Chương 48
Bên đường là hai hàng người cầm cờ của đất nước chào đón quân đội trở về, đại thắng cho Miền Bắc, Lê Anh Hải bị bắt, Vũ Huy Thái đã bị ám sát, quân Miền Nam như rắn mất đầu, những tỉnh ủy dần dần được quân đội Miền Bắc kiểm soát, Nguyệt trở thành anh hùng của quê hương, ngày hôm nay cả nước hân hoan nhưng em lại chẳng thể nở nụ cười nào.
Hiếu bên cạnh vỗ nhẹ vai em, anh biết em đang nghĩ gì.
"Lê Anh Hải sẽ bị chém đầu."
"Em biết..."
"Em có muốn..."
"Em không còn mặt mũi nào nữa Hiếu à...là em lừa gạt, phản bội lại tình yêu của anh."
"Anh nghĩ Hải vẫn muốn em xuất hiện."
Nguyệt gục đầu vào giữa hai đầu gối, em không có đủ can đảm để đến nơi hành hình Hải, tim em làm sao mà chịu nổi khi người em thương đầu rơi xuống đất đây, thà là Hải lúc đó một viên đạn bắn chết em đi, còn hơn để em mãi mãi sống trong cảnh đau đớn này, bàn tay em là thứ hại chết anh.
Hiếu thở dài xoa đầu Nguyệt, cảm giác của em thì anh mãi mãi cũng không thể hiểu được, còn gì đau lòng hơn khi chính mình phán án tử cho người yêu mình.
"Em làm trọn bổn phận người con của đất nước rồi Hiếu ơi."
"Ừ em giỏi lắm."
"Nhưng em lại không thể làm tròn bổn phận người vợ với anh."
"..."
"Có người vợ nào lại chính tay đẩy người thương mình đến cái chết như em đâu..."
Nguyệt ngẩn đầu nhìn anh, đôi mắt em trống rỗng, vô hồn.
"Em ơi..."
"Khi nào thì xử tử?"
"Người dân phẫn nộ quá rồi, có lẽ là chốc nữa."
"Ở đâu vậy chị?"
"Trước dinh Thống đốc."
"Ừm."
Nguyệt phủi quần đứng dậy, đoạn đường cuối của Hải, em sẽ đến tiễn anh, dù anh không thể thấy được em nhưng em vẫn muốn ở cạnh anh. Hiếu đặt vào tay em chiếc khăn tang mà ngày đó Hải đã đeo cho em khi em chết giả, còn bây giờ em sẽ đeo lại cho anh, nhưng anh sẽ không thể quay lại tìm em như khi Nguyệt trở về tìm anh nữa.
"Nguyệt, em đi đâu?"
"Em tìm một vị trí thật đẹp để ngắm nhìn chồng em lần cuối, không được sao anh?"
"Nguyệt, em lý trí lại được không? Anh ấy không phải là Hải nữa rồi..."
Hiếu tức giận nắm lấy hai bả vai, răng nghiến chặt thốt ra từng chữ. Chỉ thấy Nguyệt cười xòa, ánh mắt em buồn rười rượi nhìn Hiếu.
"Chị có thấy ai vì người mình yêu mà chấp nhận tìm đến cái chết hay chưa?"
"..."
"Chị có thấy ai vì người mình yêu mà bất chấp mang theo cái danh một kẻ thất bại để người kia được quê hương mình tung hô chưa?"
"Nguyệt, đây là thành tích của em mà?" - Hiếu chau mày.
"Không...anh nghĩ Hải thật sự ngu ngốc đến vậy sao?"
"Nhưng mà..."
"Trong chúng ta, trừ những bậc cầm binh như Bác hay anh cả Giáp, đều không ngang bằng được Hải đâu chị..."
Lần này Hiếu im lặng, anh buông tay khỏi bả vai em.
"Hải của em...anh là vì em...."
"Anh xin lỗi.....Nguyệt"
"Anh là chồng em..." - Nguyệt với đôi mắt ướt đẫm nhìn Hiếu - "Em giết chết chồng em rồi anh ơi..."
Người dân tập trung đông như kiến trước cổng dinh, ai ai cũng mong chờ ngày này, ngày mà xử tử kẻ xâm phạm bờ cõi nước nhà, Nguyệt len lỏi đứng ở một góc, ánh mắt em nhìn cái máy chém lớn đặt ở giữa dinh trên cái bục vừa được dựng tạm bợ, một lát nữa thôi, Hải của em sẽ xuất hiện trên đấy.
Trời hôm nay âm u thấy rõ, rõ là khi nãy vẫn còn trong xanh, tiếng reo hò phát ra khi quân đội Bắc Thuộc dắt một Lê Anh Hải đáng thương đang bị xích cả tay và chân, cái bao bố trùm kín đầu tránh việc thủ cấp rơi ra ngoài khi bị chém, Nguyệt che miệng mình lại ngăn tiếng khóc.
"Bà con bình tĩnh, hôm nay chúng ta có được độc lập này cũng là lúc kẻ thù chúng ta phải trả nợ máu, đầu của Lê Anh Hải sẽ là vật cúng bái cho những chiến sĩ đã ngã xuống, ngày hôm nay, Miền Bắc toàn thắng."
Đội trưởng Phong đứng trên cái bục dõng dạc hô to, tiếng vỗ tay vang lên rần rần một vùng trời, Nguyệt vẫn đứng đó nhìn lưỡi dao đang được nâng lên cao, Hải được đặt dưới máy chém.
Em muốn chạy lên đó cản họ lại, em muốn cầu xin họ cho anh một con đường sống, nhưng trời ơi làm sao được khi thù hận đã cao như núi, họ mất đi người thân, họ cũng đã đau đớn như em lúc này, lúc mà em sắp mất đi anh mãi mãi.
"Hải...em không dám hẹn anh kiếp sau, nhưng nếu thật sự có kiếp sau, em mong chúng ta sẽ không còn đau khổ như kiếp này, em tiễn anh đoạn đường cuối, cả cuộc đời này của em sẽ không gả cho bất kì ai khác, tấm thân này sẽ mãi mãi thuộc về Lê Anh Hải..."
Lưỡi dao hạ xuống dứt khoát, tiếng reo hò xung quanh không ngừng lớn hơn, xem họ vui chưa kìa, họ vỗ tay, họ hoan hô, nhưng bên tai em không nghe được gì nữa cả, Nguyệt loạng choạng ngã bệt xuống đất, hai hàng nước mắt chảy dài, vậy là hết rồi.
Em nhìn theo tên lính cầm lấy thủ cấp của Hải trong cái bao bố mang đi, em muốn chạy theo anh nhưng chân em như bị đông cứng, cả người như hóa thành tượng đá.
Độc lập, tự do em đã có, nhưng linh hồn, tình yêu của em thì đã chết theo Hải rồi.
Bên tai em văng vẳng tiếng nói của anh.
"Tôi thương em, Trịnh An Nguyệt."
Em mãi mãi cũng sẽ không thể nghe lại câu nói ấy thêm một lần nào nữa.
Cái khăn tang được em đeo lên trán, em sẽ phải mang theo nỗi day dứt này sống hết quãng đời còn lại, em không được phép quên đi, cũng không được phép chết đi, em phải sống, sống để còn nhớ về tình yêu của cả hai.
Ngày quê hương vui mừng trong chiến thắng, người người nhà nhà đón cha, đón chồng, đón con cái trở về trong sự vui vẻ, hạnh phúc, thì đâu đó có một dáng người lặng lẽ đội khăn tang.
"Hải...anh đợi em...em nhất định sẽ tìm anh..."
Bóng dáng gầy gò lẫn vào đám đông rồi mất hút, cơn gió nhè nhẹ khẽ thổi đến.
Từ dạo ấy, không còn ai nhìn thấy Trịnh An Nguyệt xuất hiện sau khi đất nước đã giành lại được độc lập tự do.
Ngày X tháng X năm XXXX
Thống đốc Miền Nam Lê Anh Hải bị tử hình, miền Bắc giành được quyền kiểm soát tỉnh ủy miền Nam, Trịnh An Nguyệt, Phạm Văn Hiếu trở thành anh hùng dân tộc.
Ngàn năm duyên kết chuyến đò
Kiếp này gặp gỡ câu hò gãy đôi
Nhớ người ở chốn xa xôi
Hỏi người có nhớ đến tôi không người?
___________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro