Chương 91 : XE CỦA BẠCH LẠC NHÂN GẶP NẠN
Cố Hải về, bước chân của hắn nhẹ nhàng đặt xuống nền nhà. Bạch Lạc Nhân chạy vội vào nhà tắm cởi bộ quần áo dính máu ném vào máy giặt, chưa kịp lấy bộ quần áo khác mặc vào thì tiếng Cố Hải hỏi to.
- Nhân tử, em ở đâu đấy.
Bạch Lạc Nhân nhảy ngay vào bồn tắm nhưng do vội vàng cậu đập mạnh chân vào thành bồn, cậu trả lời Cố Hải bằng giọng thống khổ.
- Tôi ở đây.
Nghe giọng nói Bạch Lạc Nhân có chút bất thường Cố Hải chạy vội vào nhà tắm, tim hắn đập loạn lên. Một cảnh tượng cực kì hài hước hiện ra trong mắt hắn. Bạch Lạc Nhân nằm trong bồn tắm nhưng không có một tí nước nào. Trên người cậu lúc này chỉ mặc mình chiếc quần sịp, khuôn mặt cậu đỏ lên vì đau nhưng trong con mắt tràn đầy yêu thương của Cố Hải lại là đỏ lên vì hứng tình.
Đứng tựa vào cửa, khoanh tay trước ngực nhìn Bạch Lạc Nhân, Cố Hải cười rất tươi, hắn tự nói trong cổ họng « Nhân tử, em nghĩ ra trò gì thế, em có biết câu dẫn anh lúc anh đang đói là vô cùng độc ác không, em cứ đáng yêu thế này không phải muốn lấy mạng lão công này chứ »
Bạch Lạc Nhân thấy Cố Hải vừa nhìn mình vừa cười trong lòng lại có chút hổ thẹn. Cậu mắm môi lại trừng mắt nhìn Cố Hải.
- Cậu cười cái gì ? Chưa thấy người khác tắm bao giờ sao ?
Cố Hải vẫn đứng khoanh tay trước ngực, mắt nhìn Bạch Lạc Nhân đầy yêu thương, giọng nói của hắn pha chút mỉa mai cộng sự hài hước.
- Anh đang nghĩ xem nếu nàng tiên cá tắm mà không có nước thì cô ta sẽ bơi như thế nào.
Bạch Lạc Nhân lúc này mới giật mình, cậu nhìn xuống bồn tắm, vì vội vàng nên cậu quên không xả nước. Bị quê trước Cố Hải, mặt Bạch Lạc Nhân đỏ thêm một chút, cậu lúng túng đưa tay vặn vòi, miệng lẩm nhẩm.
- Quên.
Tay Bạch Lạc Nhân chưa kịp đặt lên vòi nước thì Cố Hải đã nhảy bổ nhào vào người cậu. Áp khuôn mặt anh tuấn vào ngực Bạch Lạc Nhân, giọng nói nói của hắn có chút nghẹn ngào.
- Nhân tử, em có biết anh yêu em đến nhường nào không ?
Tâm tình Bạch lạc Nhân bỗng có chút xáo trộn, hôm nay Cố Hải bị làm sao vậy, sao hắn lại hỏi cậu câu này, không phải có chuyện gì xảy ra chứ, Hàn Đông đã đến tìm Cố Hải sao, hay là Cố Hải đã biết Hàn Đông đến đây rồi.
Bạch lạc Nhân nâng đầu Cố Hải lên lo lắng hỏi.
- Có chuyện gì sao ? Ai đó nói gì làm cậu khó chịu à ?
Cố Hải nhìn vợ ôn nhu, môi hắn hơi mím lại, đầu lắc lắc.
- Không phải, chỉ là anh không biết phải nói với em như thế nào. Càng ngày anh càng yêu em, yêu đến hơi thở của anh cũng mang mùi vị của em. Hứa với anh đi Nhân tử, hứa với anh là luôn ở bên anh như lúc này nha, anh sẽ chết nếu không có em đó.
Tim Bạch Lạc Nhân thổn thức, khóe mắt cậu cay cay, tình yêu của cậu dành cho Cố Hải đâu có kém gì tình yêu hắn dành cho cậu, sao cậu lại luôn để Cố Hải lo lắng cậu sẽ rời xa hắn thế này, phải chăng là cậu quá kiệm lời với hắn, phải chăng là cậu không biết thể hiện tình yêu của mình với hắn. Nhiều lúc Bạch Lạc Nhân đã tự vấn lương tâm, tự nhắc nhở chính bản thân mình phải biết nói lời yêu thương với Cố Hải, phải biết làm cho hắn bớt lo lắng cho mình. Nhưng cậu đã không làm tốt điều đó, tình yêu của cậu ngập tràn nhưng khi nói với Cố Hải cậu lại hay buông những lời hững hờ, muốn chăm sóc hắn nhưng khi bị Cố Hải nói trúng cậu lại có thể nói ra những lời nói trái với tâm can.
Kéo đầu Cố Hải áp vào tim mình chặt hơn, Bạch lạc Nhân nói nhỏ.
- Cậu nghe đi, trái tim tôi đang nói với cậu tôi cũng yêu cậu rất nhiều, thiếu cậu tôi cũng sẽ không sống nổi, vì vậy đừng bao giờ nói với tôi vậy nữa nhé. Trên đời này thứ gì tôi cũng có thể làm nhưng rời xa cậu là việc duy nhất tôi không thể làm và cũng không muốn làm. Đại Hải, Tôi yêu cậu và cũng yêu rất nhiều, cậu chính là hơi thở của tôi , vậy cũng xin hãy hứa với tôi, luôn xuất hiện trước mặt tôi, luôn cười với tôi. Hứa nhé.
Cố Hải áp khuôn mặt mình vào ngực trái của Bạch lạc Nhân, đầu hắn gật gật, vai hắn bỗng run lên, những giọt nước mắt nối nhau chảy xuống thấm vào da Bạch Lạc Nhân bỏng rát.
Bạch Lạc Nhân xoa xoa sau gáy Cố Hải, cậu để yên cho hắn khóc. Cậu biết Cố Hải cũng như cậu lúc này, hạnh phúc họ đang có là thứ làm họ dễ xúc động nhất. Khi ở bên người mình yêu thương, cảm nhận được trọn vẹn tình yêu người ấy dành cho mình thì những giọt nước mắt xuất hiện là những giọt nước mắt của hạnh phúc. Ở trong thời điểm này cả hai chỉ muốn hưởng trọn vẹn tình yêu của nhau, hưởng trọn vẹn thứ hạnh phúc mà họ đang có. Ngày mai có thể là sóng gió nhưng những lúc như thế này sẽ là động lực để họ vượt qua.
Hai người đàn đông cao lớn nằm úp lên nhau trong bồn tắm chật hẹp, họ trao cho nhau yêu thương, gạt đi cho nhau những lo lắng. Họ thầm cảm ơn cuộc đời đã cho họ được sống bên nhau.
Cố Hải hôn Bạch Lạc Nhân, tâm tình của hắn hôm nay cực kì phức tạp. Khi biết rõ về thân thế của Hàn Đông, biết cha hắn là lãnh đạo cấp cao trong tổng cục hậu cần Cố Hải có chút lo sợ, hắn sợ vì hắn mà Bạch lạc Nhân có thể bị gây khó dễ, hắn sợ vì hắn mà Bạch Lạc Nhân phải chịu tổn thương. Hàn Đông không bình thường, sở thích của hắn cũng rất lập dị. Điều gì hắn cũng có thể làm. Vì vậy Cố Hải mới lo lắng. Kinh doanh tự do như Cố Hải thì sẽ không sao nhưng bảo bối của hắn lại bị ràng buộc bởi những quy định ngặt nghèo của bộ máy công quyền. Nếu vì Hàn Đông mà Bạch lạc Nhân bị gây khó dễ thì chắc chắn Cố Hải sẽ quyết đấu đến cùng, liệu rằng khi ấy bảo bối của hắn có bị ảnh hưởng.
Bạch Lạc Nhân nhận thấy Cố Hải có chuyện gì đó đang khiến hắn bận tâm. Nâng đầu Cố Hải lên cậu lo lắng hỏi.
- Nói tôi biết đi, cậu đang giấu tôi chuyện gì ?
Cố Hải không trả lời, hắn không thể nói lên nỗi lo lắng trong lòng hắn cho Bạch Lạc Nhân biết được. Cúi xuống tiếp tục hôn Bạch lạc Nhân, hắn muốn dùng tình yêu của mình xua tan đi những thắc mắc trong lòng cậu ấy lúc này. Bạch lạc Nhân đáp lại nhiệt tình, cậu cũng muốn dùng tình yêu của mình để xóa đi tâm tình phức tạp mà Cố Hải đang có. Trong lòng Bạch lạc Nhân lúc này không ngừng cầu xin, cầu xin trời phật đừng cho Cố Hải biết Hàn Đông đã đến đây, cầu xin Hàn Đông có trả thù gì thì cứ tìm đến cậu và đừng bao giờ làm phiền Cố Hải.
Hàn Đông trở về nhà, sự giận dữ trong lòng hắn bốc lên ngùn ngụt. Đứng tựa cửa nhìn ra màn đêm, ánh mắt Hàn Đông vô định, cổ họng hắn nghẹn ứ. Trong lòng Hàn Đông đang nghĩ Cố Hải và Bạch Lạc Nhân yêu nhau, hai người họ đang vô cùng hạnh phúc, hắn ghen với tình yêu của họ, hắn ghen với những gì họ đang có. Tại sao hai người đàn ông hắn thích lại được sống với nhau, tại sao hai người đàn ông hắn thích lại đều cao ngạo, lạnh lùng với hắn.
Lần đầu tiến hắn biết thích người khác tại sao lại không thể được. Cú đấm của Cố Hải và Bạch lạc Nhân trên mặt hắn không làm hắn đau nhưng lại làm hắn hận, hắn đã vì thích hai người mà cho hai người cơ hội đáp lại tình cảm của hắn, tại sao lại làm hắn cảm thấy bị tổn thương. Đã vậy hắn sẽ cho họ thấy một khi đã đụng đến Hàn Đông này thì sẽ không còn đường để thoát thân, Cố Hải tuy cũng là con của vị tướng có tiếng tăm nhưng so với cha hắn có là gì, Bạch lạc Nhân tuy là người được trọng dụng trong quân đội nhưng so với cha hắn cũng có là gì. Công ty Cố Hải làm ăn phát đạt, tiền của không ít nhưng so với số tiền hắn kiếm được từ việc buôn bán bất hợp pháp hàng năm chỉ là con số vô cùng nhỏ.
So sánh mọi khía cạnh hai người bọn họ đều xếp sau hắn, hắn muốn trả thù Cố Hải và Bạch Lạc Nhân là một việc không hề khó khăn nhưng tại sao hắn vẫn cảm thấy khó chịu thế này. Hình ảnh hai người họ ôn nhu lau vết thương trên mặt nhau, hình ảnh nụ cười hạnh phúc của họ khi chụp ảnh cùng nhau, hình ảnh căn nhà ấm áp mà họ đang có khiến Hàn Đông thấy khó chịu trong lòng. Tại sao cái gì hắn cũng hơn nhưng cái hắn cần nhất lại không thể có được như họ.
Đang suy nghĩ miên man thì trợ lí của hắn gọi đến.
- Anh Hàn, tôi đã điều tra, Bạch Lạc Nhân hay đi làm về vào khoảng 6 giờ chiều, hành động như thế nào anh chỉ đạo đi ạ.
Hàn Đông cười trong cổ họng, nói rõ cho trợ lí của mình nghe.
- Gây ra tai nạn, nhưng nhớ không được để lại dấu vết. Làm gọn ghẽ vào.
Tiếp tục nhìn ra màn đêm, khoảng tối tăm trong đầu Hàn Đông đã làm hắn thích thú. Hắn tự nhủ « Cố Hải, Bạch lạc Nhân, tôi sẽ cho hai người nếm dần nỗi đau mà hai người đã gây ra cho tôi, không cần vội vàng đâu, nó sẽ đến từ từ, thật từ từ. Tôi muốn thấy sự hoảng hốt trong mắt hai người, tôi muốn thấy nước mắt hai người rơi, tôi muốn nhìn một người còn lại ngồi nhớ thương một người sống không bằng chết. Tôi đã muốn làm người lương thiện với hai người nhưng hai người đã không cho tôi làm người lương thiện. Có trách hãy trách hai người sao lại để tôi phải nhớ thương, trách hai người sao lại để tôi phải ghen tị. Tôi chưa biết ghen tị với ai bao giờ, vì vậy hai người làm tôi ghen tị xem như đã đắc tội với Hàn Đông này »
Sáng sớm, Cố Hải và Bạch lạc Nhân cùng đi làm. Hôm nay Cố Hải có một hợp đồng mới nên hắn sợ sẽ về muộn. Quay lại nhìn Bạch Lạc Nhân Cố Hải dặn dò.
- Nhân tử, hôm nay có khi anh về muộn. Nếu em về trước có thể đến công ty chờ anh nhé, anh không muốn em ở nhà một mình đâu.
Bạch Lạc Nhân gật đầu đồng ý, không có Cố Hải ở nhà mình cậu cũng buồn muốn chết. Đến công ty chờ hắn cũng không sao, nhân tiện thám thính xem công việc của hắn thế nào.
Đang định chui vào xe Cố Hải nhìn thấy trên sân một cái cúc áo màu đen. Đi lại gần nhặt lên, xoay qua xoay lại nhìn thật kĩ, Cố Hải hỏi Bạch lạc Nhân.
- Nhân tử, cái này phải của em không ?
Bạch Lạc Nhân đã ngồi trong xe đang định nổ máy, nghe Cố Hải hỏi cậu lại chui ra ngoài. Nhìn thấy trên tay Cố Hải cầm chiếc cúc áo lạ Bạch lạc Nhân giật mình, chác chắn là cúc áo của Hàn Đông, trong lúc giằng co tống hắn ra ngoài đêm qua chắc áo hắn bị rơi ra .
Chạy vội lại cầm chiếc cúc áo trên tay Cố Hải, Bạch lạc Nhân có chút bối rối.
- Ờ, không phải của cậu thì là của tôi rồi.
Cố Hải nhìn Bạch Lạc Nhân nghi ngại, áo nào của Bạch Lạc Nhân có cái cúc kiểu này mà hắn không hề biết, chẳng lẽ cậu ta mới mua áo mới sao. Đang định hỏi thêm thì Bạch lạc Nhân đã nổ máy phóng nhanh ra ngoài. Cố Hải nhún vai tỏ vẻ khó hiểu nhưng rồi cũng đành đóng cửa đi làm.
Xe Bạch Lạc Nhân ra khỏi cửa liền có kẻ bám theo sau. Cố Hải đi ngay sau đó nhưng hắn cũng không nghi ngờ gì cả.
Đối tác làm ăn mới của Cố Hải lần này là một người khá khó tính, bàn bạc mãi mà vẫn chưa kí được hợp đồng. Tài ăn nói của Tô Lệ cũng không thể thuyết phục được ông ta. Nhưng trong kinh doanh Cố Hải có chút nguyên tắc, hắn sẽ không bỏ qua hợp đồng nếu đối tác còn đang muốn thương thảo, vì vậy khó mấy hắn cũng phải kiên nhẫn thuyết phục. Vì vậy cuộc họp kéo dài từ sáng cho đến trưa rồi lại từ trưa cho đến chiều. Công việc xong xuôi, hợi đồng đã được kí Cố Hải thở phào nhìn đồng hồ, mới 5 giờ chiều, bảo bối của hắn chắc chưa tan làm. Hắn về phòng chuẩn bị đồ để về nhà, hôm nay hắn muốn về sớm một chút để chuẩn bị cơm cho vợ hắn. Cố Hải vừa nghĩ ra một món ăn mới và hắn muốn thử nghiệm ngay chiều hôm nay.
Định lấy điện thoại ra báo cho Bạch Lạc Nhân là mình đã về nhà thì điện thoại của Cố Hải reo, là điện thoại của Đông Triệt. Cố Hải không thèm bắt máy. Từ khi Đông Triệt làm chuyện thiếu đứng đắn làm khổ vợ con Cố Hải không muốn đi đâu cùng hắn nữa. Trong công việc Cố Hải vẫn rất trân trọng Đông Triệt vì hắn vẫn là một cấp dưới trung thành, nhưng trong cuộc sống Cố Hải không bằng lòng với cách sống của Đông Triệt.
Ném điện thoại xuống giường, Cố Hải vui vẻ thay quần áo, định cầm điện thoại gọi cho Bạch Lạc Nhân thì điện thoại của hắn lại reo, vẫn là Đông Triệt. Cố Hải bực dọc làu bàu « Vừa gặp nhau ở công ty có chuyện gì sao không nói luôn, gọi điện rủ rê cái gì, đồ biến chất »
Vừa mở máy ra, Đông triệt nói như người sắp hết hơi.
- Cố Hải, Bạch lạc Nhân gặp tai nạn rồi. Họ đã đưa cậu ấy vào bệnh viện, cậu đến ngay đi.
Tai Cố Hải ù đi, mắt hắn không còn nhìn thấy gì nữa. Hơi thở của Cố Hải không rõ đã ra dạng gì rồi. Sau vài giây hoảng hốt Cố Hải ném điện thoại xuống giường, áo đang cởi dở cũng không kịp cài lại. Chạy nhanh ra xe hắn lao thẳng ra ngoài, cửa cũng không thèm khóa.
( Chap này kiểu gì tui cũng bị dọa giết, lặn cho nó lành...khà khà)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro