41 - 50
Thụ lắp ba lắp bắp, nửa ngày không nói nên lời.
Ý công là gì, mạnh bạo thổ lộ hả ? Nhỡ như cậu hiểu lầm thì làm sao bây giờ, có muốn hỏi rõ ràng không, ôi chu cha công tức giận đến nỗi gò má đỏ chót, dáng vẻ trợn to hai mắt thật đáng yêu, người ngộ thích quả thật đẹp mắt nhất.
Công thấy thụ im lặng không nói, trong lòng càng kêu gào: Em sẽ không phải đùa mà thành thật đi, cậu ta có gì tốt chứ.
Công cố gắng suy nghĩ một chút, quyết định đê tiện công kích người mới: Trông trắng bóc, thấp tẹt, mặt mũi non choẹt, không đáng tin, với ai cũng cười hì hì, nhìn là biết rất hoa tâm.
Thụ không nói lời nào, chỉ cười không dứt.
Công càng giận, anh đứng lên, có chút muốn đi về.
Cũng chưa đến một giây, công lại ngồi xuống, ôm máy tính tức giận nói: Đừng cười, lại đây chọn phim.
42.
Chọn tới chọn lui, một bộ rồi một bộ, thụ muốn xem tác phẩm đầu tay của công.
Đó là một bộ phim học đường, công đóng lúc mười bảy tuổi.
Công ra vẻ từ chối, chọn một phim kinh dị.
Còn cố ý tắt đèn, xây dựng bầu không khí. Kết quả, hai người ngồi ngay ngắn mãi đến khi hết phim, không phát sinh bất kỳ va chạm nào.
Càng không có nhào vô lồng ngực trong truyền thuyết, nhân cơ hội an ủi.
Công muốn chửi người, muốn mắng phim Hàn xẻng.
Ai ngờ thụ rất hào hứng, vui vẻ nói: Bây giờ chúng ta có thể đổi phim coi rồi.
43.
Thụ được toại nguyện nhìn thấy công tuổi mười bảy.
Ở độ tuổi vui vẻ hồn nhiên, có thể búng ra sữa, một cái nhíu mày hay một nụ cười của công đều giống như mang theo tia sáng, cất giấu ánh sao.
Thụ đang coi chăm chú không chớp mắt, bỗng nghe thấy công ở bên cạnh nói: Đẹp như vậy hả, người thật không đẹp bằng ?
Thụ gấp rút giơ tay lên tỏ vẻ vô tội: Người thật cũng rất đẹp trai.
Công nhíu mày: Vậy tại sao em chỉ nhìn trong phim mà không nhìn tôi ?
Thụ dời tầm mắt: Anh trong phim, sẽ không nhìn em chằm chằm…
Công: ?
Thụ: Như bây giờ, em vẫn sợ anh nhìn em…
Công: Tại sao không thể nhìn, tôi sẽ ăn em chắc ?
Thụ đỏ mặt lắc đầu: Em sợ em ăn anh.
44.
Công nhìn chằm chằm thụ đang đỏ bừng mặt, đột nhiên nắm lấy tay thụ, đè người trên sô pha.
Giống như hài lòng, công thấp giọng nói: Cuối cùng cũng coi như thành công được một lần.
Thụ: Em…
Công: Suỵt, đừng nói chuyện.
Thụ: …
Phim kết thúc, màn hình tối lại.
Trên màn ảnh trơn nhẵn phản ánh hai bóng người trùng điệp trên ghế sô pha.
Đèn không tắt.
Giường không có.
Chỉ có người ngủ.
45.
Ngủ được một nửa, công mang thụ đang lưng mỏi eo run về nhà ngủ tiếp.
Mần trên bàn ăn, mần trong phòng ngủ.
Công vùi đầu gian khổ cày cấy, mần qua mần lại thụ.
Thật vất vả vứt thùng rác được một hộp đựng bao, mới coi như xong việc.
Kết quả, thụ nhân lúc công xuống lầu mua thuốc, trốn trong nhà vệ sinh không chịu đi ra.
Công cầm thuốc mỡ muốn đi vào giúp cậu tắm rửa, đương nhiên bị cự tuyệt ở ngoài cửa.
Thụ ngồi xổm trong bồn tắm, cái mông đau thấy sợ.
Không chỉ vừa hồng vừa sưng, còn có cái gì đó chảy ra từ bên trong.
Cậu đỡ trán, không ngừng suy nghĩ tại sao mọi chuyện đột nhiên lại biến thành như vậy.
Cậu tỏ tình rồi ?
Không có.
Hôn nhẹ ?
Cũng không có.
Trực tiếp vô chủ đề ngủ ? ? Ngủ ? ! Ngủ ? ! ! !
Cậu ngủ với nam thần rồi ? ? ?
46.
Phiền phiền nhiễu nhiễu, thật vất vả đỡ thắt lưng tắm rửa.
Thụ vừa mới mở cửa phòng tắm, đã bị công đang ngồi xổm canh giữ ở ngoài cửa ôm eo bế lên, nhẹ nhàng đặt xuống giường.
Thụ thấy công muốn vén áo tắm của mình, vội vã giữ vạt áo, lắc đầu.
Công liếc mắt nhìn cậu, cau mày nói: Không đau ? Buông tay, bôi thuốc cho em.
Thụ không thể làm gì khác hơn là nằm sấp xuống, rồi ngủ thiếp đi cho tới tận sáng.
Ngày hôm sau, thụ bị tiếng ném đồ vật đánh thức.
Thụ vuốt mắt lên, phát hiện người đại diện của công đang một mặt giật mình, đỡ cửa, run rẩy ngón tay chỉ vào thụ: Cậu…
Thụ đỡ eo: Không, không phải, tôi không có…
47.
Công lấy chăn bọc thụ đang lỏa nửa người trên thật kín, rồi mới nói: Phải, chính là, có.
Người đại diện là một ngự tỷ cao lãnh, vào giờ phút nãy cũng bị công chọc tức đến có vẻ muốn đột tử.
Thụ kinh hãi, quay đầu nhìn công: Cái gì ?
Công cau mày: Ngủ cũng đã ngủ, em còn không muốn chịu trách nhiệm ?
Thụ: Nhưng mà…
Công: Không có nhưng mà.
Thụ: Em…
Công: Không có em.
Thụ: Hóa ra không phải là…
Công: Dám nói là tình một đêm xem, ngày hôm này em đừng hòng đi đâu.
Ngự tỷ đứng ở cửa, bám vào tường, che ngực thở mạnh, nhìn công thụ dinh dính vào nhau ở trên giường, không khỏi nổi giận la to: Được rồi ! Tất cả nín cho tôi ! Nín !
48.
Thụ thay một bộ quần áo của công, cậu cầm điện thoại di động, nhỏ giọng hỏi ngự tỷ một chút, rồi chuẩn bị rời khỏi.
Công gọi thụ từ đằng sau, kéo cậu lại, muốn để trợ lý của mình đưa cậu đi.
Ngự tỷ lườm một cái: Hai người muốn quang minh chính đại lên tít xuất quỹ đúng không ?
Công thấy không có vấn đề gì, nói: Có cái gì không được chứ, cũng không phải chưa từng lên !
Ngự tỷ tối sầm mặt: Cậu cho rằng ai cũng thoải mái giống cậu chắc, còn tiền đồ của thụ, không muốn nữa hả ! Cậu tùy hứng muốn kéo người ta xuống nước chung, cũng không hỏi người ta đến tột cùng có nguyện ý hay không ? !
Công sững sờ, anh nhìn về phía thụ.
Thụ nhìn công, không nói gì.
Không bao lâu sau, công thở dài, đi tới chỗ thụ, nhẹ nhàng ôm lấy cậu, hôn một cái lên mặt: Đi đường cẩn thận.
Lời nói này thành công chặn lại câu không sao kia của thụ.
Thụ cau mũi một cái, trong lòng chợt đau xót.
49.
Công đội cái mũ của mình cho thụ, mang khẩu trang cho cậu, còn dùng cái kính mát của anh, che thụ đến kín mít.
Anh cầm ví tiền của mình, nhét vào trong túi quần của thụ.
Thuốc cùng đồ ăn vặt cũng cho vào trong một cái ba lô, để cho thụ đeo trên lưng, cái suy nghĩ nho nhỏ của công, hận không thể để thụ cũng mang mình theo khiến ngự tỷ ngứa mắt.
Đi tới kéo công qua một bên, lấy ba lô trên người thụ xuống: Cậu tỉnh lại giùm chị một cái ! Không thấy người ta đã khó chịu phát sợ hả, còn để cậu ấy mang nặng trên lưng như vậy !
Ánh mắt lành lạnh của công nhìn ngự tỷ chằm chằm một lúc lâu, mãi đến khi sắc mặt ngự tỷ tái mét, gào la bảo anh đối với thụ thật nhạt nhẽo, lúc này công mới yên tâm gật đầu.
Công đưa trả điện thoại di động cho thụ, dặn ngự tỷ nghĩ biện pháp đưa người về đến nhà an toàn, bấy giờ mới đứng ở cửa nhìn thụ rời đi.
Ngự tỷ gọi một người bạn đến chở thụ về.
Lúc ở trong thang máy xuống lầu, thụ bật màn hình di động, phát hiện màn hình khóa đã được đổi thành một bức ảnh khác.
Một tấm hình mười ngón tay liên kết nhau.
Là tay cậu và tay công.
50.
Thụ nhanh chóng thấy mắc cỡ muốn chết, mật mã điện thoại của cậu là ngày sinh của công, cậu không ngờ công lại đoán được.
Còn không biết chụp trộm tấm hình này từ lúc nào.
Không chỉ màn hình khóa là ảnh tay, hình nền cũng được đổi thành một tấm ảnh tự chụp.
Người đang ngủ bên cạnh công là cậu, trên người cả hai đều đắp chăn, dáng vẻ sau khi làm chuyện đó.
Tuy rằng cảm thấy như vậy thật làm bừa, nhưng thụ thực sự không nỡ đổi, không thể làm gì khác hơn là âm thầm cắt phóng tấm ảnh đó, làm thành màn hình nền.
Sau đó ôm điện thoại di động, chu môi hôn trộm mấy lần.
Không ngờ mới vừa hôn chưa được bao lâu, chấn động rung lên.
Hóa ra là WeChat của công, cũng không biết anh thêm vào từ khi nào.
Công nói: Quần lót của em bỏ quên ở chỗ anh, để hôm nào anh đưa cho em.
Thụ: …
Cậu cảm giác đầu mình nhanh chóng bốc khói.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro