Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

HAI TRONG MỘT

Au: Huỳnh Nhi aka Kenbishi

Couple: Yulsic

Category: General

Rating: G

HAI TRONG MỘT

Chap 1:

Không rõ từ lúc nào nhưng tôi biết trong cơ thể này của tôi luôn tồn tại một linh hồn khác. Mà cái linh hồn đó đâu phải là ai xa lạ, nó vốn dĩ là em song sinh quá cố mà thần chết cũng không dám rước của tôi.

Hồi còn nhỏ, tôi luôn thấy bản thân mình kì lạ, khi có hai luồng suy nghĩ, hai tính cách, hai nguồn cảm xúc riêng biệt cùng tồn tại song song. Lớn hơn, tôi tìm hiểu và quen dần với nó. Nhưng cái đứa bướng bỉnh, cứng đầu đó luôn luôn làm tôi khổ sở.

……………

Tôi vươn tay đập nát cái đồng hồ báo thức khi nó kêu réo ầm ĩ. Vò nát đầu mình, tôi cố gắng mở mắt với cái cơ thể đầy mệt mỏi này. Cái đứa kia thật may mắn. Nhắm mắt lại và nhìn vào tâm tưởng, tôi thấy nó đang ngủ một cách say mê. Tôi chợt cảm thấy hơi bất công và tức giận, cái đứa quỷ đó làm cơ thể tôi mệt thế này vậy mà không cảm thấy cắn rức sao?

Tôi tát mặt mình và cố gắng lôi cái đứa trời đánh không chết kia dậy.

_ Chào unnie buổi sáng! – cái gương mặt trong gương toét miệng cười.

_ Cũng biết bây giờ là buổi sáng nữa hả?

_ Sao unnie kêu em dậy sớm vậy? – cái gương mặt đó bắt đầu trề môi – hôm qua em đi Bar đến tận 3 giờ sáng mới được ngủ.

_ Vậy đó hả? – tôi mỉa mai – biết hôm nay unnie phải đi học sớm không mà đêm qua đi khuya như vậy?

_ Bởi vì hôm qua có nhiều thứ để chơi mà! Với lại unnie đi học thì unnie điều khiển cơ thể này, em cũng ngủ chứ làm gì!!!

_ Mày có biết chị đây mệt thế nào không hả? – tôi hét lớn với chính mình – phạt em, hôm nay không được dùng cơ thể này của chị.

Nói xong, tôi ném cái khăn mặt vào chổ để rồi mặc áo.

_ Unnie keo quá à! Em có làm gì đâu? – sau cái gương mặt hùng hổ của tôi là cái mỏ chu của nó.

_ Dẹp em đi! Đừng có giở trò!

…………

Tôi thay đồ rồi bước ra nhà ăn, bà nhủ mẫu già âu yếm nói.

_ Vú làm nước Ma cho con rồi đó!

_ Cảm ơn vú! – tôi mỉm cười.

_ Yul không thích nước Ma, Yul thích ca-fe kia! – cái đứa em bất trị kia bắt đầu nữa rồi đấy.

_ Ca-fe không tốt cho sức khỏe, uống nước Ma đi! – tôi hạ giọng.

_ Nước Ma dở tệ! không thèm! Vú, Yul muốn uống ca-fe – nó quay sang vú làm nũng.

_ Nước Ma!

_ Ca-fe!

Và nhũ mẫu bất lực thở dài nhìn tôi đang cãi với chính mình, 2 linh hồn, 1 cái miệng.

_ Yul! Hôm qua con đi chơi đến gần sáng mới về, có phải hôm nay con nên nghe lời Yuri unnie hay không?

_ Nhưng….

_ Ngày mai sẽ là ca-fe của con!

_ Vú đừng chiều nó, hư hỏng! – tôi nói rồi cầm li nước lên uống.

_ Errrr, dở ẹt!! – nó, hay đúng hơn là gương mặt tôi đang le lưỡi, khó chịu.

_ Ca-fe của em cũng thế thôi! – tôi nhăn mũi.

Nhũ mẫu lại thở dài, lắc đầu trước một buổi sáng quá đỗi quen thuộc ở nhà này.

………..

Tôi là Kwon Yuri, năm nay 22 tuổi. Tôi thích đọc sách, âm nhạc và nghệ thuật.

“Nooooo! Là đi Bar chơi, uống rượu, đua xe!”

“Em nhiều chuyện vừa thôi, đang nói về sở thích của unnie mà!”

“Nhưng cũng là của em vậy! chúng ta chung một cơ thể mà!”

“Vậy sao em không làm người kể chuyện luôn đi! Cho em nói cho đã đó!”

“Err, thôi unnie làm đi, lâu lâu cho em bon chen vài câu được rồi”

“Hứ!”

Rồi quay lại nào, tôi thích đọc sách, yêu âm nhạc và nghệ thuật.

“Thêm sở thích của em có chết ai đâu cơ chứ?”

“Đủ rồi! Im lặng đi! Hó hé câu nào nữa unnie cho chết”

“ Rồi, rồi! unnie coi chừng lên tăng xông thì toi hai đứa bây giờ”

Ồ! Em tôi lo lắng cho tôi chưa kìa?

Tôi là một người vừa xinh đẹp vừa tài giỏi và hoàn hảo hơn người.

“Xem mới sáng ra mà có người đu dây điện kìa!”

“Mày muốn chết đấy hả, em yêu quý!”

“Sorry, sorry, em nhỡ miệng”

Tôi tiếp tục giới thiệu nhé! Phần tôi vậy cũng sơ sơ rồi đó, nói nữa nó cà khịa tiếp quá!

Nó, cái đứa làm tôi tức xém chết mấy lần từ sáng đến giờ là em song sinh của tôi, Kwon Yul. Sở thích của nó thì nó nói rồi đó, sở ghét của nó là sở thích của tôi. Nó là người không biết điều, nhiều chuyện. Nó sống chung một cơ thể với tôi, vậy mà nó không hề biết tôn trọng cái cơ thể này, đồ chùa mà, xài được là xài cho hư hao, nát bét luôn.

“Unnie nói quá! Em có xài cho nát bét đâu, chỉ hơi te tua thôi mà!”

“Im!”

“Ồ! Xin lỗi lần nữa”

………

Chuyện này kể ra thì cũng hơi xa xôi, bắt đầu từ lúc tôi vừa sinh ra cơ. Mẹ tôi đã sinh ra tôi, một đứa trẻ vừa khỏe mạnh vừa xinh đẹp.

Nhưng không may (cho tôi) mẹ mất khi sinh nó và nó cũng đi theo mẹ làm con có hiếu luôn. Và trong lúc nó hồn lìa khỏi xác thì con mắt nham hiểm của nó lia qua tôi, đang khóc đòi sữa (sorry! Chuyện này tôi chỉ nghe kể lại, không chắc lúc đó, tôi khóc do khát sữa hay là khóc cho số khiếp sau này của mình). Rồi bộ não siêu độc ác của nó bắt đầu tính toán.

Tôi, xinh đẹp, quyến rũ thế này, lớn lên, gái sẽ bám đạp không hết, trai sẽ đeo kéo đi không ngưng tay; tiền cứ gọi là vứt vèo vèo, gấp máy bay phóng vù vù qua cửa sổ mà vẫn không có đủ chổ để; quyền lực và địa vị thì cứ như lót đầu của vài trăm người (cũng quyền lực và địa vị) mà ngồi.

Thế là nó quyết định hưởng ké may mắn của tôi bằng cách nhập hồn vào cơ thể tôi. Và ngày ngày cứ trưng dụng thân thể này mà làm chuyện không đâu vào đâu.

“Unnie quá đáng!” – khóc sụt sùi.

“Gì mà quá đáng?”

“Tránh ra coi!”

E hèm! Tôi là Kwon Yul, em song sinh của Kwon Yuri. Tôi thuộc tuýt người dễ hòa đồng, thân thiện mà không hiểu sao Yuri unnie cứ nghĩ xấu cho tôi thế không biết nữa? thật là tủi thân mà!

Về chuyện quá khứ mà Yuri đã kể, đúng là sai lầm mà! Làm sao Yuri có thể nghĩ về tôi như kẻ chỉ biết chiếm đoạt cơ thể của kẻ khác để hưởng thụ ké chứ?

Chẳng qua là hồi đó, tôi đúng là định theo mẹ thật nhưng khi nhìn sang unnie đang khóc tức tưởi, tôi bỗng thấy unnie thật tội nghiệp. Mẹ không còn, bây giờ tôi cũng đi, unnie sẽ sống như thế nào đây? *sướt mướt*

Vậy là tôi quyết định ở lại để chăm sóc cho Yuri, để cho Yuri không có cảm giác cô đơn, buồn tẻ.

Đã không biết ơn người ta thì thôi, còn vu oan giá họa. Thế mới nói, Kwon Yuri nhỏ nhen, ích kỉ, thấy tôi được nhiều người thích quá nên ghen tị ấy mà!

“Ui da! Sao đánh em?”

“Đánh cho chừa cái tật xảo ngôn, bày đặt sợ tôi cô đơn. Lúc đó khóc còn chưa biết mà dựng chuyện”

“Ủa? em có biết đâu! Để em vào trong suy nghĩ cốt truyện khác rồi kể khổ với mọi người vậy!”

…………..

Tôi bước vào lớp học, tên bạn thân có gương mặt baby lao tới nhiều chuyện.

_ Nghe nói lớp mình có học sinh mới đó!

_ Vậy hả? – tôi thờ ơ.

_ Haizzz, sao lúc nào cậu cũng lạnh lùng hết vậy?

_ Tớ quen rồi!

Tôi là người lạnh lùng và không quan tâm đến người khác. Còn nó vui vẻ, hài hước, thích lo chuyện bao đồng. Hai đứa tôi tuy cùng cơ thể nhưng sự thật mà nói, chúng tôi không can thiệp vào chuyện của nhau. Khi tôi điều khiển cơ thể này thì nó ngủ và ngược lại nên nhiều lúc tôi còn không biết nó kết bạn với ai nữa kìa. Còn nếu không ngủ thì chúng tôi xem người kia làm gì, giống như là bạn xem phim qua đôi mắt của người kia vậy.

Học xong thì ra chơi, tôi bèn đứng dậy đi lên thư viện, đó là một nơi khá yên tĩnh, phù hợp với tôi.

Một cô gái đi ngược chiều và va vào tôi, vì cô ấy xém chút nữa té nên tôi đành đưa tay đỡ cô ấy. Đặt cô ấy lại, tôi liếc nhìn cô ấy xem có bị thương không rồi quay bước đi.

_ Xin lỗi nhưng bạn có thể giúp mình một chuyện không? – cô gái ấy rụt rè lên tiếng.

_ Tôi không rảnh! – tôi đáp và tiếp tục đi.

_ Mình nghĩ là mình bị trật chân rồi! – cô nàng nói với giọng đau đớn – mình ….

Tôi thở dài rồi quay người lại, cô gái đó đang dựa lưng vào tường và nhăn mặt.

_ Đi đứng thế đó! – tôi lẩm bẩm rồi cúi xuống ra hiệu cho cô nàng leo lên lưng tôi.

_ Mình là Jessica Jung – rảnh quá không có gì làm cô nàng âm mưu hại tôi tắt thở - còn bạn?

_ Người xui xẻo! – tôi lãnh đạm.

_ Mình xin lỗi! – cô nàng nói, hình như là buồn thì phải?

_ Kwon Yuri! – tôi nói.

_ Vậy mình gọi cậu là Yul nhé! – vừa buồn mà giờ vui vậy đó!

_ Hả? hả - tên nhóc em nghe tên mình liền tỉnh dậy – ai vừa kêu tui đó?

_ Ngủ đi! Đồ lắm chuyện! – tôi càu nhàu.

_ Zzzzzzzz – vừa ngóc đầu hỏi thì nó cũng gục xuống lại luôn

_ Muốn gọi sao thì tùy! – tôi trả lời.

_ Cậu có thể gọi mình là Sica – tôi không cảm thấy lầm chứ, hình như là cô ấy vừa quàng tay quanh cổ tôi.

_ Sao cô nhiều chuyện vậy? Có biết là tôi sắp chết vì thiếu khí không? – tôi gắt.

Ngay lập tức cô ấy im bặt và trên suốt đường đi tới phòng y tế chỉ là sự im lặng giữa hai chúng tôi.

Tôi đặt cô ấy xuống 1 cái giường trống rồi cúi xuống đôi chân cô ấy.

_ Cô ráng chịu đau một chút, tôi sẽ chữa cho cô! – đảm bảo mặt tôi lúc đấy mà không lạnh tanh thì tôi không lấy tiền.

Cô ấy không nói gì, tôi liền cầm chân cô ấy lên và bẻ lại nó.

_ Á!

_ Xong rồi đó! Tí nữa tự mà xuống lớp học nhé! – tôi nói rồi đứng dậy phũi tay.

_ Cám ơn! – cô ấy nhỏ nhẹ và ngước nhìn tôi.

Lúc này, tôi mới thấy được hết vẻ đẹp của cô ấy, hoàn mĩ, không thể chê vào đâu được.

Sao tự nhiên phòng này chói thế nhỉ? Rõ ràng là mấy tấm màn đã che hết ánh sáng rồi mà!

_ Ờ, ờ! Không có chi! – vui ghê á! Giờ thì tự nhiên tôi nói lắp rồi kìa.

_ Nếu Yul bận chuyện gì thì nên đi đi – cô ấy cười, trời ơi, tiêu con mắt con rồi! – mình ở đây không sao đâu!

_ Tôi đâu có lo cho cô! – miệng thì nói thế như cơ thể tôi thì đã đặt lên chiếc giường rồi

“Quái quỷ! Yul nó có điều khiển cơ thể này đâu sao tự nhiên mình ngồi xuống vậy?

Tôi quay sang thì bắt gặp đôi mắt to tròn đầy khó hiểu của cô ấy.

_ Nhìn cái gì? Tôi cõng cô lên đây rồi mệt quá nên ngồi nghĩ không được à? – thấy ai nói chuyện ngang như tôi chưa?

_ Không! Mình đâu có ý gì đâu!

Cô ấy cúi mặt xuống rồi bỗng ngẩng phắt lên, rút từ trong túi ra một cái khăn, cô ấy nhẹ nhàng lau mồ hôi vươn trên trán tôi.

“Bình tĩnh! Mày mà đập như thế thì tao và em tao chết hết bây giờ tim ơi là tim!”

_ Cô mới chuyển tới hả? Nhìn cô thấy lạ! – tôi gợi chuyện hỏi.

_ Ừ! Mình mới chuyển tới! Mình học lớp S9 đó!

_ Vậy là cô học chung lớp với tôi! – tôi gật gù.

_ Thật sao? – có cần làm quá lên không? Học chung thôi mà! – may là mình gặp cậu, từ bây giờ có gì cậu giúp đỡ mình nha!

_ Còn tôi xui xẻo nên mới đụng cô! – tôi thở dài.

_ Mình xin lỗi!

_ Thôi đi! Làm gì mà xin lỗi hoài vậy?

_ Vậy chứ phải làm sao? – ôi trời ơi! Sao cô ấy ngây thơ vậy?

_ Thì đừng gây rắc rối cho tôi nữa! – tôi gãi đầu chán nản.

Người thì xinh thật đấy nhưng cứ ngơ ngác thế này làm sao tôi chịu nổi.

…………………

Nhìn chữ thấy đậm như vậy là biết tôi là ai rồi hé!

Thôi nhắc lại cho rõ không lại tưởng tôi là bà chị khó tính của tôi quá.

Tôi là Kwon Yul! Sở thích của tôi là lặp lại cái tên của ….chị tôi cho đối thủ, địch thủ, kẻ ghét, người hận…tôi.

Để mỗi lúc ra đường chị ấy đều chạy thục mạng vì không hiểu sao một đám không quen cầm gậy, xách dao dí thở không ra hơi!

Đừng nghĩ tôi ghét chị ấy, đó là bởi vì tôi quá yêu thương chị ấy thôi! Thấy chị ấy học quài, học mãi nên tôi sợ thể lực chị ấy yếu nên nhờ người giúp chị ấy luyện tập thể dục thể thao.

Không tin hả? Thấy bụng chị ấy như có 6 múi luôn không?

Không thấy hả? Thôi vào box Yuri sexy mà ngắm cho rõ!

Bây giờ đang là buổi tối, thời gian hoạt động của tôi.

_ Này Yul! Đua một vòng không? – bạn thân cao kều đang rủ rê tôi.

_ Ok! Cậu lại thua nữa thôi Soo Young à! – tôi gõ vào đầu xe rồi cười đắc thắng.

_ Để coi! – cậu ấy cười lại.

Tôi bỏ xa cậu ấy trong khúc cua đầu tiên và bỏ mặc cậu ấy khi thấy dáng người đẹp đang xách cái túi nặng màu hồng.

_ Người đẹp có cần đi nhờ xe không?

_ Có lẽ là không! Ai biết được khi nào thần chết rước nếu tôi ngồi trên cái xe này chứ? – cô ấy cười, đôi mắt vầng trăng lấp lánh và giọng nói thì bình thản vô cùng.

_ Nếu thần chết mà gặp bạn thì ổng cũng chết bởi đôi mắt của bạn thôi, Mắt Cười à! – tôi ngọt ngào.

_ Ồ! Nhưng mà tôi không phải là ruồi nên đừng lấy mật ngọt ra dụ dỗ tôi.

Sao cái gì cũng nói được hết vậy? Chẳng lẽ ông trời cho mình gặp đối thủ?

Cùng lúc ấy, đám địch thủ, đối thủ, kẻ ghét, người hận…của tôi thấy tôi.

Chết tiệt! Sao không đợi đến sáng rồi dí chị tôi cho tôi đỡ mệt!

_ Lên xe nhanh đi! – tôi hét lên.

_ Sao cơ? – bây giờ thì cô nàng này bắt đầu ngơ ngác.

_ Bảo sao thì nghe vậy đi! Không là thần chết rước đi luôn dù cô có ngồi hay không ngồi lên xe tôi bây giờ!

Cô ấy ngồi lên xe tôi, tôi rồ ga vút thẳng.

Tôi cười và nhìn về phía sau. Cô nàng ấy nhắm chặt mắt lại.

Tận dụng cơ hội, tôi tăng ga để cô ấy phải vòng tay ôm lấy tôi!

Há há há! Sao mà thấy phê phê?

_ Nhà cô ở đâu?

_ Chạy thẳng rồi quẹo phải, dừng ở chổ có cái cổng màu hồng! – cô ấy nói.

_ Cô có vẻ thích màu hồng nhỉ?

_ Có liên quan gì đến cậu không?

_ Có chứ! Biết đâu sau này chúng ta sống chung trong một căn nhà màu hồng?

_ Ở chung nhà với cậu dễ chết lắm! Mới gặp thôi mà đã thấy mùi nguy hiểm rồi!

_ Tôi là Kwon Yuri! – tôi bèn xưng tên của chị tôi, bởi lẽ chứng minh thư hay bất cứ thứ gì đều đứng tên chị ấy.

Để lỡ như cô ấy có tìm đến tôi thì còn đến đúng địa chỉ, xưng tên tôi mắc công kiếm nhầm thằng khác thì sao?

_ Tiffany Hwang! – cô ấy khẽ nói.

_ Tên đẹp như người vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: