Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 35


Nguyệt cẩn thận lau người cho Hải, chỉnh sửa lại gối chăn, hôm nay là ngày thứ mười rồi mà anh vẫn chưa tỉnh lại, chẳng phải đốc tờ nói chỉ cần vài ngày hay sao? Giờ cũng đã mười ngày rồi cô vẫn không có biến chuyển gì mới, Nam ở phía ngoài nói chuyện với đốc tờ, giọng nói anh có phần lớn tiếng làm Nguyệt giật mình, em nhìn ra cửa mà nghe ngóng.

"Chẳng phải bảo Thống đốc sẽ mau tỉnh sao?"

"Chuyện này nằm ngoài khả năng của chúng tôi thưa ngài."

"Nếu Thống đốc không thể tỉnh lại thì tôi sẽ phá nát cái Long Cát này."

Nam tức giận đập tay vào tường, chiến sự hiện tại vô cùng căng thẳng, Thái chẳng khác nào một tên bù nhìn hoàn toàn không được trò trống gì, nếu Hải không mau tỉnh lại, e rằng giới cầm quyền miền Bắc sẽ thành công giữ lại miền Bắc, và cao hơn còn có thể chiếm luôn Miền Nam, thống nhất đất nước.

Nguyệt ngồi bên trong không biết nên vui hay nên buồn, nếu Hải không tỉnh lại thì nước nhà của em sẽ toàn thắng, lấy lại được độc lập tự do, vậy nếu như anh hoàn toàn không thể tỉnh dậy nữa thì em sẽ phải làm sao đây?

"Hải à..."

Em suy nghĩ kĩ rồi, trái tim em đau như thế đủ rồi ,
Ranh giới giữ trái tim và tấm lòng của em nó mong manh quá, lòng em chọn quê nhưng tim em chọn anh. Tại sao chứ, sao không cho anh và em cùng là người đúng cùng một phía ? Sao lại chia cắt tình yêu của chúng em ? Sao phải bắt em chọn chứ ?

Em siết chặt tay anh, nước mắt em lăn dài má rồi rơi xuống tay anh. Ánh mắt em dần trở lên kiên định, theo tiếng gõ cửa bên ngoài, Phong đang đúng đợi em rồi.

"Em chắc chứ Nguyệt, bất cứ khi nào em anh sẽ luôn đây "

"Chắc chắn.....em muốn theo anh..."

"Lòng em đau không....người em yêu đang ở ngay trước mắt đấy, chỉ cần ở đây em nhất định sẽ an toàn mà...."

"...."

"Em đi rồi , Hải khi tỉnh lại không thấy em thì sao?"

"Anh đừng hỏi nữa đi mau đi"

Nguyệt kéo tay Phong chạy len qua đám lính canh,
Em đã do dự việc này rất lâu rồi, em rời đi thì tim em đau, nhưng em ở lại quê hương em đau, anh và em cũng sẽ gặp nguy hiểm. Giờ em rời đi phục vụ cho tổ quốc, sẽ giảm các kẻ muốn giết anh hơn. Nguyệt nhìn anh thật lâu, em mong anh sớm tỉnh lại, phía trước còn rất nhiều gian nan, mong chúng ta thật kiên cường để vượt qua tất cả

"Trịnh An Nguyệt xin thề, ngày đất nước thống nhất, hai bên kết thúc chiến tranh, em sẽ đúng trước mặt Lê Anh Hải, sẵn lòng làm vợ anh muôn đời muôn kiếp."

Em cố níu lại nhìn anh thêm đôi phút, lòng em nhói lắm, mong anh hiểu cho quyết định của em.

Đôi mắt nhắm nghiền của Hải cử động một chút, ánh sáng xuyên vào mắt làm Hải nhất thời không thể to mắt mình, anh nhìn thấy Trịnh An Nguyệt đang đứng cạnh cửa, cổ họng khô khốc muốn gọi em nhưng chẳng thể thốt ra được lời nói nào.

Có phải Hải đã chết rồi không? Tại sao Trịnh An Nguyệt lại ở bên cạnh anh thế này?

"Nguyệt...Nguyệt..."

Ngân rời khỏi cuộc cãi vã của Nam và người đốc tờ nhìn đến nơi vừa phát ra tiếng gọi, đôi mắt mở to rồi vội vã chạy ra cửa gọi người. Nam nghe thấy Ngân đang hét lên với anh rằng Thống đốc đã tỉnh thì liền túm áo người đang phân bua với mình vào phòng xem xét cho Hải.

"Chỉ cần nghỉ ngơi thêm vài ngày sẽ ổn thôi."

"Lại vài ngày nữa hả?"

"Nam..."

Ngân lên tiếng can ngăn anh, Hải vừa mới tỉnh lại, phải để cho anh nghỉ ngơi nhiều hơn.

Từ khi có thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh thì Hải luôn hướng tầm mắt mình ra cửa, anh mong tất cả điều anh nhìn thấy trong lúc mơ màng kia là thật, anh mong người bước vào phòng sẽ là Nguyệt

"Hải sao vậy? Khó chịu chỗ nào sao?"

"Không...Nguyệt đâu....."

"Không đâu, là em đây, là Đặng Kim Ngân, là vị hôn phu của anh mà Hải."

Ngân lấy tay anh đặt lên mặt mình, bàn tay Hải lạnh lẽo áp vào mặt Ngân, nó không có hơi ấm, sao Ngân yêu anh như thế mà anh chưa từng nhìn Ngân lấy một lần. Nguyệt là ai? Sao Hải lại nhớ cô gái kia như thế, em chỉ ra muộn có hai tháng thôi mà, sao anh đã nhớ mong cô gái khác rồi.

"Nguyệt.....tôi cần Nguyệt...."

"...."

"Gọi Nam...nhanh gọi Nam vào đây"

Gương mặt Ngân cúi xuống, cô chả biết mình lên đau hay tức nữa, lẳng lặng bước ra khỏi căn phòng. Giọng Ngân run run cất lên gọi Nam

"Nguyệt là ai?"

"Dạ..."

"Trả lời thật"

"Dạ là Thống đốc phu nhân do Thống đốc chọn ạ"

"Hơ, tôi chỉ mới ra muộn 2 tháng mà ở ngoài này, chồng tương lai của tôi đã có vợ mới à?"

"...."

"Cậu vào đi"

Hải mỉm cười, nụ cười yếu ớt

"Nguyệt đâu....Nguyệt của tôi đâu hả Nam..."

"Dạ........" - Nam ngập ngừng, giờ Thống đốc muốn anh trả lời như thế nào đây , nói là Nguyệt chết thật rồi hay Nguyệt đã bỏ đi theo Phong....Dù có thế nào gì anh biết điều chờ đợi mình là một trận phẫn nộ của Hải. Không sớm không muộn , mà Hải lại tỉnh lại ngay sau khi Nguyệt rời đi với Phong.

Hải trong lòng đầy sự ngổn ngang mà nhìn Hải, tim anh đau quá, anh thương em nhiều như vậy mà sao em nỡ rời đi không để anh được nhìn thấy em dù chỉ một lần nữa chứ?

Nam từ đầu đến cuối đều nghe được câu chuyện của cả ba, anh quay mặt sang một hướng khác, chuyện Thái chắc không nên nói vào thời điểm này.

"Dù sớm hay muộn, mong anh nhớ rằng vị hôn phu của Lê Anh Hải là Đặng Kim Ngân em đây. Em biết anh rất thông minh, người chết người đi thì tốt nhất lên quên đi"

"...."









Thái nghe tin Hải đã tỉnh lại thì lo lắng không thôi, chẳng phải hắn đã ra lệnh cho mấy tên đốc tờ ngu xuẩn đó phải khiến Hải nằm mãi trên giường bệnh hay sao, cớ gì lại chỉ mới mười ngày đã tỉnh lại.
Hắn bẻ gãy cây viết trong tay, ánh mắt có chút hoảng sợ, nếu việc hắn muốn cưới Trịnh An Nguyệt truyền đến tai Hải thì chắc chắn anh sẽ không để hắn yên ổn, nhưng như vậy cũng không hẳn là không tốt, không đối đầu sẽ rất buồn chán.

Gọi tên hầu cận đang ở trước cửa vào phòng, hắn điềm nhiên lên tiếng.

"Bây chuẩn bị xe, tao phải đi thăm ngài Thống đốc lớn mạng kia, sẵn tiện mày bắt hết đám đốc tờ hôm trước ta đưa lệnh mang đi bắn hết đi, một bọn ăn hại."

"Dạ, Phó đô đốc."

Chiếc xe lăn bánh đến Long Cát một cách chậm rãi, Thái nghĩ đến việc bỏ lỡ cơ hội tốt để giết Hải thì tiếc hùi hụi, nhưng cũng không sao, hắn vốn dĩ rất thích đấu đá nên nếu thiếu đi Hải hẳn cuộc đời Thái cũng sẽ mất đi niềm vui, không nhiều thì cũng ít.

Phát ra tiếng cười khàn khàn, hắn ngả lưng nhắm mắt, chiếc xe vẫn lăn bánh đều đặn rồi dừng lại trước cửa Long Cát.

"Lê Anh Hải, chào mừng mày trở về với cuộc sống."

_____________

🖤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: