176 - 180
176 Uy hiếp
Tới gần giữa trưa, Lộc Hàm hâm nóng đồ ăn, né tránh tầm mắt mọi người, theo thang máy lên lầu cùng Thế Huân ăn cơm trưa.
“Lộc Hàm , sao giờ mới tới, anh sắp chết đói rồi đây.” Lộc Hàm vừa mới bước vào văn phòng tổng giám đốc, Thế Huân đã lập tức chạy tới, một bên oán giận một bên tiếp lấy camen trong tay hắn. Thế Huân đem camen bày ra bàn, cầm lấy đũa bắt đầu mãnh liệt gắp thức ăn.
“Em đang làm báo cáo tài chính tháng này của công ty, đối chiếu số liệu xong rồi mới lên. Anh ăn từ từ thôi, có ai tranh đâu.” Lộc Hàm vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn bộ dáng lang thôn hổ yết của Thế Huân .
“Không được làm việc quá cực khổ ! Hơn nữa em phải nhớ kỹ, báo cáo tài chính của Ngô thị không phải Ngô trọng nhất, mà chính là ăn cơm!” Thế Huân miệng nhồi thức ăn, hai bên má đều phòng lên, còn cố ý giả bộ dáng nghiêm túc dặn dò Lộc Hàm .
“Nhớ rồi! Lần sau em nhất định sẽ uy no Ngô tổng rồi mới đi làm việc.” Lộc Hàm bị bộ dáng buồn cười của Thế Huân chọc cho vừa bực mình vừa buồn cười, cũng nghịch ngợm đùa lại.
“Đây chính là em nói. Hiện tại đến đút anh đi! A ~” Thế Huân nói xong thật sự buông đũa xuống, há to mồm ý bảo Lộc Hàm đút mình.
“Sao giống trẻ con như vậy, hình tượng Ngô tổng nghiêm túc đều bị anh phá hủy.” Lộc Hàm cười lắc đầu, gắp thức ăn đưa lên miệng Thế Huân .
“Ở trước mặt em thì cần gì hình tượng! Lộc Hàm , cái này ăn ngon, lại đút anh một đũa! A ~” Thế Huân cố ý bày ra tính trẻ con lần thứ hai há miệng. Y không chỉ đem Lộc Hàm để ở trong lòng mà đau sủng, cũng đặc biệt thích cảm giác ngọt ngào khi được Lộc Hàm xem như đưa nhỏ mà thương yêu.
Lộc Hàm đem thức ăn uy đến miệng Thế Huân , hạnh phúc cười loan khóe mắt.
Thế Huân không chỉ để Lộc Hàm uy mình, cũng cầm lấy đũa đút lại Lộc Hàm , hai người ngươi một ngụm ta một ngụm, ngọt ngào mật mật ăn cơm trưa.
“Lộc Hàm , hồi sáng Ngô Lâm lại tới tìm anh, anh kêu bảo an đuổi cậu ta đi.” Tuy rằng Ngô Lâm cùng mình đã không còn bất cứ Ngô hệ nào, nhưng Thế Huân vẫn nói chuyện của Ngô Lâm nói cho Lộc Hàm nghe, để không dẫn đến hiểu lầm nào khác nữa.
“Em có nghe nói. Ngô Lâm không sao chứ! ?” Trước kia khi Thế Huân cùng Ngô Lâm kết giao, gia thế bối cảnh cùng tính cách của Ngô Lâm đều bị nhân viên Ngô thị đều tra nhất thanh nhị sở. Lộc Hàm cũng từ miệng của họ mà biết được Ngô Lâm có tính thiếu gia, hôm nay bị Thế Huân đuổi ra khỏi công ty chuyện lớn như thế, Lộc Hàm có chút lo lắng phản ứng của Ngô Lâm.
“Không sao, để cậu ta nếm chút khổ sở sau này sẽ không đến tìm anh nữa. Lộc Hàm , em đừng nghĩ nhiều, hai chúng ta chỉ cần hảo hảo sống cuộc sống của mình là được. Ngoan, há miệng!” Thế Huân không muốn vì chuyện của Ngô Lâm mà ảnh hưởng đến tâm tình Lộc Hàm , gắp thức ăn uy đến miệng hắn, mượn dịp này nói sang chuyện khác.
Lộc Hàm ngoan ngoãn hé miệng, chuyện của Ngô Lâm đến đây cũng kết thúc, hai người tiếp tục ngọt ngào ăn cơm trưa.
Cơm nước xong, Lộc Hàm nằm xuống ghế sofa trong phòng làm việc của Thế Huân nghỉ ngơi chốc lát, sau đó quay xuống lầu tiếp tục làm việc.
Tan tầm xong, hai người đi tới chợ mua chút thức ăn trước rồi mới về nấu cơm.
“Thế Huân …” Hai người về đến nhà, không ngờ Ngô Lâm đã sớm đứng ở trước cửa đợi họ. Ngô Lâm nhìn thấy Thế Huân đi tới, phóng nhuyễn âm điệu ủy ủy khuất khuất gọi một tiếng.
Thế Huân nhìn cũng không nhìn, một bàn tay ôm lấy bả vai Lộc Hàm , tay kia lấy ra chìa khóa chuẩn bị mở cửa vào nhà.
“Thế Huân , em biết lỗi rồi… em không nên vì mẹ sinh bệnh mà vứt bỏ tình cảm của chúng ta, sau khi mất đi anh em khổ sở muốn chết. Van cầu anh mà Thế Huân , chúng ta tái hợp được không, sau này em sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời anh nói, không bao giờ … tùy hứng nữa …” Ngô Lâm vừa thấy Thế Huân không để ý tới mình, lập tức chạy lại kéo tay áo y, đỏ mắt khóc lóc kể lể nói.
“Ngô Lâm, tôi nói rồi, giữa tôi và cậu không còn bất cứ Ngô hệ nào, cũng xin cậu sau này đừng đến quấy rầy cuộc sống của tôi nữa.” Thế Huân lạnh lùng hất cánh tay Ngô Lâm ra.
“Thế Huân , em đã ăn nói khép nép cầu xin anh như vậy, anh thật sự tuyệt tình như thế sao! ?” Ngô Lâm vẫn chưa từ bỏ ý định, cố chấp nhìn chăm chú Thế Huân .
“Lộc Hàm , chúng ta vào nhà.” Thế Huân không hề phản ứng lại Ngô Lâm, mở cửa cùng Lộc Hàm vào nhà.
“Đều là bởi vì tên tiện nhân nhà ngươi Thế Huân mới không để ý tới của ta! Ta đánh chết ngươi! Ngươi chết, Thế Huân sẽ trở lại bên cạnh ta !” Ngô Lâm đột nhiên giống như phát điên nhào lại đánh Lộc Hàm ở bên cạnh Thế Huân .
May mắn Thế Huân tay mắt lanh lẹ đem Ngô Lâm đẩy ra, Lộc Hàm mới không bị thương tổn gì, ngược lại Ngô Lâm bởi vì bị Thế Huân dùng sức đẩy, trọng tâm không vững mà té xuống đất.
“Ngô Lâm, cha mẹ cậu là người có uy tín danh dự, đừng ép tôi báo cảnh sát!” Thế Huân phẫn nộ trừng Ngô Lâm, vô cùng tức giận cảnh cáo, nếu không phải Lộc Hàm ở phía sau gắt gao kéo lại, phỏng chừng Thế Huân đã sớm đá cho Ngô Lâm một cái.
“Tôi nhất định sẽ làm cho hai người phải hối hận!” Ngô Lâm đứng dậy khỏi mặt đất, oán hận bỏ lại một câu, xoay người chạy đi.
“Ngô Lâm cậu ta…” Lộc Hàm lo lắng nhìn bóng dáng có chút lảo đảo của Ngô Lâm.
“Đừng Ngô tâm tới cậu ta, chúng ta vào nhà.” Ngô Lâm sống chết dây dưa đã làm Thế Huân phiền chán muốn chết, làm sao còn có tâm tình đi quản hắn, trực tiếp ôm Lộc Hàm đi vào trong nhà.
177 Tự sát
Hai người sau khi vào nhà, Thế Huân không Ngô tâm câu nói của Ngô Lâm, nhưng Lộc Hàm thì rất lo lắng, làm việc gì cũng đều tâm thần không yên, khiến Thế Huân hơi bất mãn, oán giận nói Lộc Hàm chỉ nghĩ về Ngô Lâm, không thèm nghĩ đến mình.
Thế Huân vì không cho Lộc Hàm tiếp tục miên man suy nghĩ, ăn cơm xong cả TV cũng không xem, liền trực tiếp hống Lộc Hàm lên giường đi ngủ. Dù sao hôm nay cũng là cuối tuần, ngày mai cũng không cần thức dậy sớm đi làm, Thế Huân áp Lộc Hàm dùng sức gây sức ép, sáu chín, kỵ thừa, phía sau… Bình thường y đều sợ Lộc Hàm mệt mỏi, mỗi đêm chỉ làm một lần. Nhưng hôm nay Thế Huân xem như tham lam, sau lần đầu bắn tinh, cũng chưa rời khỏi hậu huyệt ấm áp của Lộc Hàm , dương vật liền lại một lần nữa cương, y cũng liền trực tiếp dùng tư thế của hai người lúc này bắt đầu trừu sáp thao lộng.
Nội vách tường non mềm bị dương vật ma xát lâu dĩ nhiên có chút đau đớn, nhưng Thế Huân một lần rồi lại một lần va chạm, từng cơn sóng khoái cảm chí mạng khiến toàn bộ thân thể Lộc Hàm đều run rẩy, đôi chân dài ôm lấy thắt lưng Thế Huân , dùng sức nâng mông lên nghinh hợp, thầm nghĩ đạt được càng nhiều vui thích, trong óc cũng sớm đã bị dục vọng nhấn chìm, làm gì còn thời gian suy nghĩ xem Ngô Lâm ra sao, trong lòng trong não Lộc Hàm hiện tại chỉ còn tràn ngập hình ảnh của Thế Huân mà thôi.
Làm tình rất thoải mái, nhưng lại là chuyện làm tiêu hao khá nhiều thể lực. Lộc Hàm thể lực không bằng Thế Huân , thời gian kéo dài dĩ nhiên cũng không bằng y, thời điểm Thế Huân bắn lần thứ hai, hắn cũng đã bắn ba lượt. Đợi khi Thế Huân cảm thấy mỹ mãn “Ăn” no, Lộc Hàm thậm chí ngay cả khí lực nâng đầu ngón tay cũng không có , mơ mơ màng màng được Thế Huân ôm vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, sau khi trở về giường, đầu vừa dính xuống gối liền lập tức ngủ mất.
Hai người vốn là gây sức ép đến sau nửa đêm mới ngủ, nhưng mới vừa thiu thiu, điện thoại Thế Huân đột nhiên vang lên.
“Ngô…” Lộc Hàm bị chuông điện thoại đánh thức, khó chịu nhăn mày, đầu dùng sức hướng lòng ngực Thế Huân chui vào.
“Ngoan, không sao không sao, hảo hảo ngủ.” Thế Huân nhẹ giọng hống hai câu, cũng không dám mở đèn sợ làm chói mắt Lộc Hàm , một tay che lấy lỗ tai hắn, tay kia thì sờ soạng tủ đầu giường tìm điện thoại.
Thế Huân lật ra xem thì thấy là số điện thoại của Ngô Lâm, không chút do dự trực tiếp ngắt máy. Thế Huân để điện thoại di động xuống, cánh tay lùi về ổ chăn trong ôm sát Lộc Hàm chuẩn bị tiếp tục ngủ.
Chẳng được bao lâu, di động lại vang lên.
“Ai a! ?” Lộc Hàm cố sức mở to mắt, mơ hồ không rõ hỏi một câu.
” Điện thoại của Ngô Lâm. Không cần để ý đến cậu ta, em mau ngủ đi.” Thế Huân lấy qua điện thoại chuẩn bị tắt máy lần nữa.
“Trễ như thế còn gọi tới, vạn nhất có chuyện trọng yếu, anh mau nghe đi.” Lúc trước Lộc Hàm vẫn luôn vì câu nói trước khi rời đi của Ngô Lâm mà lo lắng không yên, hiện tại vừa nghe Thế Huân nói điện thoại của Ngô Lâm gọi tới, Lộc Hàm lập tức liền thanh tỉnh, thúc giục Thế Huân nhanh nghe máy.
Thế Huân không lay chuyển được Lộc Hàm , đành phải ấn nút đón nghe.
Lộc Hàm khẩn trương nhìn chăm chú Thế Huân , lại nhìn thấy y từ khi đón nghe điện thoại sắc mặt ngày càng khó coi.
“Điện thoại là mẹ của Ngô Lâm gọi tới. Bà ấy nói Ngô Lâm cắt cổ tay tự sát, hiện tại đang ở trong bệnh viện cấp cứu, muốn anh đến nhìn một chút.” Thế Huân cúp điện thoại, nói ra tin tức động trời.
“Tự… tự sát! Chúng ta… Chúng ta lập tức liền đi bệnh viện… Hắt xì!” Lộc Hàm bị tin tức Ngô Lâm tự sát làm cho hoảng sợ, đột nhiên từ trên giường đứng dậy, lại bởi vì chăn rớt xuống đến hông, da thịt trụi tiếp xúc với không khí lạnh lẻo nên hắc hơi một cái.
“Hảo hảo, chúng ta đi bệnh viện. Ban đêm nhiệt độ thấp, lỡ bị đông lạnh thì tính sao, anh tìm cho em thêm vài kiện quần áo rồi chúng ta đi.” Thế Huân nhanh chóng ấn Lộc Hàm vào lại bên trong ổ chăn, xuống giường tìm quần áo giúp hắn. Để Lộc Hàm ăn mặc thực kỹ càng sau đó mới lái xe đưa hắn đến bệnh viện.
“Thế Huân …” Thế Huân cùng Lộc Hàm vừa mới tới bệnh viện, mẹ của Ngô Lâm liền lập tức chạy tới.
” Chào dì.” Thế Huân khách sáo gọi một tiếng.
“Thế Huân , lúc trước dì sai lầm rồi. Không nên giả bộ bị bệnh chia rẽ con cùng Ngô Lâm. Con cùng Ngô Lâm hợp lại được không! ? Ngô Lâm vì con mà cắt cổ tay tự sát…” Ngô Lộc mẫu bởi vì nóng vội nên không có chú ý tới Lộc Hàm đang đứng bên cạnh Thế Huân , trực tiếp nắm lấy cánh tay y khóc sướt mướt cầu xin.
“Dì, con cùng Ngô Lâm đã không còn bất cứ mối Ngô hệ nào. Tính mạng là của chính mình, hy vọng cậu ấy sau này tự giải quyết cho tốt.” Thế Huân rút cánh tay khỏi tay Ngô Lộc mẫu, lễ phép cự tuyệt .
“Thế Huân , con… hắn là ai vậy! ?” Ngô Lộc mẫu còn muốn nói thêm, lại đột nhiên nhìn thấy Thế Huân cùng Lộc Hàm đang nắm tay nhau. Ngô Lộc mẫu lập tức chỉ Lộc Hàm chất vấn.
“Người yêu của con.” Thế Huân thoải mái thừa nhận.
“Nguyên lai tên tiện nam nhân mà Ngô Lâm nói là hắn a! Thế Huân con đến tột cùng là coi trọng hắn ở điểm nào! ? Luận gia thế, hắn có thể so sánh được với nhà của chúng ta không! ? Luận diện mạo, hắn có xách dép cho Ngô Lâm cũng không xứng…” Ánh mắt Ngô Lộc mẫu cực kỳ khinh thường cao thấp đánh giá Lộc Hàm .
“Lộc Hàm , chúng ta đi!” Thế Huân lặp tức thay đổi sắc mặt, kéo Lộc Hàm xoay người chuẩn bị rời khỏi bệnh viện.
178 Về nhà
“Thế Huân chờ một chút! Ngô Lâm cậu ta còn đang ở trong phòng cấp cứu…” Lộc Hàm nhanh dừng lại cước bộ, ngăn lại Thế Huân đang muốn rời đi.
“Nhưng mà…” Thế Huân đau lòng Lộc Hàm bị Ngô Lộc mẫu tùy ý hạ nhục, ánh mắt bất mãn hướng nhìn về phía Ngô Lộc mẫu.
“Em không sao. Chờ xác định Ngô Lâm không có việc gì, chúng ta mới đi được không! ?” Lộc Hàm lắc đầu, thấp giọng cầu xin Thế Huân .
“Được rồi…” Thế Huân thở dài, vốn không nghĩ sẽ xen vào chuyện sống chết của Ngô Lâm nữa, chỉ bởi vì sợ Lộc Hàm lo lắng mới đáp ứng lưu lại.
“Giả hảo tâm!” Ngô Lộc mẫu nghe được hai người đối thoại, thần tình khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Thế Huân không phản ứng lại Ngô Lộc mẫu nữa, dắt Lộc Hàm đi đến ghế dài bên cạnh ngồi xuống. Y cởi áo khoác khoát lên người Lộc Hàm , ôm lấy bả vai hắn để hắn dựa vào trong ngực mình. Lộc Hàm lúc tối bị Thế Huân giằng co đến quá nửa đêm, chưa ngủ được bao lâu lại phải vội vã đến bệnh viện, hiện tại mệt đến hốc mắt đều muốn đen. Thế Huân đau lòng, trong lòng đặc biệt hối hận vì đã đến bệnh viện xem Ngô Lâm.
“Bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm, người nhà có thể vào thăm .” Phòng phẫu thuật được đẩy ra, bác sĩ đi ra tuyên bố Ngô Lâm qua khỏi nguy hiểm.
“Ngô Lâm!” Cha mẹ của Ngô Lâm lập tức vọt vào.
“Chúng ta cũng vào xem đi.” Lộc Hàm theo ghế trên đứng lên, cùng Thế Huân nhanh chóng đi vào phòng phẫu thuật.
“Ngô Lâm, sao con ngốc nghếch như vậy, con nếu có chuyện gì thì mẹ biết tính sao đây…” Ngô Lộc mẫu chạy tới giường bệnh ôm lấy Ngô Lâm, thất thanh khóc rống.
“Thế Huân …” Ngô Lâm vẫn chưa để ý tới mẹ mình đang khóc, ánh mắt thẳng ngoắc nhìn chăm chú Thế Huân đang đứng phía sau.
Thế Huân vẫn chưa tính đi qua, nhưng bị Lộc Hàm ở bên cạnh đẩy vài cái mới nhích bước, y dắt Lộc Hàm cùng đi đến trước giường bệnh.
“Thế Huân Thế Huân … Chúng ta tiếp tục cùng một chỗ được không…” Ngô Lâm dùng bàn tay quấn đầy băng gạt bắt lấy cánh tay Thế Huân .
“Ngô Lâm, lúc trước tôi đã nói rất rõ ràng, chúng ta hiện tại đã không còn bất kỳ Ngô hệ nào, cũng không có khả năng một lần nữa cùng một chỗ.” Thế Huân không có biện pháp bỏ bàn tay đang bị thương của Ngô Lâm ra, nhưng cũng lập tức cự tuyệt yêu cầu của hắn.
“Thế Huân …” Ngô Lâm nước mắt chảy dài, gắt gao nắm lấy tay Thế Huân không buông.
“Ngô Lâm nhà chúng ta bị các người hại thành ra như vậy, ngươi là kẻ thứ ba còn có mặt mũi mà đứng ở chỗ này sao! ?” Ngô Lộc mẫu chịu không nổi con trai của mình đáng thương, bắt đầu đối Lộc Hàm châm chọc khiêu khích.
“Con không phải là kẻ thứ ba! Con chưa bao giờ xen vào tình cảm của Thế Huân và Ngô Lâm, lúc họ còn đang quen nhau, Thế Huân căn bản là chưa biết đến con. Con là sau khi họ chia tay, mới cùng Thế Huân cùng một chỗ. Con biết điều kiện của mình so ra đều kém Ngô Lâm, nhưng mà chỉ cần Thế Huân còn yêu con, con liền nhất định không buông tay!” Lộc Hàm giữ chặt Thế Huân đang muốn ra mặt vì mình, cũng không thể cả đời đều đứng ở phía sau Thế Huân để y bảo vệ. Hắn tiến lên một bước, không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn Ngô Lộc mẫu, cùng Thế Huân mười ngón giao triền, vô cùng vững vàng nói ra suy nghĩ của mình.
“Ngươi…” Ngô Lộc mẫu bị nghẹn cứng họng nói không ra lời.
“Lộc Hàm , anh yêu em.” Thế Huân nắm chặt tay Lộc Hàm , khẳng định tình yêu của mình.
“Thế Huân , chúng ta về nhà.” Lộc Hàm nhếch lên khóe môi, trên mặt lộ ra một nụ cười ôn nhu nhất.
“Được, chúng ta về nhà.” Thế Huân gỡ ra bàn tay còn đang nắm chặt cánh tay mình của Ngô Lâm ra, dắt Lộc Hàm rời khỏi phòng bệnh.
“Đều tại mẹ! Đều tại mẹ lúc trước giả bệnh hại con và Thế Huân chia tay ! Vậy mẹ hiện tại lặp tức bị bệnh nan y đi, ngày mai con liền kết hôn với phụ nữ sinh cháu cho mẹ!” Ngô Lâm vừa thấy Thế Huân đi mất, hổn hển hướng Lộc mẫu thân đại phát giận.
“Con…” Ngô Lộc mẫu tức đến hai mắt trợn trắng, lấy hơi lên thiếu chút nữa té xỉu xuống đất.
Trong phòng bệnh mẹ con Ngô Lâm tranh cãi ầm ĩ cũng không Ngô hệ đến hai người, Thế Huân và Lộc Hàm cùng nhau trở về căn nhà ấm áp của cả hai.
“Ngô…” Hai người vừa mới vào cửa, Thế Huân liền bị Lộc Hàm nhào vào trong ngực cấp tốc hôn môi.
Đôi môi mềm mại thiếp lên, Thế Huân lập tức hé miệng để cho đầu lưỡi của Lộc Hàm thẳng tiến vào trong miệng mình, hai người ôn nhu mà triền miên dây dưa cùng một chỗ.
Hai tay Lộc Hàm hoàn trụ lấy cổ Thế Huân , đem thân thể nhít lại càng gần.
Tuy rằng cách một lớp quần áo thật dày, nhưng Thế Huân vẫn có thể cảm giác được tần suất tim đập của Lộc Hàm và mình.
“Thế Huân , em yêu anh…” Nụ hôn chấm dứt, Lộc Hàm thiếp nhẹ lên môi Thế Huân , bất giác nói ra một câu, mỗi một chữ đều rõ ràng vô cùng.
“Lộc Hàm , em vừa nói yêu vừa hôn anh, anh sẽ nhịn không được đâu… Hậu mặt còn đau hay không! ? Bằng không chúng ta tiếp tục…” Lộc Hàm khó có dịp chủ động làm cho Thế Huân nhịn không được nghĩ muốn trêu đùa hắn. Đương nhiên Thế Huân cũng là nói ngoài miệng mà thôi, nhìn sắc mặt mệt mỏi cùng đôi mắt thâm đen của Lộc Hàm , y cũng không nỡ để hắn phải mệt mỏi thêm.
“Ân… được.” Lộc Hàm cảm giác mình đích xác rất mệt, nhưng mà lại không đành lòng cự tuyệt Thế Huân , do dự một chút liền nhẹ nhàng gật đầu.
“Lộc Hàm , em cứ nghe lời như vậy sẽ làm anh hư đó. Chúng ta hiện tại đi ngủ trước, chờ em nghỉ ngơi rồi, anh muốn đem tất cả các tư thế tối nay làm làm một lần…” Lộc Hàm nhu thuận làm cho trong lòng Thế Huân vừa cảm động lại đau lòng. Gây sức ép cả đêm, Thế Huân nghĩ hiện tại nên để Lộc Hàm hảo hảo ngủ một giấc. Ôm lấy vai hắn nhỏ giọng đùa giỡ cùng nhau trở về phòng ngủ.
179 Xúc động
“Ưm…” Lộc Hàm lẩm bẩm một tiếng, ở trong ngực Thế Huân xoay xoay thân thể, muốn né tránh bàn tay đang sờ soạn trên người mình.
“Lộc Hàm …” Lộc Hàm vặn vẹo thân thể ma xát trúng dương vật đã sớm cương của Thế Huân , y cảm thấy dục vọng trướng đến khó chịu, rồi lại không đành lòng đánh thức Lộc Hàm .
Tối hôm qua hai người vì chuyện Ngô Lâm tự sát chuyện chạy tới chạy lui, tinh thần cùng thân thể đều rất mỏi mệt. Từ bệnh viện trở về, Thế Huân liềm ôm Lộc Hàm hảo hảo ngủ một giấc. Sáng sớm hôm sau khi y tỉnh lại mặt trời đã lên cao, Lộc Hàm trong ngực cứ ngủ say như trước.
Trải qua một đêm nghỉ ngơi và hồi phục, Thế Huân cảm giác hiện tại cả người mình đều tinh thần toả sáng, toàn thân cao thấp hoàn toàn hồi phục khí lực, hơn nữa trong ngực còn ôm thân thể ấm áp của Lộc Hàm kia, da thịt trụi bóng loáng kề sát chính mình. Sáng sớm vốn là thời gian dễ dàng nảy sinh dục vọng, cho nên Thế Huân vừa tỉnh ngủ liền lập tức nhất trụ kình thiên .
Bàn tay Thế Huân bắt đầu ở trên người Lộc Hàm dao động, xoa bóp eo nhỏ, nắn nắn mông. Thế Huân càng sờ lại càng muốn, chính là Lộc Hàm còn đang ngủ, làm y nhìn được lại ăn không được. Nhưng là tâm dương khó nhịn như thế dù có nhìn chầm chầm thì cũng không giải được, dương vật càng thêm gắng gượng, thậm chí quy đầu cũng đã nghẹn đến có chút trướng đau, vì không muốn quấy rầy Lộc Hàm ngủ, Thế Huân đã nghĩ có nên đi toilet tự mình giải quyết hay không.
“Lộc Hàm !” Thế Huân vừa định muốn rời giường, lại đột nhiên cảm giác được dương vật của mình bị Lộc Hàm nắm ở trong tay.
Lộc Hàm không có hé răng, bàn tay nắm lấy dương vật bắt đầu chậm rãi di động lên xuống.
“Ngô… dậy rồi à ! ?” Dục vọng khó nhịn đã được giảm bớt, Thế Huân phát ra tiếng rên rỉ thoải mái, nâng khuôn mặt Lộc Hàm đang vùi ở cổ của mình lên, nhìn thấy ánh mắt trong trẻo của hắn, Thế Huân mỉm cười thấu qua hôn lên môi hắn một cái.
“Ân.” Lộc Hàm ngoan ngoãn ứng thanh, tiếp tục giúp Thế Huân an ủi dương vật. Trụ thị cứng rắn của Thế Huân cứ không ngừng ở bên người cọ cọ, Lộc Hàm muốn ngủ cũng ngủ không được, cũng không nỡ để Thế Huân bị dục vọng tra tấn đến khó chịu, dứt khoat thức dậy giúp y thủ dâm để y có thể thoải mái một chút.
“Tối hôm qua chúng ta có nói đợi khi khỏe lại rồi sẽ đem tất cả các tư thế tái làm một lần.” Ánh mắt Thế Huân ý cười càng đậm, gỡ bàn tay đang giúp mình thủ dâm của Lộc Hàm ra, xoay người một cái đưa hắn đặt ở dưới thân.
“Đó là do anh nói…” Lời phản bác của Lộc Hàm còn chưa nói xong liền bị Thế Huân ngăn chận miệng.
Thế Huân nghiêng ngươi đưa tay vói vào bên trong ổ chăn bắt đầu sờ soạn xung Ngô h người Lộc Hàm , biến thành Lộc Hàm rên rỉ thở dốc, làm gì còn có tâm tư đi phản bác Thế Huân .
Thế Huân rời đi đôi môi bị hôn đã có chút sưng đỏ của Lộc Hàm , đem thân thể hạ dời, cả người đều chui vào bên trong ổ chăn, bắt đầu men theo đường cong thân thể của Lộc Hàm một đường hôn xuống.
“Thế Huân … A…” Lộc Hàm nhìn không tới động tác của Thế Huân , lại cảm giác được đầu lưỡi ướt át đang liếm duyệt cảnh oa của mình, khoang miệng ấm áp ngậm lấy hai bên đầu vú thay nhau mút vào, kích thích không thể đoán trước càng gia tăng khoái cảm thân thể, Lộc Hàm mới vừa thức dậy đầu óc còn chưa tỉnh táo lại, hiện tại lại loạn thành tương hồ, chỉ còn lại thân thể đi cảm thụ nụ hôn cùng âu yếm của Thế Huân .
Khi Thế Huân hôn đến bụng Lộc Hàm , liền đem chăn cuộn lên phía trước, để lộ ra hai cái bắp đùi thon dài trắng nõn, bản thân y thì liền quỳ ghé vào giữa hai chân hắn, cúi đầu đem thịt trụ sớm đã cứng rắn kia hàm vào trong miệng.
Thế Huân từ trên xuống dưới phun ra nuốt vào dương vật, bởi vì có nước miếng nên khi phun nuốt không ngừng phát ra thanh âm lép nhép, mà trụ thịt cũng bởi vậy mà trở nên ướt sủng. Tốc độ phun ra nuốt vào của Thế Huân cũng không phải rất nhanh, khiến cho Lộc Hàm có thể hưởng thụ khoái cảm khi được khẩu giao, nhưng lại không mãnh liệt đến nỗi muốn bắn tinh.
“A… Ha…” Lộc Hàm hai mắt thất thần nhìn nhà, há to miệng rên rỉ thở dốc.
Thế Huân sợ chính mình khẩu giao quá lâu sẽ làm Lộc Hàm nhịn không được mà bắn ra, nếu hiện tại bắn tinh, một lát nữa khi bị mình trừu sáp có khả năng sẽ bắn một lần nữa. Y lo lắng đến vấn đề thể lực của hắn, cho nên trước khi quy đầu chảy ra đục dịch, liền hé miệng buông ra dương vật của Lộc Hàm , ngược lại đi hôn phía trong đùi non của hắn.
Thế Huân đầu tiên là ở chỗ trước kia mình lưu lại dấu hôn mút mạnh một lần. Hiện tại cái này đã muốn trở thành động tác cố định của Thế Huân mỗi lần làm tình, hai người làm tình lại rất thường xuyên, cơ hồ chính là mỗi ngày đều mút, làm phía trong đùi non của Lộc Hàm luôn luôn giữ được dấu hôn của Thế Huân .
Kế tiếp là khuếch trương hậu huyệt, trong quá trình khuếch trương càng làm dục vọng mãnh liệt của hai người thêm nóng bỏng. Lộc Hàm phía hậu mặt bị đầu lưỡi Thế Huân liếm lộng, lại còn dùng ngón tay sáp nhập, đương nhiên là vô cùng thoải mái. Bất quá Thế Huân nhìn đến hậu huyệt khô khốc kia bị mình đùa bỡn đến vừa ướt vừa nhuyễn, trong lòng cũng là vô cùng thỏa mãn, đã khẩn cấp muốn tiến vào thân thể Lộc Hàm , để cho hậu huyệt mềm mại kia gắt gao vây trụ chính mình.
“Thế Huân … tiến… tiến vào…” Thế Huân sợ Lộc Hàm không chịu nổi chính mình thô dài, mỗi lần đều là cố nén dục vọng tận lực đem tiền diễn tiến hành đầy đủ, ngược lại là Lộc Hàm bị Thế Huân đùa bỡn đến chịu không nổi, ách thanh thúc giục Thế Huân mau chút tiến vào.
180 Tiền tài
Thế Huân cũng sớm đã là tên đã trên dây, hiện tại Lộc Hàm chủ động mở miệng, y sao còn nhẫn được, lập tức từ giữ hai chân Lộc Hàm nhổm dậy, hai tay túm trụ hai cái chân dài để lên vai mình, Lộc Hàm bị túm làm cái mông hoàn toàn nhếch lên, dương vật Thế Huân vừa lúc cũng để ngay giữa khe mông, hơi dùng sức một chút, quy đầu “Ót” một tiếng đỉnh vào hậu huyệt.
“A a… Thế Huân …” Lộc Hàm nửa người trên còn quấn chăn thật dầy, nửa người dưới lại lỏa lồ bên ngoài, dương vật nơi khố gian cao ngất cứng rắn, chỗ hậu mặt lại bị Thế Huân bừa bãi trừu sáp thao lộng, Lộc Hàm bị đâm một cái rồi một cái, thân thể tùy tần suất va chậm mà không ngừng cao thấp chớp lên, yết hầu đã sớm thét đến khàn khàn, nhưng tiếng rên rỉ lại không ngừng được mà cứ theo trong miệng không ngừng tuông ra.
Thế Huân ngược lại rất muốn đem tư thế tối hôm qua làm lại một lần, nhưng nếu làm lại một lần như thế, phỏng chừng cả ngày hôm nay Lộc Hàm cũng không có khí lực xuống giường. Y sao có thể khiến cho hắn mệt như thế, cũng liền bắn một lần, cũng không có bắn ở bên trong hậu huyệt, dù sao bắn bên ngoài cũng tương đối dễ thu dọn hơn.
Sau khi Thế Huân giúp Lộc Hàm rửa sạch thân thể, lại hống hắn tiếp tục ngủ. Thế Huân tự mình đi vào bếp nấu cơm, tuy rằng không làm được mấy món phức tạp, nhưng ít ra khi Lộc Hàm tỉnh dậy lập tức có thể ăn một chén cháo thơm lừng.
Sau “Sự kiện tự sát”, Ngô Lâm có lẽ thật sự tin Thế Huân đã hoàn toàn chết tâm, kể từ đó không hề xuất hiện trước mặt Thế Huân cùng Lộc Hàm lần nào nữa. Hai người lại khôi phục cuộc sống yên bình. Lúc nghỉ ngơi, hai người liền ngọt ngào mật nị cùng một chỗ, một chút cũng luyến tiếc chia lìa; lúc đi làm, hai người lại biến thành Ngô tổng giám đốc nghiêm cẩn cùng quản lý chăm chỉ, sự nghiệp hỗ trợ lẫn nhau, năng lực làm việc của Lộc Hàm cũng nhận được sự khen ngợi của mọi người.
Hai người cuộc sống hằng ngày hạnh phúc mỹ mãn, Ngô thị phát triển cũng là càng ngày càng tốt. Đối với người mình yêu, Thế Huân đem Lộc Hàm để ở trong lòng đau sủng. Đối với quản lý tài chính, Thế Huân không biết nên thưởng làm sao cho một Lộc Hàm biểu hiện xuất sắc đến như vậy. Lộc Hàm vốn là người có trách nhiệm, hiện tại lại là người yêu của Thế Huân , hắn đối Ngô thị cũng là thật tâm thật lòng mà trả giá. Thế Huân cảm thấy dù có tăng lương cũng không đủ, nghĩ tới nghĩ lui, quyết định đem cổ phần của mình ở Ngô thị chuyển dời sang tên của Lộc Hàm .
Lúc Thế Huân đem quyết định của mình nói với Lộc Hàm , hắn chết sống không đồng ý, lắc đầu như trống bỏi. Dựa theo giá trị cổ phiếu Ngô thị tính toán, nếu Lộc Hàm tiếp nhận số cổ phần này của Thế Huân , kia lập tức có thể trở thành phú hào số một số hai. Nhưng Lộc Hàm không muốn nhất chính là cùng Thế Huân đề cập đến vấn đề tiền bạc. Thậm chí chi tiêu hằng ngày của hai người, Lộc Hàm cũng đều là tận lực dùng tiền lương của mình, lúc mua đồ cũng tranh trả tiền với Thế Huân , có đôi khi Lộc Hàm không lay chuyển được Thế Huân , còn có khi nổi lên tính giận dỗi trẻ con.
Nhưng Thế Huân lần này cũng là quyết tâm phải đem cổ phần công ty chuyển giao cho Lộc Hàm , nhìn thấy Lộc Hàm không đồng ý, y còn ngàn năm một thuở dùng uy nghiêm của một tổng giám đốc bức ép hắn phải đồng ý. Kết quả hai người liền đối chọi, một người cứng rắn cho, một người chết sống không cần.
“Lộc Hàm , so với việc em vì Ngô thị mà trả giá hết thảy, cổ phần công ty thật nhỏ bé không đáng kể, đây đều là những thứ em đáng được nhận.” Thế Huân sắc mặt nghiêm túc, dù Lộc Hàm có cự tuyệt ra sao cũng phải bắt hắn chấp nhận.
“Em… em không cần cổ phần của anh…” Lộc Hàm không biết như thế nào mới có thể cự tuyệt Thế Huân , gấp đến nói chuyện cũng đều nói lắp.
“Lộc Hàm , đó cũng là một chút tâm ý anh dành cho em.” Thế Huân thấy là dùng cứng rắn không được, lại bắt đầu dùng chính sách dụ dỗ.
“Em… em không cần cổ phần công ty! Em chỉ cần anh!” Lộc Hàm lập tức hô lên, có lẽ vì trong lòng quá vội, ánh mắt mở to trừng Thế Huân , ngữ khí cũng có chút cao. Đây là lần đầu Lộc Hàm ở trước mặt Thế Huân tức giận như thế.
“Lộc Hàm …” Thế Huân không dự đoán được Lộc Hàm sẽ đột nhiên lớn tiếng như thế, nhất thời không kịp phản ứng, biểu tình ngốc lăng nhìn hắn.
“Đối… thực xin lỗi, em không có cố ý nổi giận với anh. Em… em…” Lộc Hàm nghĩ là mình chọc Thế Huân sinh khí, nhanh chóng mở miệng nói xin lỗi, trong lòng vốn là lo lắng, hiện tại lại kích động đến ngay cả hốc mắt đều đỏ.
“Lộc Hàm , người không đúng trước là anh, anh sẽ không ép em nhận cổ phần công ty nữa, chúng ta chỉ cần ở bên nhau là tốt rồi.” Thế Huân vừa cảm động vừa đau lòng, vươn cánh tay đem Lộc Hàm gắt gao kéo vào trong ngực.
“Ân, em chỉ muốn Thế Huân .” Lộc Hàm giơ cánh tay lên ôm lấy Thế Huân .
Công tác chuyển nhượng cổ phần cần hai bên ký tên, nhưng Lộc Hàm không đồng ý, việc này cũng chỉ có thể như thế qua đi. Thế Huân nghĩ nhất định phải hảo hảo yêu thương Lộc Hàm , cả đời đều để ở trong lòng đau sủng, thẳng đến hai người song tấn hoa râm, thẳng đến hai người đi lại tập tễnh, thẳng đến… Chính là nếu có một ngày một người rời đi trước thì sao! ? Sinh tử có mệnh, loại sự tình này không phải con người có thể khống chế. Thế Huân tìm đến luật sư lập di chúc, nếu có một ngày chính mình mất, tất cả tài sản đều sẽ thuộc về một người là Lộc Hàm .
Sự việc lập di chúc dĩ nhiên do một mình Thế Huân lén lút tiến hành, nếu để cho Lộc Hàm biết, không đồng ý là cái chắc, phỏng chừng còn có thể một mình miên man suy nghĩ. Thế Huân chính là muốn cho Lộc Hàm có cuộc sống vui vẻ không lo âu, đến nỗi bản thân không có nửa điểm đau ốm. Hơn nữa từ khi Thế Huân cùng Lộc Hàm sống cùng nhau, ngươi sủng ta, ta thương ngươi, hai người săn sóc lẫn nhau, cùng nhau chiếu cố, thân thể Thế Huân cường tráng như trâu, Lộc Hàm cũng cường kiện khỏe mạnh. Cho nên, cuộc sống hạnh phúc của hai người đúng thực liền còn có cả đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro