Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

191 - 194

191 Sinh khí

“Ngô … Thế Huân .”  Lộc Hàm  vô luận thế nào cũng không nghĩ ra Thế Huân sẽ đột nhiên xuất hiện trong bệnh viện, sợ tới mức mặt lập tức trắng bệch, lắp bắp hô một tiếng.

“Bác sĩ, tôi là người nhà của  Lộc Hàm , làm phiền ông cho tôi biết tình trạng hiện tại của hắn được không! ?” Thế Huân đi đến giường bệnh nhưng không phản ứng  Lộc Hàm , mà quay đầu hướng bác sĩ còn chưa rời đi hỏi.

“Phẫu thuật thực thuận lợi, nhưng có một số việc cần chú ý.” Bác sĩ nhiệt tâm giảng giải lại vấn đề sau phẫu thuật cho Thế Huân nghe một lần nữa.

Thế Huân chăm chú nghe cẩn thận, còn hỏi bác sĩ thật tỉ mỉ, đến mỗi một chuyện nhỏ cũng muốn biết nhất thanh nhị sở, xác định xong, Thế Huân hướng bác sĩ cảm ơn, sau đó tiễn ông khỏi phòng.

“Thế Huân …”  Lộc Hàm  thật cẩn thận nhìn Thế Huân đang đi lại phía giường.

“Không có nghe bác sĩ bảo em phải nghỉ ngơi sao! ? Không cần nói, lập tức nhắm mắt lại!” Thế Huân nghiêm mặt răn dạy một câu.

 Lộc Hàm  nghe Thế Huân nói, cảm thấy chính mình đuối lý, nên Thế Huân nói cái gì thì làm theo cái đó, lập tức nhắm mắt lại không dám tái lộn xộn một chút. Có lẽ sau phẫu thuật thân thể suy yếu, chẳng được bao lâu  Lộc Hàm  liền thật sự ngủ mất.

Thế Huân cúi người giúp  Lộc Hàm  ém góc chăn, im lặng ngồi xuống cạnh giường bênh, cầm lấy bàn tay lộ ra ngoài chăn của hắn.

Thế Huân thực cũng không biết chính mình tức giận nhiều hơn hay là đau lòng nhiều hơn. Trong điện thoại nghe được  Lộc mẫu nói  Lộc Hàm  đến bệnh viện làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh, sau khi khiếp sợ, y suy nghĩ lại liền hiểu được tại sao hắn phải làm như vậy. Câu “Em không cần con cái, em chỉ cần anh, em chỉ cần Thế Huân …” vẫn luôn Ngô h quẩn trong não Thế Huân , làm sao cũng không quên được, nhưng là…

Thế Huân nhìn chằm chằm sắc mặt có chút tái nhợt của  Lộc Hàm  mà bất mãn nhíu mày.

Thắt ống dẫn tinh chuyện Ngô trọng như thế mà hắn cũng không cùng mình bàn bạc, còn giả bệnh lừa gạt mình. Tuy nói thắt ống dẫn tinh cũng không phải đại phẫu, nhưng vạn nhất xảy ra vấn đề thì làm sao lo liệu! ? Hai người chẳng phải cả đời đều sống trong thống khổ! Hắn đến tột cùng có nghĩ qua cảm thụ của mình không! ? Thế Huân càng nghĩ càng sinh khí, thậm chí muốn lập tức lay tỉnh  Lộc Hàm  chất vấn một phen.

Nhưng đúng là vẫn không nỡ. Thế Huân đưa tay đem mấy sợi tóc rớt trên trán  Lộc Hàm  vén qua một bên, để hắn có thể ngủ càng thêm thoải mái.

Kỳ thật nếu có nói cho mình nghe chuyện thắt ống dẫn tinh trước, chính mình khẳng định cũng sẽ không đồng ý, có lẽ còn khuyên ngược lại hắn chuyện sinh đứa nhỏ. Lộc Hàm  cũng là biết mình không đồng ý mới cố ý giấu diếm… Thế Huân thở dài bất đắc dĩ, cũng không phải không biết suy nghĩ của hắn, nhưng mà vẫn giận hắn không biết quý trọng thân thể của mình.

Tuy rằng không phải bác sĩ, nhưng Thế Huân cũng biết một số kiến thức về thắt ống dẫn tinh. Phẫu thuật đúng là đơn giản, chính là muốn phục hồi cũng rất khó, hơn nữa sẽ đối thân thể tạo ra thương tổn cực kỳ nghiêm trọng.  Lộc Hàm  thực sự không chừa cho bản thân con đường nào, một lòng một dạ muốn cùng Thế Huân hai người trải qua cả đời.

“Lộc Hàm …” Cuối cùng, tức giận cùng bất đắc dĩ đều hóa thành cảm động cùng yêu say đắm, Thế Huân đem mặt vùi vào trong lòng bàn tay  Lộc Hàm , nước mắt sớm ướt lòng bàn tay của hắn.

Lúc  Lộc Hàm  tỉnh lại đã là mấy giờ sau, mới vừa mở mắt liền cùng Thế Huân mắt đối mắt.

“Thế Huân …”  Lộc Hàm  bất an gọi tên, lấy tay chống đỡ thân thể muốn ngồi dậy.

“Đừng lộn xộn!” Thế Huân lập tức đứng lên, lại đem  Lộc Hàm  ấn xuống giường bệnh.

Thế Huân không cho động,  Lộc Hàm  liền một chút cũng không dám động, ngoan ngoãn nằm xuống giường, cẩn thận xem xét Thế Huân .

“Thân thể có chỗ nào không khỏe không! ?” Thế Huân mặt không đổi sắc giơ tay lên sờ sờ trán  Lộc Hàm .

“Không sao không sao, có thể về nhà .”  Lộc Hàm  nhanh chóng lắc đầu.

“Ân.” Thế Huân gật đầu, giúp  Lộc Hàm  xốc chăn lên, cuối người cầm lên đôi giày đặt cạnh giường.

“Em tự mang được rồi.”  Lộc Hàm  vừa thấy Thế Huân muốn giúp mình mang giày, lại vội vàng từ trên giường ngồi dậy.

“Không phải đã nói không được lộn xộn !” Thế Huân quay đầu răn dạy một tiếng,  Lộc Hàm  lập tức liền thành thật.

Thế Huân cúi đầu giúp  Lộc Hàm  mang giày xong, đem mọi thứ thu dọn chuẩn bị về nhà.

“Ôm cổ anh, anh bế em ra ngoài.” Thế Huân dặn dò một tiếng, một tay ôm lấy nửa người trên của  Lộc Hàm , một tay luồng qua đùi hắn, đem  Lộc Hàm  bế khỏi giường bệnh.

“Em…”  Lộc Hàm  vừa định cự tuyệt, nhìn thấy Thế Huân trừng mắt liền nhanh ngậm miệng, ôm cổ Thế Huân , để y bế mình ra khỏi bệnh viện.

Dọc theo đường đi, hai mắt Thế Huân nhìn thẳng phía trước, môi miếm chặt không nói một tiếng.  Lộc Hàm  lâu lâu lại nghiêng đầu cẩn thận nhìn lén Thế Huân , nhìn thấy sắc mặt cứng ngắt của y, liền biết y hiện tại còn tức giận, vốn là tâm tình đã không yên trở nên càng ngày càng khẩn trương, không biết nên hướng Thế Huân giải thích như thế nào chuyện mình phẫu thuật.

Về đến nhà, Thế Huân lại bế  Lộc Hàm  ra khỏi xe, một đường ôm hắn trực tiếp đến phòng ngủ. Thế Huân trải hảo đệm chăn, giúp  Lộc Hàm  cởi giày, ấn hắn nằm xuống giường đắp hảo chăn, rồi mới xoay người định rời khỏi phòng ngủ.

192 Thực xin lỗi

“Thế Huân !”  Lộc Hàm  lặp tức từ trong chăn vươn tay giữ Thế Huân lại.

Thế Huân dừng lại cước bộ, xoay người cúi đầu nhìn  Lộc Hàm  không nói lời nào.

“Thực xin lỗi thực xin lỗi…”  Lộc Hàm  không ngừng liên tục nói xin lỗi, ánh mắt dần dần phiếm hồng, nước mắt tích tụ trong hốc mắt chảy ra thành giọt.

Thế Huân xoay người ngồi xổm cạnh giường, nghiêng người hôn lấy gương mặt đầy nước mắt của  Lộc Hàm ,

“Thực… Thực xin lỗi…” Nước mắt  Lộc Hàm  càng rơi càng nhiều, cả người khóc đến thiếu khí, tiếng xin lỗi cuối cùng biến mất giữ gắn bó của hai người.

“Biết mình sai rồi! ? Nếu sau này còn những chuyện như vậy phát sinh, anh liền hôn đến em hít thở không thông mà chết. Dù sao em cũng không cần thân thể chính mình, tùy tùy tiện tiện liền đi phẫu thuật thắt ống dẫn tinh…”  Lộc Hàm  vốn là hấp khí không thông, Thế Huân lại còn cố ý hôn môi hắn, thẳng đến gương mặt  Lộc Hàm  bị nghẹn đến đó bừng, Thế Huân cuối cùng cũng mở miệng nói.

“Em em… thực xin lỗi…”  Lộc Hàm  mới vừa ngừng khóc nước mắt lại chảy ra.

“Lộc Hàm , hôm nay lúc đến công ty anh vẫn luôn lo lắng cho em, căn bản là vô tâm làm việc, vội vàng chạy về nhà lại phát hiện em không có, gọi điện thoại lại không ai đón nghe, gọi qua cho mẹ thì biết được em đi phẫu thuật thắt ống dẫn tinh. Ý nghĩ duy nhất trong đầu anh lúc đó là phải ngăn em làm chuyện điên rồ, nhưng khi đuổi tới bệnh viện thì em đã làm phẫu thuật xong rồi. Lúc nhìn thấy em không có việc gì, cuối cùng là nhẹ nhàng thở ra, còn giận đến mức muốn lặp tức bóp chết em…” Thế Huân dùng ngón tay nhẹ nhàng cọ cọ hai má  Lộc Hàm , giúp hắn lau khô nước mắt trên mặt, khẩu khí nói chuyện tuy rằng nghe thực tức giận, nhưng lại hỗn loạn nồng đậm đau lòng.

“Thực xin lỗi… Thực xin lỗi…”  Lộc Hàm  một bên xin lỗi một bên lại giơ tay lên chùi mắt.

“Lộc Hàm , anh biết tâm ý của em. Không muốn có con thì không có con, chỉ hai chúng ta hảo hảo sống qua ngày. Bất quá Lộc Hàm  em cũng phải hứa với anh, thân thể nhất định phải khỏe mạnh sống bên cạnh anh cả đời, cam đoan sau này tuyệt đối sẽ không phát sinh chuyện như ngày hôm nay.” Thế Huân kéo tay  Lộc Hàm  xuống, nhìn vào mắt hắn trịnh trọng nói.

“Ừm!”  Lộc Hàm  hai mắt ngấn nước dùng sức gật đầu.

“Ngoan, không được khóc, mắt đều khóc đến xưng lên. Lúc này không được đến công ty làm việc, trước tiên hãy ở nhà dưỡng hảo thân thể, anh cũng sẽ không đi, ở nhà cùng em.” Thế Huân cúi đầu hôn hôn ánh mắt sưng đỏ của  Lộc Hàm , nghiêm túc dặn dò một tiếng.

“Em… em không sao! Lúc này đang là thời điểm công ty bận rộn, anh không thể không đến công ty!”  Lộc Hàm  vừa nghe Thế Huân cũng không đi làm, liền mở miệng ngăn cản.

“Công ty làm sao Ngô trọng bằng bà xã! Em mới vừa làm phẫu thuật xong, bên cạnh không thể không có ai chăm sóc! Để Ngô thị đóng của cũng tốt lắm, coi như là bồi thường lần này em đi phẫu thuật.” Thế Huân tức giận trừng mắt nhìn  Lộc Hàm  liếc một cái. Thế Huân cố ý nói như thế là để  Lộc Hàm  cảm thấy áy náy, lần sau không dám tự ý làm chuyện điên rồ nữa.

“Thực xin lỗi… em… em…”  Lộc Hàm  lập tức liền luống cuống, lại bắt đầu lắp bắp xin lỗi.

“Đừng lo lắng, chuyện của công ty anh biết rõ. Hay em không tinh năng lực của ông xã mình! ? Nhanh chóng dưỡng hảo thân thể mới là chuyện trọng yếu. Đều tại em đi phẫu thuật, hại ông xã phải cấm dục nửa tháng!” Nhưng vừa thấy  Lộc Hàm  sốt ruột, Thế Huân lại bắt đầu đau lòng, nhanh mở miệng nói đùa vài câu.

“Thực xin lỗi…”  Lộc Hàm  đỏ mặt, nói một tiếng nhỏ như muỗi kêu.

“Nhớ kỹ sau này phải hảo hảo bồi thường anh! Sự tình đều nói rõ ràng, em không được suy nghĩ linh tinh, càng không được làm chuyện điên rồ. Hiện tại lặp tức nhắm mắt nghỉ ngơi cho anh!” Khẩu khí nói chuyện của Thế Huân thật hung hăng, nhưng hành động lại thực ôn nhu, nhẹ nhàng hôn lên trán  Lộc Hàm , lại cẩn thận giúp hắn ém góc chăn, rồi mới nằm xuống giường cùng  Lộc Hàm  nghỉ ngơi.

“Ân.”  Lộc Hàm  dùng sức gật gật đầu, an tâm nhắm hai mắt lại.

 Lộc Hàm  ở nhà tĩnh dưỡng hơn nửa tháng, Thế Huân chăm sóc, lo lắng cho hắn tựa như hoàng đế.  Lộc Hàm  không chỉ có thân thể dưỡng rất tốt, người cũng không còn gầy nữa, mỗi ngày bị Thế Huân ép ăn bao nhiêu là thịt. Cũng may  Lộc Hàm  cơ thể đặc biệt, mặt không phù thắt lưng không thô, chính là cái mông mượt mà đẫy đà một chút.  Lộc Hàm  vì thế còn buồn rầu hồi lâu, cảm thấy mông quá lớn rất kỳ quái, bất quá Thế Huân lại cực kỳ vừa lòng.

193 Tách ra

Sau khi thân thể  Lộc Hàm  khang phục, Thế Huân lại dẫn hắn đến bệnh viện làm kiểm tra, xác định không có vấn đề gì, y liền lặp tức túm  Lộc Hàm  rời khỏi bệnh viện, lên xe phi như bay về nhà.

Hai người vừa mới bước vào nhà, Thế Huân liền nhất chân đá cửa, nhào lên cắn lấy đôi môi của  Lộc Hàm  rồi bắt đầu giở trò cởi quần áo, khi hai người ôm nhau nghiêng ngả lảo đảo đi vào phòng khách,  Lộc Hàm  đã là bị y cởi sạch sẽ, quần áo rơi lung tung trên mặt đất. Thế Huân thuần thục cởi y phục của mình, đem  Lộc Hàm  đẩy ngã xuống ghế sofa, sau đó lặp tức như hổ đói vồ mồi chụp lên.

Tuy nói thắt ống dẫn tinh đối với cuộc sống của hai người sẽ không ảnh hưởng gì, nhưng tóm lại vẫn có một chút lo lắng. Kiểm nghiệm thực tiến chính là bằng chứng tốt nhất, Thế Huân sờ không quá vài cái, dương vật  Lộc Hàm  liền cương, cứng rắn thẳng tắp không khác chút nào so với trước kia. Sau đó Thế Huân giúp hắn khẩu giao,  Lộc Hàm  liền nhịn không được ở trong miệng Thế Huân bắn ra, có thể là gần đây  Lộc Hàm  được dưỡng quá tốt, cũng có thể do hơn nửa tháng không có làm tình, cho nên Thế Huân cảm thấy tinh dịch ấm nóng chiếu vào miệng mình so với trước kia tanh nồng hơn nhiều. Cho dù không thể nói  Lộc Hàm  so với trước kia càng thêm sinh long hoạt hổ, nhưng ít ra cũng chứng minh phẫu thuật thắt ống dẫn tinh thực sự không hề ảnh hưởng.

Hai người an tâm, lại càng không kiêng nể gì. Sau khi hậu huyệt khuếch trương đầy đủ, Thế Huân để  Lộc Hàm  quỳ ghé vào ghế sofa, dương vật thô lớn thẳng tiếp đi vào từ phía sau. Thế Huân một bên vuốt ve hai cánh mông vì có thêm chút thịt mà càng trở nên càng mềm mại của  Lộc Hàm , một bên hung hăng trừu sáp thao lộng hậu huyệt.

Bình thường mỗi ngày trong lúc làm, động tác Thế Huân còn có thể cẩn thận ôn nhu một chút, nhưng hiện tại nghẹn hơn nửa tháng, thật sự rất muốn phát tiết dục vọng. Thế Huân một lần rồi lại một lần mãnh liệt va chạm, đem hai cánh mông  Lộc Hàm  chàng đến đỏ bừng, thân thể cũng nhấm thẳng phía trước mà lay động, thậm chí sofa vì không chịu nổi động tác kịch liệt của hai người mà còn muốn ngã đổ.

Từ sofa làm đến trên bàn rồi tiếp đến phòng ngủ,  Lộc Hàm  lúc thì quỳ, lúc thì đứng, một lúc lại nằm, làm đến cuối cùng, đầu hắn bắt đầu mơ màng không rõ mình đã bắn bao nhiêu lần, bên trong hậu huyệt thì ẩm ướt dính nháp toàn là tinh dịch của Thế Huân .

Thế Huân nhìn người dưới thân cơ hồ đã mở mắt không ra, tuy rằng dương vật vẫn chưa muốn rời khỏi nơi ẩm nóng kia, nhưng lại đau lòng hắn mệt mỏi, dù sao hai người còn có thời gian cả đời, cũng không cần thiết nóng lòng nhất thời.

Thế Huân ôm  Lộc Hàm  vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, sau đó lên giường ôm lấy nhau ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ.

Tiếp theo hai người bắt đầu đi làm bình thường, ở công ty vẫn là là một tổng giám đốc cùng một quản lý tài chính.  Lộc Hàm  hơn nửa tháng không đi làm, lúc xin nghỉ lấy lý do trong nhà có việc, lý do này vốn không có gì kì lạ, nhưng là trong khoảng thời gian hắn nghỉ phép, Thế Huân cũng không đến công ty. Vậy mà đến khi  Lộc Hàm  đi làm lại, Thế Huân cũng liền mỗi ngày đến đây. Này không thể không khiến cho nhân viên Ngô thị đoán già đoán non, nhưng  Lộc Hàm  giữ bí mật cũng rất giỏi, buổi trưa như trước bí mật chạy đến phòng Thế Huân cùng ăn cơm trưa, còn lại trừ bỏ lúc làm việc, cơ hồ đều không cùng xuất hiện, cho nên, tin đồn hai người có Ngô hệ cũng không thể nào chứng thực.

Dù sao cũng hơn nửa tháng không đi làm, một lần nữa bắt đầu lại công việc,  Lộc Hàm  vội, Thế Huân càng vội. Hai người lại đang sống chung, ban ngày thật sự là bận không nói nổi, tối đến về đến nhà cũng còn bàn chuyện công ty.

Một đoạn thời gian sau,  Lộc Hàm  đã đem công việc tồn đọng xử lý xong, nhưng Thế Huân vẫn còn bận tối tâm mặt mũi.  Lộc Hàm  cũng không nghĩ nhiều, cảm thấy y là tổng giám đốc, phụ trách toàn bộ công ty, nhất định so với mình càng bận hơn. Sau khi công việc của  Lộc Hàm  ít đi, hắn đem toàn bộ tâm tư đều đặt lên người Thế Huân , mỗi ngày ba bữa đều biến đổi đa dạng các món mỹ thực, buổi tối ở trên giường cũng tận tâm giúp cho Thế Huân thỏa mãn.

 Lộc Hàm  đối với mình tốt như thế, Thế Huân đương nhiên cũng đặt hắn ở trong tim mà thương yêu, cuộc sống hai người lướt qua càng ngọt ngào, tốt đến như thể hòa nhập làm một. Nhưng trong công ty đột nhiên có một hạn mục hợp tác yêu cầu Thế Huân phải xuất ngoại một chuyến, hai người không thể không tạm thời chia tách vài ngày.

194 Dắt tay (END)

“Áo lông em đặt ở bên trái hành lý, dự báo thời tiết nói bên đó mấy bữa này nhiệt độ giảm, nhớ rõ phải mặt thêm áo, còn có…”  Lộc Hàm  cuối người giúp Thế Huân sửa sang lại quần áo, miệng còn một bên liên miên dặn dò .

“Bà xã đi cùng anh nha! ?” Thế Huân đi đến phía sau  Lộc Hàm , đưa hắn chặn ngang ôm lấy, rồi mới dùng song chưởng hoàn trụ thắt lưng  Lộc Hàm , thân thể kề sát vào lưng hắn. Thế Huân quay đầu đem miệng ghé vào bên tai  Lộc Hàm , đem vành tai mềm mại ngậm lấy nhẹ nhành mút.

“Anh đi bàn chuyện làm ăn, lại không cần em hỗ trợ, em đi để làm chi! Đừng làm rộn, để em kiểm tra hành lý xem còn quên cái gì không.”  Lộc Hàm  cười né tránh miệng Thế Huân , cánh tay đẩy đẩy phía sau, ý bảo Thế Huân buông mình ra.

“Không cần kiểm tra, nên mang đều đã mang. Bà xã đừng lãng phí thời gian, chúng ta vài ngày sẽ không gặp nhau…” Dựa theo mức độ ngày thường của hai người,  Lộc Hàm  nếu không đi, Thế Huân nhất định sẽ trăm phương nghìn kế dụ hắn đáp ứng mới được. Nhưng giờ phút này Thế Huân lại không tiếp tục dây dưa nữa, trong mắt thoáng hiện ra một tia cười chứa đầy hàm ý, tay liền vội vàng sờ loạn vào trong quần ngủ của  Lộc Hàm , trực tiếp bao trùm bộ vị mẫn càm giữa hai chân hắn.

“Đừng…”  Lộc Hàm  còn muốn giãy ra đi kiểm tra hành lý, nhưng khố gian bị y xoa nắn vài cái, dương vật liền cương, hai chân mềm nhũn vừa lúc bị Thế Huân phía sau kéo vào trong lòng…

Ngày thường hai người đều dính cùng một chỗ, Thế Huân đi lần này  Lộc Hàm  đặt biệt mong nhớ, có thể nói là trải nghiệm tư vị một mình mất ngủ. Nhưng gọi điện thoại lại sợ ảnh hưởng đến công việc của Thế Huân , cho nên hắn mỗi ngày đều mỏi mắt chờ mong y gọi điện về, nhưng Thế Huân ở bên kia tựa hồ đặc biệt bận rộn, mỗi lần cũng không nói quá mấy câu, bất quá mỗi ngày đều có thể nghe giọng nói của y,  Lộc Hàm  đã cảm thấy thực thỏa mãn .

Qua ba bốn ngày, Thế Huân gọi điện thoại về nói công tác tài chính bên kia gặp chút vấn đề muốn  Lộc Hàm  qua cùng nhau bàn luận.  Lộc Hàm  vốn đã nhớ Thế Huân muốn chết, trong lòng đã có chút hối hận lúc đầu không đáp ứng đi cùng y. Hiện tại là vì công việc,  Lộc Hàm  lập tức bay qua bên đó tìm Thế Huân .

Sau khi  Lộc Hàm  xuống máy bay, cô thư ký đi cùng với Thế Huân ra đón hắn, nói lát nữa sẽ đi gặp khách hàng Ngô trọng, đối phương là người hay để ý, cho nên yêu cầu  Lộc Hàm  trước tiên phải thay đổi quần áo.

 Lộc Hàm  thấy mình một bộ dáng phong  mệt mỏi, nghĩ thầm mình là hình tượng đại diện Ngô thị đi tiếp khách, đương nhiên nên chỉnh tề trang trọng một chút, đối với lời nói của thư ký không hề nghi ngờ, liền ngoan ngoãn đi thay quần áo .

Thư ký đem  Lộc Hàm  đưa vào một phòng tạo Lộc mẫu, có lẽ thư ký trước đó đã an bày thật kỹ,  Lộc Hàm  mới vừa vào cửa đã bị một đám người bao Ngô h, từ đầu đến chân đều chỉnh sửa một lần. Đến khi hoàn toàn chuẩn bị xong,  Lộc Hàm  đứng ở trước gương đều có chút nhận không ra bản thân, tuy rằng vừa rồi bị người vẽ loạn lên mặt, nhưng nhìn không ra nửa điểm dấu vết trang điểm, cả người anh tuấn đẹp trai hơn rất nhiều. Một thân tây trang kia giống như là chuyên môn vì  Lộc Hàm  mà làm ra, đem dáng người cao gầy phụ trợ thêm cao ngất.  Lộc Hàm  nhìn chính mình trong gương mà cười cười, dáng vẻ long trọng như thế thực không giống đi gặp khách hàng, mà giống như là đi kết hôn vậy.

 Lộc Hàm  cùng thư ký ngồi trên xe. Bay đường dài có chút mệt mỏi, huống chi có thư ký của Thế Huân ở bên cạnh, lúc tới nơi chắc chắn sẽ đánh thức mình dậy,  Lộc Hàm  liền tính toán nhắm mắt lại nghỉ ngơi một hồi, cũng dưỡng đủ tinh thần đi gặp khách hàng.

“ quản lí,  quản lí…”  Lộc Hàm  bị thư ký nhẹ nhành lay tỉnh.

“Đã đến a!”  Lộc Hàm  dụi mắt, theo quán tính nhìn ra ngoài cửa xe.

“Nhà… nhà thờ! ?” Đối diện xe là một nhà thờ màu trắng trang nghiêm làm cho  Lộc Hàm  giật mình mở to mắt, đi gặp khách hàng không phải đến khách sạn sao! ?

“ quản lí mau xuống xe đi, Ngô tổng ở bên trong chờ anh.” Thư ký đẩy  Lộc Hàm  ý bảo hắn nhanh xuống xe.

 Lộc Hàm  mới vừa tỉnh ngủ đầu còn có chút mơ màng, bị thư ký thúc giục cũng liền lập tức mở cửa xuống xe.

“Uy…”  Lộc Hàm  xuống xe nhìn nhà thờ sửng sốt một hồi lâu, quay đầu lại muốn hỏi thư ký, xe lại “Vèo” một cái rời đi rồi.

 Lộc Hàm  đành phải hướng nhà thờ đi đến.

Cửa nhà thờ khép kính,  Lộc Hàm  đẩy cửa ra, người trong nhà thờ nghe được thanh âm sôi nổi xoay người lại.

 Lộc Hàm  nhìn thấy Lộc mẫu thân của mình, cha mẹ của Thế Huân , còn có một nhà ba người xa lạ, mà nhìn mặt của người đàn ông ngồi giữa, chắc chính là người anh luôn sống ở nước ngoài của Thế Huân .

Cuối cùng tầm mắt  Lộc Hàm  dừng lại ở thân ảnh Thế Huân đang đứng giữa nhà thờ, trách không được y gần đây bận như vậy, nguyên lai… nguyên lai… nước mắt nháy mắt làm mơ hồ tầm mắt  Lộc Hàm .

Thế Huân cười hướng  Lộc Hàm  vươn tay.

 Lộc Hàm  đi về phía Thế Huân , hồi ức của hai người tựa như đoạn phim quay chậm từng chút hiện lên trong đầu, mười năm yêu thầm, một đêm tình sau khi say rượu, bị hiểu lầm thành MB bao dưỡng, rồi lại bị Thế Huân đuổi ra khỏi nhà, chân tướng rõ ràng hai người hợp hảo, Ngô hệ được cha mẹ tán thành cùng chúc phúc, quyết đoán làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh chỉ cầu cả đời được ở bên nhau … Con đường đi tìm hạnh phúc của  Lộc Hàm  thực dài, nhưng đến điểm cuối, bất quá cũng là điểm khởi đầu, con đường tương lai của hai người còn cần cả đời để nắm tay nhau cùng vượt qua.

 Lộc Hàm  đi đến bên cạnh Thế Huân , hai người mười ngón gắt gao giao triền cùng một chỗ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: