậu có biện pháp phòng tránh bão chưa?" Yamaguchi hỏi, nhưng Tsukishima không nghe thấy. Đầu óc cậu vẫn đang lấp đầy bởi những suy nghĩ về Kuroo và cuộc gọi kỳ lạ mà cậu vừa nhận được.
Về đến nhà, Tsukishima cảm thấy lòng nặng trĩu. Cậu chỉ mong đợi một cuộc gọi từ Kuroo, nhưng lại không thể ngờ rằng khi nhấc máy lên, cậu lại nghe thấy âm thanh kỳ lạ.
"Tút...tút...tút"
Bên kia, chỉ có sự im lặng. Tsukishima hoang mang, không biết điều gì đang diễn ra. Một giọng nói lạ lẫm vang lên, thoáng qua như một cơn gió, và cậu cảm thấy tim mình thắt lại. Đó là giọng rên của một người phụ nữ. Cậu không thể tin nổi những gì mình đang nghe, không dám nghĩ rằng Kuroo có thể đang ở bên ai đó.
Nỗi sợ hãi và hoang mang trào dâng trong cậu. Những giọt nước mắt bắt đầu rơi, làm ướt cả má cậu. Tại sao mọi thứ lại trở nên tồi tệ như vậy? Tsukishima không thể nào lý giải được.
Cậu quyết định gọi cho Kenma, bạn thân của Kuroo, hy vọng rằng cậu ấy sẽ cho cậu một chút thông tin. "Alo, Kenma-san," giọng Tsukishima lạc đi.
"Tôi nghe, sao? Gọi tôi có gì không, Tsukishima?" Kenma hỏi, giọng cậu lạnh lùng và có phần khó hiểu.
"Cậu có biết gì về Kuroo không? Tại sao cậu ấy lại không nghe máy?" Tsukishima hỏi, cảm giác như một gánh nặng đang đè nén cậu.
"Cậu ấy đang có việc gì đó. Tôi không biết chi tiết, nhưng dạo gần đây Kuroo khá bận rộn," Kenma trả lời, nhưng điều đó chỉ làm Tsukishima cảm thấy thêm nỗi lo lắng.
Cậu cúp máy, trong lòng cảm thấy như có một cơn bão đang quét qua. Mỗi suy nghĩ đều nặng trĩu, không có gì có thể xoa dịu được cậu. Tsukishima muốn tin rằng mọi thứ sẽ ổn, nhưng cảm giác đó ngày càng xa vời.
Ngày hôm sau, cơn bão không ngừng gầm thét bên ngoài, nhưng tâm trạng Tsukishima còn tồi tệ hơn cả thời tiết. Cậu cảm thấy đơn độc trong chính ngôi nhà của mình. Nỗi sợ hãi lặng lẽ gặm nhấm tâm hồn cậu, như một con quái vật đen tối không ngừng trỗi dậy.
Cậu không thể ăn uống, không thể ngủ. Mọi thứ xung quanh đều mờ nhạt. Những ký ức về Kuroo hiện về trong tâm trí, nhưng thay vì đem lại sự ấm áp, chúng lại như những mũi dao sắc nhọn, làm cậu cảm thấy đau đớn.
Hằng ngày, Tsukishima đều mong đợi có tin tức từ Kuroo, nhưng điều đó dường như không bao giờ xảy ra. Nỗi đau cứ lớn dần trong lòng, làm cậu như bị mắc kẹt trong một cơn ác mộng không có lối thoát.
Mỗi khi có tiếng chuông điện thoại, trái tim cậu lại đập loạn nhịp, nhưng đều là những tin nhắn từ bạn bè, không phải từ Kuroo. Những tiếng cười trong phòng tập bóng chuyền càng khiến cậu cảm thấy đơn độc. Tsukishima tự nhủ rằng mình phải mạnh mẽ, nhưng sự thật là cậu không thể.
Cậu đã từng nghĩ rằng Kuroo là một phần quan trọng trong cuộc sống của mình, nhưng giờ đây, sự vắng mặt của anh như một khoảng trống không thể lấp đầy. Không ai có thể hiểu được cảm giác này. Cậu không thể chia sẻ với ai, không thể nói ra nỗi lòng.
Rồi một ngày, sau nhiều ngày chờ đợi mỏi mòn, Tsukishima nhận được một cuộc gọi từ Kenma. "Alo, Tsukishima," Kenma nói, giọng có phần nghiêm trọng.
"Cậu có tin tức gì về Kuroo không?" Tsukishima hỏi, ánh mắt cậu bỗng sáng lên, hy vọng đang dần trở lại.
"Có," Kenma thở dài. "Kuroo đã kết hôn rồi."
Những lời đó như một cú sốc đối với Tsukishima. Cậu cảm thấy như cả thế giới sụp đổ trước mắt. "Cái gì? Cậu nói sao?" Tsukishima không thể tin nổi.
"Tôi biết rằng cậu sẽ không dễ dàng chấp nhận điều này, nhưng thật sự là như vậy," Kenma tiếp tục. "Kuroo đã kết hôn với một người phụ nữ tên là Yuki. Họ đã có một buổi lễ nhỏ gần đây."
Tim Tsukishima như ngừng đập. Những cảm xúc hỗn độn trào dâng: đau đớn, tức giận, thất vọng. "Tại sao cậu ấy không nói cho tôi biết? Tại sao lại để tôi chờ đợi vô nghĩa như thế?" Tsukishima gào lên, nước mắt lăn dài trên má.
"Tôi không biết. Có lẽ cậu ấy không biết cách để nói với cậu..." Kenma cố gắng trấn an, nhưng lời nói của cậu chỉ càng khiến Tsukishima cảm thấy tuyệt vọng hơn.
Cảm giác như một cú đấm vào mặt, làm cậu choáng váng. Tsukishima không thể chấp nhận được sự thật này. Tất cả những gì Kuroo đã nói, những lời hứa hẹn mà cậu đã đặt cả trái tim vào, giờ đây chỉ còn lại là những ký ức đau thương.
Cậu cúp máy, tâm trí quay cuồng. Tsukishima không biết mình nên cảm thấy như thế nào. Kuroo đã có một cuộc sống mới mà không có cậu trong đó. Cảm giác bị bỏ rơi, đơn độc như một bóng ma trong chính cuộc đời của mình. Cậu chạy ra ngoài, không biết mình đang đi đâu, chỉ biết rằng cơn gió lạnh lẽo như đang phản ánh nỗi đau trong lòng.
Bầu trời xám xịt, những cơn mưa lất phất rơi xuống, khiến Tsukishima cảm thấy như thế giới đang phản bội mình. Cậu nhìn về phía dòng sông, nơi từng là một kỷ niệm đẹp của hai người. Nỗi nhớ Kuroo ùa về, như những con sóng vỗ về bờ, nhưng giờ đây chỉ còn là nỗi đau đớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro