166 - 170
166 Tư thế (H)
Thế Huân đầu tiên là dùng đầu lưỡi liếm bên ngoài huyệt khẩu, da thịt khô khốc bởi vì dính nước miếng mà trở nên trong suốt ướt át, y vừa lòng mỉm cười, đầu lưỡi bắt đầu thăm dò đỉnh tiến vào lổ nhỏ, lại đột nhiên bị hậu huyệt co rút kẹp lấy đầu lưỡi. Thế Huân đưa tay xoa nắn cái mông Lộc Hàm , nắm lấy hai cái mông thịt nhẹ bóp, phát hiện hậu huyệt dần dần trở nên thả lỏng, liền nhân cơ hội đem đầu lưỡi đỉnh tiến càng sâu một ít.
“Ngô ngô…” Đầu lưỡi mềm nhuyễn thấp hoạt ở bên trong hậu huyệt tiến tiến xuất xuất trừu sáp liếm lộng, Lộc Hàm sảng khoái dựa vào người Thế Huân run rẩy, nhưng miệng vẫn còn ngậm lấy dương vật, cho nên phải thật cẩn thận không để răng nanh làm thương tổn đến trụ thịt mẫn cảm.
Lộc Hàm chính mình thư thái, thì lại càng muốn đem Thế Huân hầu hạ càng thêm thoải mái. Miệng ngậm lấy trụ thịt thô lớn từ trên xuống dưới phun ra nuốt vào, dương vật ở trong miệng Lộc Hàm càng trướng càng thô, đến mức ngậm vào đã có chút khó khăn. Hắn liền phun ra dương vật, sửa thành dùng đầu lưỡi liếm lộng từ gốc lên đến đỉnh, sau khi lặp lại vài lần, lại đem quy đầu ngậm vào, liếm duyệt chất nhầy tích góp trên quy đầu, làm cho Thế Huân thoải mái đến nỗi quy đầu trướng to như sắp xuất tinh.
“Hô… Lộc Hàm …” Khoái cảm nơi khố gian tràn tới toàn thân, Thế Huân rút đầu lưỡi ra khỏi hậu huyệt, thoải mái thở dài một hơi, rồi mới lấy ngón tay thay thế sáp nhập vào chỗ sâu bên trong. Thế Huân dùng ngón tay đem hậu huyệt đã được đầu lưỡi liếm ướt làm cho vừa thấp vừa nhuyễn, chỉ phúc hơi thô ráp không ngừng ma xát nội vách tường nhẵn nhụi, kích thích Lộc Hàm run rẩy càng ngày càng lợi hại.
Hai người đều toàn tâm toàn ý muốn lấy lòng đối phương, nhưng lại giống như đang âm thầm phân cao thấp, xem ai sẽ là người tước vũ khí đầu hàng đầu tiên.
“Lộc Hàm … anh muốn em…” Thế Huân là người nhịn không được trước, cũng không phải bởi vì muốn bắn tinh, chính là không thể thỏa mãn khi chỉ được Lộc Hàm khẩu giao. Thế Huân nghĩ muốn đi vào thân thể của hắn, hoàn hoàn chiếm giữ lấy hắn.
“Ân…” Lộc Hàm từ khố gian của Thế Huân ngẩng đầu nhẹ nhàng ứng thanh. Hậu huyệt đã khuếch trương đầy đủ, hắn cũng khát vọng trụ thịt nóng bỏng cứng rắn của y nhồi vào người mình.
Thế Huân theo hậu huyệt rút ra ngón tay, vỗ vỗ mông ý bảo Lộc Hàm đứng dậy. Thế Huân nguyên bản muốn để Lộc Hàm nằm trên sofa, chính mình nằm lên trên, dù sao làm vậy thì Thế Huân tự mình động là được, có thể để Lộc Hàm tiết kiệm rất nhiều khí lực không đến nỗi quá mệt mỏi.
Nhưng Lộc Hàm sau khi ngồi dậy vẫn không có nằm xuống một bên khác của sofa, mà là xoay người, một chân bước qua Thế Huân , nhất khởi hai chân quỳ gối hai bên thân thể y. Rồi chậm rãi ngồi xổm xuống cưỡi lên khố gian của y, huyệt khẩu phía sau lặp tức đối diện với dương vật dựng thẳng.
“Lộc Hàm !” Dương vật còn chưa tiến vào hậu huyệt, chính là tư thế của Lộc Hàm liêu nhân như thế, cũng đã làm cho Thế Huân cảm thấy hô hấp cứng lại.
Lộc Hàm không dám đối diện cùng ánh mắt nóng rực của Thế Huân , nhẹ nhàng nhắm mắt lại, một bàn tay đỡ lấy sofa, thân thể chậm rãi ngồi xuống, quy đầu đỉnh nhập hậu huyệt, dương vật từ từ sáp nhập, cho đến khi hậu huyệt hoàn toàn bị lắp đầy.
“Lộc Hàm Lộc Hàm …” Lộc Hàm chủ động làm trong lòng Thế Huân đặc biệt kích động, hơn nữa hiện tại dương vật lại bị hậu huyệt ấm áp mềm mại bó chặt, Thế Huân quá thoải mái, nói năng lộn xộn không biết nên làm sao để biểu đạt tình cảm của mình.
Lộc Hàm mở mắt ra ôn nhu mỉm cười với Thế Huân , sau đó bắt đầu từ trên xuống dưới phập phồng thân thể, để cho hậu huyệt phun ra nuốt vào dương vật.
Khuôn mặt Lộc Hàm bị tình dục nhuộm đến đỏ bừng, ánh mắt cũng bịt kín một tầng hơi nước, môi ướt át no đủ, cái cổ nhỏ dài, thân thể trắng nõn, hai tiểu đầu vú trước ngực sưng đỏ đứng thẳng, còn có trụ thịt nơi khố gian thuận theo tần suất phập phòng của thân thể mà nhấp nhô lên xuống… Thế Huân nhìn đến miệng khô lưỡi khô, cảm giác được không chỉ dương vật chính mình xung huyết cứng rắn, mà ngay cả đại não cũng xung huyết, thậm chí máu mũi cũng sắp chảy ra.
“Thế Huân … Thế Huân …” Lộc Hàm thấp giọng rên rỉ, dần dần nhanh hơn tốc độ nhấp nhô thân thể.
“Lộc Hàm chờ một chút, như vậy rất mỏi, thắt lưng em sẽ chịu không nổi đâu.” Tuy rằng tư thế kỵ thừa của Lộc Hàm làm Thế Huân càng thêm thoải mái, nhưng y làm sao đành lòng để hắn vất vả, nhanh chóng đè lại thân thể đang phập phồng của hắn.
“Không… không sao…” Trán Lộc Hàm đã muốn che kín mồ hôi tinh mịn.
“Thật sự không sao! ? Vậy em nguyên đêm nay đều ngồi ở trên người anh động được không ! ?” Thế Huân nhìn ra Lộc Hàm là cứng rắn chống đỡ, cố ý nói đùa hắn.
“Nguyên đêm nay!” Lộc Hàm lại tưởng thật, sợ tới mức gương mặt nguyên lai đỏ bừng đều biến thành trắng.
“Đùa em thôi. Ngoan, nằm lên ghế sofa, chúng ta đổi tư thế.” Hai người cũng là tên đã trên dây, Thế Huân không lãng phí thời gian để nói giỡn, liền bảo Lộc Hàm nằm xuống sofa để hai người đổi tư thế.
167 Hạnh phúc (H)
Lộc Hàm cũng không tái kiên trì, thuận theo ý Thế Huân ngoan ngoãn nằm xuống ghế sofa, còn đặc biệt chủ động mở ra hai chân. Thế Huân liền giống như lang sói động dục nhào lên trên người hắn, dương vật “Ót” một tiếng liền thống vào bên trong hậu huyệt trơn trượt.
Thế Huân không một chút nghỉ ngơi, mà lập tức bắt đầu điên cuồng trừu sáp, lực đạo lớn đến mức đẩy thân thể Lộc Hàm nhào về phía trước. Dương vật trừu sáp càng nhanh, chỗ phía sau của Lộc Hàm lại càng thường xuyên co rút, hậu huyệt giống như cái miệng nhỏ nhắn bao lấy hút chặt dương vật, làm cho Thế Huân thật sảng khoái, lại sử dụng hết khí lực toàn thân dùng sức thao lộng cái lỗ nhỏ vừa ấm vừa ướt kia.
“Thế Huân Thế Huân …” Lộc Hàm thở dốc dồn dập, hai chân giang rộng mặc cho Thế Huân tùy ý tiến xuất bên trong thân thể của mình, bên trong hậu huyệt bị dương vật ma xát nóng bỏng, cảm giác tê dại cùng hơi đau làm cho hắn càng bị kích thích nhiều hơn.
Khi dục vọng tới đỉnh, hai người cùng nhau bắn ra. Tuy rằng Thế Huân đặc biệt muốn làm thêm một lần, nhưng rốt cuộc vẫn đau lòng Lộc Hàm , sau khi ôm hắn nghỉ ngơi trong chốc lát, y liền ôm lấy Lộc Hàm đi vào phòng tắm, đem tinh dịch bên trong rửa sạch sẽ, sau đó hai người liền lên giường nghỉ ngơi.
Cuộc sống của hai người cuối cùng cũng đi vào quỹ đạo. Lộc Hàm tính tình hiền hòa lại biết cách chăm sóc người, lúc trước bị bao dưỡng còn đem Thế Huân hầu hạ đến thư thư phục phục, hiện tại hai người là lưỡng tình tương duyệt, Lộc Hàm lại càng dốc hết toàn bộ tâm tư chăm sóc Thế Huân thật tốt.
Thế Huân cảm giác cuộc sống của mình lúc này giống như đang rơi vào hủ đường, ngọt ngào mật mật đến tâm cũng muốn bị hòa tan. Lộc Hàm mỗi ngày nấu cơm không hề trùng lặp, làm cho y có thể thưởng thức hết thảy các loại mỹ thực, cơm nước xong hai người sẽ cùng nhau dọn dẹp rửa chén, ngồi vào sofa xem TV một lát, rồi đến một hồi hoan ái vô cùng nhuần nhuyễn, cuối cùng ôm nhau ngọt ngào đi vào giấc ngủ… Thế Huân thật sự là hạnh phúc đến nỗi nằm mơ cũng có thể mỉm cười.
“Lộc Hàm …” Sáng sớm khi Thế Huân tỉnh lại, trong ngực không có thân thể ấm áp của Lộc Hàm , trong lòng liền vắng vẻ khó chịu. Y bước xuống giường tùy tiện mặt quần áo, đến mặt cũng không thèm rửa liền vội vàng ra khỏi phòng ngủ.
Thế Huân mở cửa phòng ngủ đi vào phòng khách, một cỗ hương khí nồng đậm lặp tức phiêu tán trước mũi, Thế Huân vội vàng tăng cước bộ, cơ hồ là một đường chạy vào trong bếp.
“Lộc Hàm !” Thế Huân hai bước bằng ba bước chạy nhanh lại, trực tiếp đem Lộc Hàm đang đứng trước bếp nấu bữa sáng ôm vào trong ngực.
“Uy, chậm một chút.” Thế Huân xông đến có chút mạnh, Lộc Hàm vội vàng ổn định thân thể, cười oán giận nói một câu.
Thế Huân buộc chặt cánh tay đang ôm lấy thắt lưng của Lộc Hàm , đầu chôn ở gáy hắn hít sâu mùi vị của Lộc Hàm , mới cảm thấy trong lòng ổn định lại.
“Lộc Hàm , thức ăn trong camen là làm cho ai vậy! ?” Lộc Hàm nấu cơm, Thế Huân liền theo phía sau ôm lấy thắt lưng của hắn, cằm để ở trên vai hắn ngơ ngác nhìn hắn thành thạo nấu ăn. Thế Huân đột nhiên nhìn thấy trên kệ có hai cái camen đựng thức ăn, có cơm có đồ ăn, trình bày còn đặt biệt đẹp mắt, chỉ cần liếc mắt một cái liền khiến cho người ta cảm thấy muốn ăn liền. Thế Huân đoán thầm đây có lẽ là Lộc Hàm làm cho ai đó ăn, dùng camen vậy là định mang ra ngoài, chẳng lẽ là đồng sự trong công ty! ? Nhưng tại sao lại làm phong phú như vậy! ? Thế Huân một bên suy nghĩ một bên trong lòng ứa ra dấm chua, đặc biệt ghen tị với người có thể ăn thức ăn này. Thế Huân càng nghĩ trong lòng càng không biết tư vị, dứt khoát liền trực tiếp hỏi, trong giọng nói còn bí mật mang theo một tia bất mãn cùng chất vấn, trong lời nói ẩn hàm ý tứ chính là những món ăn do Lộc Hàm làm chỉ có thể để cho y ăn.
“Cái này chính là cơm trưa của anh. Gần đây chúng ta gọi món bên ngoài, em thấy anh không thích ăn. Anh làm việc vất vả như vậy, không thể ngay cả cơm trưa cũng ăn không ngon. Cho nên buổi sáng em mới rời giường sớm một chút để làm, trong công ty không phải có lò vi sóng sao, chờ buổi trưa em hâm nóng lại rồi đưa qua cho anh.” Tay Lộc Hàm đang không ngừng làm đủ thứ việc, nào có tâm tư đi nghiền ngẫm ý tứ trong lời nói của Thế Huân , bất quá vẫn là hảo tâm giải thích cho y.
“Lộc Hàm Lộc Hàm …” Tâm tư Thế Huân nháy mắt liền từ địa ngục bay thẳng lên thiên đường, bị Lộc Hàm làm cảm động đến không nói ra lời, thậm chí sóng mũi đều có chút cay cay.
“Không phải sáng hôm nay anh có cuộc họp với các chủ quản sao, mau đi thu thập một chút, ăn xong điểm tâm chúng ta nhanh chóng đến công ty.” Lộc Hàm tắt lửa, co tay thúc nhẹ vào người Thế Huân nhắc nhở.
“Ừ.” Thế Huân đáp ứng một tiếng, lưu luyến buông ra Lộc Hàm , quay về phòng ngủ rửa mặt thay quần áo.
Chờ Thế Huân chuẩn bị xong từ phòng ngủ đi ra, Lộc Hàm đương nhiên đã đem bữa sáng nóng hôi hổi mang lên bàn ăn. Thế Huân liền vừa ăn cơm vừa nhìn trộm Lộc Hàm mà ngây ngô cười, trong lòng hạnh phúc cực độ.
168 Đồng tâm
“Tại sao báo cáo tài chính tháng này của công ty lại có trăm ngàn chỗ hở như vậy hả! ?” Tại hội nghị chủ quản, Thế Huân mày nhíu chặt, vẻ mặt bất mãn lật xem văn kiện trong tay. Sau khi quản lý tài chính hãm hại Lộc Hàm bị đuổi đi, Thế Huân nhất thời cũng chưa chọn được người thích hợp, đành phải tìm một người tạm thời giữ chức vụ này. Sau đó Lộc Hàm trở lại bên cạnh y, Thế Huân còn nghĩ cuối cùng đã có thể giải quyết vấn đề chức vị quản lý tài chính, nhưng không ngờ Lộc Hàm căn bản là không muốn làm, Thế Huân lại không nỡ miễn cưỡng hắn. Việc này cũng liền như thế trì hoãn lại. Nhưng quản lý tài chính tạm thời này năng lực lại quá mức bình thường, phạm vào những sai lầm không đáng có, làm cho Thế Huân trong khoảng thời gian này có chút đau đầu.
“Ngô … Ngô tổng…” Quản lý tài chính nơm nớp lo sợ nhìn Thế Huân , nghĩ thầm cũng may gần đây Ngô tổng tâm tình hảo, bằng không văn kiện này phỏng chừng đã trực tiếp ném lên mặt mình rồi.
“Được rồi, tan họp, tự mình nhìn lại một chút đi.” Thế Huân bất đắc dĩ khoát tay. Mọi người trong phòng hội nghị nối đuôi nhau mà ra, Thế Huân cũng về lại phòng làm việc của mình.
Bình thường ở trong công ty, chỉ cần một có thời gian là Thế Huân sẽ gọi điện cho Lộc Hàm , cũng không vì chuyện gì trọng yếu, chỉ là tùy tiện tán gẫu vài câu, nghe một chút thanh âm ôn nhu mà nhẹ nhàng của hắn, sẽ làm cho tâm tình y ngày cũng đều tốt. Nhưng hôm nay bởi vì chuyện báo có tài chính, Thế Huân vẫn chưa gọi điện cho Lộc Hàm , thẳng đến giữa trưa khi Lộc Hàm hâm nóng thức ăn đem đến phòng giám đốc, Thế Huân vẫn còn bận rộn như trước.
“Ăn cơm trước đi, để bụng đói không tốt cho bao tử đâu.” Lộc Hàm đi đến phía sau Thế Huân , hai tay đặt lên bả vai y nhẹ nhàng xoa bóp.
“Lộc Hàm lại đây, để anh ôm một chút.” Thế Huân ngước dậy khỏi máy vi tính, kéo Lộc Hàm qua để cho hắn ngồi lên chân của mình, rồi mới đem hai tay hoàn trụ thắt lưng Lộc Hàm , cả người cảm giác tràn đầy mỏi mệt đem đầu vùi vào bên trong hõm vai của hắn.
“Là chuyện báo cáo tài chính sao! ?” Lộc Hàm đau lòng vươn một bàn tay ôm lấy thắt lưng Thế Huân , quay đầu nhìn nhìn màn hình máy tính nhẹ giọng dò hỏi.
“Ừ.” Thế Huân rầu rĩ hừ một tiếng.
Lộc Hàm trở lại Ngô thị đã được một khoảng thời gian, cũng rõ ràng tình trạng của phòng tài chính hiện nay. Lúc trước hắn thật sự không nghĩ sẽ nhận chức quản lý tài chính, nhưng hiện tại nhìn thấy Thế Huân mệt như thế, không những phải xử lý công việc hàng ngày của tổng giám đốc, còn phải phân tâm đi lo chuyện của phòng tài chính, trong lòng Lộc Hàm liền do dự.
“Thế Huân , lúc trước anh nói để em làm quản lý tài chính, em… em muốn thử một lần, cũng không biết có làm tốt hay không nữa.” Lộc Hàm nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định nói ra.
“Lộc Hàm , anh có thể ứng phó mà, đừng vì anh mà miễn cưỡng đi làm những chuyện mình không thích.” Thế Huân từ hõm vai Lộc Hàm ngẩng đầu lên, tỏ vẻ thoải mái cười cười, muốn để cho hắn yên tâm. Lúc trước y khuyên nhủ nhiều như vậy Lộc Hàm cũng đều không có đáp ứng, hiện tại đột nhiên lại nói muốn làm quản lý tài chính, Thế Huân làm sao không biết Lộc Hàm là vì mình mới chủ động mở miệng.
“Không phải vì anh đâu, em là vì chính mình, em cũng muốn làm nên sự nghiệp một phen. Ngô tổng, cho em một cơ hội để biểu hiện được không! ?” Lộc Hàm vì không muốn Thế Huân áy náy, cố ý giả bộ nghịch ngợm, nói chuyện có khi còn kèm theo ngữ khí làm nũng.
“Được! Sau này hai người chúng ta liền phu xướng phu tùy.” Nhìn con người chỉ một lòng nghĩ cho mình ở trước mắt, Thế Huân thật sự là đau tới tận tâm khảm, mỉm cười gật đầu đáp ứng.
“Đồ ăn nguội cả rồi, nhanh ăn thôi.” Lộc Hàm ngược lại bị câu nói “Phu xướng phu tùy” của Thế Huân biến thành có chút ngượng ngùng, nhanh chóng nhảy khỏi đùi y, lấy camen dọn thức ăn đưa đến trước mặt Thế Huân .
Thế Huân ăn bữa trưa mỹ vị ngon miệng, trong lòng lại là hạnh phúc đến rối tinh rối mù.
Buổi chiều vừa lên ban, Thế Huân liền trực tiếp công bố ủy nhiệm Lộc Hàm trở thành quản lý tài chính. Có lẽ bởi vì năng lực công tác của Lộc Hàm lúc trước mà các đồng nghiệp trong phòng tài chính đều tâm phục khẩu phục, cho nên mọi người đối với chuyện hắn lên làm quản lý cũng không bàn tán gì, ngược lại đều cảm thấy Lộc Hàm làm ở vị trí này thực thích hợp.
Từ khi Lộc Hàm lên làm quản lý tài chính, Thế Huân liền hoàn toàn buông tay không hề can dự vào chuyện của phòng tài chính. Khi có văn kiện cần chữ ký của y, chỉ cần là Lộc Hàm làm, Thế Huân hoàn toàn không nhìn một cái liền ký tên vào.
Lúc mới đầu, Thế Huân trong lòng vui sướng khôn cùng, cảm thấy sao mà mình may mắn đến vậy, cả trong cuộc sống lẫn sự ngiệp đều có người yêu chăm sóc. Nhưng chỉ qua mấy ngày, y liền bắt đầu hối hận vì đã để Lộc Hàm lên làm quản lý tài chính. Công việc của một quản lý so với nhân viên thông thường nặng nề hơn rất nhiều, Lộc Hàm sáng sớm mỗi ngày đều làm điểm tâm cho Thế Huân , cơm trưa cũng nhất định phải đem đến công ty, rồi lại ở công ty bận rộn cả ngày, buổi tối về đến nhà lại chạy thẳng đến nhà bếp chuẩn bị cơm chiều, cơm nước xong còn phải vả dọn dẹp chén bát, Thế Huân đau lòng Lộc Hàm , liền nhịn dục vọng của mình thúc giục hắn nhanh trên giường ngủ, nhưng Lộc Hàm lại không nỡ để y khó chịu, chủ động chồm người qua hôn y, Thế Huân liền khống chế không được đem Lộc Hàm đặt ở dưới thân…
169 Gần nhau
Lộc Hàm vốn dĩ đã gầy, lại liên tục vài ngày vất vả bận rộn, mệt đến hai má đều hõm xuống, Thế Huân đau lòng không thôi, nhưng mà hiện tại cũng không thể bắt hắn từ chức quản lý tài chính, vừa mới đương nhiệm không quá vài ngày liền bị cắt chức, không phải tạo cớ để người khác ở sau lưng bàn tán sao, Lộc Hàm kia da mặt mỏng như vậy làm sao mà chịu được.
Thế Huân đành phải tận lực tìm thời gian để cho Lộc Hàm có thể ghỉ ngơi. Y đem bộ ghế sofa bằng da thật ở văn phòng mình đổi lại thành ghế chuyên dùng trong gia đình, để Lộc Hàm sau khi ăn cơm trưa xong có thể nằm đây chợp mắt một chút. Kỳ thật nếu không phải Lộc Hàm kiên quyết phản đối, Thế Huân đã sớm đặt vào phòng làm việc của mình một cái giường luôn rồi.
Bất quá Lộc Hàm cuối cùng cũng có chỗ để nghỉ ngơi, cơm nước xong nằm lên chiếc sofa mềm nhũng, đùi của Thế Huân chính là cái gối tốt nhất, cảm giác ngủ vô cùng thoải mái, tinh thần đích xác so với mấy hôm trước tốt hơn rất nhiều.
Thế Huân cúi đầu nhìn gương mặt ngủ say của Lộc Hàm , vẫn là gương mặt với ngũ Ngô bình thường không có gì nổi bật, nhưng giờ đây y càng nhìn lại càng yêu, đưa tay muốn sờ gương mặt bóng loáng kia nhưng rồi lại sợ đánh thức hắn. Bất quá chỉ cần nhìn như thế này, Thế Huân đã cảm thấy trong lòng tràn đầy hạnh phúc cùng ngọt ngào.
“Ngô tổng.” Ngoài cửa đột nhiên truyền tiếng gõ cửa của thư ký.
Thế Huân thật cẩn thận đem đầu Lộc Hàm từ chân mình đặt lên sofa, rồi mới nhẹ chân nhẹ tay đứng lên đi mở cửa.
“Xụy!” Thế Huân đưa ngón tay lên môi, ý bảo thư ký nhỏ giọng một chút.
“Ngô tổng, chỗ văn kiện này cần chữ ký của anh.” Thư ký hạ giọng, đem văn kiện cầm trong tay đưa cho Thế Huân .
Thư ký nhìn cúi đầu nhìn Thế Huân lật xem văn kiện, ngũ Ngô vẫn như cũ anh tuấn đẹp trai, nhưng mà khí chất cả người đã thay đổi rất nhiều. Trước kia Thế Huân đường hoàng khí phách, khí thế bức người, làm cho người ta có một loại cảm cao cao tại thượng khó tiếp cận. Tuy rằng hiện tại ở trong mắt nhân viên Ngô thị, Thế Huân vẫn như cũ là một Ngô tổng giám đốc lãnh tĩnh quyết đoán, khôn khéo giỏi giang, nhưng lại không có cái loại gian sảo sắc bén ngày xưa, tính tình trở nên tốt hơn nhiều lắm, thậm chí nụ cười trên mặt cũng càng ngày càng nhiều. Thư ký nghĩ thầm, điều này có thể là do yêu người nên tính tình cũng càng ngày càng giống người đó đi, bởi vì quản lý ở phòng tài chính kia vừa ôn nhu vừa tốt bụng, cho nên Ngô tổng mới có thể thay đổi nhiều như thế.
Chính vì lần đó đến nhà Thế Huân đưa văn kiện ngẫu nhiên gặp được, làm thư ký trở thành người duy nhất biết mối Ngô hệ của Thế Huân cùng Lộc Hàm . Mới đầu thư ký cảm thấy Lộc Hàm không xứng với Thế Huân , y lớn lên vừa xuất chúng gia thế lại tốt. Nhưng Lộc Hàm diện mạo phổ thông gia thế bình thường, thậm chí còn là mồ côi cha, điều kiện so với Ngô Lâm, người kết giao lúc trước của Thế Huân thật sự là kém nhiều lắm. Bất quá sau khi Lộc Hàm trở lại Ngô thị, thư ký nhìn thấy hắn mỗi ngày đều chuẩn bị cơm trưa làm cho Thế Huân ăn đến mỹ mãn, công việc ở phòng tài chính cũng xử lý thật gọn gàng ngăn nắp, giúp Thế Huân giải quyết không ít nan đề. Cái nhìn của cô đối với Lộc Hàm lập tức cải biến, có được một người yêu giỏi việc nước đảm việc nhà như hắn, Thế Huân thật sự là tu mấy kiếp mới có vận khí tốt như vậy.
“Ký xong rồi.” Thế Huân đem văn kiện trả lại cho thư ký, lập tức xoay người trở vào văn phòng.
Thư ký cười lắc đầu, Ngô tổng thật là một khắc cũng không muốn rời quản lý a, bất quá nếu mình có được một người yêu tốt như thế, cũng sẽ muốn khắc khắc thủ ở bên cạnh đi.
“Thế Huân .” Lộc Hàm đã tỉnh lại ngồi dậy khỏi sofa, đang cuối đầu sửa sang lại mấy nếp uốn chỗ áo, nhìn thấy Thế Huân đi tới, ngẩng đầu hướng y ôn nhu mỉm cười.
“Sao không ngủ thêm một lát nữa! ?” Thế Huân đi qua giúp Lộc Hàm sửa sang lại quần áo.
“Thời gian không còn sớm, em cũng nên xuống lầu dưới làm việc. Đúng rồi, cơm chiều muốn ăn cái gì! ?” Lộc Hàm một bên bận rộn một bên thuận miệng hỏi.
“Chỉ cần là em nấu, anh đều thích ăn.” Sửa sang lại xong, hai người đồng thời ngẩng đầu, Thế Huân ghé qua hôn lên môi Lộc Hàm .
“Em xuống dưới lầu đây.” Lộc Hàm đỏ mặt, ánh mắt cười loan, ở trên gương mặt Thế Huân hôn đáp trả lại một cái, sau đó mới ra khỏi phòng tổng giám đốc đi xuống phòng tài chính.
170 Pháo hôi
Thế Huân giơ cổ tay lên nhìn thời gian, còn không đến một tiếng nữa sẽ tan ca, sau khi tan tầm sẽ cùng Lộc Hàm đi chợ mua thức ăn, về đến nhà giúp Lộc Hàm làm cơm, thuận tiện có thể sờ mó một chút, cơm nước xong xem TV một lát, rồi mới liền… Thế Huân đắc chí cười ngây ngô trong một lát, lại nhanh chóng cúi đầu tiếp tục làm việc, làm xong sớm sẽ đi đến chỗ hẹn chờ Lộc Hàm trước. Ngô hệ của hai người ở trong công ty vẫn như cũ là bí mật, Lộc Hàm mỗi ngày đi làm cũng chỉ để Thế Huân lái xe đến địa điểm lân cận công ty. Tuy nói là Lộc Hàm là vì lo lắng cho công việc của mình nên mới không muốn công khai Ngô hệ của hai người, nhưng Thế Huân vẫn cảm thấy đau lòng cùng băn khoăn.
“Thế Huân Thế Huân !”
“Ngô… Ngô thiếu gia, Ngô tổng đang bận, cậu chờ một chút…”
Ngoài phòng đột nhiên truyền đến thanh âm ồn ào, sau đó cửa cũng nhanh chóng bị đẩy ra.
“Ngô Lâm!” Thế Huân ngẩng đầu, giật mình nhìn người vừa mới xông vào.
“Ngô tổng, thực… thực xin lỗi, Ngô thiếu gia hắn…” Thư ký cũng theo vào, cục xúc bất an nói xin lỗi.
“Không sao, cô đi ra ngoài đi.” Thế Huân khoát tay, thư ký vội nhanh ly khai văn phòng.
“Thế Huân !” Ngô Lâm vẻ mặt kích động chạy đến trước mặt Thế Huân , nếu không có bàn làm việc ngăn cách, phỏng chừng Ngô Lâm đã sớm nhào đến rồi.
“Em đột nhiên đến tìm tôi có chuyện gì không! ?” Thế Huân biểu tình đạm mạc hỏi, thậm chí chỉ ngẩn đầu, căn bản là không có ý tứ đứng dậy.
“Mẹ của em không có bị bệnh, lúc trước bà vì muốn em kết hôn với phụ nữ nên mới gạt em. Bất quá hiện tại đã bị em phát hiện, Thế Huân , chúng ta lại có thể ở cùng một chỗ!” Ngô Lâm nhiệt tình tăng vọt, hoàn toàn không chú ý tới biểu tình của Thế Huân , lại đề cao thanh âm hưng phấn ồn ào.
“Thực xin lỗi, anh hiện tại đã có người yêu, hơn nữa rất hạnh phúc, cũng chúc em sớm ngày tìm được hạnh phúc!” Thế Huân lịch sự rồi lại không chút nào lưu tình cự tuyệt nói.
“Ngô … Thế Huân , anh còn vì chuyện chia tay lúc trước mà tức giận phải không, anh đang gạt em đúng không! ?” Biểu tình hưng phấn kích động của Ngô Lâm lập tức cứng lại, thần tình không thể tin trừng mắt nhìn Thế Huân .
“Chuyện trước kia cùng cuộc sống hiện tại của chúng ta không có bất kỳ liên hệ nào, hy vọng sau này gặp lại vẫn là bạn bè. Anh hết giờ làm việc rồi, em nếu không còn việc gì khác, đi thong thả, không tiễn.” Thế Huân dứt khoát hạ lệnh đuổi khách, bất quá cũng thực đứng dậy, mặc áo khoác vào chuẩn bị rời đi.
“Thế Huân !” Thế Huân theo bàn làm việc đi ra, Ngô Lâm chưa từ bỏ ý định ôm trụ cánh tay y.
“Làm phiền em buông tay.” Thế Huân quay đầu nhìn Ngô Lâm, biểu tình từ đạm mạc trở nên có chút không kiên nhẫn.
“Ngô … Thế Huân …” Ngô Lâm trước kia khi cùng Thế Huân kết giao, đều là được y phủ trong lòng bàn tay mà yêu thương. Hắn chưa từng gặp qua loại biểu tình chán ghét này của y, làm bị dọa đến nhanh buông lỏng tay ra.
“Anh phải đi, em cũng nên đi đi.” Thế Huân lại một lần nữa bảo Ngô Lâm rời đi, chính mình cũng trực tiếp ra khỏi phòng làm việc.
Ngô Lâm không dám nói thêm gì nữa, đành phải theo sau Thế Huân ra khỏi văn phòng.
“Em đi trước đi, anh cùng thư ký còn có một số việc muốn nói.” Thế Huân nhìn Ngô Lâm nhắm mắt theo đuôi mình, nhíu nhíu mày tìm lý do để cho hắn đi trước.
Ngô Lâm nhìn thấy y đi đến một bên cùng thư ký nói công sự, chính mình đứng ngơ ngác một chỗ cũng không biết nên làm cái gì, đành phải ly khai.
“Trọng đại tin tức! Trọng đại tin tức! Mọi người biết tại sao gần đây tính tình Ngô tổng đột nhiên tốt lên không, còn luôn một bộ bộ dáng cười tủm tỉm, thái độ đối với chúng ta cũng hòa ái dễ gần hơn rất nhiều! ?” Một đồng sự vọt vào phòng tài chính lớn tiếng ồn ào.
“Tại sao! ? Tại sao! ?” Mọi người lặp tức vây Ngô h lại.
“Ân…” Người nọ còn cố ý ngập ngừng.
“Nói mau a! Tại sao! ?” Tính nhiều chuyện của mọi người bị khơi lên, đều khẩn cấp truy vấn.
“Đương nhiên là tình yêu làm dịu a! Mọi người còn nhớ rõ Ngô Lâm không, chính là tiểu tình nhân xinh đẹp gia thế lại hảo của Ngô tổng, hai người trước kia khi còn hẹn hò ở ngay tại công ty ân ân ái ái, sau đó không biết vì lý do gì mà chia tay, bất quá hiện tại lại tái hợp. Tôi vừa mới nhìn thấy Ngô Lâm đi lên lầu tìm Ngô tổng nè.”Người nọ vẻ mặt háo hức, hưng phấn tuyên bố đáp án.
“! Đương” một tiếng, tựa hồ là vật gì đó rơi xuống đất đổ bể, làm cho còn mọi người đang háo hức thảo luận giật mình hoảng sợ.
“ quản lí, anh không sao chứ! ?” Mọi người nhìn về chỗ vừa phát ra thanh âm, thấy chính là phòng của quản lý, Lộc Hàm đang cuối người nhặt lên mấy mảnh thủy tinh trên đất.
“Không sao không sao, không cẩn thận làm rớt cái ly mà thôi, tự tôi thu dọn là được rồi.” Lộc Hàm luống cuống tay chân đi thu dọn, trong lòng lại càng loạn.
Ngô Lâm tại sao đột nhiên lại đến tìm Thế Huân ! ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro