Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Xuất phát

Thời gian từ lúc trưa ngày hôm nay cho đến khi xuất phát tất cả Cung môn lại rất tĩnh lặng, ngay đến cả sự huyên náo của Vũ cung và Thương cung đã biến mất. Ai nấy cũng đều đang hết sức chuẩn bị cho lần xuất sơn đầu tiên của mình. Cung Tử Vũ thì luyện tập, Cung Tử Thương kiểm tra lại vũ khí mới phòng trường hợp trường hợp trong lúc sử dụng gặp trục trặc, Cung Viễn Chủy giúp Thượng Quan Thiển chế tạo thuốc nàng đã nhờ. Dường như họ đều bị những lời nói của Thượng Quan Thiển ở đại điện bị ảnh hưởng

Không khí ở Giác cung bình thường đã tĩnh lặng, vắng vẻ nhưng hôm nay lại rất lạ

"Phu quân chàng xem Cung môn của chàng sao nay lại khác với mọi hôm quá vậy"

"Cung môn là nhà của ta cũng là nhà của nàng đừng nói như thể nàng là người ngoài"

Hai thân ảnh ngồi tựa vào nhau trước khóm đỗ quyên. Tay Thượng Quan Thiển mân mê đoá hoa trước mặt cợt nhả nói. Nghe được câu nói đó của nàng  Cung Thượng Giác khó chịu, đưa tay cầm chiếc cằm nàng kéo sát khuôn mặt lại gần. Cả hai đối mặt với nhau chỉ có nửa phân. Hơi thở nam tính của Cung Thượng Giác toả xuống gương mặt nàng khiến nàng ngượng ngùng, hai tai đỏ ửng chỉ cố giữ bình tĩnh hỏi lại hắn

"Mấy vị kia e là sẽ không thích thiếp"

"Chỉ cần ta thích họ giám có ý kiến gì sao?"

Một câu nói ấy thôi khiến nàng cười đến rạng rỡ, nàng suý quên mất nam nhân của nàng là Cung nhị tiên sinh nha. Thượng Quan Thiển quàng tay qua cổ hắn không để Cung Thượng Giác kịp phản ứng mà hôn. Nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lưới qua khiến cho hắn đơ mất một lúc, khi phản ứng lại thì nàng đã đứng cách hắn một khoảng rồi

"Phu nhân nàng đừng có mà châm lửa rồi chạy như thế"

"Phu quân à vậy chàng bắt được thiếp đi đã"

Cả haicứ như đứa trẻ không quan tâm thân phận mình như thế nào cùng nhau đuổi bắt cười đùa khắp Giác cung. Tiếng cười vui vẻ huyên náo khiến cho mấy thị vệ canh cửa nhìn vào Giác cung, họ không dám tin là sẽ có ngày được nhìn thấy Cung nhị tiên sinh cao cao tại thượng, khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng không cảm xúc, ánh mắt khi nhìn bọn họ như đế vương nhìn xuống, lại đang cùng phu nhân chơi đùa, cũng vì thế trong lòng bọn họ Thượng Quan cô nương này thật sự rất đặc biệt với chủ nhân của mình

Hàn Nha Tứ cũng chẳng biết đã đứng ở cửa ra vào Giác cung từ bao giờ, nhìn thấy khung cảnh vui vẻ hiếm có đó cũng không nỡ phá vỡ nhưng có thứ quan trọng cần đưa

"Cung nhị tiên sinh, thiếu chủ"

Thấy có người đến cả hai liền dừng hành động lại. Cung Thượng Giác cau mày nhìn chằm chằm vào Hàn Nha Tứ khiến hắn rùng mình giữ nguyên tư thế không dám ngẩng đầu lên. Nhận thấy tình hình Thượng Quan Thiển nắm lấy bàn tay Cung Thượng Giác rồi ra hiệu cho Hàn Nha Tứ

"Được rồi đứng lên đi, còn nữa ở đây không phải Vô phong chúng ta là người thân không cần đa lễ"

Nói câu này là nhắc nhở Hàn Nha Tứ cũng là muốn nói với Cung Thượng Giác đây là ca ca nàng mong hắn đừng ghen lung tung doạ sợ Hàn Nha Tứ

"Đến đây có chuyện gì"

Cung Thượng Giác sao không hiểu ý trong lời nói của nàng, nếu nàng muốn vậy thì sẽ từ từ chấp nhận hắn vậy

"Là ta đã chuẩn bị y phục cho muội ấy. Loại y phục này được làm từ loại vải đặc biệt binh khí bình thường cũng không thể làm rách hay đả thương khi chém vào"

"Hửm, ca huynh kiếm ở đâu loại vải đặc biệt đó vậy"

"Loại vải này dùng để may bao tay đặc biệt của Cung môn, ta chỉ bỏ ra chút tiền là mua được"

"Một chút là bao nhiêu"

Ba người đi về chỗ bàn trà ngồi xuống và nói chuyện

Hàn Nha Tứ nghe hỏi thế thì nhẹ nhàng giơ lên ba ngón tay, thấy thế nàng cũng chỉ đoán

"Ba nghìn lượng bạc sao"

Hàn Nha Tứ lắc đầu lại nhẹ nhàng nói

"Ba nghìn lượng vàng"

"Phụt"

Nàng đang uống trà thì phun hết ra khi nghe giá tiền, đùa à là ba nghìn lượng vàng đó huống chi nó đâu phải tiền của Hàn Nha Tứ là tiền của nàng mà không tiếc sao được

Cung Thượng Giác bên cạnh vội vỗ lưng cho nàng rồi lấy khăn lau

"Chỉ ít tiền thôi nếu nàng không còn thì cứ dùng của ta"

Hàn Nha Tứ bên cạnh nhìn mà cảm thấy sượng trân, đâu cần phải làm quá lên như thế, Quyên nhi muội quên mất rằng với muội ba nghìn lượng vàng đó chỉ là hạt cát với muội sao

"Vậy ta đặt y phục ở đây cũng đã sắp tối rồi ta xin phép lui"

Trời tối tất lại trở nên yên tĩnh đều đã nghỉ ngơi và khi họ tỉnh dậy chính là một cuộc chiến mới với Vô phong lần này bọn họ đã ở thế chủ động

Sáng sớm khi trời còn nhá nhem tối tất cả đã thức dậy hiện tại đều đã ở cửa, khuôn mặt ai nấy cũng đều rất nghiêm túc và hình như họ đã đến đây từ rất sớm

Đợi khoảng nửa khắc thì phu thê Giác cung cũng đến, cả hai đều khoác lên người bộ trường bào đen tuyền điểm nổi bật trên y phục của hai người là đường chỉ vàng thêu những đoá  hoa. Y phục của Cung Thượng Giác là hình hoa nguyệt quế đại diện cho chiến thắng, còn của Thượng Quan Thiển là hoa đỗ quyên đại diện cho sự mê hoặc. Nhìn thì trả liên quan đến nhau nhưng khi đặt cạnh nhau lại trông thật hài hoà

"Tẩu tẩu, tẩu không đem theo vũ khí sao"

Cung Viễn Chủy nói đầu tiên, thắc mắc tại sao đi đánh nhau lại không đem theo vũ khí, không có sự trợ giúp từ nó thì rơi vào nguy hiểm thì phải làmthế nào

Nghe tiếng Viễn Chủy hỏi nàng cũng nhìn về phía tiểu công tử, Thượng Quan Thiển cũng dễ dàng nhận thấy được sự thay đổi của tiểu công tử, chỉ mới một đêm không gặp lại có cảm giác cậu đã trưởng thành hơn nhiều. Lúc này nàng lại có chút hối hận tại sao lúc ở đại điện lại nói như vậy chứ

"Viễn Chủy đệ đệ à Ta không cần vũ khí bởi vì ta chính là vũ khí lợi hại nhất"

"Đúng rồi mau đưa ta thứ thuốc ta nhờ đệ làm"

Nghe nàng nói thì tiểu công tử cũng lấy ra lọ thuốc cùng với thuốc giải

"Đây là liều lượng lớn tẩu nên uống thuốc giải đi nếu không sẽ ảnh hưởng đến cả người hạ thuốc"

"Ta biết rồi, cảm ơn đệ. À đệ đưa thuốc giải cho mọi người cùng uống đi"

"Để làm gì"

"Rồi đệ sẽ rõ thôi"

"Thôi chúng ta nên xuất phát rồi"

Tất cả ai cũng rất thắc mắc, kế hoạch của Cung Thượng Giác và Thượng Quan Thiển là gì, nhưng cũng không hỏi được đơn giản bởi vì họ không chịu tiết lộ

Ngựa và xe ngựa đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ là nàng lại không muốn ngồi xe ngựa cùng đại tiểu thư

"Ta đã lâu rồi không cưỡi ngựa, hôm nay ta muốn cưỡi ngựa"

"Nhưng không có đủ ngựa"

"Thị vệ Hồng ngọc Kim Phồn có cùng ngồi với đại tiểu thư mà"

"Nhưng Giác phu nhân con ngựa này có hơi hung dữ"

"Không sao ta cưỡi được"

"Kim Phồn nếu nàng đã nói vậy thì cứ làm theo đi"

Kim Phồn cũng chỉ đành thoả hiệp, hắn sao dám trai ý Cung nhị tiên sinh

Đều đã xuất phát, trên đường đi đều là những thứ mới lạ đối với những con người chỉ ở sơn cốc, nhưng bọn họ cũng không có thời gian nán lại hay thậm chí đi chậm để ngắm cảnh. Họ đẩy nhanh tiến độ đi đường khi đến trấn Lê Khê thì trời đã sáng

Vào trấn họ đi từ từ, đi hết cả mấy con đường họ chỉ thấy vắng lặng không một bóng người duy chỉ có tiếng nhắc ở một thanh lâu gần đó

"Đây là ý gì"

"Thẩm Bình đang chào đón chúng ta đó"

Thượng Quan Thiển cười nhẹ nhìn thanh lâu trước mặt trông thật đẹp vậy nên sẽ phá hủy nó bằng mồi lửa như cái cách mà Cô Sơn nàng bị diệt vậy

mọi người thông cảm tui phải thi giữa kì nên là chương này tui viết suốt 5 ngày và tui cảm thấy chương này nội dung rời rạc nên là tui định thi xong rồi lại viết mọi người hãy đợi tôi 1 tuần nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro