CHƯƠNG 2 : GIỮA ÁNH SÁNG VÀ BÓNG TỐI
Chương 2: "Giữa Ánh Sáng và Bóng Tối"
Sau lần chia tay ấy, cả Aris và Lio đều cảm thấy trái tim mình vỡ vụn, nhưng trong thâm tâm, họ biết rằng quyết định ấy là không thể tránh khỏi. Aris trở về Vương quốc Aurora, nơi mà ánh sáng không bao giờ tắt, nhưng trong lòng anh, mọi thứ đã thay đổi. Những tia sáng mà anh tạo ra giờ đây không còn ấm áp, mà chỉ là những mảng sáng lạnh lẽo, như chính trái tim anh. Anh không thể dập tắt ký ức về Lio, nhưng anh cũng biết rằng dù có đốt cháy bao nhiêu ngọn lửa, bóng tối của Lio sẽ mãi mãi là thứ không thể vượt qua.
Lio, trong khi đó, quay về Vương quốc Noctis, nơi bóng tối không bao giờ rời xa. Anh bước đi trong bóng tối quen thuộc, nhưng sự tĩnh lặng ấy giờ đây lại khiến anh cảm thấy ngột ngạt. Những vì sao trên bầu trời đêm không còn rực rỡ như trước, mà như những vết thương chưa lành trong trái tim anh. Mỗi đêm, khi ánh sáng từ Vương quốc Aurora chiếu lên bầu trời, Lio lại cảm thấy một nỗi khao khát không thể gọi tên, một nỗi đau mà chỉ có anh mới hiểu.
Một tuần trôi qua, rồi một tháng, rồi một năm. Cả hai người không thể quên nhau, dù thời gian có trôi qua. Aris vẫn thường xuyên nhìn lên bầu trời mỗi sáng, nơi những vì sao từ Vương quốc Noctis vẫn lấp lánh, và anh tự hỏi liệu Lio có còn nhìn lên, cảm nhận được sự tồn tại của anh, dù giữa họ đã có một khoảng cách vô hình mà không thể vượt qua.
Một ngày nọ, trong một buổi chiều nhẹ nhàng, Aris đứng trên ngọn đồi cao nhất của Aurora, nhìn về phía bầu trời đầy mây. Đột nhiên, anh cảm nhận được một luồng gió nhẹ, và trong khoảnh khắc ấy, anh nghe thấy một tiếng gọi khẽ từ xa. Một âm thanh quen thuộc, ấm áp, và đầy tiếc nuối. Aris ngước mắt lên, và ở xa xa, giữa những cánh đồng hoa bạc hà, anh thấy bóng một người đang bước lại gần. Lio.
Lio cũng đã không thể quên Aris, và dù biết rằng không thể nào quay lại, anh vẫn không thể ngừng khao khát được nhìn thấy người ấy một lần nữa. Cả hai đứng đối diện nhau, không nói gì, chỉ nhìn nhau qua làn sương mờ. Dưới ánh sáng mờ ảo của buổi chiều, họ cảm nhận được sự hiện diện của nhau - một cách không thể diễn tả bằng lời.
Cuối cùng, Lio phá vỡ im lặng. "Aris, em vẫn nhớ anh. Dù biết rằng chúng ta không thể ở bên nhau, nhưng em không thể nào quên được khoảnh khắc khi ánh sáng và bóng tối lần đầu gặp nhau. Anh có nhớ không?"
Aris nhìn Lio, đôi mắt anh lấp lánh như những vì sao, nhưng cũng đầy nỗi buồn. "Em vẫn nhớ, Lio. Nhưng chúng ta không thể sống trong ánh sáng và bóng tối mãi được. Điều đó sẽ chỉ làm tổn thương chúng ta thêm thôi."
Lio bước gần hơn, đưa tay ra, không phải để chạm vào Aris, mà để cảm nhận sự hiện diện của người ấy. "Tình yêu này, dù không thể tồn tại trong thực tại, nhưng nó sẽ mãi là một phần của chúng ta. Chúng ta không thể thay đổi thế giới này, nhưng có lẽ... chúng ta có thể thay đổi cách chúng ta nhìn nhận về nó."
Aris nắm lấy tay Lio, nhưng không kéo anh lại gần hơn, vì anh biết rằng giữa họ vẫn có một ranh giới không thể vượt qua. "Đúng vậy, Lio. Có lẽ tình yêu này không cần phải sống mãi trong thực tại. Nó chỉ cần sống trong trái tim chúng ta, như những vì sao... không bao giờ tắt."
Và rồi, họ đứng đó, giữa ánh sáng và bóng tối, không hề nói gì thêm. Chỉ có gió thổi qua, mang theo một cảm giác dịu dàng, như thể bầu trời này, dù chia cắt họ, vẫn giữ lại một phần của họ, mãi mãi.
---
Chương 2 này làm nổi bật sự đau khổ và khát khao của cả Aris và Lio khi họ không thể sống cùng nhau, nhưng tình yêu của họ vẫn tồn tại trong trái tim mỗi người, như những ngôi sao trên bầu trời đêm. Dù có thể không thay đổi thực tại, họ vẫn có thể thay đổi cách họ sống với tình yêu ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro