Chương 21
" Vậy thì ? "
" Được tôi đồng ý , nhưng tôi xin giữ lại ngôi nhà này , vì đây là căn nhà tổ của tổ tiên , nên..."
" Được ngày mai tôi sẽ cho người đến lấy tiền "
Hải uống một ngụm nước trà nhỏ , ánh mắt lạnh băng của anh lướt quanh một vòng căn nhà , chợt dừng lại ở tấm màng mỏng . Nguyệt đang đúng đó nhìn anh , ánh mắt em căm phẫn nhìn anh , ly trà trên tay Hải rơi xuống đất vỡ toang , ánh mắt em đau lòng như vậy là lại đang giận anh nhiều hơn nữa rồi .
Từ tốn đứng dậy khỏi chiếc ghế , Hải phải rời khỏi đây thật mau , anh không thể nhìn vào ánh mắt Nguyệt lâu hơn nữa , vì lòng anh không đựng nổi nữa . Em đau một thì anh đau mười , nhưng đâu còn cách nào để bảo vệ em nữa được ? Cứ để em hận anh đi , Hải muốn em không được phép quên đi anh , dù là cách đau đớn nhất , căm ghét nhất nhưng Hải vẫn muốn em nhớ đến tên anh !
" Cảm ơn đã hợp tác "
" Chào , chào cô "
Hải nhìn Nguyệt lần nữa , anh nở nụ cười nhỏ nhìn em .
Chỉ khi hình bóng Hải khuất xa thì Nguyệt mới uất nghẹn mà rơi nước mắt , cái tình yêu sai trái của em lại trỗi dậy nữa rồi , em cứ ngỡ tim em đã lành lặn rộ nhưng không.....nó vẫn âm ỉ đau nhói khi nhìn thấy anh .
" Thương ai không thương lại đi thưởng kẻ muốn xâm lược quê hương mình . "
Con Lam đứng một bên dìu cô út nó vào phòng , ra làm chi để giờ lại khóc nữa . Cô bắt đầu không ưa anh Hải nữa rồi , mỗi lần gặp anh là cô út của nó lại khóc đến đau lòng .
Ông bộ trưởng chỉ còn ngồi đấy kêu trời kêu đất , tài sản mà tổ tiên ông tích cóp , mà giờ lại phải mang đi cống nạp cho Miền Nam . Kêu trời trời không thấu , kêu đất đất không dung .
Hải trở lại chiếc xe sang trọng , anh ngắm nghiền hai mắt lại để ngăn nước mắt không rơi , ánh mắt của em ám ảnh anh rồi . Anh biết em đau lòng , nhưng anh cũng là bất đắc dĩ phải làm vậy , anh muốn chạy đến ôm lấy em vào lòng . Anh sợ em sẽ ghê tởm anh , đẩy anh ra như một quân xâm lược .
" Hoàng , Nam hãy đến nhà Bộ trưởng Trịnh "
" Ngày mai mới thu cơ mà thống đốc ? "
" Đưa họ đến miền ngoài lánh nạn..."
" Hả ? Ý thống đốc là..."
" Tôi chỉ tin tưởng hai người , hãy bảo vệ Trịnh An Nguyệt , hãy xem em ấy như Lê Anh Hải tôi mà dốc sức bảo vệ "
" Nhưng sẽ không ai ở bên thống đốc..."
" Đừng do dự , và cũng đừng cho họ biết là ta giúp , hãy nói rằng là do một bệnh nhân trước đây được Mai cứu . Đây mà mệnh lệnh ! "
" Rõ ! "
Hai người nhìn nhau một lát rồi cũng thở dài , theo hầu cận Hải cũng được vài năm , nhưng đây là lần đầu tiên họ nhận được mệnh lệnh khác không phải bảo vệ anh mà là một người con gái khác .
Thống đốc của họ đã biết yêu rồi , nhưng đáng tiếc thứ tình yêu đó.....
" Anh Hiếu mở cửa cho em "
Hiếu giật mình khi nghe thấy tiếng đập cửa . Giờ cũng đã không còn sớm nữa mà chất giọng này chỉ có mỗi An Nguyệt mới có , anh ngáp ngắn vài cái rồi đi đến mở cửa cho em .
An Nguyệt cả người run lên vì cái lạnh trời đêm mà lao vào nhà Hiếu tìm chút hơi ấm , nhìn em hai tay ôm lấy thân mình run lên , hiếu vừa thương vừa tức .
" Sao giờ này em đến đây ? "
" Em....trốn khỏi nhà để đến đây , cha anh...."
" Có chuyện gì sao , cha anh đi bàn chuyện làm ăn ở tỉnh xa rồi ."
" À....ừm...chuyện là anh Hải đã đến nhà em hổi chiều , anh ấy muốn thu nửa tài sản của nhà em để giao nộp qua miền Nam "
Hiếu nhìn em với ánh mắt ngờ vực , trong đầu anh đang tính số phần trăm sự thật từ lờ nói của em , và dường như em cũng nhìn ra sự thiếu tin tưởng của Hiếu dành cho em .
" Đây là tin chính xác , em không gạt anh đâu Hiếu , em...."
" Em đã nghĩ kĩ rồi... ? "
" Nếu em đã tham gia vào đội liên lạc thì khi chiến tranh nổ ra , bản thân em sẽ chạy giữa bom đạn , nếu để địch bắt được thì em có thể chết bất cứ khi nào ! "
" Em muốn giúp ít sức lực nhỏ bé này cho đất nước , em lớn rồi Hiếu...."
" Ừm , đồ đạc mang theo đủ chưa ? "
" Em chỉ mang theo vài bộ đồ , không có gì thêm "
Hiếu gật đầu , bản thân cũng chuẩn bị gì đó , nh viết để lại cho Hà một bức thư , hi vọng lần này anh sẽ được an ổn cạnh nàng sau khi đất nước thái bình .
" Khi Hiếu trả hết nợ cho đất nước thì phần đời còn lại sẽ nguyện ở cạnh Hà "
Cả hai rời đi ngay trong đêm , trời mưa rả rích khiến lòng người nguội lạnh , tình yêu của Nguyệt cũng được đè nén xuống tận đáy lòng .
Sau này chúng ta là kẻ thù , nếu còn yêu thương nhau thì mãi mãi cũng không muốn gặp người .
____________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro