Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

13 : Không chịu thì cũng đã chịu rồi !

Đứng trước nhà Hồng Duy , hắn không ngừng lộn xộn bấm chuông liên tục khiến y bực mình , chẳng biết là thằng ôn dịch nào đến phá y nữa . Hồng Duy hậm hực dậm chân đi đến mở cửa , cánh cửa được mở ra , người nọ không nói gì mà đã lao đến ôm chặt lấy y , khiến y không thể thở... thật quá ngột ngạt , nhưng mọi thứ lại thật ấm áp....

" Anh....sao anh lại đến đây ? " . Lời nói của Hồng Duy khiến hắn buông lỏng người một chút , khiến y có cơ hội mà rời khỏi vòng tay săn chắc của hắn " Này , anh không định trả lời tôi một chút thật à ? " .

Duy Mạnh lắc đầu , trong lòng bây giờ giữa việc nói và không nói là hai chiều hướng hoàn toàn khác nhau , hắn không biết nên tiếp lời như thế nào cả , liệu hắn có một lần nữa mất bình tĩnh không ? Mọi thứ sẽ một lần nữa trở về như cũ , giống như trước đây , chỉ là đàn anh đàn em thôi sao ? .

Nhìn thấy cảnh tượng Duy Mạnh bối rối không ngừng , Hồng Duy cảm thấy chướng mắt , không đợi hắn nói mà dùng tay áp chặt lên hai gò má của hắn " Này , tôi đã suy nghĩ kỹ rồi , có thể tôi với anh chỉ là ở gần nhau quá nên mới thế thôi , sau này đi xa xa nhau là được ! " .

" Vậy đến cuối cùng , em vẫn chỉ có cái suy nghĩ đó với tôi đúng không ? " Cách xưng hô thường ngày như được nâng lên một bậc , mọi hành động của hắn , cái nhìn của hắn , thoạt như chẳng còn đùa giỡn như trước nữa . Có phải hắn đã bất lực rồi không ? Hắn biết rằng , cái thứ tình cảm này là do một thân hắn có , chứ y thật sự thì không , mọi thứ cũng chỉ là do một mình hắn đơn phương mà mang nên không thể đòi hỏi được điều gì hơn thế cả....

" Đến cuối cùng , em vẫn bắt tôi trở thành Đỗ Duy Mạnh thường ngày , xem em chỉ như đàn em thôi phải không ? "

Hồng Duy lắc đầu , khuôn mặt nhỏ nhắn của y từ từ tiến gần đến hắn , vờ như có thể nghe được cả hơi thở của đối phương " Tôi muốn xác nhận một chuyện...anh giúp tôi được không? " . Vừa dứt câu , Hồng Duy liền nhắm đến cánh môi của hắn mà hôn xuống , y chủ động tách cánh môi của hắn ra , khiến hắn được thế mà ôm lấy hông y kéo sát vào , không ngừng ham muốn mà nuốt hết không khí của y . Hai hơi thở được hòa cùng làm một , chẳng cần biết mối quan hệ và tình cảm hiện tại của cả hai là gì , nhưng y và hắn đều biết rằng... tình cảm của cả hai là đều như nhau...

-------------------------------------

Nguyễn Văn Toàn nằm trong phòng không ngừng nhớ đến chuyện ban nãy , trong lòng lại tự dâng lên một loại cảm xúc khó tả . Quế Ngọc Hải thật sự là một con người biến thái như vậy sao ? Hay là anh bị đa nhân cách vậy nhỉ ? Văn Toàn tự trách bản thân đã nghĩ quá sâu xa rồi , với bộ óc thiên tài và trí tưởng tượng siêu nhiên của cậu thì có khi cậu lại nghĩ Quế Ngọc Hải là sát nhân biến thái cũng nên .

* Cốc cốc *

Tiếng đập cửa vang lên liên hồi khiến cậu tức giận , cánh cửa phòng cách cậu không xa , chỉ tầm mấy bước chân thôi , nhưng cậu thật sự không muốn đi !! " Vào đi , cửa không khóa đâu ! " Chẳng mảy may người bên ngoài là người tốt hay người xấu , Văn Toàn bình thản cho người đó vào phòng . Người nọ nhếch môi một cái , vừa mở cửa ra đã nhảy ngay vào người cậu khiến cậu hoảng sợ . Không một chút tự nguyện nào mà nằm dưới thân người đó .

" Em thật sự không sợ người xấu à ? Có thể tùy tiện không phân biệt trắng đen mà cho người lạ vào nhà ? "

Văn Toàn lấy lại bình tĩnh , cậu vốn dĩ không đóng cửa phòng là do đây là khu phòng trọ , còn rất ít khi có phường trộm cướp nào ở đây.....

" Đàn anh....sao anh lại vào được đây ? " Văn Toàn hoảng sợ nhìn Ngọc Hải , từ khi nào mà đàn anh của cậu lại trơ trẽn đến mức khó coi như thế này vậy ?

" Còn không phải do cái thói không sợ trời không sợ đất của em à ? " Ngọc Hải cúi mặt xuống sát cậu , anh vội mỉm cười một cái " Không phải ngày trước rất thích anh à ? Sao bây giờ lại như thế này rồi ? " . Nghe xong những lời của Ngọc Hải , Văn Toàn vui vẻ mỉm cười , hai tay đưa lên ôm cổ anh kéo xuống " Còn không phải do anh , suýt chút nữa đã bị anh dọa chết rồi... còn tưởng anh thích anh Trọng...."

" Đó là do anh ngu ngốc , không nhận ra tình cảm của mình , em tha lỗi cho anh nhé ? Anh biết anh sai rồi...! "

" Không chịu thì cũng đã chịu từ đầu rồi còn đâu , đồ ngốc à không đàn anh....! "

-----------------------------------------------------------------------

Khoan , chưa hạnh phúc được đâu ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro