Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

186 - 190

186 Trào phúng

Khi  Lộc Hàm  trở lại phòng bệnh, cảm giác được người trong phòng giống như đều dùng ánh mắt kỳ quái mà chăm chú nhìn mình,  Lộc Hàm  lắc lắc đầu, cười thầm chính mình suy nghĩ quá nhiều, mọi người đều không quen biết, người khác không có chuyện gì sao lại nhìn mình.

“Mẹ, có chỗ nào không khỏe không! ?”  Lộc Hàm  đi đến trước giường bệnh của Lộc mẫu thân, cúi đầu Ngô tâm hỏi.

“Mẹ vốn đâu có sao, con cùng Thế Huân đáng ra không nên bắt mẹ nằm viện. Nếu không cũng nằm phòng bình thường thôi, Thế Huân bố trí phòng bệnh cao cấp này, lại cũng không bị tổn thương gì sẽ bị người khác cười chê.”  Lộc mẫu ôn hòa mỉm cười, khi nói chuyện còn dẫn theo khẩu khí nén giận.

“Đồng tính luyến ái mà còn khoe khoang.” Lão thái thái vừa rồi nói chuyện với  Lộc mẫu khinh thường hừ lạnh một tiếng, đại khái là bà cảm thấy  Lộc mẫu đang cố ý khoe khoang con mình hiếu thuận.

“Dì…”  Lộc Hàm  thay đổi sắc mặt một chút, quay đầu nhìn về phía lão thái thái.

Lão thái thái làm bộ như cái gì cũng chưa phát sinh, lại xoay đầu cùng người khác nói cười, nào là “Đồng tính luyến ái” “Bệnh xi-đa” những từ ngữ không ngừng rơi vào tai của  Lộc Hàm .

“Lộc Hàm …”  Lộc mẫu lo lắng nhìn sắc mặt con mình càng ngày càng tái nhợt, trong lòng đặc biệt hối hận vì vừa rồi đã đem Ngô hệ của  Lộc Hàm  cùng Thế Huân nói ra.  Lộc mẫu đau lòng hiểu cho con của mình, nhưng đa số người trong xã hội đối với tình yêu đồng giới vẫn còn giữ thái độ châm chọc khiêu khích.

“Mẹ, con không sao.”  Lộc Hàm  vì an ủi Lộc mẫu thân, cố gắng gượng lên nụ cười cực kỳ miễn cưỡng.

“Tiểu Văn, dù sao mẹ cũng không bị gì, bằng không hiện tại xuất viện đi.”  Lộc mẫu đau lòng con mình bị người khác chỉ trỏ, liền đưa ra yêu cầu muốn xuất viện.

“Mẹ, người lớn tuổi rồi, bị xe đụng cũng không phải việc nhỏ, vẫn là nằm viện Ngô sát hai ngày đi. Con thật sự không có việc gì!”  Lộc Hàm  vì làm cho Lộc mẫu thân an tâm nằm viện, còn đặc biệt tăng thêm ngữ khí cam đoan nói.

 Lộc mẫu nhìn đến ánh mắt kiên quyết của  Lộc Hàm , cũng đành phải gật đầu đáp ứng.

Hai ngày sau, người trong phòng bệnh đều nhìn  Lộc Hàm  nghị luận sôi nổi.  Lộc Hàm  cũng không phải người thích gây chuyện, bị người khác nói vài câu cũng im lặng nhịn xuống, đợi khi Lộc mẫu thân xuất viện liền sẽ không nghe mấy lời nhàn ngôn toái ngữ này nữa.

Trùng hợp hai ngày nay chuyện ở công ty tương đối nhiều, Thế Huân mỗi lần đến bệnh viện đều không ở lâu, hơn nữa  Lộc Hàm  cũng không muốn để y vì những lời nói phiếm diện mà nổi giận. Mỗi lần Thế Huân đến bệnh viện  Lộc Hàm  liền nói đủ thứ chuyện nhằm phân tán lực chú ý của y, hoặc là lấy công tác bận rộn làm cớ bảo Thế Huân nhanh quay về công ty. Cho nên, Thế Huân không chú ý tới những lời nói khó nghe trong bệnh viện.

Cũng may mấy ngày sau, bác sĩ tái kiểm tra thân thể của  Lộc mẫu, xác nhận không còn bất cứ vấn đề nào,  Lộc Hàm  cuối cùng cũng thở một hơi, có thể yên tâm để cho Lộc mẫu thân xuất viện .

Chuyện của công ty cũng tạm ổn, Thế Huân cùng đi đón  Lộc mẫu xuất viện.

Tâm tình ba người đều rất tốt, nói nói cười cười thu dọn đồ đạt.

“Bà bà, ăn đường!” Cháu gái của bệnh nhân cùng phòng chạy đến trước mặt  Lộc mẫu, cầm trong tay một viên kẹo được gói xinh đẹp.

“Ngoan ~” Bé gái lớn lên dễ thương, trên gương mặt mủm mỉm là hai lún đồng tiền.  Lộc mẫu nhìn mà trong lòng vui vẻ, cười tiếp nhận viên kẹo trong tay bé.

“Thúc thúc cũng ăn.” Tiểu cô nương lại cầm một viên kẹo đưa cho  Lộc Hàm .

“Cám ơn.”  Lộc Hàm  tiếp nhận, đem tiểu cô nương ôm lấy chọc qua một hồi, chọc cho đứa nhỏ cười to khanh khách.

“Chú cũng muốn ăn!” Thế Huân nhìn đến hai người đùa giỡn vui vẻ, cũng chạy tới góp vui.

“Không cho!” Tiểu cô nương không nể tình nhanh chóng đem kẹo cầm trong tay giấu qua một bên.

“Xem con có cho hay không! ?” Thế Huân đưa tay chọc vào người đứa bé.

Tiểu cô nương cười to dùng sức hướng vào ngực  Lộc Hàm  mà trốn, ba người cười nháo thành một đoàn,  Lộc mẫu liền đứng ở bên cạnh vẻ mặt từ ái nhìn ba người.

“Đồng tính luyến ái thật đáng thương, bản thân không thể sinh con, chỉ có thể chơi đùa với con của người khác.” Đột nhiên một đạo thanh âm tràn ngập trào phúng vang lên.

“Ngươi nói cái gì! ?” Thế Huân nổi giận đùng đùng trừng mắt với người nói chuyện.

“Thế Huân , thôi đi.”  Lộc Hàm  nhanh giữ chặt cánh tay Thế Huân , nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Thế Huân lại hung hăng trừng mắt một cái sau đó mới thu hồi tầm mắt.

“Chú phải đi, con đi tìm mẹ đi.”  Lộc Hàm  buông tiểu cô nương trong ngực ra, đưa tay xoa xoa đầu bé.

“Tạm biệt chú.” Tiểu cô nương hướng  Lộc Hàm  vẫy vẫy tay, lúp xúp chạy đi.

Ba người thu dọn xong đồ đạt liền rời khỏi bệnh viện, Thế Huân cùng  Lộc Hàm  đưa  Lộc mẫu về nhà trước, người một nhà cùng nhau ăn cơm chiều, coi như là chúc mừng  Lộc mẫu xuất viện, sau đó hai người mới trở về nhà mình.

Nhiều ngày không có thân mật, hai người vừa mới bước vào cửa liền nồng nhiệt hôn nhau, bất quá gần đây  Lộc Hàm  lo chăm sóc Lộc mẫu thân nên có chút mệt mỏi, Thế Huân tạm thời buông tay để hắn hảo hảo tắm nước nóng trước.

Thế Huân đương nhiên cũng theo vào phòng tắm, bởi vì lát nữa ở trên giường hai người sẽ kịch liệt quấn quít, cho nên Thế Huân ở trong phòng tắm cũng không có quá động thủ động cước, để yên cho  Lộc Hàm  có thể chuyên tâm tắm rửa.

Hai người tắm rửa xong cũng không mặc quần áo, trực tiếp ôm hôn ngã xuống giường.

187 Vui thích

“Ông xã ông xã…” Lâu rồi chưa thân thiết, ngay cả người thường ngày thẹn thùng như  Lộc Hàm  đều trở nên nhiệt tình như lửa, ghé vào trên người Thế Huân không ngừng hôn lấy bờ môi của y, thân thể cũng vặn vẹo kề sát vào người Thế Huân . Giờ này khắc này, không đơn giản chỉ là dục vọng của cơ thể, mà tại đáy lòng chính là khát vọng mãnh liệt đối với người mình yêu.

“Ngô… Bà xã…” Khố gian Thế Huân sớm đã bị  Lộc Hàm  cọ qua cọ lại mà cứng rắn, hai thịt trụ đồng dạng nóng bỏng không ngừng ma xát lẫn nhau. Bàn tay Thế Huân xoa lấy phía sau lưng của  Lộc Hàm , thuận theo xương sống vuốt ve xuống dưới, khi dao động đến thắt lưng, y đột nhiên dùng sức nhéo lấy cái eo mềm mại của  Lộc Hàm .

“A!” Bộ vị mẫn cảm bất ngờ bị nhéo,  Lộc Hàm  run rẩy thiếu chút nữa là cắn vào đầu lưỡi Thế Huân , thật nhanh ngẩng đầu rởi khỏi miệng y.

“Bà xã…” Thế Huân bất mãn lẩm bẩm một tiếng, giơ tay lên áp chế đầu  Lộc Hàm , đầu lưỡi lại đỉnh tiến vào trong tiếp tục dây dưa. Bàn tay sờ ở sau lưng hắn cũng đã đụng đến cái mông, toàn trụ một đoàn thịt mềm nhũn dùng sức vuốt ve.

“Ngô ngô…” Khuôn miệng bị Thế Huân hàm trụ phát ra tiếng nức nở mơ hồ, trên mông truyền đến khoái cảm làm cho  Lộc Hàm  chủ động mở ra hai chân.

Bàn tay Thế Huân dần dần dời về phía mông của  Lộc Hàm , ngón tay sáp nhập khe hở, không ngừng cọ xát, khi cọ đến chỗ huyệt khẩu, y còn cố ý vươn ngón tay đĩnh vào bên trong lổ nhỏ, nhưng là lại rất nhanh rời đi.

“A… Ha… Ông xã…” Mỗi lúc  Lộc Hàm  cho rằng Thế Huân muốn sáp nhập, ngón tay lại lại đột nhiên rời đi, sau khi lặp lại vài lần, bên trong hậu huyệt bị tra tấn càng ngày càng hư không.  Lộc Hàm  ngẩng đầu há miệng suyễn khí, khó nhịn xoay xoay mông.

“Ngoan, liếm thấp nó!” Thế Huân đưa ngón tay lên môi  Lộc Hàm .

 Lộc Hàm  cúi đầu đem ngón tay ngậm vào miệng, bắt chước bộ dáng khẩu giao cao thấp phun ra nuốt vào, thẳng đến khi ngón tay ướt sủng nước miếng.

Thế Huân đem ngón tay thấm ướt lần thứ hai sáp nhập vào giữ khe mông, ngón tay dựng thẳng chậm rãi đỉnh tiến hậu huyệt.

“A a… Ông xã…”  Lộc Hàm  bắt đầu thuận theo tần suất ngón tay trừu sáp mà lay động mông.

“Bà xã hôm nay thực ngoan, ông xã cho em càng thoải mái!” Thế Huân vừa lòng mỉm cười nhìn thấy bộ dáng  Lộc Hàm  mê loạn lâm vào tình dục, ngón tay tiếp tục ở hậu huyệt tiến tiến xuất xuất, chỉ phúc ma xát nội vách tường mềm mại, tay kia thì chuyển qua, đem hai dương vật cứng rắn nắm cùng một chỗ cao thấp an ủi.

“Không… Không cần… em em…”  Lộc Hàm  không chịu nổi trước sau đồng kích thích như vậy, rồi lại khát vọng càng thêm nhiều khoái cảm, liền nâng thân thể cao hơn phối hợp với động tác của Thế Huân .

Thế Huân thấy thế liền từ từ tăng động tác trên tay.

“Ông xã ông xã…”  Lộc Hàm  liên tục thở dốc vài tiếng, tinh dịch nùng trù liền bắn trong tay Thế Huân , hậu huyệt cũng một trận co rút nhanh kẹp chặt ngón tay y.

Sau khi bắn tinh,  Lộc Hàm  mềm nhũn ghé vào trên người Thế Huân , bình phục lại kích thích quá mức.

“Bà xã thoải mái không! ?” Thế Huân quay đầu hôn lên cái trán đầy mồ hôi của  Lộc Hàm , từ trong hậu huyệt rút ra ngón tay, lại đem tinh dịch  Lộc Hàm  bắn ra vẽ loạn lên dương vật của mình, chuẩn bị xong liền định sáp nhập.

“Thoải… thoải mái. Em cũng muốn làm cho ông xã thoải mái…”  Lộc Hàm  cố sức đứng dậy khỏi người Thế Huân , nửa quỳ để cho huyệt khẩu vừa lúc để ở ngay chỗ quy đầu. Bởi vì dương vật phía trước đã được Thế Huân bôi đầy tinh dịch, thịt trụ thô lớn trở nên trơn trượt,  Lộc Hàm  rốt cuộc liền trực tiếp hạ thân thể ngồi xuống.

“Ngô… bà xã đừng nóng vội, có đau hay không! ?” Dương vật nháy mắt đã bị hậu huyệt nuốt vào toàn bộ, Thế Huân kích động đến thiếu chút nữa trực tiếp bắn ra, nhưng lại sợ  Lộc Hàm  chịu không nổi, lại nhanh ổn định cảm xúc Ngô tâm hỏi.

“Không… không sao.”  Lộc Hàm  lắc đầu, bắt đầu chậm rãi cao thấp phập phồng thân thể, dùng hậu huyệt phun ra nuốt vào dương vật của Thế Huân .

Sau khi bắn tinh thân thể mặc dù có chút bủn rủn, nhưng lại trở nên mẫn cảm vô cùng, hơn nữa hai người dùng là kỵ thừa thức,  Lộc Hàm  ngồi ở mặt trên tả hữu lắc lư thân thể cùng nhau phối hợp, làm cho dương vật Thế Huân chuyển động ma xát ở trong hậu huyệt chính mình, nhất là khi vừa mới nuốt vào, hậu huyệt bị thịt trụ thô lớn hoàn toàn khai mở,  Lộc Hàm  thỏa mãn bán mị ánh mắt, thanh âm ngọt nị nị kêu một tiếng “Ông xã”, ngay cả phía trước vừa mới bởi vì bắn tinh mà nhuyễn xuống cũng lần thứ hai thẳng tắp cứng rắn.

“Bà xã…” Khoái cảm nửa người dưới mang lại làm cho Thế Huân càng muốn xâm nhập điên cuồng, hơn nữa tiếng rên rỉ ngọt nị cùng động tác liêu nhân của  Lộc Hàm , y na còn chịu được, đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, hai tay nhanh ôm lấy thắt lưng  Lộc Hàm , nắm lấy thân thể trong tay gia tăng tốc độ cao thấp phập phồng.

“A… A…” Tiết tấu hoan ái động nhiên đảo loạn, thân thể  Lộc Hàm  chỉ có thể tùy ý động tác phập phồng lắc lư của Thế Huân , dương vật ở bên trong hậu huyệt đấu đá lung tung, rất nhanh ra vào, mạnh mẽ va chạm, đại não  Lộc Hàm  đã sớm bị dục vọng giảo thành một đoàn tương hồ, thân thể kịch liệt run rẩy, vui thích rơi nước mắt. Ở giữ lúc động tác Thế Huân càng ngày càng mãnh liệt, Lộc  cao vút thét chói tai, lại một lần nữa bắn ra.

188 Đứa nhỏ

“Bà xã!” Cuối cùng Thế Huân lôi kéo thân thể  Lộc Hàm , dương vật đỉnh đến chỗ sâu nhất trong hậu huyệt, tinh dịch nóng bỏng trực tiếp phun vào bên trong thân thể hắn.

“A a…”  Lộc Hàm  vốn đã bắn tinh, dương vật đều bán mềm xuống, nhưng bị Thế Huân kích thích như thế, lỗ nhỏ nơi quy đầu lại tràn ra một ít dịch trong suốt.

“Hô…” Khoái cảm điên cuồng khi bắn tinh vừa mới qua đi, Thế Huân hô dài một hơi, gấp rút đem thân thể  Lộc Hàm  kéo vào trong ngực.

“Ông xã ông xã…” Đại khái là kích thích quá mức mãnh liệt,  Lộc Hàm  chưa phục hồi lại tinh thần, gắt gao ôm lấy cổ của Thế Huân , không ngừng thấp giọng nức nở.

“Ngoan, lập tức sẽ qua.” Thế Huân quay đầu hôn lên hai má còn đỏ bừng của  Lộc Hàm , bàn tay khẽ vuốt lưng giúp hắn giảm bớt kích tình quá mức mãnh liệt.

Hơn nữa ngày  Lộc Hàm  mới từ trong an ủi của Thế Huân mà bình tĩnh trở lại.

“Có mệt hay không! ? Ông xã ôm em đi tắm trước, rồi chúng ta liền ngủ.” Thế Huân buông  Lộc Hàm  ra, nhìn thấy hắn sau hai lần bắn tinh, trên mặt đã xuất hiện vẻ mỏi mệt nồng đậm.

“Không… không sao, em không có mệt.” Tuy rằng  Lộc mẫu nằm viện cũng không có bao lâu, nhưng đối với hai người bình thường mỗi ngày đều làm tình mà nói, trong khoảng thời gian này không được thân thiết đã là một loại dày vò.  Lộc Hàm  bản thân bắn hai lần cũng đã thỏa mãn, nhưng hắn biết Thế Huân chỉ một lần nhất định không đủ, huống chi dương vật đang cắm ở hậu huyệt đã bắt đầu dần dần cứng rắn.  Lộc Hàm  đương nhiên là muốn cho Thế Huân tận hứng, nhanh chóng mạnh mẽ lắc lắc đầu.

“Không được cậy mạnh! Quấn lấy lưng anh, anh ôm em đi tắm!” Thế Huân sao lại không biết  Lộc Hàm  rất chú ý về điểm này, nhưng thật sự là đau lòng thân thể hắn. Y cố ý nghiêm mặt răng dạy một câu, liền dùng tư thế đang kết hợp của hai người ôm lấy  Lộc Hàm  chuẩn bị đến phòng tắm tắm rửa.

“Em thật sự không mệt. Ông xã, em… em còn muốn…”  Lộc Hàm  biết Thế Huân là sợ mình mệt mỏi, chỉ có thể dày da mặt chủ động đưa ra yêu cầu, ở trong ngực y vặn vẹo muốn về lại trên giường.

“Không được lộn xộn!”  Lộc Hàm  náo loạn tác động đến dương vật Thế Huân còn cắm ở hậu huyệt, y sợ chính mình sẽ lại phản ứng, sẽ nhịn không được đem  Lộc Hàm  áp xuống giường, liền lập tức quát lớn một tiếng, đưa tay đè lại thân thể vặn vẹo của hắn.

 Lộc Hàm  không dám hé răng nữa, ngoan ngoãn ôm lấy cổ Thế Huân , hai chân câu lấy thắt lưng y, để cho Thế Huân ôm mình đi tắm rửa.

“Bà xã, thực xin lỗi thực xin lỗi, anh không cố ý dữ với em…”  Lộc Hàm  nhu thuận nghe lời làm cho Thế Huân tâm sinh áy náy, vội vàng liên thanh giải thích.

“Em biết anh là lo lắng cho em, nhưng mà em cũng muốn cho anh thoải mái…”  Lộc Hàm  tiếp nhận lời nói còn chưa xong của Thế Huân , nhìn vào mắt y nghiêm túc nói.

“Bà xã ngoan, hôm nay hảo hảo ngủ một giấc dưỡng đủ tinh thần, ngày mai ông xã cho em nguyên một ngày đều không xuống giường được.” Thế Huân cười loan mắt, ghé qua ở trên môi  Lộc Hàm  hôn xuống một cái đặc biệt vang dội.

“Ừm.” Trên mặt  Lộc Hàm  cũng lộ ra nụ cười, lại chăm chú gật gật đầu.

Thế Huân ôm  Lộc Hàm  đi phòng tắm rửa sạch sẽ xong, hai người trở lại giường liền chui vào ổ chăn.

Gần đây  Lộc Hàm  ở bệnh viện chăm sóc Lộc mẫu thân, Thế Huân lo chuyện của công ty, hai người không có thời gian thân thiết, thậm chí ngay cả lúc ở chung cơ hội nói chuyện đàng hoàn cũng không có. Cho nên tuy rằng  Lộc Hàm  hiện tại thật sự rất mệt, nhưng lại không muốn đi ngủ, oa ở trong ngực Thế Huân ngọt ngào mật mật muốn tâm sự.

Thế Huân đương nhiên là vui lòng đáp ứng, ém góc chăn, đem  Lộc Hàm  bọc càng kín một chút, cùng hắn tán gẫu chuyện trên trời dưới đất.

Khi hai người nhắc đến tình trạng thân thể của  Lộc mẫu, nói về chuyện nằm viện, không khỏi nhớ đến lời nói khó nghe ở trong bệnh viện hôm nay. Thế Huân nhớ tới việc này liền cảm thấy tức giận,  Lộc Hàm  nhanh chóng hảo ngôn hảo ngữ khuyên nhủ vài câu.

“Lộc Hàm , chúng ta có con đi!”  Lộc Hàm  còn đang khuyên nhủ, Thế Huân lại đột nhiên nói ra một câu.

“A! ? Những lời người đó nói anh đừng để trong lòng…”  Lộc Hàm  cho rằng Thế Huân là còn để ý người kia nói chuyện đồng tính luyến ái không sinh được con, chỉ có thể ôm con của người khác, lại nhanh miệng tiếp tục khuyên nhủ.

“Người khác nói cái gì đều không sao cả, anh chính là thấy em rất thích trẻ con, ở bệnh viện lúc em ôm đứa bé kia cười đặc biệt vui vẻ.” Thế Huân cười ngắt lời  Lộc Hàm . Kỳ thật nhiều năm như thế, có lời khó nghe nào mà y chưa từng nghe, nếu đều để ý trong lòng thì chắc giờ đã tức chết rồi. Y là tức giận người nọ nói  Lộc Hàm , mình thì không sao, không có nghĩa là người mình yêu cũng có thể bị người khác nói bậy nói bạ.

“Đứa bé kia thật sự rất đáng yêu. Lớn lên xinh đẹp, nói năng cũng hoạt bát…” Nhớ tới cô bé ở bệnh viện, trên mặt  Lộc Hàm  lộ ra một nụ cười ôn nhu.

“Cho nên chúng ta sẽ có con của mình để em có thể ngày ngày chơi đùa với nó. Lộc Hàm , anh muốn đi tìm một người mang thai hộ, lấy tinh tử của em tiến hành thụ tinh nhân tạo. Đến lúc đó tiểu hài tử sẽ có ánh mắt, cái mũi, miệng… đều giống em. ” Thế Huân vừa nói vừa dùng đầu ngón tay vẽ lên ngũ Ngô của  Lộc Hàm .

“Không cần! Như vậy không công bằng. Em muốn con lớn lên giống cả hai chúng ta!”  Lộc Hàm  ngắt lời Thế Huân , ngữ khí kiên quyết nói.

“Đứa ngốc, hai người đàn ông sẽ không sinh được đứa nhỏ, dù tinh trùng hai chúng ta có kết hợp thì cũng không thể thụ tinh vào cùng một trứng.” Bàn tay Thế Huân xoa xoa mái tóc ngắn của  Lộc Hàm , trong lời nói lại hỗn loạn một chút chua sót cùng bất đắc dĩ. Mỗi một đứa bé sinh ra đều là sự kết hợp của cha và mẹ, có ánh mắt của cha cái mũi của mẹ, hoặc là trán của cha dáng người của mẹ… Nhưng mà hai người đàn ông thì tính làm sao! ? Tâm chúng ta có thể kết hợp cùng một chỗ, thân thể cũng có thể kết hợp cùng một chỗ, chính là…

189 Quyết tâm

“Em không cần con cái! Em… em chỉ cần anh, chỉ cần Thế Huân …”  Lộc Hàm  đột nhiên ôm chặt cổ Thế Huân , dùng sức chui vào trong ngực của y, hận không thể cùng Thế Huân hợp thành một thể.

“Thế Huân cũng chỉ muốn  Lộc Hàm ! Chúng ta cùng nhau có một đứa con được không! ? Lộc Hàm  em nên nghĩ, nếu lấy tinh tử của em tiến hành thụ tinh nhân tạo, mẹ sẽ có một đứa cháu. Mẹ một lòng thầm mong chúng ta hạnh phúc, cho tới bây giờ đều chưa có nói gì. Nhưng chúng ta không thể chỉ lo cho chính mình, cũng nên vì bà mà lo lắng một chút. Huống chi nếu chúng ta có con thì chũng là chuyện tốt, cùng nhau chăm sóc nó, nhìn nó chậm rãi lớn lên…” Thế Huân siết chặt vòng tay đem  Lộc Hàm  ôm chặc hơn chút nữa, môi dán tại trán của hắn nhẹ nhàng hôn xuống, tận lực khuyên bảo  Lộc Hàm  tiếp thu đề nghị của mình.

“Nhưng mà…”  Lộc Hàm  ngẩn đầu dậy nhìn Thế Huân , trong ánh mắt có vẻ do dự. Nếu  Lộc Hàm  lấy góc độ của mình mà suy nghĩ, thì tuyệt đối không có bất luận kẻ nào Ngô trọng bằng Thế Huân . Nhưng hắn biết Lộc mẫu thân vẫn luôn mong có cháu bồng, Lộc mẫu thân đối với mình khoan dung thông cảm, nhưng chính mình lại chỉ lo lắng đến tình yêu với Thế Huân , cho tới bây giờ đều không vì Lộc mẫu thân mà suy nghĩ.

Bất quá nếu đồng ý lời đề nghị của Thế Huân ,  Lộc Hàm  lại cảm thấy chính mình rất ích kỷ, hắn không có biện pháp tiếp thu đứa con chỉ có huyết thông của một mình mình, hai người đàn ông nếu không thể sinh ra đời sau, như vậy  Lộc Hàm  tình nguyện không cần đứa nhỏ, cả đời chỉ cần có Thế Huân là đủ rồi. Nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng  Lộc Hàm  vẫn mịt mù như trước.

“Đừng nhưng mà. Lộc Hàm  của anh tốt như thế, gien di truyền cũng nhất định rất tuyệt! Tiểu hài tử tương lai khẳng định đặc biệt thông minh, chúng ta hảo hảo bồi dưỡng nó, tìm cho nó trường học tốt nhất… Được rồi, chuyện đứa nhỏ liền tính như thế đi, mấy thủ tục yêu cầu anh đều lo được. Ngoan, đừng nghĩ nhiều, hết thảy đều có anh. Hiện tại đã muốn khuya, nhìn em ngay cả mắt đều muốn mở không nổi. Nhắm mắt lại nhanh ngủ thôi…” Thế Huân nhìn thấy bộ dáng do dự của  Lộc Hàm , liền dứt khoát tự mình quyết định, rồi mới đem đầu  Lộc Hàm  ấn về cổ mình, bàn tay vỗ nhẹ lưng hống hắn ngủ.

“Thế Huân …” Cái ôm của Thế Huân quá mức ấm áp,  Lộc Hàm  rất nhanh liền buồn ngủ, mơ hồ không rõ lẩm bẩm một tiếng, ở trong ngực Thế Huân dùng sức rụt lui, dần dần tiến nhập vào trong giấc ngủ.

Sau khi chuyện đứa nhỏ được quyết định, Thế Huân thật sự bắt đầu liên hệ với bệnh viện có người mang thay hộ. Nhưng  Lộc Hàm  nhìn thấy y vì việc này bôn ba bận rộn, trong lòng lại càng ngày càng khó chập nhận, thậm chí bắt đầu thống hận chính mình đêm đó ích kỷ do dự.

 Lộc Hàm  không còn do dự, hạ quyết tâm không cần đứa nhỏ, đời này cũng chỉ cùng Thế Huân trãi qua. Nhưng hắn cũng biết mình mà nói với y không cần đứa con, y khẳng định sẽ dùng mọi biện pháp để khuyên nhủ mình.  Lộc Hàm  nghĩ phải tìm ra một biện pháp nào đó, nhưng biện pháp này không được để lại hậu hoạn về sau, cho nên trước đó phải nói với Lộc mẫu thân mới được.

Trùng hợp thứ bảy này Thế Huân có hẹn với khách hàng,  Lộc Hàm  liền một mình về nhà thăm Lộc mẫu thân.

Thế Huân gọi điện thoại tới nói sắp tiếp xong khách hàng, buổi trưa có thể về ăn cơm,  Lộc Hàm  liền cùng mẹ vào bếp chuẩn bị cơm trưa. Hiện tại trừ bỏ những tiệc rượu không thể từ chối, thời gian còn lại Thế Huân đều phải ăn cơm ở nhà, thói quen ăn uống cũng là bị  Lộc Hàm  càng dưỡng càng kén, sơn trân hải vị bên ngoài cũng so ra kém bữa cơm thường của  Lộc Hàm .

“Mẹ…”  Lộc Hàm  để thức ăn đang rửa sang một bên, xoay người gọi mẹ một tiếng.

“Có chuyện gì sao! ?”  Lộc mẫu cũng quay lại mặt đối mặt với  Lộc Hàm .

“Thế Huân dự định tìm một người mang thai hộ, để sinh đứa con của con. Nhưng mà con…”  Lộc Hàm  không có biện pháp nói tiếp, rõ ràng có thể cho mẹ một đứa cháu, chính mình lại chủ động từ bỏ cơ hội.

“Nhưng mà con thấy như vậy sẽ không công bằng với Thế Huân , lại lo lắng mẹ muốn có một đứa cháu…”  Lộc mẫu cười nói tiếp lời  Lộc Hàm  còn chưa nói xong.

“Mẹ!”  Lộc Hàm  không ngờ Lộc mẫu thân đoán tâm tư của mình không sai chút nào, giật mình mở to hai mắt.

“Mẹ nuôi con nhiều năm như thế, sao lại không hiểu tâm tư của con. Tiểu Văn, lúc trước mẹ thật muốn có cháu, nhưng hiện trông thấy con và Thế Huân tốt như vậy, còn đặc biệt hiếu thuận với mẹ, mẹ cũng liền hiểu ra. Có thêm một đứa con trai hiếu thuận tốt hơn nhiều so với lục đục với nàng dâu, mặc kệ là muốn con hay muốn cháu thì cũng chỉ là vì muốn nó dưỡng mình lúc về già, hiện tại có con cùng Thế Huân hiếu thuận, có cháu hay không cũng không sao cả.”  Lộc mẫu vỗ vỗ bả vai con mình, để cho  Lộc Hàm  phóng khoáng tâm.

“Mẹ! Cám ơn người!”  Lộc Hàm  cảm động ôm lấy Lộc mẫu thân.

“Mẹ cũng biết chuyện đứa nhỏ là tâm ý của Thế Huân , nhưng chỉ có huyết thống của một người thì làm sao công bằng, còn không bằng đi nhận nuôi một đứa trẻ hoàn toàn không có huyết thống, bất quá nếu con không muốn thì cũng không cần làm. Tiểu Văn, mẹ vẫn là câu nói kia, chỉ cần hai con hạnh phúc là tốt rồi.”  Lộc mẫu thông tình đạt lý tiếp tục nói.

“Mẹ, con không cần con cái, có thể cùng Thế Huân cả đời ở bên nhau con đã rất thỏa mãn rồi. Nhưng mà nếu con nói không đồng ý, Thế Huân khẳng định sẽ luôn khuyên nhủ con. Dù sao sau này cũng sẽ không cần có con, con … con muốn đi làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh.”  Lộc Hàm  buông Lộc mẫu thân ra, nhìn vào mắt bà thận trọng nói ra quyết định của mình.

190 Giấu diếm

“Con đã suy nghĩ kỹ chưa! ?”  Lộc mẫu khôi phục biểu tình nghiêm túc, chăm chú hỏi.

“Dạ. Nhưng mà con không dám nói cho Thế Huân …”  Lộc Hàm  kiên định gật đầu. Lại nhanh nhỏ giọng bổ sung một câu.

“Con là sợ Thế Huân mắng sao! ? Thế Huân muốn để con có đứa con của chính mình, con lại đi thắt ống dẫn tinh…” Bộ dáng thật cẩn thận của  Lộc Hàm  làm  Lộc mẫu cảm thấy tức cười.

“Mẹ ~”  Lộc Hàm  ngượng ngùng mà đỏ mặt.

“Được rồi, mẹ sẽ thay con giữ bí mật. Thế Huân cũng sắp về rồi, nhanh nấu cơm đi.”  Lộc mẫu cười vỗ vỗ  Lộc Hàm , lại quay người tiếp tục chuẩn bị cơm trưa.

 Lộc Hàm  đem sự tình nói rõ ràng cùng mẹ, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, cũng nhanh chóng giúp bà làm cơm trưa.

Ngày kế tiếp, Thế Huân vẫn còn bận rộn chuyện tiểu hài tử,  Lộc Hàm  lại ở sau lưng y lén lút chuẩn bị làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh. Cũng may thắt ống dẫn tinh cũng không phải đại phẫu, quá trình giải phẫu đơn giản, tốc độ phục hồi cũng mau, Lộc mẫu chốt là đối với cuộc sống tình dục của hai người sẽ không gây ra bất kỳ ảnh hưởng gì, chỉ là lúc bắn tinh, tinh dịch không có chứa tinh tử mà thôi.

Làm cho  Lộc Hàm  thấy khó khăn chính là lúc đi phẫu thuật phải giấu diếm Thế Huân như thế nào. Hai người hầu như mỗi ngày đều dính lấy nhau, ở trong công ty ngược lại mạnh ai nấy làm, nhưng Thế Huân là cấp trên trực tiếp của  Lộc Hàm , nếu hắn xin ra ngoài Thế Huân khẳng định sẽ biết.

 Lộc Hàm  không còn cách nào đành giả bộ bị cảm, nói với Thế Huân mình muốn ở nhà nghỉ ngơi một ngày.

Thế Huân nhìn thấy  Lộc Hàm  sinh bệnh, cũng không định đến công ty mà ở nhà chăm sóc hắn. May mắn lúc trước  Lộc Hàm  đã nghĩ tới điểm này, cố ý lựa vào ngày công tác thật bận rộn, Thế Huân phải đến công ty mới được. Hơn nữa hắn lại liên tiếp nói mình bệnh không nặng, nếu có chuyện gì liền lặp tức gọi cho y, Thế Huân lúc này mới dặn dò kỹ càng rồi đến công ty.

Thế Huân chân trước vừa đi,  Lộc Hàm  lập tức đến bệnh viện làm phẫu thuật.

Thế Huân đến công ty, dù công việc trên tay một đống lớn, nhưng làm gì cũng đều không an tâm, trong lòng vẫn lo lắng cho  Lộc Hàm . Tuy trước lúc y xuất môn,  Lộc Hàm  thoạt nhìn cũng không phải thực nghiêm trọng. Nhưng hiện tại chỉ có mình hắn ở nhà, vạn nhất đột nhiên không thoải mái thì sao! ? Bên cạnh không có ai chăm sóc, dù rằng  Lộc Hàm  có nói sẽ gọi điện cho mình, nhưng đến lúc đó chắc chắn sẽ không muốn làm phiền mình… Thế Huân càng nghĩ càng lo lắng, dứt khoát ném văn kiện đang cầm trên tay, lập tức rời đi công ty lái xe về nhà.

Thế Huân cũng không dám gọi điện cho  Lộc Hàm  trước, biết chắc hắn khẳng định sẽ không cho mình trở về, về đến nhà liền trực tiếp mở cửa bước vào.

“Lộc Hàm !” Thế Huân mới vừa vào cửa liền gọi một tiếng, không có nghe được  Lộc Hàm  đáp lại, cho rằng hắn đang ở phòng ngủ, Thế Huân liền lại hướng phòng ngủ đi đến.

Trong phòng ngủ trống rỗng, trên giường chỉnh tề căn bản không giống như từng có người nằm qua. Thế Huân lại ra khỏi phòng ngủ tìm một lược khắp nhà nhưng cũng không thấy bóng dáng  Lộc Hàm .

Lộc Hàm  có khi nào cảm thấy khó chịu nên tự mình đi bệnh viện rồi ! ? Trong lòng Thế Huân gấp muốn chết, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho  Lộc Hàm .

Điện thoại vang lên hồi lâu nhưng cũng không có người nghe máy.

Thế Huân cái trán đã muốn toát ra mồ hôi lạnh, liều mạng tự nói với mình phải tỉnh táo lại, tắt điện thoại sau đó gọi cho  Lộc mẫu.

“Thế Huân .”  Lộc mẫu ngược lại rất nhanh liền đón nghe điện thoại.

“Mẹ, Lộc Hàm … Lộc Hàm  hôm nay không khỏe nên ở nhà nghỉ ngơi, con nghĩ là em ấy không nghiêm trọng nên đi làm, nhưng sau đó trong lòng không yên nên quay về thì Lộc Hàm  đã không có ở nhà, điện thoại cũng gọi không được, em ấy… em ấy có ở chỗ mẹ hay không! ?” Thế Huân sốt ruột nói chuyện cũng bắt đầu nói lắp.

“Thế Huân con không cần gấp, Tiểu Lộc nó không có việc gì.” May mắn  Lộc Hàm  có đem chuyện hôm nay đi phẫu thuật nói cho mẹ nghe,  Lộc mẫu nhanh mở miệng an ủi Thế Huân .

“Mẹ, mẹ để Lộc Hàm  nghe điện thoại đi.” Lời an ủi của  Lộc mẫu không có bất cứ tác dụng gì, Thế Huân nhất định phải nghe được tiếng nói của  Lộc Hàm  mới có thể yên tâm.

“Tiểu Lộc hiện tại không có ở đây. Nó… nó ở…” Mắt thấy sự tình sẽ dấu không được,  Lộc mẫu cũng không biết nên nói với Thế Huân như thế nào.

“Mẹ, Lộc Hàm … Lộc Hàm  đang ở đâu? Em ấy xảy ra chuyện gì ! ? Mẹ mau nói cho con biết!” Khẩu khí ấp a ấp úng của  Lộc mẫu làm cho Thế Huân càng thêm sốt ruột.

“Tiểu Lộc đang ở bệnh viện. Thế Huân con đừng vội, trước hết nghe mẹ nói đã. Nó không phải thân thể không khỏe mới đến bệnh viện, mà là nó đi phẫu thuật thắt ống dẫn tinh.”  Lộc mẫu vừa mới nói  Lộc Hàm  ở bệnh viện, ở đầu dây bên kia Thế Huân lặp tức nóng ộọi,  Lộc mẫu phải nhanh đem chân tướng nói ra.

“Phẫu thuật thắt ống dẫn tinh! ? Mẹ, em ấy hiện tại ở bệnh viện nào! ?” Thế Huân khiếp sợ đến lập tức đề cao âm điệu, ngữ khí bức thiết hỏi.

Sau khi  Lộc mẫu nói ra tên bệnh viện, Thế Huân cúp điện thoại, tức khắc ra cửa chạy tới bệnh viện.

“ tiên sinh, ca phẫu thuật rất thuận lợi. Cậu ở bệnh viện nghỉ ngơi một giờ là có thể về nhà. Nhớ rõ trong hai tuần phải chú ý, đừng làm những hoạt động kiệt liệt…” Thắt ống dẫn tinh cũng không thật sự là phẫu thuật, rất nhanh liền thuận lợi hoàn thành,  Lộc Hàm  được đưa đến phòng bệnh bình thường nghỉ ngơi, sau đó bác sĩ lại dặn dò một số chuyện cần chú ý.

“Tôi nhớ kỹ, cám ơn bác sĩ.”  Lộc Hàm  cười gật đầu, hướng bác sĩ cảm ơn.

“ Lộc Hàm ! ! !” Cửa phòng bệnh đột nhiên truyền đến một tiếng ầm,  Lộc Hàm  giật mình nghiêng đầu nhìn sang, nhìn thấy Thế Huân thần tình tức giận đang rất nhanh chạy vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: