gió đông
ngôi kể thứ nhất: Joker
—
Đông đến, những hạt tuyết nhỏ bé mà xinh đẹp hạ xuống ôm ấp mọi con phố, một số lại nằm trên những cành lá đung đưa trong gió lạnh, dù ở bất cứ đâu chúng vẫn luôn là những thứ mong manh và yếu đuối.
Incheon nơi này lạnh lắm, chẳng biết em ở nơi chân trời có lạnh không?
Trên Thiên Đàng liệu em có gặp được những hạt tuyết, hay đứng trong những đám mây bồng bềnh đẹp đẽ mà thơ thẩn.
Em tuyệt vời đến vậy, chẳng biết có khiến chúng ghen tị hay không?
Cũng chẳng thể biết rằng em có nhớ tôi hay không?
Em dừng chân tại nơi Kinh Đô Ánh Sáng, nó chói như vậy mà em vẫn chìm đắm vào cơn mê hoà lẫn giữa những bông hoa tuyết và máu. Người ta kể, khi ấy nhìn em thương lắm, nhìn em tội lắm, chúng nói vậy mà chúng có giúp em đâu? Để em nằm dưới làn đất lạnh lẽo, hơi thở em thoi thóp rồi tắt hẳn, nào chúng có giúp?
Từ bao giờ, lòng người lại nguội lạnh đến thế? Lũ khốn đó có phải bây giờ đang thốt ra câu từ 'một thiên thần tội nghiệp đã ra đi' hay chăng? Giả dối, đê tiện và hôi hám.
Tôi thương em, đến khi rời khỏi trần gian em cũng chẳng được về nhà. Chẳng được gặp mẹ cha, chẳng được chăm sóc dưới mồ tử tế. Chúng vứt xác em dưới dòng sông lạnh ngắt, tiếng xác thịt va chạm vào nước. Thân xác em bây giờ liệu có quăn queo mà xác xơ? Thân xác em bây giờ liệu có trôi ra ngoài biển xa rộng lớn? Thân xác em bây giờ liệu có còn nguyên vẹn hay những đàn cá đã gặm nhấm em như miếng mồi ngon béo bở?
Tôi không biết, tôi mãi chẳng thể nào biết. Khi em chỉ còn những giây phút cuối đời, tôi đang cười đùa với đám bạn thối nát nơi ngõ hẹp. Khoảnh khắc em đi, tôi cũng không được nhìn em lần cuối. Em ơi xin hãy tha tội, tận hưởng những ngày tháng hạnh phúc chốn Thiên Đàng.
Ở đó đợi tôi, tôi sẽ đến gặp em. Mười năm nữa, hai mươi năm nữa, thậm chí rằng ba mươi năm nữa. Em có chờ không hỡi em? Ánh mắt dịu dàng của em có đang nhìn tôi không? Nếu có, em có đọc được tiếng lòng tôi không em?
Hãy đợi tôi, để tôi thay em chăm sóc ba mẹ già tại ngôi nhà ấm áp em để lại. Rồi ta cùng đi, lướt trên những đám mây tôi và em bước tiếp câu chuyện tình. 'Yêu' và 'thương' tôi đều dành cho em cả.
Tuyết vẫn đang lớn dần, bàn tay tôi vì lạnh mà đỏ rực. Dưới trời đông buốt giá, có tôi - một tên điên vẫn đứng chờ em. Đợi lời hồi đáp vẩn vơ nhảy nhót trong làn gió đông.
Giọt lệ tôi tuôn sẽ biến thành băng, gửi gắm đến phía bên kia thế giới, để em thấy tôi mất em đau khổ đến nhường nào, tình yêu lớn lao ra làm sao.
Em đi rồi tôi lạc lõng, con phố đông người lòng vẫn cô đơn. Làn đường ồn ào lắm em, nhưng một chữ tôi cũng nghe không nổi, tâm trí tôi bây giờ lạc nơi em.
Trong cơn gió mù mịt tôi thoáng thấy bóng hình em. Em cười, trông tươi lắm, đôi môi xinh đẹp nhẹ nâng cao. Khoé mắt em tràn ngập niềm vui. Tôi không nỡ nhắm đôi mắt, sợ em đi mất, nước mắt dẫu trào cũng chẳng chịu ngủ yên. Em ơi, lòng tôi rung rinh âm thanh dịu. Mắt chẳng nhắm sao em vẫn đi, trách hai ta không chung thế giới. Em nơi thuần khiết, tôi nơi tăm tối.
Thôi thì, đời này gặp được em chẳng còn gì luyến tiếc. Chỉ hận chẳng níu bàn tay em chặt lại một chút, để em vụt mất dưới làn nước mỏng.
Chim vẫn ca và rừng xanh vẫn sống. Thế gian thiếu mất đi một thiếu niên mới chạm ngưỡng đôi mươi. Đoạn tình giăng tơ, người đi kẻ ở lại. Khẽ bên em với những khúc ca thầm lặng, thanh âm gào thét xé nát màn đêm, bướm bay, gió thổi, đông về. Em nhìn xem, tôi liệu có vui? Chìm đắm dưới những nỗi đau vô hình mang tên em.
violet
—
chương này hơi thiếu ý tưởng một chút, cũng rất ngắn chỉ vọn vẹn hơn 800 chữ. mong các cậu cảm nhận được nỗi đau mất mát của Joker.
sau cùng, tớ đã quyết định tác phẩm nhỏ bé này sẽ đồng hành cùng tớ đến cuối đời. ý tớ là, tớ sẽ viết nó cho đến khi tớ chết đi. tác phẩm này sẽ không bao giờ kết thúc, cho dù tớ có thực sự chết đi, bởi vì tình yêu của họ vẫn tiếp diễn, dù là trên Thiên Đàng hay Mười Tám Tầng Địa Ngục, họ còn yêu, tác phẩm của tớ sẽ không ngủ yên. mong rằng các cậu sẽ mãi ở đây, mỗi ngày lại mỗi ngày cùng tớ trên những con chữ.
tạm biệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro