Hồi tưởng
Mối tình đầu – mối tình đẹp như mộng nhưng cũng đau như cắt.
Chi ngồi trước ban công, nơi gió thổi qua nhẹ nhàng như vuốt ve tâm hồn cô. Phía xa, biển cả trải dài bất tận, những con sóng cứ liên tục vồ vập vào bờ cát, như muốn tìm đến nơi neo đậu bình yên. Nhưng tâm hồn Chi giờ đây lại giống đại dương – sâu thẳm, lạnh lẽo và vô định.
Cậu con trai nhỏ của cô, chỉ vừa tròn sáu tuổi, chạy tới bên mẹ, ánh mắt hồn nhiên nhưng đầy hiểu chuyện. Nhìn thấy sự trầm ngâm trong ánh mắt mẹ, cậu bé bỗng chững lại, bước nhẹ hơn, rồi ngồi xuống bên cạnh cô, dịu dàng hỏi:
– Mẹ ơi, ngày xưa mẹ gặp ba thế nào?
Chi quay sang, ánh mắt dịu dàng nhưng lẩn khuất nỗi buồn.
– Sao con lại hỏi chuyện này? – cô khẽ cười, vuốt mái tóc con trai.
Cậu bé sáng bừng ánh mắt, hào hứng kể:
– Con vừa đọc xong truyện Romeo và Juliet, tình yêu của họ đẹp quá. Con cũng muốn biết ba và mẹ yêu nhau ra sao.
Chi im lặng. Một thoáng bối rối lướt qua khuôn mặt cô. Nhưng rồi, cô lấy lại sự điềm tĩnh, nhìn con trai với ánh mắt trìu mến:
– Ba con là một người đàn ông tuyệt vời, mạnh mẽ, ân cần. Sau này lớn lên, con hãy giống ba nhé.
Đứa bé cười khúc khích, gật đầu đồng ý, nhưng Chi chỉ khẽ thở dài. Làm sao cô có thể nói với cậu bé rằng, người cha mà nó thần tượng lại chính là người từng khiến trái tim cô tan vỡ?
Ký ức của một cuộc hôn nhân tan vỡ hiện lên như một thước phim chậm rãi. Ngày đầu tiên khi bước vào cuộc sống hôn nhân, Chi từng nghĩ mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất. Đạt – người đàn ông mà cô yêu say đắm – mang đến cho cô những giấc mơ ngọt ngào về một mái ấm hoàn hảo. Anh từng là chỗ dựa vững chắc, từng nhẹ nhàng che chở cho cô qua những tháng năm mệt mỏi. Nhưng mọi thứ thay đổi từ khi cô mang thai.
Từng ánh nhìn dịu dàng dần trở nên lạnh nhạt. Từng lời nói yêu thương biến thành những tiếng quát tháo, sỉ nhục khi Đạt chìm trong men rượu. Ban ngày, anh vùi đầu vào công việc, tối về nhà lại xả cơn giận dữ lên Chi – người vợ luôn cố gắng vun đắp gia đình.
– "Mày thật nhu nhược, tao chịu hết nổi mày rồi."
– "Mày nghĩ mày là ai mà đòi kiểm soát tao?"
Những lời nói sắc như dao cứa vào trái tim cô mỗi đêm. Chi cố gắng chịu đựng, hy vọng rằng rồi mọi thứ sẽ tốt đẹp trở lại, nhưng Đạt không còn là người đàn ông cô từng yêu.
Cô từng tự hỏi:
"Là do mình sai? Hay là tình yêu đã chết từ lâu mà mình cố không nhìn nhận?"
Đỉnh điểm của sự đau khổ là khi con trai cô phải chứng kiến những trận cãi vã không hồi kết. Một đêm, khi tiếng đồ đạc rơi vỡ vang lên trong nhà, Chi vội ôm lấy cậu bé, đẩy con vào phòng và khóa chặt cửa. Ngoài kia, Đạt say xỉn, gào thét những lời cay nghiệt. Chi ngồi bên cửa, nước mắt tuôn rơi, lặng lẽ cầu nguyện rằng mình đủ mạnh mẽ để bảo vệ con khỏi những tổn thương.
Sau đó, Chi quyết định đề nghị ly thân. Ban đầu, Đạt lạnh lùng, nhưng khi nhận ra cô đã thực sự muốn rời xa, anh bắt đầu nài nỉ cô quay lại. Tuy nhiên, trái tim Chi đã nguội lạnh. Cô không còn tin vào những lời hứa hẹn, cũng không muốn hy sinh thêm nữa.
– "Nếu mày muốn đi, đi luôn đi. Đừng quay lại nữa."
Những dòng tin nhắn anh gửi vào đêm muộn như những nhát dao cuối cùng, dứt bỏ tất cả những hy vọng cuối cùng của cô.
Ngồi bên con trai, Chi nhìn cậu bé mà trái tim thắt lại. Đôi mắt cậu có nét giống Đạt – thông minh, hồn nhiên, nhưng cũng phảng phất một nỗi buồn khó diễn tả. Chi chỉ mong rằng, sau này cậu sẽ lớn lên trở thành một người đàn ông tốt, không bao giờ để người phụ nữ mình yêu phải chịu tổn thương như cô đã từng.
Khi cậu bé chạy vào phòng để gọi điện cho cha, Chi quay lưng lại, đôi mắt nhòe đi. Giọt nước mắt chảy dài trên gò má khi cô nghe con nói qua điện thoại:
– Ba ơi, con nhớ ba lắm. Con ước ba mẹ đưa con đi chơi như trước kia.
Chi đóng chặt cửa, ngồi bệt xuống sàn phòng tắm, đôi vai run lên trong tiếng nấc. Đã bao lâu rồi gia đình không còn những bữa cơm ấm áp, những chuyến đi chơi vui vẻ?
Cô nhìn mình trong gương, lặng lẽ lau nước mắt. Biển ngoài kia vẫn thì thầm với bờ cát, nhưng cô biết, sóng dù háo hức thế nào, cũng không thể níu giữ được những thứ đã trôi xa.
Một mình trong bóng tối, Chi khẽ thì thầm với chính mình:
"Con à, mẹ sẽ làm tất cả để con được hạnh phúc. Mọi đau khổ của mẹ, hãy để nó dừng lại ở đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro