Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5


Sáng dậy , hai con người lại vui vẻ một cách bất thường , nguyên buổi sáng hai anh chị cứ chạm mặt nhau là tủm tỉm cười . Nguyệt cũng bớt đi phần nào ghét anh hơn trước rất nhiều , anh dịu dàng hơn so với những tên quyền chức ngoài kia , anh lại còn đẹp trai và rất quan tâm em . Qua đêm hôm qua , em cũng biết anh không hẳn là người xấu như em từng tưởng tượng . Ánh mắt em nhìn Hải cũng không còn sắt séo như trước nữa . Mà ngược lại em cũng rung rinh trước anh đôi chút rồi đó .

Cả bữa ăn , Hải liên tục gắp thức ăn vào bát em . Khác lần trước , em không còn nóng nảy gẩy ra mà lại vui vẻ tiếp nhận điều đó

" Cám ơn "

" ... " - cả nhà ( ngoại trừ Hải ) quay lại nhìn em vẻ mặt khó hiểu

" em ấm đầu hả út , có cần hai khám cho không "

" sao lần trước em còn không thích mà , có ấm đầu thật không ấy " - Anh Công ( người anh cả của Nguyệt ) gẩy gẩy tay em cười khà khà

" Hai anh chị cứ trêu em hoài đi , em bình thường chứ có ấm đầu đâu "

" Dễ thương "

"..." - cả nhà sốc lần 2 khi nghe Hải nói ra câu đó

" Thôi toang con gái út nhà tui rồi ..." - ông bà Bộ trưởng che mặt ra vẻ buồn rầu lắm , nhưng ai biết được ông bà đang vui như mở cở trong bụng

*****

" qua nể tình anh hái xoài giúp tôi nên nay tôi sẽ dẫn anh đi chơi một trò rất thú vị "

" trò gì cơ "

" hì hì , cứ đi là biết "

" ơ , cô út không phải cô có hẹn với mấy tiểu thư làng bên là chiều đi chơi sao ạ "

" hủy đi , lần sau hẹn họ cũng được "

Ai mà biết vì sao em lại hủy cuộc hẹn , không biết em vì anh nên không đi với bạn hay vì em lười nghe các tiểu thư buôn chuyện nữa . Nhưng mà vì sao thì anh cũng cảm thấy rất vui vì thời gian của em đặt ở chỗ anh .

Nguyệt đưa Hải đến tận ngoài bìa ruộng , em bước theo lối mòn ở đó mem theo đó đi ra tận bãi đất trống ở xa trước mắt . Hải nhìn em trợn tròn mắt , em xách đôi guốc đang mang quăng cho cái Lam , nhìn cái ống quần em vén lên cái cao cái thấp mà tức mắt dùm . Anh cũng học theo Nguyệt , tay kéo lấy gấu áo của em chỉ sợ em bỏ rơi anh không bằng . Cái Lam đi sau hai tay nó ôm 3 đôi dép , trên vai còn vác cái diều mà cô út nó vừa được cậu Công tặng , nó khệ nệ khiên cơ thể của mình và cả đống đồ sang kia .

" Anh từng chơi thả điêu chưa , hả Hải ? "

" Thả diều á... "

" Đừng nói ngay cả thả điêu anh cũng không biết đấy nhá , hhahah "

" ukm...em đưng cười nữa "

" Ừa ha công tử như anh thì sao mà biết được "

Mặt anh ngại ngại đồ , chứ cũng quê lắm , anh giỏi là thế nhưng những cái trò chơi đơn giản này thì anh dốt đặc . Trước giờ anh chỉ nếu không phải là học thì là luyện tập võ thuật , kiếm đạo chứ nào rảng rang được chơi bời thoải mái như bao đứa trẻ khác . Cô nhìn anh ngán ngẩm , tay cầm cuộn dây diều đưa cho anh .

" Này nhá , giờ anh cầm cuộn dây này đứng ở đây , bao giờ tôi bảo chạy thì anh chạy thật nhanh ra đằng kia để cái diều bay lên thật cao há "

" ò được thôi "

Nguyệt kéo cái Lam cầm con diều to oạch , lùi ra phía xa tít đằng đầu bãi đất

" chạy điiii , Hải "

Em hét thật to về phía anh . Anh cũng cố gắng chạy về phía trước lắm nhưng con diều cứ bay ỳ ạch lúc lên lại xuống , rồi nó đâm thẳng xuống mặt đất cái "bộp "

" Thôi Cậu Hải để con làm cho nhanh ạ "

" Không tôi làm được , tôi muốn thả diều cùng em "

" Tôi cho anh lần cuối đấy nhá , Hải " - mà công nhận gan em cũng to thật , dám gọi thẳng tên thống đốc như thế . Trước giờ những ai dám gọi thẳng tên Hải của anh thì cỏ trên mộ cũng mọc xanh cả rồi . Nhưng với em giờ vẫn đứng đấy vui cười thì thật mệnh của em quá lớn luôn đó .

" Rõ thưa v...ợ..."

" Gì cơ anh nói gì tôi không nghe rõ , thôi kệ anh , chạy nhanh đii "

Anh dốc toàn lực chạy thật nhanh . Anh cố gắng vậy để cho em thấy con diều anh thả bao cao thế nào .

" Uầy anh giỏi thế , diều bay cao thật ý "

" để con mang diều ra gốc cây kia buộc dô nha cô Út "

Cái Lam cầm lấy cuộn dây trong tay Hải rồi đi vòng ra gốc cây xa đó . Chỉ còn lại hai người ngồi cạnh nhau nhìn ngắm con diều bay thật cao . Em ngồi cạnh không tự chủ được mà dựa vào người Hải . Anh cũng yên lặng ngồi đó làm chỗ dựa cho em . Anh cùng em ngắm con điêu bay thật cao , anh cũng ngắm mà không phải ngắm diều mà là ngắm em .

" Sau này..."

" Sao em nói đi , anh nghe mà "

" Nỡ...sau này...chiến tranh hai miền Nam Bắc nổ ra..... , thì anh và em......."

" ... "

" Chúng ta.....sẽ phải đối đầu nhau sao .... " - em ngây thơ hỏi anh , một câu hỏi mà trong lòng em vốn đã có đáp án

" anh không muốn chiến tranh nổ ra , nhưng xin lỗi em ....
, đó vốn dĩ .....là sứ mệnh của anh.... "

Trong giây phút ấy , em đã cảm nhận được rõ lòng mình rồi . Em yêu anh mất rồi , yêu cái cách anh quan tâm em , thứ tình cảm chớm nở tuổi đôi mươi của em . Nó khiến em có cảm giác rung động tuổi mới lớn , em yêu anh , thật sự rất yêu anh rồi . Nhưng yêu thì sao chứ , khi cả hai đều là người đứng hai đầu chiến tranh . Phải làm sao khi người em yêu là người muốn đánh chiếm quê hương xinh đẹp của em . Lời yêu này của em , em chỉ dám cất gọn trong trái tim mình , một góc thật sâu chỉ để em nhớ đến .

_______________

✌️ Cơm tró xin bắt đầu tài chợ nhóa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: