α. Một thế giới đánh dấu là alpha nào đó
Có một thế giới, người ta không dùng đá lửa để tạo lửa, mà dùng để suy nghĩ. Ở đó có thờ lửa không? Ở đó không thờ lửa. Ở đó có lửa không? Đá lửa lặng im không nói.
Có người trẻ tuổi dùng đá chẳng mòn, nghĩ ngợi mau mau:"Làm sao mà ra lửa? Đá này quý hay đá lửa quý?". Ngước lên bầu trời, có sao trả lời. Sao đêm sao ngày, đều sao lấp lánh.
Khi đá sáng, người cũng tin tưởng hơn nhiều. Người trẻ tuổi đầu vẫn còn xanh, nghĩ về mình cùng trời sao xanh biếc. "Trời xanh như đá, nhẵn như đá. Trí sáng tạo của trời người có thể hòa làm một?" "Lấy trời làm đá, lấy đá ta làm trời. Vậy ta là trời hay là đá? Là người hay là trời? Trí ta cũng là trời, làm sao chẳng tới được nơi tận cùng muôn ngàn thế giới."
Người nọ cố vươn tới trời sao. Lấy đêm làm ngày, lấy ngày làm đêm, đá cũng không khô mòn, nhưng trí lại mòn. Trí là đá, đá không mòn vì sao trí lại mòn? Người trẻ tuổi không dừng lại, cũng không nghĩ ngợi. Đá chỉ để làm trời, há đá lại vì người. Đá còn người còn, dầu tan vào đất đen, dầu biến trong muôn vì tinh tú. Đá còn, còn ngày chạm tới trời sao biếc.
Thật đã có ngày đá người thành đá trời. Đá trời có sao, người có sứt sẹo. Có hề gì? Miễn là còn có đá...
Người trẻ tuổi, còn trẻ vẫn không thể chạm tới tận cùng của một trong ba ngàn thế giới. Lửa tắt người cũng tắt, tàn lửa rụng người cũng rơi như sao băng.
Người trẻ tuổi ấy, rơi băng băng như sao, là do đá hay do trời? Do quá ngạo mạn hay quá tự ti?
Nếu là quá ngạo, vì sao lại tắt lửa mà rơi xuống? Nếu là quá yếu mềm, vì sao khắc trước đang chạm trời?
Quá sáng suốt mới mê đắm trời xanh biếc. Nhưng tài có hạn, kết cục mới thảm thương. Cố chạm trời là thành tựu khắc ghi nhân thế. Tài ấy chỉ leo được đến giữa trời. Người khác có thể chạm được tới đủ cả ba ngàn thế giới không? Nếu tài đó chỉ để ngày ngày vút chạm trời, nơi lưng chừng sa xuống tàn ngày xanh có ý nghĩa?
(Do đá nghĩ nên người quá rõ? Có hay hơn muôn vạn thế giới khác đi, chẳng rõ lấy gì mà nghĩ?)
(Đá không mòn người khác có thể dùng, vì sao lại tuyệt tình lấy đá gieo làm bụi đất? Người nọ không còn nói, người nọ có hiểu chăng?)
Đôi gương nhân loại ngước lên bầu trời. Tắt sáng như tắt lửa, ai dừng lại ngã đi, sông sao trời lấp lánh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro