Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10


Sáng Nguyệt dậy đã không còn thấy anh bên cạnh . Anh đi từ lúc sáng sớm rồi . Em ngồi bó gối trong góc phòng , tiếng khóc thút thít của em đang ngày một lớn , nỗi nhớ anh cũng càng sâu . Cái Lam đứng ngoài cửa nhìn cô út nó khóc mà nó sót lắm . Sáng Cậu Hải đi đã dặn nó phải nhớ an ủi Cô út dùm cậu Hải , nhưng mà sao nó dám . Người làm cô út khóc là cậu Hải thì cậu phải là người dỗ cô chứ . Nó chưa bao giờ nghe cô út của nó khóc đến mức đó , hẳn là cậu Hải đã trở nên rất quan trọng với cô út .

" Hải...hic...em ghét anh...hic....ghét anh..."

" Cô út ơi.."

" Lam ơi... Hải đi rồi...anh ấy.... Anh ấy bỏ tao đi thật rồi...."

Người cần đi thì cũng đã đi , đồ vật còn đây nhưng người đâu rồi . Ngày người đến mang theo bao niềm vui thì ngày người đi để lại bấy nhiêu nỗi buồn . Giờ đây chẳng ai có thể hiểu được cảm xúc của em hiện tại , chẳng ai có thể cảm thông cho em . Rồi mai đây khi gặp lại nhau , Hải của em sẽ là quân xâm lược , em phải làm sao ? Làm sao để đối mặt nhau đây ? Làm sao để nói em thương anh ?

Trễ rồi , anh đã đi , Nguyệt còn chưa một lần nghiêm túc nói Thương anh .

" Hic...Phải làm sao đây Lam...hic..."

" Đừng khóc nữa cô ơi "

" Tại sao...tại sao giữa bao nhiêu đôi lứa , lận đận cứ tìm đến tao..."

" Cậu Hải mà thấy cô khóc như vầy sẽ không vui đâu , cô nín đi mà "

" hic...Hải của tao...anh Hải của tao..."

" Cô ơi , duyên đến duyên đi...cưỡng cầu sẽ không hạnh phúc "

" Hic..tao phải đợi... Đợi anh quay về với tao..."

Nó thấy không khuyên được cô út nên đành đi ra , nó sót lắm , sót khi thấy cô út của nó khóc lắm . Nó coi cô như chị em của mình , giờ thấy cô vì Cậu Hải mà khóc sưng cả hai mắt , nó thương lắm . Nhưng biết sao được , duyên số mà , duyên đến duyên đi sao ở lại mãi được . Nó lấy ly sữa nóng bưng vào phòng cho Nguyệt , em khóc cũng từ lúc dậy đến giờ đã ăn gì đâu . Nó ngồi xuống mép giường , nhìn gương mặt như mất hồn của Nguyệt , em khóc đến khi mệt thì thôi , đến khi không còn sức để khóc nữa , nhìn em sao mà thương quá .

Em không muốn nhớ anh , không muốn yêu anh nữa , yêu anh làm em đau lắm , em khóc vì anh , khóc vì tình yêu em dành cho anh . Giờ này anh ở đâu ? Sao anh không ở bên cạnh em ? Sao anh không đến ôm lấy em ? Em nhớ mỗi lúc anh cười với em , nhớ lúc anh đứng ra bảo vệ em , nhớ lúc anh hôn em , nhớ lúc em dựa đầu vào vai anh cùng ngắm cánh điêu bay . Nhìn đâu em cũng thấy hình bóng của anh . Anh ở trong sâu thẩm trong trái tim em . Một góc nhỏ em giữ cho riêng mình !

Sau hôm ấy Hải đi , mọi người dường như chả thấy Nguyệt bước ra khỏi phòng , em tự nhốt bản thân mình trong căn phòng anh ở , em chỉ cho mỗi cái Lam mang đồ ăn vào cho em . Ba mẹ , anh Công với chị Mai lo cho em lắm , nhưng có nói thế nào thì em cũng nhất quyết không mở cửa . Căn phòng trước đó ngập tràn hạnh phúc , luôn vang lên tiếng cười đùa của em và Hải thì giờ đây chỉ còn nghe thấy tiếng khóc của em vang vọng trong căn phòng .

Em ngồi đó ôm chiếc gối anh từng nằm , níu giữ những thứ anh để lại như níu giữ lấy anh , giữ lấy kỉ niệm của anh và em .

" Em nhốt mình trong đó được 1 tuần rồi đấy Nguyệt"

" Em ra đây nhanh cho anh , Nguyệt "

" Nguyệt ơi , sao con dại thế tự nhốt mình làm gì "

" Mẹ lo cho con lắm Nguyệt ơi "

Em ngồi trên góc tường tự hỏi lòng mình : ' Một tuần rồi , nhanh thật , Anh xa em được một tuần rồi đấy . Sao anh không gửi thư cho em ? Hay anh đã quên đi "bé con" của anh rồi ? Sao em lòng em vẫn đau thế ? Sao em vẫn nhớ anh đến thế ? Sao anh đi lâu thế ? '

Từng câu hỏi cứ luẩn quẩn trong đầu em , sao em khờ thế , em hỏi mà có ai trả lời đâu . Anh đi lên Hà Thành rồi , anh là Thống đốc chứ có phải như bao chằng trai bình thường để em nhớ thương đâu . Chỉ khổ cái duyên phận mà , sao dứt ra được , yêu rồi sao bỏ dễ vậy được .

Ta từng hẹn thề MUÔN ĐỜI MUÔN KIẾP ở bên nhau mà giờ đây chỉ còn em ôm lấy ảo mộng này hay là anh cũng đang ở đâu đó nhớ về em đúng không . Giữa hàng vạn con người ngoài kia sao lại cứ phải rơi mối tình ngang trái này vào em chứ . Mối tình đầu của em cứ vậy mà kết thúc sao . Sao có thể chứ , dù có đối đầu nhau , dù một trong hai sẽ có người phải chết , thì nhất định cũng phải chết trong tay nhau . Có hận cũng phải nhớ nhau suốt đời . Em nghĩ thông rồi , em nhất định phải gặp anh , dù cho là địch cũng phải thấy nhau.....

______________

Thấy tên ac của Nguyệt nghe quenn khumm ,đoán coi người yêu hai ông bả là aii😆😆

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: