Chương 17
" Nguyệt à nghe anh , giải thích....thật ra anh chỉ muốn bảo vệ em...."
An Nguyệt bật cười , là Hải đang nói muốn bảo vệ em sao ? Hết lần này đến lần khác anh đều làm em đau lòng.....như vậy là bảo vệ em sao ?
" Vậy Hải nói cho em nghe , rốt cuộc anh muốn bảo vệ em khỏi điều gì ? "
Lần này anh im lặng , nếu anh tất cả chỉ là muốn tên Thái không nhắm vào em thì liệu em có tin anh . Anh lại càng không thể nói về tư thù cùa anh và hắn , điều ấy liêu quan chặt chẽ đến bí mật của gia tộc .
Anh chỉ hướng ánh mắt cầu xin nhìn em . Mong em hiểu cho anh , anh muốn em được bình yên , vui vẻ khi ấy anh mới gặp em . Đôi em em trong veo chứ không nhuốm màu đau đớn như hiện tại , nụ cười ấm áp của em chính là thứ cướp đi sự lạnh lùng và trái tim của anh .
Hiện tại đứng trước mặt anh , em cũng đang cười đấy , nhưng tại sao An Nguyệt ơi.....nước mắt em rơi nhiều đến vậy ?
" Hải....hic....xin anh....hic.....đừng tìm em.....nữa...hic....em xin anh....."
" Trịnh An Nguyệt..."
" Khi em lên Nội Thành ....em đã cầu xin anh quay về .....hic.....nhưng...anh đẩy em.....đẩy đi cái tình cảm em dành cho anh rồi.....hic "
" Tôi cũng là nạn nhân trong chính nỗi khổ của tôi mà em ơi...."
Anh nắm lấy bàn tay em , muốn ôm em vào lòng như khi ấy , nó sẽ sưởi ấm trái tim cả hai......nhưng em khong còn là cô gái khi ấy nữa , em không muốn anh ôm vào lòng nữa .
" Đừng....xin anh...." - em rút tay mình ra khỏi bàn tay to lớn của anh .
Em cẩn thận lau đi nước mắt trên mặt mình . Phất tay ý bảo con Lam tiễn khách . Nõ lưỡng lự một hồi lâu ,.cô út của nó không yêu cậu Hải nữa sao , chuyện tình nó thấy như cổ tích ấy đã vỡ vụn thật sao . Nó định chặn Cậu Hải lại .
Nhưng anh vòng qua người nó , phi thật nhanh đến ôm em lấy em vào lòng , mặc kệ em có cựa quậy như nào .
" Đừng bắt anh hết thương em...trái tim này của anh đã là của em rồi Nguyệt à ."
Cái khoảnh khắc em quay đi đó , anh thấy lòng mình nhói lắm . Con người cứng cỏi ấy cũng vì em mà rơi nước mắt . Anh còn không hiểu rõ lòng mình sao . Anh thật sự yêu em , yêu đến xương tủy rồi .
" Đừng khóc mà Hải .....em thương anh lắm nhưng em không thể phản quê hương.....em thương anh nhiều lắm , nhưng em cũng thương quê hương em...nơi mà em được sinh ra . Trái tim em đang đập vì tình yêu cho anh , nhưng đây là nơi em lớn lên , em cũng không cho phép ai làm tổn thương nó ......"
Hải không ngừng lắc đầu mình , anh muốn cầu xin em đừng nói thêm gì nữa , trái tim anh đau đến mức nó không còn cảm nhận được nhịp đập vội vã trong lòng ngực . Em là người đầu tiên anh muốn điên cuồng bảo vệ , nhưng tại sao chứ ? Tại sao hai ta lại là hai phía đối nghịch , một tình yêu đẹp đẽ chưa kịp nở rộ đã lụi tàn......
" Xin người.......hãy hiểu cho em , anh cũng có trọng trách của gia tộc.....em cũng có tình yêu quê hương của riêng em...."
" Đừng mà Nguyệt....tôi thương em , rất thương em...."
" Em ước gì anh....là một người bình thường...."
" Tôi chưa bao giờ ghét nơi bản thân mình sinh ra như vậy...."
" Đừng như vậy.....nếu Lê Anh Hải không được sinh ra và tồn tại......thì làm sao mà gặp Trịnh An Nguyệt được....."
Em mỉm cười nhẹ nhàng , nước mắt đọng lại nới khóe mi , Nguyệt đã nghe được những lời em muốn nghe rồi , nhưng tại sao em lại cảm thấy nhẹ lòng hơn là hạnh phúc ? Hải nói thương em , nhưng em cũng hiểu được - đời này kiếp này , anh và em vốn chẳng thương nhau trọn vẹn chữ thương -
" Tôi phải làm sao đây hả Nguyệt ? Em nói cho tôi biết đi , làm ơn....làm ơn....xem như thương hại Lê Anh Hải này cũng được.....nói cho tôi biết làm sao để quên đi một Trịnh An Nguyệt được không ? Cầu xin em ? "
Đến mãi sau này , có lẽ anh vẫn nhớ như in câu trả lời mà em nói cho anh nghe . Bầu trời hôm ấy xanh ngát màu xanh hi vọng , nhưng trong lòng người lại chỉ toàn màu xám đen , ướt đẫm trong nỗi tuyệt vọng . Anh ghi tạc vào trong tim mình nụ hôn mà Nguyệt dành tặng cho anh trong ngày hôm đó , nó không có sự hạnh phúc , hay mê luyến , anh đã nếm đucợ vị mặn chát nơi đầu lưỡi , là nước mắt của em hay anh ? Hay là của cả hai đang hòa vào nhau ?
Bầu trời không mưa nhưng mắt người lại ướt đẫm
" Trong lòng em là tình yêu quê hương , nhưng trong tim em lại yêu Hải , sau này đất nước thái bình , Nam Bắc thống nhất thì người hãy đến tìm em , khi ấy chúng ta sẽ nên duyên vợ chồng "
Từng lời em nói thì thâm tai anh khi ấy , anh đều nhớ rõ cả . Cả hai ôm lấy nhau mà thầm nguyện thề . Em hạ quyết tâm rồi , em phải đi chiến đấu , bảo vệ cho quê hương mình . Anh không chắc sau này còn gặp được em hay không ? Anh chỉ muốn nốt hôm nay thôi , nốt hôm nay mình bên nhau thôi !
________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro