Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Tay Tiêu Quân chạm phải một vật trong túi quần. Anh lôi ra, thì ra là tờ giấy ghi địa chỉ và mật mã căn hộ của Vân Yến. Chầm chậm từng chút một, Tiêu Quân mở tờ giấy ra lần nữa. Dù tờ giấy đã bị vò đến mức nhìn không ra hình dạng gì nhưng dòng chữ màu đen vẫn nổi bật.

Anh nhìn những con số mật mã...

300609

Sáu con số như đâm vào mắt Tiêu Quân. Tiêu Quân nhẩm đi nhẩm lại những con số. Đột nhiên, anh sững người. Những giọt nước mắt bị anh nén ngược vào trong giờ phút này lại tuôn ra. Từng giọt từng giọt lăn dài trên má anh, lạnh băng.

Ánh trăng chiếu lên từng giọt nước mắt khiến chúng trông càng lạnh nhưng lại long lanh mà bi thương.

Từng giọt từng giọt thấm lên tờ giấy, làm nhòe đi hang chữ đen. Tiêu Quân mím chặt môi để tiếng nấc trong cổ họng không thoát ra.

300609...

Ngày 30 tháng 6 năm 2009...

Đó là ngày Tiêu Quân và Vân Yến và gặp nhau lần đầu tiên...

Thời gian như lùi lại mấy năm...

Trong sân trường đại học, trời đã khuya...

Màn đêm bao phủ lên vạn vật, ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đèn đèn không xua đi nổi bóng tối. Bầu trời đêm ấy rất trong, những ngôi sao nho nhỏ tỏa ra ánh sáng lác đác trên bầu trời đen.

Tiêu Quân mệt mỏi đi về ký túc xá. Hôm nay đến phiên anh dọn phòng thí nghiệm nên anh về trễ. Mệt mỏi day hai bên thái dương, anh bước chầm chậm về phía ký túc xá. Vì là sinh viên ưu tú ngành y, với ngoại hình cũng được tính là đẹp cộng thêm với việc anh khá được giáo viên yêu quý, nên dù về trễ hơn giờ giới nghiêm thì anh cũng được vào ký túc xá. Anh lễ phép cám ơn bác bảo về rồi tiếp tục đi về ký túc xá.

Lúc này, phía sau anh, có tiếng nói chuyện nho nhỏ. Nhưng rồi to dần khiến anh dừng bước. Anh hơi khó chịu quay lại đồng thời có chút thắc mắc, đã qua giờ giới nghiêm lâu rồi nhưng tại sao còn người ở ngoài?

Có một cô gái, cột tóc đuôi ngựa mặc áo sơ mi và quần bò. Nhìn qua cũng biết là đã cũ nhưng lại rất sạch sẽ, khoác ngoài là một cái áo áo măng tô đã sờn. Có lẽ do quá vội nên không kịp cài cúc. Cô gái đang nhỏ giọng năn nỉ bác bảo về cho vào. Trong đêm, hơi thở của cô phả ra từng làn khỏi trắng, những giọt mồ hôi rịn ra trên trán và hai bên thái dương, hơi thở của cô gấp gáp do chạy nhanh.

Nhưng Tiêu Quân lại bị thu hút bởi đôi mắt của cô gái. Dù dưới bọng mắt có vệt xanh tím do thiếu ngủ nhưng đôi mắt cô lại long lanh và phát sáng như những vì sao trên kia. Anh loáng thoáng nghe được bác bảo về hơi gắt giọng hỏi cô đây là lần thứ mấy trong tuần cô về trễ. Anh thấy cô xòe bàn tay ra đếm, rồi cô cười hì hì nói không nhớ rồi lại năn nỉ bác bảo vệ. Nhưng chắc do cô thường về trễ nên bác bảo vệ không muốn cho cô vào.

Tiêu Quân vốn là người nguyên tắc nên anh không thích những người không tuân thủ nội quy như cô. Nhưng đúng lúc anh định xoay người đi thì cô phát hiện ra vị khán giả là anh. Cô đưa mắt cầu cứu anh. Và ngay giấy phút ấy, anh đã làm ra việc mà sau này nghĩ lại anh cũng khó tin. Anh đi về phía bác bảo vệ và nhỏ giọng xin cho cô được vào cổng. Bác bảo vệ nể mặt anh nên cho cô vào.

Anh không nhớ được sau khi vào cổng hai người đã nói những gì. Anh chỉ nhớ hôm ấy, cô nhìn anh một cách chân thành và nói cám ơn. Tâm hồn anh đã bị hút vào đôi mắt của cô ngay giây phút ấy.

Anh vốn tưởng cô chỉ là một người khách qua đường vô tình lướt qua cuộc đời anh. Vì lần thứ hai gặp lại là một tháng sau. Lúc ấy đang là mùa hè, anh vào quán cà phê ngồi đợi bạn. Không ngờ cô là nhân viên phục vụ của quán. Thật ra anh không nhớ ra cô nhưng cô lại nhận ra anh. Cô đã mời anh một ly cà phê coi như cám ơn.

Sau khi bắt đầu năm học mới,mọi việc vẫn bình thường. Nhưng có lẽ do ý trời nên vô tình hay hữu ý, anh và cô thường xuyên gặp nhau. Và dần dần anh hiểu được hoàn cảnh của cô nên giúp đỡ. Và họ yêu nhau lúc nào không hay.

Dứt ra từ dòng hồi ức đây đẹp đẽ và thơ mộng một thời, Tiêu Quân càng thấy đau hơn. Anh không thể khống chế cơn đau nơi lồng ngực, nơi trái tim. Có lẽ Vân Yến sợ anh biết được cô vẫn còn yêu anh nên mới lấy mật mã là ngày đầu tiên hai người gặp nhau.

Không phải ngày chính thức làm người yêu...

Không phải ngày sinh nhật anh...

Không phải ngày anh từ Mỹ trở về...

Không phải ngày đính hôn...

Không phải ngày hôn nhau lần đầu tiên...

Mà là ngày đầu tiên họ gặp nhau...

Có lẽ Vân Yến không biết, thật ra Tiêu Quân luôn nhớ tất cả những điều liên quan đến cô...

Với anh và cô, ngày đó rất quan trọng, ngày của định mệnh, ngày mà hai người xa lạ bắt đầu gắn kết với nhau...

300609...

Ngày 30 tháng 6 năm 2009...

Thiên Nam chán nản nốc chất lỏng cay xè mang tên rượu vào dạ dày trống không. Hôm nay sau khi nói chuyện với Tiêu Quân, buổi chiều anh đến công ty rồi về nhà. Về căn nhà nhỏ mà ngày xưa gia đình anh sống hạnh phúc bên nhau. Về nơi anh và chị có những kỷ niệm đẹp đẽ thời thơ ấu.

Thiên Nam ngồi ở bàn trong phòng bếp. Anh như thấy được hình ảnh người mẹ hiền từ đang dạy chị Vân Yến nấu ăn. Anh như nhìn thấy mình hồi nhỏ đang chơi đuổi bắt cùng chị. Anh thấy mình giành kem với chị. Thấy mẹ vừa cười vừa mắng anh tham ăn. Thấy cha ngồi bên mỉm cười nhìn anh và chị. Rất nhiều rất nhiều.

Tay Thiên Nam va vào chai rượu trống rỗng trên bàn phát ra tiếng kêu. Tiếng động kéo anh ra khỏi hồi ức xưa cũ. Tất cả hình ảnh vỡ nát chỉ để lại cho anh bóng tối và ánh trăng. Anh nhìn ánh trăng xuyên qua cửa sổ, ngẩn ngơ. Bất tri bất giác nước mắt lại rơi...

Ngôi nhà đã từng rất hạnh phúc, tràn ngập ánh nắng và tiếng nói cười. Giờ đây, chỉ còn lại mình anh, bóng tối và ánh trăng. Chưa bao giờ anh cảm thấy cô đơn đến thế. Lúc cha mẹ mất, anh còn có chị bên cạnh. Nhưng giờ chị cũng đi rồi, đi thật rồi để lại mình anh.

Thiên Nam biết, dù ra đi nhưng chị vẫn rất lo lắng cho anh. Vân Yến bắt anh hứa sau khi chị đi phải thật mạnh mẽ, cười thật nhiều và sống thật hạnh phúc. Lúc đó, anh đã rất hùng hồn hứa với chị và còn nói sẽ kiếm cho chị một cô em dâu thật xinh đẹp và ngoan hiền. Lúc đó, chị cười nhưng không giấu nổi lo lắng.

Giờ thì anh đã biết vì sao. Vì anh hứa được nhưng thực hiện lại là việc khác. Thực hiện lời hứa ấy thật khó. Anh chưa bao giờ đầu hàng trước khó khăn nào nhưng đây là lần khó khăn nhất. Trước đây, có lẽ anh vượt qua được vì anh biết dù thế nào chị cũng sẽ ủng hộ và tin tưởng anh. Nhưng giờ chị đã không còn...

Anh nhớ lại, chị từ chối nói không về nhà dưỡng bệnh mà sống ở ngoài. Lúc này đây, khi ngồi một mình đơn độc trong ngôi nhà này, anh mới hiểu được. Vân Yến, chị ấy sợ sẽ để lại những hồi ức xấu trong ngôi nhà này. Chị ấy sợ mỗi lần về nhà anh sẽ buồn nên mới ở ngoài. Chị vẫn muốn để lại những hồi ức đẹp nhất về gia đình, người than cho anh. Để anh có một nơi để về, để anh có "nhà".

Thiên Nam gần như tuyệt vọng gục xuống bàn. Tại sao đến khi chết chị vẫn luôn lo lắng cho người khác? Tại sao chị không sống vì chính mình một chút? Tại sao ông trời lại đối xử như vậy với chị? Tại sao...???

Thiên Nam ngủ lúc nào không hay. Ánh trăng chiếu lên tấm ảnh để trên kệ bếp. Trong ảnh là gia đình Thiên Nam. Khi đó Thiên Nam còn nhỏ, Vân Yến cao hơn Thiên Nam. Thiên Nam bướng bỉnh không nhìn vào ống kính. Còn Vân Yến thì cười tươi, một tay xoa đầu cậu em trai bướng bỉnh. Đôi mắt cô lấp lánh như vì sao, nụ cười trên môi cô hạnh phúc và tươi tắn hơn bao giờ hết. Sau lưng hai người là cha mẹ. Họ cười dịu dàng nhìn hai đứa con. Có một cảm xúc mang tên hạnh phúc trên gương mặt của họ.

Đã từng là một gia đình rất hạnh phúc...

Tiêu Quân mệt mỏi bước xuống cầu thang. Anh sững người khi thấy Thiên Nam đang ngồi nói chuyện vui vẻ với cha mẹ anh. Mỹ Chi thì đang loay hoay trong bếp. Là một bác sĩ, nhìn qua sắc mặt Thiên Nam là anh biết, hôm qua Thiên Nam không ngon giấc.

Thật vậy, hôm qua uống rượu say rồi thiếp đi nhưng Thiên Nam ngủ chập chờn không yên. Anh mơ thấy những kỷ niệm hối nhỏ rồi sau khi cha mẹ mất, chị phải đi làm việc bất kể ngày đêm, rồi đến những ngày chị bị bệnh tật hành hạ. Đôi mắt sâu của anh đã vằn tia máu. Anh thật sự mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng đến đây vào buổi sáng để xem thử Tiêu Quân như thế nào.

Thiên Nam lạnh nhạt nhìn lướt qua Tiêu Quân. Trên mặt không có cảm xúc gì. Sự tức giận và không cam lòng đã không còn, thay vào đó là sự lạnh nhạt thờ ơ. Nhưng nhìn Tiêu Quân, anh không khỏi cảm thấy khá thoải mái. Vì...

Tiêu Quân chỉ biết là đêm qua Thiên Nam mất ngủ khi nhìn bộ dạng mệt mỏi Thiên Nam. Nhưng anh không biết, nhìn anh còn thảm hại hơn Thiên Nam. Đôi mắt anh vằn tia máu và hõm sâu. Dưới mắt là quầng thâm nhàn nhạt. Môi Tiêu Quân khô và nứt, tóc thì rối bù. Cằm anh lún phún râu. Dù nhìn vẫn bình tĩnh và đạm mạc như thường ngày nhưng nhìn Tiêu Quân vẫn thấy anh đầy tâm sự.

Lúc cha mẹ Tiêu Quân hỏi Thiên Nam về Vân Yến, anh nhanh chóng lấp liếm rằng chị đang đi công tác. Sau đó, Thiên Nam vội kiếm cớ rời đi. Thiên Nam cũng không để ý đến Tiêu Quân đang đứng nơi cầu thang. Trong đôi mắt anh là sự đau đớn, nỗi buồn và sự cô đơn khó lòng che giấu.

Nhưng Tiêu Quân cũng không biết rằng, Mỹ Chi không biết đã đứng ở cửa phòng bếp nhìn anh từ khi nào. Lòng cô cũng đau. Cô không ngờ Tiêu Quân lại yêu người đó nhiều như vậy. Cô vội vàng ra khỏi cửa với lý do đi mua muối.

Ba con người ba tâm trạng ba suy nghĩ nhưng chung quy lại đều liên quan đến một người...

Người ra đi chưa chắc đã buồn nhưng người ở lại sẽ buồn nhiều hơn...

Tiêu Quân bước đi không phương hướng. Nhưng bất tri bất giác anh lại đi đến ngôi nhà cũ của Vân Yến. Lúc anh phát hiện ra thì đã cách cổng nhà khoảng 50 mét. Ngay lúc Tiêu Quân định quay người đi, thì thấy Thiên Nam tiễn một chàng trai ra khỏi cổng. Sau khi tiễn chàng trai, Thiên Nam quay vào nhà. Vì Tiêu Quân đứng bên kia đường nên nếu không để ý sẽ không nhìn thấy.

Tiêu Quân lại không nhìn Thiên Nam mà nhìn chàng trai. Lúc chàng trai định lên xe chạy đi thì Tiêu Quân chạy đến chặn đầu xe lại. Lúc Tiêu Quân định thần lại thì anh đã đứng trước xe của chàng trai. Vừa rồi cơ thể anh đã hành động nhanh hơn lý trí. Phát hiện chàng trai đang nhìn anh chằm chằm vẻ hơi khó chịu và thắc mắc, Tiêu Quân đành cười nói xin lỗi.

Tiêu Quân bước đến gõ cửa kính, chàng trai hạ kính xuống, chưa đợi chàng trai nói gì, Tiêu Quân đã nói trước:

_ Xin lỗi nhưng tôi có thể nói chuyện với cậu một lát được không.

Chàng trai lúc đầu cũng khá khó chịu nhưng thấy Tiêu Quân như có chuyện cần hỏi thật thì anh ta cũng xuống xe. Nhìn chàng trai đứng đối diện, Tiêu Quân lại không biết nói gì. Chàng trai cũng kiên nhẫn hỏi anh trước:

_ Anh tìm tôi có chuyện gì? Hình như anh và tôi không quen nhau. Mà khoan, hình như anh là Tiêu cái gì Quân đúng không?

Chàng trai sau khi nhìn Tiêu Quân hồi lâu hình như nhận ra anh là ai. Tiêu Quân ngạc nhiên nhìn chàng trai như hỏi sao cậu biết? Sau khi nhận ra Tiêu Quân thái độ chàng trai có vẻ hòa nhã dễ chịu hơn.

_ Anh không cần phải ngạc nhiên. Em là Gia Huy là bạn của Thiên Nam. Chị cậu ấy từng nói rất nhiều về anh. Anh là người yêu của chị ấy đúng không? Anh biết không mỗi khi nói về anh, chị ấy luôn nói rất dịu dàng và đầy yêu thương. Em ngưỡng mộ anh thật khi được chị ấy yêu.

Gia Huy chợt ngừng lại khi nhớ ra Vân Yến đã mất cách đây 3 tháng. Đôi mắt anh buồn buồn. Dù gặp nhau không nhiều nhưng anh thật lòng thích Vân Yến. Chị ấy là một người chị tốt. Có đôi khi anh ghen tị với Thiên Nam vì cậu ấy có một người chị như vậy.

Tiêu Quân có rất nhiều thắc mắc trong lòng khi nghe Gia Huy nói. Gia Huy chính là chàng trai trong tấm hình mà Vân Yến gửi cho anh nói rằng Gia Huy là bạn trai mới của cô. Nhưng nghe Gia Huy nói thì hình như hai người không phải người yêu. Tiêu Quân nhớ tới bức ảnh nọ, anh vội lấy điện thoại ra và đưa cho Gia Huy xem.

Gia Huy khá ngạc nhiên nhìn tấm hình. Sau đó, anh chợt nhớ ra cái gì rồi cũng vội lấy điện thoại ra tìm kiếm trong thư viện hình ảnh. Hồi lâu, Gia Huy đưa điện thoại cho Tiêu Quân xem, anh nói hơi ngập ngừng:

_ Ý anh có phải tấm hình này không? Tấm hình này được chụp tại ngày lễ kỷ niệm thành lập trường đại học. Hôm đó, em cao hứng mới kéo chị ấy và Thiên Nam chụp chung.

Tiêu Quân càng nghe càng sock. Anh nhìn tấm hình, đúng như Gia Huy nói là ba người chụp chung, Vân Yến đứng giữa, sau lưng là một tòa nhà của trường đại học với băng rôn " Chúc mừng 55 năm ngày thành lập trường.".

Còn tấm hình mà Vân Yến gửi cho anh đã được cắt bớt và chỉnh sửa lại đôi chút. Xem ra cô lại lừa anh. Nhưng anh cũng đâu khác gì, anh cũng lừa cô nói mình có người yêu mới.

Gia Huy đi lúc nào Tiêu Quân cũng không để ý. Anh chỉ cảm thấy lòng mình đau đến dại đi. Cảm giác lúc Vân Yến nói có người yêu mới, lòng anh đâu như bị kim châm nhưng cố an ủi mình nói rằng không có anh cô sẽ sống tốt hơn. Phải chăng lúc anh nói có người yêu mới cô cũng đau như vậy. Không, có lẽ còn đau hơn vì cô biết mình cuộc sống của mình chỉ còn đếm từng ngày thậm chỉ từng giờ.

Trời đột nhiên đổ mưa. Những giọt mưa thay phiên nhau rơi xuống. Người Tiêu Quân ướt sũng, áo sơ mi dính lên người. Những giọt nước lăn dài trên gương mặt trắng nhợt của anh. Không biết là nước mưa hay nước mắt. Không thể khống thế đôi chân, Tiêu Quân khuỵu gối xuống trên vỉa hè. Nhưng anh vẫn quỳ như vậy mặc cho cơn mưa lạnh buốt tạt vào người. Anh như một kẻ tội đồ đang chịu hình phạt. Vai vai anh rũ xuống, hai cánh tay buông thong bên người. Đầu anh cúi xuống, đôi mắt trống rỗng vô hồn.

Thiên Nam nhìn Tiêu Quân qua cửa sổ. Được một lúc, anh dứt khoát kéo tấm rèm lại che đi hình ảnh bên ngoài. Anh nhìn tấm hình anh và chị chụp chung. Nở nụ cười khổ, anh không nén được tiếng thở dài. Mệt mỏi nhắm mắt, anh ngửa đầu hít một hơi thật sâu. Cầm cây dù mà ngày xưa Vân Yến thích dùng, anh ra khỏi nhà. Chậm rãi bước từng bước, anh đi về phía Tiêu Quân. Vừa đi vừa tự hỏi không biết mình làm đúng hay sai. Anh nửa muốn để Tiêu Quân dầm mưa nhưng nửa lại không nỡ. Dù sao thì Tiêu Quân cũng được xem như từng là anh rể của anh.

Màn mưa trắng xóa làm mờ hình ảnh. Xa xa Mỹ Chi siết chặt cán dù trong tay. Tay kia cửa cô đang cầm một cây dù khác. Trong giây lát, cô cất bước chạy về phía Tiêu Quân.

Khi Mỹ Chi chạy đến chỗ Tiêu Quân thì cùng lúc Thiên Nam cũng đi tới nơi. Những giọt mưa được che bớt đi nhưng Tiêu Quân dường như không nhận ra có người đến. Tiêu Quân vẫn như nguyên tư thế quỳ gối.

Mỹ Chi trong mắt tràn ngập đau lòng và lo lắng nhìn Tiêu Quân. Còn Thiên Nam, trong mắt anh là sự bất đắc dĩ là khó xử, rất nhiều cảm xúc lẫn lộn. Mỹ Chi và Thiên Nam đồng thời ngẩng đầu nhìn lướt qua nhau. Ánh mắt của Mỹ Chi thì nóng như lửa, của Thiên Nam thì nhàn nhạt lạnh như nước. Nhưng không hẹn, hai người cùng cúi xuống, mỗi người một bên cánh tay nâng Tiêu Quân dậy.

Tiêu Quân như một con búp bê vải mặc cho hai người nâng dậy. Sau khi giúp Tiêu Quân đứng vững, Thiên Nam không do dự tát Tiêu Quân một cái thật mạnh. Mỹ Chi tức giận trợn mắt nhìn anh nhưng anh làm như không thấy.

Gương mặt Tiêu Quân lệch sang một bên, vết tay màu đỏ nổi bật trên làn da trắng nhợt của anh. Một lúc sau khi mà Thiên Nam định đưa tay đấm chứ không phải tát nữa thì Tiêu Quân mới có phản ứng quay qua nhìn Thiên Nam. Ánh mắt Thiên Nam vốn lạnh nhạt giờ đây lại có một đốm lửa nhỏ chói mắt. Thiên Nam mỉm môi, bàn tay nắm chặt lại để kìm nén. Cuối cùng Thiên Nam bật thốt:

_ Chị tôi nói chúc anh hạnh phúc. Dù có chết nhưng chị tôi vẫn muốn anh sống tốt. Anh xem anh bây giờ có xứng với chị tôi không? Anh sống như vậy có phải muốn chị tôi có chết cũng không yên?

Lúc đầu, Thiên Nam còn muốn giúp Tiêu Quân nhưng khi đi tới nơi thấy Tiêu Quân như vậy, anh lại muốn đánh người. Thật là khiến anh tức chết. Chị anh ra đi như vậy mà Tiêu Quân ở lại làm như mình vô tội, rất đau khổ. Nhưng ngay sau đó, nhớ lại những lời chị nói và lời hứa của mình, Thiên Nam chỉ lạnh nhạt liếc Tiêu Quân một cái rồi xoay người đi vào nhà.

Mỹ Chi thật sự rất tức Thiên Nam nhưng không thể làm gì hơn vì đây là chuyện của họ. Hơn nữa một người đã không còn. Sau khi Thiên Nam buông tay ra, Mỹ Chi phải rất cố sức mới giúp Tiêu Quân không ngã. Nhưng đột nhiên sức nặng trên vai giảm đi, Tiêu Quân đứng thẳng người rồi lê bước đi trong mưa.

Tiêu Quân sau khi nghe lời Thiên Nam nói anh sực tỉnh. Phải rồi, di nguyện của Vân Yến là muốn anh sống tốt vậy thì anh nhất định sẽ thực hiện. Anh sẽ sống tốt những ngày còn lại. Anh muốn cô ra đi bình yên, để cô có thể vui vẻ... Đợi anh...

Anh tự hứa, đây sẽ là lần cuối cùng anh làm như vậy. Sau hôm nay anh sẽ sống thật tốt...

Mỹ Chi một tay cầm dù, tay kia thì siết chặt cây dù còn lại. Cô muốn chạy lên đưa cho Tiêu Quân nhưng không dám. Tiêu Quân cần suy nghĩ, cô cũng vậy...

Một con đường, hai người một trước một sau. Người đi sau cần dù, người đi trước dầm mưa. Hai người hai suy nghĩ. Đằng sau họ, cách đó không xa, Thiên Nam bình thản cầm dù nhìn họ rời đi. Dù Tiêu Quân hiện giờ yêu Vân Yến hay Mỹ Chi thì cũng không quan trọng nữa. Người đã mất rồi, có làm gì thì cũng không thay đổi được. Thôi thì buông tay vẹn toàn cả đôi.

Mưa vẫn rơi. Màn mưa trắng xóa làm nhạt nhòa đi cảnh vật. Giá như lòng người và ký ức cũng nhạt theo...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro