Hai tac ma ca rong 1 chap 18-20
Chương 18
Hình phạt tương xứng tội lỗi
Bây giờ hãy lột mặt nạ tội phạm ra.
Thuyền trưởng Wrathe tuyên bố với thuỷ thủ đoàn đang đầy kích động.
Hai kẻ đột nhập bị trói, được đưa từ căn phòng tan hoang của thuyền trưởng lên boong chính. Chúng không kháng cự nhiều, và Connor thấy sự sợ hãi và nhẫn nhục trong mắt chúng.
Tấn công thuyền trưởng là một sự kiện tối quan trọng, nên toàn thể thuỷ thủ đoàn tạm bỏ công việc, để xem kẻ nào âm mưu tội ác này. Đám cướp biển ồn ào chen lấn xô đẩy nhau giành chỗ cho đến khi thuyền trưởng Molucco Wrathe đưa cao tay, yêu cầu yên lặng. Yêu cầu của ông được đáp ứng ngay, không ai dám cãi lệnh.
Ông nhẹ đẩy Connor tới gần 2 tù nhân:
- Cậu Connor Tempest, sao không nhận vinh dự này? Lột mũ trùm đầu chúng ta, cho chúng ta thấy mấy kẻ khôn kiếp này là ai.
Đứng trước 2 kẻ bị trói giật cánh khuỷu ra sau - từ ngực xuống đầu gối cũng bị trói chặt - Connor thấy chúng khác hẳn với khi đe doạ nó và thuyền trưởng bằng dao găm và dao quắm.
Một cướp biển nóng nảy kêu lên:
- Còn chờ gì nữa?
Tiếng kêu khác:
- Bắt đầu đi, cậu bé!
Thuyền trưởng lại ra đấu cho đám đông yên lặng. Connor tiến tới, lật hai mũ trùm đầu, rồi lùi lại để đám đông nhìn rõ hơn.
Hai kẻ tấn công là hai thanh niên, có lẽ chỉ lớn hơn nó chừng 2 hay 3 tuổi. Chúng đã gan dạ lên tàu Diablo, trốn trong 2 cái bình khổng lồ, chờ thời cơ. Qua mặt nhiều tay bảo vệ của thuyền trưởng Wrathe.
Bước lại gần, ông nói:
- Ta nhận ra hai ngươi. Mặt hai ngươi nhìn rất quen.
Đám cướp biển lao nhao:
- Cắt mũi chúng đi!
- Không. Xẻo tai chúng!
Connor thấy một trong 2 thanh niên nói cái gì đó, nhưng bị chìm trong tiến ồn ào.
- Nó muốn nói.
Thuyền trưởng lại đưa tay lên ra hiệu với đám đông, dù tiếng kêu gọi trừng trị hai kẻ đột nhập càng thêm quyết liệt.
Thuyền trưởng nói:
- Mau. Có gì muốn nói, nói ngay đi. Ta không thể bắt đám này yên lặng lâu hơn nữa đâu.
- Chúng tôi tới từ cảng Hazzard. Cha chúng tôi là thống đốc tại đó. Ông đã cướp phá nhà chúng tôi. Chúng tôi tới đây để dạy ông một bài học.
Câu khai hoả của chàng trai làm Connor cảm kích ngay, dù trong tình huống ảm đạm thế này. Hình như cũng cảm thấy như thế, thuyền trưởng nói:
- Hai ngươi tới dạy ta một bài học? Nói rõ hơn đi. CHúng ta đang dỏng tai lên đây. Nào, nhóc, tất cả chúng ta đều chờ nghe đây.
Chàng trai nói một cách mãnh liệt:
- Hãy bám lấy biển. Đây là lãnh địa của các người, nhưng đất liền là của chúng ta.
Tiếng la thét càng huyên náo hơn. Connor thấy chàng trai kia gần phát khóc. Rõ ràng cậu ta không dữ dằn như người anh. Nó nhận ra anh chàng sử dụng dao quắm này trẻ hơn, và đã chứng tỏ khả năng kiếm thuật, nhưng ánh mắt để lộ sự thiếu tự tin.
Người anh nói với thuyền trưởng Wrathe:
- Ông để chúng tôi đi thì tốt hơn.
- Ta phải để hai ngươi đi? Vì sao? Mi còn dao giấu trong vớ, hay gài doa quắm sau tai? Nếu vậy, làm ơn cho ta biết, mi sẽ lấy ra bằng cách nào đây?
Từ đám đông vang lên tiếng hét:
- Ném chúng vào nồi súp đi!
- Căng xác chúng lên khung buồm!
Connor nhận ra tiếng của Bart.
Chàng trai kiêu hãnh tiếp tục nói:
- Nếu bất cứ chuyện gì xảy ra cho anh em tôi, cha tôi sẽ gửi tới một lực lượng mà các người chưa từng thấy. Ông và thuỷ thủ đoàn của ông sẽ bị tàn sát. Dù các người có thoát khỏi vịnh này, chúng tôi còn bạn bè tại các lãnh địa phương bắc. Nếu giết anh em tôi, là ông đã ký án tử bằng máy của chúng tôi.
Chỉ mới nghe tới máu me chết chóc, cậu em đã ói mửa lên boong, suýt trúng vạt áo choàng nhung của thuyền trưởng.
Tiến lên một bước, ông ta chăm chăm nhìn người anh đầy kiêu hãnh:
- Thú vị lắm. Mi nói cũng có lý.
Anh chàng nhìn thuyền trưởng và Connor, vẻ đắc thắng. Connor nhớ lại hồng ngọc đã phản chiếu lên đôi mắt đen khác thường của hắn thế nào. Thuyền trưởng lại nói:
- Ta không định... sẽ giết mi.
Đám đông náo động hẳn lên.
- Khoan, khoan. Ta chưa nói hết. Chúng ta... chưa, chưa có ý giết mi. ta còn phải suy nghĩ một điều. Và trong khi ta động não, có lẽ phải làm theo đề nghị của cậu Bartholomew: căng hai kẻ vô lại này lên khung buồm!
Tiếng đám đông hoan hô rần rần nổi lên. Thuyền trưởng gọi Bart và mấy người bạn của anh ta. Khi hai anh em bị kéo đi, người anh vùng vẫy phun nước bọt về phía thuyền trưởng.
Khi hắn khuất khỏi tầm nhìn cùng người em hình như lại sắp ói mửa. Connor cảm thấy tội nghiệp người em. Rất có thể cậu ta bị người anh trai mạnh mẽ hơn ép tham gia vụ tấn công này.
Bart và bạn bè anh không mất nhiều thời gian để hoàn tất công việc. Chỉ trong mấy phút, hai anh em đã bị treo ngược lên cột buồm. đong đưa như hai súc thịt trong một cửa hàng thịt.
Đám đông vừa hoan hô, vừa la thét nguyền rủa khi hai chàng trai đong đưa trên đầu họ.
Giữa lúc sôi nổi nhất, vài người bỗng thấy có kẻ đang leo thang từ hông tàu lên boong.
Một tiếng thét vang lên như sấm:
- Chuyện quái quỷ gì thế này?
Cheng Li. Mặt cô ta đen sạm như mây dông, mắt sáng rực như tia chớp. Quá chăm chú vào sự kiện đang diễn ra, Connor đã không nhận ra sự vắng mặt của Cheng Li. Cô ta đã đi đâu?
Thuyền trưởng Wrathe lên tiếng:
- A, cô Li, mừng cô đã trở lại.
Chen lấn qua đám đông, Cheng Li la thét các cướp biển:
- Trở lại với công việc ngay. Tôi nói, trở lại làm việc.
Có những tiếng càu nhàu nổi lên, nhưng đám đông từ từ giải tán.
Đứng trước thuyền trưởng Wrathe, mặt Cheng Li vẫn còn đỏ gay vì giận dữ:
- Ông biết hai đứa con trai đó là ai không?
- Biết chứ, cô Li. Chúng là hai thằng ranh láo xược, mới một tiếng trước đã chĩa kiếm vào cậu Tempest và tôi. Nhờ tài trí và lòng dũng cảm của chàng trai này, nếu không chúng tôi đã bị chúng moi ruột rồi.
Cheng Li quay lại, hỏi Connor:
- Thật vậy sao?
Molucco Wrathe gầm lên như sấm:
- Đừng quay mặt lại tôi. Xin lỗi cô Li, nhưng tôi có hiểu lầm không đây? Cô nắm quyền chỉ huy Diablo à? Vì lần cuối cùng nhìn vào nhật ký tàu, tôi vẫn thấy tên thuyền trưởng Molucco Wrathe mà.
Connor sững sờ trước cơn phẫn nộ cùa thuyền trưởng Wrathe. Rõ ràng Cheng Li cũng vậy, vì khi lên tiếng lại, giọng cô dịu hơn:
- Xin lỗi thuyền trưởng. Tôi quá hấp tấp. Nhưng là vì ông, vì quyền lợi của tất cả chúng ta. Hai chàng trai đó là con thống đốc Acharo. Acharo luôn tỏ ra rộng lượng với cướp biển trong vùng nước cận kề đất của ông ta. Bất cứ chúng ta làm điều gì có hạ tới họ, chúng ta s4 phải lãnh hậu quá gấp trăm lần.
- Cô Li, tôi hoàn toàn hiểu điều này, và tôi không định làm gì tổn hại lâu dài đâu. Chúng tôi chỉ làm chúng sợ, rồi thả cho chúng đi... mặc dù thuỷ thủ đoàn kêu gào đòi hỏi máu chúng. Lạ thật, hình như thuỷ thủ đoàn của tôi có vẻ không đồng ý với việc thuyền trưởng của họ bị tấn công ngay trong phòng riêng của mình.
Cheng Li mở miệng định nói nhưng thuyền trưởng vẫn tiếp tục:
- Và... rõ ràng vấn đề an ninh của chúng ta phải được bàn tới, đúng không cô Li? Hình như tôi nhớ là khi cô soạn thảo cuốn sách chán ngắt về an ninh trên tàu, thì trách nhiệm đã thuộc về cô.
Một lần nữa, Cheng Li vừa mở miệng đã bị thuyền trưởng cắt ngang, thô bạo như thê ông lia một đương gươm qua lời lẽ của cô. Ông ta dang tay về Connor nói:
- Nhờ cậu bé này, chỉ một mình cậu bé này, mà tôi còn sống và đứng trước cô. Trong khi cô nhâm nhi trà bánh và huyên thuyên trò truyện trong học viện hải tặc, thì chàng trai này liều mạng cứu tôi. Đó mới là một hải tặc. Tôi tin là cha cô cũng sẽ đồng ý với tôi. Bây giờ cô hãy đợi cho đến khi hai tên kia nếm mùi chóng mặt thêm chút nữa, rồi cho chúng về, kèm theo lời cảnh báo gửi thống đốc Acharo và bất cứ kẻ nào muốn làm người hùng dọc vùng vịnh này: "Tấn công thuyền trưởng Molucco Wrathe và thuỷ thủ đoàn của ông, sẽ phải trả giá bằng địa ngục."
Cheng Li im lặng. Rõ ràng đây không là lúc để nói lại Molucco Wrathe. Cô ta gật đầu thật thấp, rồi quay đi.
Khi tiếng chân Cheng Li đã xa, thuyền trưởng quay lại, nháy mắt với Connor.
- Ta chờ đơi để nói những điều này từ lâu rồi. Cảm thấy như vừa uống một liều thuốc xổ vậy, đúng thế đó, chàng trai.
Connor không ngăn được nụ cười. Ông tiếp:
- Vì sự dũng cảm, vì bản năng nhạy bén, gây giờ cậu phải cho biết muốn được thưởng gì. Dù ước ao gì, cậu cũng sẽ có.
Connor không ước gì hơn là tìm Grace. Nó cần có cách lần theo dấu con tàu hải-tặc-ma-cà-rồng, hơn là chỉ hy vọng và chờ đợi. Trước đây, thuyền trưởng đã không nghe nó một cách nghiêm túc, nhưng có lẽ bây giờ ông sẽ nghe. Đây là một canh bạc. Nó không muốn thuyền trưởng nổi trận lôi đình như đối với Cheng Li.
- Nào, nói đi chứ. Ước ao điều gì nhất?
Tim bắt đầu đập mạnh, sợ nhưng nó phải thử thêm lần nữa.
- Thưa thuyền trưởng, tôi cần ông giúp tìm kiếm chị tôi.
Thuyền trưởng nhăn mặt:
- Chị cậu? Nhưng, con trai, không thể tìm thấy chị cậu được. Ước chi ta có thể... ôi, thật lòng ta ước là có thể, nhưng than ôi...
Nhất quyết không để vuột mất cơ hội này, Connor vội nói:
- Tôi biết ông không tin là có một tàu hải-tặc-ma-cà-rồng, nhưng cho dù là không có, thưa thuyền trưởng, tôi cảm thấy chị ấy còn sống. Chúng tôi sinh đôi, nên rất gắn bó. Tôi không thể giải thích cảm giác của mình, nhưng tôi biết là chị ấy còn sống...
Thuyền trưởng Wrathe buồn rầu nhìn nó:
- Tempest, cậu chắc chắn là mình cảm thấy điều đó, hay chỉ là cậu mong như thế?
Giọng thuyền trưởng thật dịu dàng làm Connor đột ngột ngừng lại. Thình lình tất cả hào hứng và xác quyết cạn kiệt dần. Suốt những ngày sống trên tàu cướp biển này, nó đã bám lấy niềm tin là Grace còn sống... và bằng cách nào đó sẽ tìm được chị. Nhưng nếu Grace không còn nữa? Nếu chị nó đã thật sự chết đuối trong đêm đầu tiên đó? Có lẽ nó đã bị ảo giác về con tàu với những cánh buồm như cánh chim lạ lùng - một cảnh tượng dường như rất rõ ràng. Có lẽ đã đến lúc đành chấp nhận Grace không còn trở lại nữa, và nó phải tiếp tục sống. Sống đời cướp biển.
- Connor, ta rất tiếc. Thật tình rất tiếc. Nếu cậu muốn, ta có thể mở cuộc tìm hiểu về con tàu hải-tặc-ma-cà-rồng này. Nhưng nếu bảo là ta hy vọng vào chuyện đó là ta nói dối. Mà ta thì không nói dối bạn bè, anh em.
Connor gật, cố cầm nước mắt. Thế là hết. Nó bơ vơ một mình. Cha và Grace đã mất. Nó là một đứa mồ côi. Một cướp biển mồ côi. Một ý nghĩ chợt loé lên trong nó:
- Thuyền trưởng Wrathe, tôi sẽ nói muốn được thưởng gì. Tôi muốn được học kiếm thuật.
Molucco Wrathe cười rạng rỡ:
- Hay lắm, con trai, hay lắm! Ta cảm thấy máu cướp biển trong cậu từ khi mới đặt mắt vào cậu, và mới đây trong phòng kia. Học kiếm thuật! Với một guấn luyện viên tuyệt nhất của chúng ta - Cate Dao Quắm. Ta sẽ báo cho cô ta ngay bây giờ.
Cười hớn hở, thuyền trưởng sải bước đi ngay.
Connor tiến tới lan can, nhìn ra chân trời phía xa. Dường như chân trời kéo dài đến vô tận. Nó thì thầm:
- Con đang làm điều này vì cha, vì chị Grace. Con sẽ làm cả 2 hãnh diện vì con. Con sẽ là một hải tặc tài ba nhất trên biển cả. Và con sẽ không bao giờ quên cha và chị.
Đứng đó, cố gắng trong tuyệt vọng nói lời vĩnh biệt, nó cảm thấy sự hiện diện của Grace mạnh hơn bao giờ hết. Rồi một điều kỳ lạ xảy ra. Trong đầu nó, vang lên một giọng nói. Giống như giọng cha:
- Connor, đừng để chị con đi. Không phải lúc này. Không phải lúc chị con cần con nhất.
Connor nói như cha đang đứng kế bên:
- Nhưng khó quá. con không biết phải làm sao để giúp Grace. Không biết phải làm gì, tìm chị ấy bằng cách nào đây.
Mắt ướt nhoè. nó tức giận chớp mắt để nước mắt trôi đi. Rồi nó lại nghe giọng nói, rõ ràng hơn trước:
- Hãy sẵn sàng, Connor. Như thế là đả đủ. Hãy sẵn sàng. Tin vào thuỷ triều.
Hãy sẵn sàng. Tin vào thuỷ triều. Cha định nói gì? Sao ông nói mơ hồ thế?
- Ý cha là sao? Con phải làm gì?
Nó chờ nghe lại tiếng ông. Có thật là cha không? Đúng là cha rồi. Ông nói gì không quan trọng, chỉ được nghe giọng nói dịu dàng thân thuộc của cha là đủ ấm lòng rồi. Làm soa nó có thể lầm được.Nhưng cố gắng hết sức để hồi giọng nói ấy quay lại, nó chỉ còn nghe tiếng ì ầm của đại dương, và tiếng hải âu trên đầu.
Sau cùng, quay lại, nó bước qua boong tàu. Đầu óc rối bời, nhưng lúc này nó có việc phải làm. Những sự kiện xảy ra hồi chiều đã làm nó bỏ bổn phận của một cướp biển.
Chương 19
Thuyền trưởng
Grace chỉ mở hé cửa, để ngăn ánh sáng tràn vào phòng. Cố gắng hết sức để giảm đi sự khó chịu của Lorcan, cô lách qua cửa, rồi đóng lại ngay phía sau. Ra ngoài trời, sau thời gian dài tù túng trong phòng làm cô hơi choáng váng. Nhắm mắt, cô hít sâu làn không khí trong lành, dường như càng trong lành hơn vì mùi nước biển. Thậm chí, chưa mở mắt cô đã cảm thấy hơi nóng mặt trời trên mặt - lúc đầu nhè nhẹ vuốt ve như lông chim, rồi mạnh dần lên.
Nhìn từ trái sang phải, cô thấy boong tàu sơn đỏ hoàn toàn vắng vẻ như lời Lorcan đã nói. Cô bước tới lan can, nhìn ra chân trời. Thời tiết thật tuyệt. Biển êm đềm, mặt nước trong như pha lê đang nhảy múa cùng những tia sáng mặt trời phản chiếu.
Lúc đầu, tất cả như một hình ảnh kỳ diệu dành cho cô, nhưng rồi Grace chợt tỉnh. Biển cả có thể trầm mặc uy nghi trong ánh sáng ban mai, nhưng lần cuối cùng cô thấy, biển hoàn toàn khác hẳn. Mặt nước êm đềm vỗ về kia cũng chính là làn nước tàn bạo đập nát con thuyền của 2 chị em cô, ngấu nghiến kéo cô và Connor xuống đáy sâu của nó.
Thình lình lại cảm thấy choáng váng, cô quay mặt đi, dựa vào lan can. Khi mở mắt, cô nín thở. Cô đang đứng trước căn phòng kế bên phòng cô. Tim ngừng đập, cô tự hỏi: Đây có phải phòng thuyền trưởng không? Chắc chắn rồi. Vì hai phòng này cách biệt với những phòng khác. Nhìn cánh cửa gỗ nặng nề, thấy nó hé mở. Cô đứng chết lặng. Muốn được nói chuyện với thuyền trưởng từ lâu, bây giờ cô bỗng thấy mất tự tin. Biết đây không là con tàu bình thường, vậy thì thuyền trưởng phải là người như thế nào? Ma quỷ nào nằm sau khe cửa tối om kia.
- Không vào à?
Như những lần trước, tiếng nói chỉ thì thầm, nhưng rõ từng lời, như không từ trong phòng phát ra, mà từ trong chính đầu cô. Theo bản năng, cô bước tới, vượt qua ngưỡng cửa. Mắt cô thấy toàn một màu đen. Cánh cửa tự động khép lại phía sau.
- Chào mừng Grace, vào đi.
Lại là tiếng thì thầm. lại như những lời nói từ trong đầu cô. Nhưng dù chỉ là tiếng thì thầm, giọng rất oai nghiêm. Sự tương phản giữa ánh sáng ngoài trời với bóng tối trong phòng làm mắt cô nhất thời như bị loà, nhưng bước sâu vào phòng hơn, Grace bắt đầu nhìn xuyên được tấm mạng của bóng tối.
Chưa xác định được các góc phòng, nên khó mà đoán được kích cỡ nơi này. Nhưng giữa phòng, cô thấy một bàn gỗ tròn bóng lộn, rái rác những tấm hải đồ và một bộ dụng cụ đo lường hàng hải. Giữa bàn có một ngọn đèn dầu tù mù. Có vẻ như đó là nguồn sáng duy nhất trong phòng.
Đèn chỉ rọi sáng quanh bàn, nên những gì ngoài phạm vi đó vẫn chìm trong bóng tối. Nhìn xuống vùng sáng, Grace thấy một số dụng cụ hàng hải có vẻ quen thuộc, số còn lại đều mới và lạ lẫm. Dưới những dụng cụ đó là một tấm bản đồ được minh hoạ rất chi tiết. Cô lướt mắt, tìm một vùng duyên hải quen thuộc.
Grace nghe tiếng ông ta:
- Tới đây với ta đi.
- Ông ở đâu?
- Ngoài này, tất nhiên, còn nơi nào khác nữa.
Ánh sáng trong phòng chuyển động. Hai tấm rèm dày tách ra rồi nâng lên. Grace thấy mình đối diện với một khung cừa chớp, ánh sáng ban ngày được lọc qua đó.
Rồi cánh cửa tự mở và cô thấy một bóng đen đang đứng ngoài ban công, hai tay đeo găng nắm chặt một bánh lái lớn bằng gỗ.
- Xin cô đừng sợ hãi vì diện mạo của ta.
Ngập ngừng, Grace bước ra ngoài, tiến tới bánh lái, đứng bên ông ta.
Phía trên đôi găng, hai cánh tay ông ta khuất sau những nếp gấp của một áo choàng nhiều lớp sẫm màu, làm bằng da mỏng. Grace đưa mắt lên cổ ông,nơi áo choàng xoè thành một cái cổ xếp nếp như răng cưa, được thắt bằng một sợ dây nạm ngọc đen. Rồi liếc mắt nhìn mặt ông - đúng hơn, là nơi khuôn mặt. Vì nơi đó chỉ là một mặt nạ lưới. Cô không thể thấy gì sau lớp mặt nạ, nhưng nó vừa khít với khuôn mặt, nhô ra thụt vào theo khuôn hình của mắt và miệng. Rất hợp với một mặt nạ tử thần, nhưng không cứng ngắc tàn nhẫn, vì khi cô nhìn, mặt nạ có vết nhăn trên hai khoé miệng. Grace sững sờ nhận ta thuyền trưởng đang cười với cô
Chắc cô đã mong chờ một điều gì đó giống thế này.
Grace nín thinh.
"...người ta bảo thuyền trưởng luôn che mạng
Và đôi mắt ông chẳng nhìn ánh sáng bao giờ..."
Thật kỳ lạ khi nghe mấy câu ca đó bằng giọng thì thầm trầm ấm, vang dội của ông ta.
- Ta bỏ tấm mạng từ mấy năm trước, vì thấy mặt nạ này... thiết thực hơn.
Gáy thuyền trưởng gần như cạo nhẵn, nên Grace có thể thấy da ông ta không nhợt nhạt như người chết, mà nâu sẫm. Mặt nạ được bược bằng 3 sợi dây da: hai sợi từ giữa gáy tới hai tai, sợi thứ 3 nối lên đỉnh đầu.
Grace hỏi:
- Nhưng vì sao... vì sao ông luôn phải che mặt?
Câu hỏi buột miệng theo bản năng. Ngay khoảnh khắc yên lặng sau đó, cô bắt đầu hối hận vì đã hỏi và lo sợ câu thì thầm trả lời.
- Mi nghĩ vì sao?
Rõ ràng câu trả lời đã nằm trong bài hát:
"Người ta bảo, thuyền trưởng luôn che mạng
Để làm mọi người bớt sợ
Khi thấy màu da tái xanh chết chóc
Và đôi mắt vô hồn của ông ta
Và những cái răng sắt như..."
- ... Nhưng da ông đâu có màu xanh chết chóc.
Thuyền trưởng gật đầu, nhè nhẹ quay bánh lái.
Grace nói một cách dũng cảm:
- Vậy thì, có lẽ tất cả những điều còn lại cũng không đúng sự thật.
Ông ta không trả lời, nhưng chờ đợi, chăm chăm nhìn cô.
Thình lình Grace cảm thấy đầu đau nhói. Đồng thời cô thoáng thấy hình ảnh da thịt bị xé, máu đỏ lòm trên lớp da đen. Một hình ảnh thật ghê sợ, nhưng chỉ thoáng qua, cô thấy mình lại đang nhìn mặt nạ của thuyền trưởng.
Sau lớp mặt nạ, quái vật này đã là ai? Có thể hắn đã không phải là con người. Có thể hắn chưa bao giờ là người.
Cảm giác đau nhói trở lại. Lần này mạnh mẽ hơn. Grace nhắm mắt phần để thư giãn, phần để khỏi phải chứng kiến hình ảnh khủng khiếp mới nhìn thấy. Nhưng mở hay nhắm mắt cô cũng không tránh khỏi. Một lần nữa lại là cảnh xé thịt và máu đỏ trên lớp da đen. Rồi biến mất ngay.
Đau đớn cũng biến mất theo hình ảnh đó, nhưng Grace như tê dại và hơi chóng mặt. Mở mắt, cô bối rối nhìn ánh nhìn không có mắt lạ lùng của thuyền trưởng.
Không có gì thay đổi. Nhưng lần này cô không thấy một quỷ dữ. Grace ngập ngừng hỏi:
- Ông che giấu một vết thương?
- Khá lắm, Grace. Cô đúng là một ngoại lệ như ta mong đợi. Trong khi những kẻ khác chỉ thấy cái mặt nạ, thì cô thấy xa hơn thế.
Một lần nữa, thuyền trưởng lại như đang cười với cô.
- Vậy là... sau cùng thì chúng ta đã gặp nhau.
Lời thì thầm không phải là không ấm áp, nhưng nó không giúp ngăn cơn thuỷ triều sợ hãi dâng lên trong Grace.
Không còn kìm hãm nổi câu hỏi luôn bỏng cháy trong lòng, Grace hỏi:
- Ông muốn gì ở tôi?
Câu trả lời khoan thai, từ tốn:
- Ta muốn gì ở cô? Grace, chính cô đã cố tìm ta, đúng không nào?
Đúng. Grace đã tự tới phòng này tìm ông ta. Cô muốn có những câu trả lời mà hình như Lorcan không có.
Thuyền trưởng bỗng nói:
- Chúng ta vào trong.
- Nhưng còn... bánh lái.
Thuyền trưởng đã vượt qua cô, đi vào phòng. Grace đứng lặng người ngoài ban công. Trước mặt cô, bánh lái đang tiếp tục quay - một chút sang trái, một chút sang phải - như thể hai bàn tay thuyền trưởng vẫn đang điều khiển.
Chương 20
Bến an toàn
Grace theo thuyền trưởng trở lại phòng. Sau cô, cánh cửa chớp tự đóng và 2 tấm rèm đen khép lại với nhau.
Tiếng thì thầm của thuyền trưởng xoáy trong đầu cô:
- Điều gì làm cô nghĩ là tôi muốn gì ở cô?
Hai mắt tìm kiếm ông ta trong bóng tối, cô cân nhắc câu hỏi, rồi nói:
- Chỉ là một cảm giác. Ông đưa tấm gương cho Lorcan, để cho tôi thấy là Connor đang an toàn. Ông khoá tôi trong phòng và chỉ thị cho Lorcan bảo vệ tôi. Hoặc đó chỉ là anh ta nói.
- Học viên Furey đã nói sự thật.
Thuyền trưởng ngồi xuống bên bàn bản đồ. Grace nói tiếp:
- Do đó, với tôi, dường như có 2 khả năng. Hoặc ông đang bảo vệ tôi khỏi những nguy hiểm trên tàu này, hoặc ông có một mục đích khác dành cho tôi. Có thể cả 2.
Nhìn thẳng mặt nạ, cô ước sao có thể nhìn thấy 2 mắt ông ta. Thuyền trưởng gật đầu:
- Lại đây, ngồi với tôi, nếu cô muốn.
Nhìn từ mặt nạ xuống tấm áo choàng, cô làm theo đề nghị của thuyền trưởng.Bây giờ, nhìn gần hơn, cô thấy nó không bằng da như lúc đầu cô tưởng. Chất liệu nhẹ hơn và ánh đèn rọi sáng những đường gân mỏng chạy suốt tấm áo. Những đường gân như thấm đẫm ánh sáng, làm cái áo choàng rực lên. Cô muốn rờ thử, để xem cảm giác ra sao, nhưng không dám.
- Grace, giả dụ là cô đúng. Vậy thì tôi đang bảo vệ cô khỏi nguy hiểm gì? Và cô cho rằng mục đích gì tôi cần ở cô?
Với một vị thuyền trưởng như thế này, chẳng trách những lời nói của Lorcan đều bí hiểm như đánh đố. Rõ ràng đây là cung cách của con tàu này. Không sao, cô sẽ không làm thuyền trưởng mất vui, mà sẽ cùng tham gia trò chơi của ông ta:
- Tôi biết ông là ai. Không biết còn bao nhiêu ma-cà-rồng nữa trên tàu, nhưng tôi đoán là một số đông. Mà... ma-cà-rồng thì cần máu, đúng không?
Thuyền trưởng gật đầu:
- Trong nhiều trường hợp, đúng, họ cần.
Một chi tiết thú vị. "Trong nhiều trường hợp" là sao?
- Grace, cô nghĩ là chúng tôi quan tâm tới máu của cô sao?
Còn khả năng nào thật hơn nữa. Cho dù Lorcan tỏ ra ân cần, mặc dù thuyền trưởng tỏ ra thận trọng từng lời nói. Nhưng đây là tàu ma-cà-rồng. Với họ, cô chỉ là nguồn cung cấp máu tươi. Chỉ nghĩ đến điều đó, Grace đả rùng mình.
- Sự thật là, là... thuỷ thủ đoàn đã được đáp ứng đầy đủ... trong khâu đó. Nếu cô chọn ở lại cùng chúng tôi lâu hơn một chút, cô sẽ hiểu tôi nói gì. Theo tôi, cô sẽ thấy mọi chuyện... rất sáng tỏ.
Nếu cô chọn. Một cách diễn đạt thú vị. Mình có quyền chọn lựa sao?
- Cô đã biết những gì về con tàu này?
- Rất ít. Tôi muốn ra ngoài, nhưng Lorcan không cho.
- Có lẽ cậu ta đã bảo vệ cô hơi quá, nhưng Lorcan thật tình lo lắng cho cô.
- Vậy là tôi đang gặp nguy hiểm?
- Một kẻ mới tới chắc chắn gây ra nhiều chú ý.
Không biết chính xác ý ông ta, nhưng có điều gì trong giọng nói làm cô kiềm lại những câu định hỏi.
- Cô hay thắc mắc, đúng không? Đáng lẽ tôi phải đoán trước điều đó.Một đứa trẻ thông minh như cô không bao giờ bằng lòng với chuyện bị nhốt trong phòng... một mình.
Không bớt căng thẳng với những lời khen đó, nhưng Grace gật đầu. Quá đúng. Cô không muốn bị nhốt lại trong đó chút nào. Cô muốn khám phá con tàu.
- Chẳng có lý do nào xác đáng để cô không thể ra khỏi phòng, nhưng... sẽ an toàn hơn, đừng lên boong sau khi cô Flotsam nổi hồi Chuông Báo Đêm xuống.
- Vì sao? Lúc đó có gì xảy ra?
- Đó là lúc mọi sinh hoạt trên tàu bắt đầu. Thuỷ thủ đoàn có nhiều công việc phải làm. Họ chỉ có thể làm việc trong đêm tối. Không được để họ phân tâm khỏi công việc.
- Thuyền trưởng, thỉnh thoảng tôi thấy có người ở ngoài, nhưng tôi thấy họ rất lặng lẽ...
Thuyền trưởng mỉm cười:
- Cô vẫn nhìn qua ô cửa, đúng không? Một lần nữa, đáng lẽ tôi phải nghĩ đến chuyện này. Nhưng, Grace, cô cũng đã ngủ rất nhiều, và... ngủ rất say.
- Vì món ăn. Tôi biết trong món ăn có gì đó. Ông đã cho thuốc ngủ vào đó?
- Không. Ít ra là không theo cách hiểu thông thường. Phức tạp lắm.
- Có phải ông đã đưa đồ ăn tới phòng tôi? Còn những cây nến... ông đã làm chúng sáng lại?
- Quá nhiều câu hỏi. Không việc gì phải hấp tấp muốn biết tất cả, phải không con gái? Còn nhiều thời gian mà. Luôn luôn có thời gian.
- Vậy là, tôi có thể đi loanh quanh trên boong một mình suốt cả ngày, trongkhi tất cả thuỷ thủ đoàn - trừ ông - đều đang ngủ. Nhưng ngay khi họ thức dậy, tôi phải chạy tọt vào phòng như một con chuột nhắt?
- Tuyệt lắm. Cô quả là một đứa trẻ can đảm. Chung quanh toàn những người như tôi không làm cô sợ sao?
- Cha tôi thường ru chị em tôi bằng bài ca đi biển. Ông bảo, không gì làm chúng ta sợ khủng khiếp hơn hải-tặc-ma-cà-rồng. Nhưng bây giờ, sau tất cả những gì tôi được biết trong mấy ngày qua, thậm chí cả ông cũng không quá đáng sợ.
- Kể cả cái mặt nạ và áo choàng này của tôi? Kể cả cô nghĩ là tôi muốn máu cô?
- Ôn muốn tôi phải sợ sao?
- Không đâu, Grace. Cô là khách trên tàu tôi. Tôi muốn cô thoải mái như ở nhà mình.
Grace không nén nổi nụ cười:
- Nhà? Đây là nhà sao?
- Con tàu nảy đã rong ruổi một thời gian rất dài. Nó là nơi lánh nạn, là bến đỗ an toàn... cho những người đứng ngoài lề, cho những kẻ bị áp bức, bị lôi kéo tới tận cùng thế giới.
Thuyền trưởng ngừng lại, đủ để Grace suy ngẫm lời nói của ông, rồi tiếp:
- Grace, tôi nghĩ cô là một người luôn đứng ngoài lề, chưa bao giờ thích hợp làm một người trong cuộc. Đúng vậy không? Connor cũng thế.
Grace giật mình. Không chỉ vì ông ta nhắc tới Connor. Dường như thuyền trưởng biết quá nhiều về 2 chị em. Đúng thế - hai đứa trẻ sinh đôi nhà Tempest luôn là 2 kẻ đứng bên lề. Nhưng vì sao ông ta biết? Ông ta đã theo dõi 2 chị em? Nếu vậy thì từ đâu? Và bao lâu rồi? Hình như ông ta biết hầu hết những ý nghĩ riêng tư của chúng. Hay đây chỉ là một trò tiểu xảo? Đầu cô đau nhức trước mọi khả năng có thể có. Sau cùng, cô nói:
- Tôi ước sao Connor có mặt tại đây bây giờ.
- Cậu ta sẽ sớm ở bên chúng ta. Cô thích món quà của tôi không?
- Hình ảnh nó trong gương? Vâng, tôi rất thích. Nó làm tôi bối rối, nhưng thật tuyệt vời được nhìn thấy em tôi.
- Con gái, con sẽ gặp lại nói, gặp thật sự.
- Thuyền trưởng, nó đang ở đâu? Trên một tàu cướp biển? Gần không? Bao giờ tôi gặp nó?
- A, lại quá nhiều câu hỏi rồi. Grace, em cô an toàn. Connor được đối xử rất tốt, như cô vậy. Cô làm cha cô rất vinh dự.
- Cha tôi? Ông biết cha tôi?
Im lặng một lúc lâu.
- Con gái, e rằng ta mệt rồi. Chúng ta sẽ lại nói chuyện với nhau. Nhưng bây giờ ta cần được nghỉ.
Đứng dậy, ông tiến lại ghế bập bên trước lò sưởi. trước đây cô không thấy, có lẽ vì lửa gần tàn. Ngồi xuống, thuyền trưởng xất vạt áo choàng lên hai bên tay ghế. Nghiên đầu tới trước, ông nói:
- Grace, rất vui là sau cùng thì tôi cũng đã gặp cô.
Cô biết đó là một lời tiễn khách.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro