Màu yêu thích
"Này, Alhaitham, màu mà cậu thích nhất là gì vậy?"
Câu hỏi bật ra bất ngờ, phá tan sự tĩnh lặng giữa hai chúng tôi. Đôi mắt anh chăm chú nhìn tôi, ánh lên vẻ tò mò.
"... Anh đoán xem?" Tôi suy nghĩ một chút rồi đáp.
Thật ra, tôi chưa từng nghĩ về điều đó. Tôi không có màu sắc yêu thích, hoặc chí ít là chưa bao giờ để tâm. Nhưng ánh mắt anh lúc ấy – mong đợi như một đứa trẻ sắp được nhận món quà – khiến tôi cảm thấy câu trả lời của mình dường như quan trọng hơn tất cả mọi thứ.
Chậc... Thật là lùng.
"Màu vàng!" Anh thốt lên, giọng nói đầy tự tin cùng với nụ cười ấy.
Khoảnh khắc đó, đột nhiên cái cười mà anh dành cho tôi giờ đây toả sáng hơn bất kỳ thứ gì, kể cả viên đá quý đẹp nhất trên hành tình này.
"Anh đoán đúng rồi." Tôi khẽ nói.
Kể từ giây phút ấy, tôi bắt đầu nhìn sắc vàng theo một cách khác. Không chỉ là màu của nắng, của những cánh đồng lúa chín, hay những tia sáng xuyên qua khe cửa sổ mỗi sớm mai. Với tôi, màu vàng là anh – là ánh sáng mà anh mang lại.
Tôi bỗng thấy anh rực rỡ hơn cả ánh nắng. Đôi mắt anh long lanh, như thể chính anh đang nhìn thấy sắc vàng đó phủ lên mọi nơi.
Sắc vàng khoác lên mọi thứ, từ những kỷ niệm nhỏ nhặt đến từng nhịp thở của tôi mỗi khi ở bên anh. Màu vàng không chỉ là một sắc thái – nó là cảm giác, là sự ấm áp mà tôi không bao giờ muốn đánh mất.
Và rồi tôi nhận ra, không phải tôi chưa từng có màu sắc yêu thích, mà là tôi đã chờ để tìm thấy nó ở anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro