
13
Chương 13: Bảy ngày Quốc khánh vui vẻ (1)
Kiên trì vượt qua bảy ngày học thì cuối cùng kỳ nghỉ Quốc khánh cũng tới, trong con hẻm lúc này có thể nói là vô cùng náo nhiệt, toàn bộ đám trẻ con đều phi ra chạy khắp đường, kêu loạn í ới, người đến thăm viếng nhau cũng nhiều lên, đầu ngõ và ngoài mặt đường đều bị xe chiếm hết chỗ.
“Anh ơi, bao giờ cây táo nhà anh mới ra quả ạ?”
“Đợi nhóc thi lên đại học là có.” Doãn Thiên Dương vừa tỉnh ngủ đã phải ở trong sân tiếp khách, “Có sẵn cây lựu đấy, hai đứa mỗi đứa lấy hai quả ra ngoài chơi đi, đừng làm phiền anh.”
Một cậu nhóc đeo kính mắt ở trong đó nói: “Anh ơi, mẹ em bảo bây giờ anh luyện thể thao ạ?”
Doãn Thiên Dương ngồi trên băng ghế nhỏ chống cằm: “Sao chuyện gì mẹ nhóc cũng biết vậy, mà nhóc và nhóc mập cùng một mẹ hả, lúc nào cũng thấy hai đứa đi với nhau.”
Nhóc mập nói: “Không phải là cùng một mẹ mà là có thêm một mẹ nữa ạ, bọn em cũng toàn thấy anh và anh Tiểu Sơn ở bên nhau.”
“Người thì mập nhưng miệng thì rất lưu loát đấy nhỉ,” Doãn Thiên Dương cảm thấy thích thú, cậu quay vào nhà cầm ba que kem ra cho nhóc kính mắt và nhóc mập rồi còn thừa lại một cây, “Chấp hành nhiệm vụ nào, đưa que này cho anh Tiểu Sơn, bảo anh ấy đến đây họp.”
Nhóc kính mắt nói: “Lấy thêm một cây đi ạ, còn anh Tiểu Vũ nữa mà.”
Doãn Thiên Dương lừa gạt trẻ nhỏ: “Hai ngày nay anh Tiểu Vũ không thể ăn đồ lạnh, ăn vào sẽ đau bụng.”
“Giống mẹ em.” Nhóc mập và nhóc kính mắt vừa ăn que kem vừa đi thực hiện nhiệm vụ. Doãn Thiên Dương nằm sấp trên bàn cười lăn lộn, cười xong thì cảm thấy đói bụng nên gọi với vào trong phòng: “Chị ơi, em muốn ăn canh trứng, cho nhiều dầu vừng nữa.”
Doãn Thiên Kết trang điểm xong đang chuẩn bị ra cửa, giày cũng đã thay xong, vừa nghe thấy lời này thì quay người đi vào nhà bếp, đổ nước rồi đánh trứng, thái hành thành từng sợi mềm và nhỏ, sau khi đun còn tiện tay rán mấy cái bánh bao cuộn(*).
(*)Bánh bao cuộn rán:
Doãn Thiên Dương thì như cậu thiếu gia ngồi ngẩn người ở trong sân, chưa chờ được cơm thì đã chờ được Nhiếp Duy Sơn, Nhiếp Duy Sơn ngậm kem que đi vào, nhìn dáng dấp thì cũng là mới ngủ dậy, trên mặt vẫn còn giọt nước do vừa rửa mặt xong.
“Họp nào họp nào, nghiên cứu kế hoạch xuất hành một chút.” Doãn Thiên Dương lấy lại được sức lực, chạy bành bạch vào phòng lấy điện thoại gọi cho Băng Băng, sau khi kết nối cậu nói, “Ê Băng Băng, tới nhà tôi đi, chúng ta bàn bạc về hành trình một chút.”
Băng Băng nói với giọng còn mang theo giọng mũi: “Sao lúc nào tinh thần của ông cũng phơi phới vậy, tôi ngủ thêm ba tiếng nữa, buổi trưa sẽ đến nhà ông ăn ké cơm.”
Bữa cơm thì chắc là không có, Khoa Đại tổ chức cho giáo viên và công nhân viên chức đi du lịch, còn được mang theo người nhà nên Doãn Hướng Đông dẫn Bạch Mỹ Tiên đi cùng, trong nhà chỉ còn lại hai chị em, Doãn Thiên Kết đeo túi xách đi ra, đoạn nói: “Làm xong rồi đấy, ăn xong thì rửa bát đi, nếu lúc về mà chị mày phát hiện chưa rửa thì mày cứ thử xem.”
Doãn Thiên Dương cảm thấy chị cậu thật là đẹp, hơi mê muội: “Em không muốn thử, ăn xong em sẽ rửa ngay.”
Nhiếp Duy Sơn ăn chùa được một bữa sáng, ngay lúc đang ăn thì hai đứa nhỏ kia lại tới, Doãn Thiên Dương bận uống canh trứng không thèm phản ứng với chúng, còn Nhiếp Duy Sơn nói: “Đừng có nhìn chằm chằm vào bánh bao, còn không đủ cho anh mày đây.”
Nhóc mập nói: “Anh Tiểu Sơn ơi, tại sao anh không luyện thể thao ạ?”
Nhiếp Duy Sơn trả lời: “Anh không thích các loại hoạt động thi đấu.”
Nhóc kính mắt nói tiếp: “Có phải anh thích các loại cờ với bài đúng không ạ? Mẹ em nói lúc anh học mẫu giáo hay đánh bài tú lơ khơ.”
“Sao chuyện nhà ai mẹ nhóc cũng biết vậy, tổ trưởng tổ dân phố à.” Doãn Thiên Dương đứng dậy đi rửa bát, vừa xoay người một cái thì phát hiện Nhiếp Duy Sơn đã mang theo hai thằng nhóc ra sân chơi.
“Nào, chúng ta chơi đấu địa chủ(*), ai thua phải uống nước lạnh.” Nhiếp Duy Sơn kéo hai đứa nhỏ đi chơi bài tú lơ khơ, sau đó Doãn Thiên Dương cũng ngồi bên cạnh chơi cờ caro, hai lớn hai bé cùng tiến hành hoạt động cờ và bài.
(*)Đấu địa chủ: Một loại hình thức chơi bài tây phổ biến ở Trung Quốc. Trong trò chơi phải có ít nhất 3 người trở lên, dùng một bộ bài tây 54 lá, một người làm địa chủ còn 2 người kia thuộc phe nông dân, hai bên đấu nhau, bên nào ra hết bài trước thì thắng. Đấu địa chủ được mô tả là dễ học nhưng khó thành thạo, đòi hỏi tư duy toán học và chiến lược, cũng như thực hiện kế hoạch cẩn thận.
Vừa đến giữa trưa, nhóc kính mắt và nhóc mập cũng sắp uống đến vỡ bụng, cuối cùng buổi trưa ai về nhà nấy, Nhiếp Duy Sơn và Doãn Thiên Dương đang chuẩn bị sang nhà chú ba giải quyết bữa trưa thì ai ngờ lại có người đến.
Hơn nữa người tới không phải Băng Băng, mà là Tần Triển.
“Nhà các ông dễ tìm thật đấy, vốn tôi còn sợ ở chỗ ngõ ngách này sẽ bị lạc đường.” Tần Triển cầm theo một cái túi của trường Thể thao phát, bên trong là đồng phục đội mà Doãn Thiên Dương quên lấy sau khi huấn luyện xong, “Trong kỳ nghỉ phòng thay đồ vẫn có người quét dọn, nhìn thấy thế nào cũng lấy đi làm giẻ lau, đúng lúc tôi qua khu này nên tiện đường mang cho ông luôn, lần sau đừng có quên đấy.”
“Cảm ơn ông, sau này nhất định sẽ nhớ.” Doãn Thiên Dương cầm vào nhà, định vứt vào máy để giặt.
Trong sân chỉ còn Nhiếp Duy Sơn và Tần Triển, Nhiếp Duy Sơn nói: “Lúc trước cậu không đánh thì đuổi cậu ấy, giờ đột nhiên lại quan tâm chăm sóc như thế đúng là kỳ lạ.”
Tần Triển có phần oan ức: “Không phải anh dặn em chú ý cậu ấy một chút hả?”
Nhiếp Duy Sơn nghẹn lời, hắn cũng quên mất chuyện đấy, hiện tại nhớ tới thì có cảm giác như tự lấy đá đập chân mình vậy, đương nhiên hắn hy vọng đồng đội đều đối xử tốt với Doãn Thiên Dương nhưng lúc này lại cảm thấy hơi phiền lòng, hắn nói: “Cậu cũng rất có lòng nhỉ.”
“Thật ra cũng không phải em có lòng gì đâu,” Tần Triển nhớ lại cái đêm bị đánh hôm đó, “Anh Sơn, người có thể khiến anh để tâm như vậy chắc chắn là có chỗ lợi hại, tuy rằng em ra sức quan sát vẫn chưa phát hiện ra.”
Nhiếp Duy Sơn phì một tiếng: “Cậu lấy kính hiển vi ra quan sát chắc mới được đấy.”
Đang nói thì Băng Băng đến, bốn tên nhóc to xác ngồi vây quanh cái bàn nhỏ trừng mắt nhìn nhau, trừng một lát thì không chịu nổi nữa, Doãn Thiên Dương gọi thức ăn ngoài, Nhiếp Duy Sơn thì đi mua mấy phần mì lạnh, Băng Băng gọt dưa hấu, còn Tần Triển thì vẫn đang yên lặng quan sát.
Cơm nước xong xuôi, Doãn Thiên Dương nói: “Tôi thấy núi Thiên Thủy được đấy, tương đối gần, hơn nữa còn có loạt thác nước, tôi vẫn luôn muốn nếm thử xem nước ở thác có ngọt hay không.”
Băng Băng nói: “À! Tôi cũng lên mạng xem rồi, hai năm nay còn xây khá nhiều nhà nghỉ, đẹp phết.”
“Tớ không có ý kiến, thế nào cũng được.” Nhiếp Duy Sơn phụ họa. Tần Triển là người ngoài mới tới không có quyền lên tiếng, chỉ nhỏ giọng hỏi: “Đi leo núi à? Thêm tôi được không?”
Cuối cùng quyết định bốn người cùng đi, Doãn Thiên Dương nói với Nhiếp Duy Sơn: “Về nhà hỏi xem Tiểu Vũ có đi không đi, nó ngày nào cũng học rồi cũng nên đi thả lỏng một chút.”
Sáng ngày tiếp theo bốn người đi xe buýt xuất phát, Nhiếp Dĩnh Vũ không tới, hơn ba giờ sau thì đến khu vực của núi Thiên Thủy, Nhiếp Duy Sơn hỏi: “Đầu tiên phải quyết định xem ở nông trại hay nhà nghỉ đã, quyết xong thì cất hành lý rồi hẵng leo núi.”
Băng Băng và Tần Triển nói: “Ở nhà nghỉ đi, nhà nghỉ đẹp mà.”
Doãn Thiên Dương nhìn những bắp ngô treo trên tường ở đằng xa: “Nghe nói gà đồi ở nông trại hầm ngon lắm.”
“Vậy thì Băng Băng và Tần Triển ở nhà nghỉ, chúng ta ở nông trại, dù sao cũng gần nhau.” Nhiếp Duy Sơn lên tiếng tổng kết. Kết quả là Tần Triển và Băng Băng đều không đồng ý, Tần Triển nói: “Đột nhiên tôi cũng muốn ở nông trại.”
Doãn Thiên Dương suy nghĩ một lát, quan hệ giữa Băng Băng và Tần Triển chỉ có một trận đại chiến ở bệnh viện kia mà thôi, chẳng trách Băng Băng không vui, cậu vội đề nghị: “Vậy Tần Triển và Tiểu Sơn ở nông trại, tôi và Băng Băng ở nhà nghỉ, đến lúc đấy sẽ tìm hai người ăn gà đồi.”
Tạm thời cứ quyết định như vậy, cất đồ xong thì cả bọn chuẩn bị leo núi, hôm nay leo một khu trước, có chỗ là bậc thang ngay ngắn có chỗ lại là các hòn đá xếp chồng, Doãn Thiên Dương và Băng Băng đứng trên bậc thang tự sướng, lại ngồi xổm bên thác nước tự sướng, rồi đứng trước cửa quầy hàng ăn vặt cũng tự sướng, thiên nhiên cũng không gột rửa sạch sẽ được hơi thở trẻ trâu của hai người bọn họ.
Ở chỗ một cây cầu thấp có phong cảnh khá đẹp, ven cầu được bảo vệ bằng những hàng cọc gỗ, Doãn Thiên Dương dựa vào đó chụp ảnh, vì để lên hình cho chân dài còn hơi nhón chân lên, cái mông thì ngồi lên bề mặt nhỏ hẹp của cọc gỗ.
Băng Băng thở hổn hển đứng nghỉ ngơi bên cạnh, Tần Triển thì ngồi ở đầu cầu trêu đùa mấy con sóc, chỉ còn lại Nhiếp Duy Sơn vừa rảnh vừa có tinh thần, Doãn Thiên Dương vẫy vẫy tay: “Nhanh nhanh, chụp cho tớ một tấm hướng từ dưới lên, chụp xong tớ chụp cho cậu.”
Nhiếp Duy Sơn lười khom lưng nên đặt camera ở ngang bụng rồi chụp, đoạn nói: “Sẽ chụp cho cậu giống như tên của dì Tiên.”
Doãn Thiên Dương tươi cười sau khi nói quả cà(*): “Hử?”
(*)Quả cà – 茄子 – qiézi
Nhiếp Duy Sơn chụp tách tách mấy tấm: “Trắng (Bạch), đẹp (Mỹ), như tiên (Tiên).”
Doãn Thiên Dương hiểu ra rồi ngửa đầu cười, Nhiếp Duy Sơn từng khen chị cậu đẹp, giờ đột nhiên lại ca ngợi làm cậu khó kìm chế tâm trạng, càng vui càng phấn khởi, cậu ngẩng mặt quá đầu khiến cái mông trơn tuột một cái nhấc hai chân khỏi mặt đất, cả người như sắp rơi xuống cầu.
Một tiếng gào sợ hãi vang vọng ở trong núi báo hiệu chẳng mấy chốc sẽ có thảm án phát sinh!
Suýt chút nữa Nhiếp Duy Sơn đã bị dọa chết khiếp, hắn sải một bước dài đi tới giữ lấy chân Doãn Thiên Dương, một tay thì đỡ sau lưng Doãn Thiên Dương kéo vào, sau đó ấn chặt vào trong lòng mình.
Sau khi xác định đã không còn nguy hiểm thì hắn chửi ầm lên: “Con mẹ nó cậu có thể yên phận một lát không hả! Làm tớ sợ đến giảm thọ!”
Doãn Thiên Dương ôm cổ Nhiếp Duy Sơn thật chặt: “Làm tớ sợ muốn chết, làm tớ sợ muốn chết, tí nữa thì toi mạng, nếu mà ngã xuống chắc não tớ cũng bị đập cho phòi ra mất.”
Băng Băng chạy tới đạp Doãn Thiên Dương một phát: “Thật thì mẹ nó xong đời! Lại còn não nữa, tôi thấy ông đúng là không có não!” Tần Triển ở đầu cầu ôm con sóc vẫn còn sợ hãi trong lòng, hơn nữa lại càng không nhìn ra Doãn Thiên Dương lợi hại chỗ nào.
Nhiếp Duy Sơn vẫn còn ôm Doãn Thiên Dương, ấn cho cái gáy trắng nõn của Doãn Thiên Dương đỏ ửng cả lên, Doãn Thiên Dương cảm thấy hơi đau nhưng cũng không nghĩ tới việc phản kháng, chỉ nói với giọng tủi thân: “Ai bảo cậu khen tớ vừa trắng vừa đẹp vừa giống tiên, làm tớ không phân biệt được phương hướng.”
Nhiếp Duy Sơn ôm đối phương xuống: “Được, sau này tớ mà còn khen cậu thì tớ là đồ ngu.”
Quãng đường sau đó Nhiếp Duy Sơn tìm một cành cây, hắn cầm một đầu còn để Doãn Thiên Dương cầm đầu còn lại, dùng cách thức dẫn chó để đi ngắm hết một khu phong cảnh.
Người trong nhà đều đi chơi, chỉ còn lại một mình Doãn Thiên Kết, buổi tối đang lúc xem TV thì nhận được điện thoại, Doãn Thiên Dương ở trong điện thoại nói: “Chị ơi, chị có ở nhà không? Nếu không thì về nhà sớm đi, ban đêm trong hẻm tối lắm, về thì khóa cửa lại, trước khi ngủ thì khóa cả cửa phòng vào nhớ.”
Doãn Thiên Kết nói: “Biết rồi, mấy đứa chơi thế nào rồi, không sứt mẻ gì chứ?”
Vừa nghe thấy Doãn Thiên Dương ừ hử không trả lời thẳng vấn đề là cô đã hiểu, đành mắng một câu: “Đúng là hết thuốc chữa, sau này đi đâu cũng phải cho mày đeo xích chó vào, buổi tối yên phận ở trong nhà nghỉ đi đấy, cấm chạy loạn.”
Hai chị em dặn dò nhau một lát xong thì Doãn Thiên Kết cúp điện thoại đi khóa cửa, cửa ngoài đã đóng chỉ cần trực tiếp khóa lại là được, kết quả lúc đi đến gần cô nghe thấy tiếng lật sách, mở cửa thì nhìn thấy Nhiếp Dĩnh Vũ đang ngồi trên bậc thang ngoài cửa học bài.
Doãn Thiên Kết thoáng giật mình: “Tiểu Vũ, em ở đây làm gì vậy?”
Nhiếp Dĩnh Vũ xấu hổ, đứng lên nói: “Anh Dương Dương và anh em đều đi vắng, chỉ có một mình chị ở nhà em sợ không an toàn nên ở ngoài này trông.”
Sao mà Doãn Thiên Kết chấp nhận được, cô khuyên nhủ: “Không có chuyện gì đâu, chị khóa cửa vào là được, em về nhà mau lên, buổi tối lạnh đấy.”
“Chị, chị không cần phải để ý đến em.” Nhiếp Dĩnh Vũ nắm đề thi khẽ cắn răng, đột nhiên đổi giọng, “Thiên Kết, em rất muốn qua lại với chị!”
Doãn Thiên Kết cảm thấy sắp không đỡ được nữa: “Qua với lại cái gì, em mới lớp 11, chị thì đã học năm thứ ba đại học, về nhà ngủ ngay đi!”
Sau khi tỏ rõ nỗi lòng thì Nhiếp Dĩnh Vũ tràn đầy năng lượng: “Nữ hơn ba, ôm gạch vàng(*) mà!”
(*)Nữ hơn ba ôm gạch vàng – Nữ đại tam ôm kim chuyên (女大三抱金砖) là tục ngữ của Trung Quốc nói về việc nhà gái hơn nhà trai ba tuổi, trích từ một bài tục ngữ nói về lợi ích của việc lấy vợ hơn tuổi.
“Ôm cái đầu em,” Doãn Thiên Kết nhủ thầm trong lòng trước đây đúng là không nhận ra thằng nhóc này lại làm xằng làm bậy như vậy, nhưng sợ tổn thương lòng tự trọng của đối phương nên cô cố gắng lựa lời, “Tiểu Vũ, em và Tiểu Sơn cũng giống như là Thiên Dương nhà chị vậy, đối với chị ba người đều là những đứa em tốt, rõ chưa? Mau về nhà đi, nếu không chị sẽ gọi thím ba.”
Nhiếp Dĩnh Vũ lưu luyến mà bước xuống bậc thang: “Vậy chị khóa cửa kỹ vào…”
Đi tới đầu hẻm thì sự buồn bực lên đến tột đỉnh, cậu ta ngồi trên con sư tử đá gọi điện thoại cho Nhiếp Duy Sơn, sau khi bắt máy thì nói: “Anh ơi, em thổ lộ với chị Kết rồi, nhưng mà chị ấy từ chối em.”
“Vãi mày, đợi đã, mày đang khóc đấy à?” Nhiếp Duy Sơn cũng sầu não, đi du lịch một chuyến thôi mà sao lắm chuyện phiền lòng như vậy. Vốn dĩ Nhiếp Dĩnh Vũ không khóc nhưng vừa nghe thấy thế lại thật sự hơi muốn khóc, cậu ta trả lời: “Chị ấy sợ tổn thương lòng tự trọng của em nên chỉ chê em ít tuổi, nhưng ngoại trừ tuổi tác thì em cũng không có tật xấu gì mà, lớn lên cũng đẹp trai cao ráo, thành tích học tập tốt, còn ở gần…”
Nhiếp Duy Sơn cắt ngang: “Thôi dừng dừng, mày kể điều kiện đi xem mắt đấy à.”
Nhiếp Dĩnh Vũ càng tủi thân hơn: “Em còn có sự chân thành mà, đúng vậy! Chẳng lẽ chân thành không phải là quan trọng nhất sao!”
Nhiếp Duy Sơn căm tức nói: “Anh mày con mẹ nó cũng rất chân thành với Kiến Cương, nhưng chẳng lẽ ông ấy có thể cho anh mày qua à!”
Chương 14: Bảy ngày Quốc khánh vui vẻ (2)
Trước
Tiếp
Phòng của khu nhà nghỉ cũng không rộng lắm nhưng trang hoàng rất đẹp, Doãn Thiên Dương và Băng Băng tắm xong thì lần lượt lên giường nằm chơi điện thoại, TV mở lên cũng chẳng xem.
Doãn Thiên Dương bị toàn thân đầy bắp thịt của Băng Băng biến thành con gà luộc, bất chợt cảm thấy tự ti nên lấy chăn quấn mình thành một bọc rồi nói: “Băng Băng, lớp ông thế nào vậy, tôi hay nhớ đến bạn học cũ của bọn mình.”
Băng Băng nói: “Vẫn còn nghĩ à? Sau này tốt nghiệp thì ông đừng khóc đấy.”
“Ai mà biết được, nói trước đây, sau này tốt nghiệp rồi cũng phải thường xuyên gặp nhau, nếu học đại học ở nơi khác thì nghỉ đông và nghỉ hè nhất định phải tụ tập.” Doãn Thiên Dương vứt điện thoại sang bên cạnh, nằm ngửa nhìn trần nhà, “Ông và những người khác không giống nhau, ông biết chưa.”
“Tôi biết tôi có phần đẹp trai hơn so với người khác.” Băng Băng chơi xong một ván bi-a thì cũng đặt điện thoại xuống, sau đó nằm song song với Doãn Thiên Dương.
Doãn Thiên Dương suy nghĩ một lát thì nói: “Tôi từng tuốt cho ông, rồi chúng ta cùng nhau đánh giải, cùng nhau gây lộn với đội bóng rổ, còn kết hợp lừa người ta là bị thương, cái hôm tháo bột thì hợp tác chiến đấu, tôi tặng ông quần lót, tuy ông không mặc được nhưng tôi lại mua McDonald cho ông, cho ông ăn no nê. Tôi còn hôn ông, ông cũng hôn tôi.”
Băng Băng cảm thấy hơi mờ mịt: “Ông muốn kết nghĩa kim lan với tôi đấy à?”
Doãn Thiên Dương đổi sang nằm nghiêng, đối mặt với Băng Băng rồi nói thẳng thắn: “Trước đây lúc tưởng phải tái chiến với Tần Triển một trận thì tôi đã lừa Tiểu Sơn, sợ cậu ấy bị liên lụy, thế nhưng tôi lại muốn ông đi cùng tôi, tôi cứ nghĩ mãi, cảm thấy hổ thẹn với tình cảm của chúng ta, xin lỗi nhé Băng Băng.”
Băng Băng cũng đổi thành nằm nghiêng, mặt đối mặt với Doãn Thiên Dương mà nói: “Không ngờ ông còn tinh tế như vậy, không phải anh em thì đều là có việc thì cùng nhau xông lên hả.”
Doãn Thiên Dương gối lên cánh tay, tư thế giống như đi ngủ: “Tôi xoắn xuýt một thời gian rất dài, cực kỳ giày vò.” Băng Băng biết người này một khi đã dâng trào cảm xúc thì sẽ không có biên giới nên vươn tay vỗ vỗ vai Doãn Thiên Dương, dỗ dành nói: “Không sao không sao, cứ thô lỗ chút đi, đừng ủy mị chảy nước thế, tôi nhìn mà nổi da gà.”
Lúc này trước cửa truyền đến một câu: “Hai người làm gì vậy? Cửa cũng không khóa?”
Doãn Thiên Dương ngẩng phắt đầu dậy, nhìn thấy Nhiếp Duy Sơn đứng ở cạnh cửa, trên tay còn cầm hai bắp ngô luộc, cậu trở mình giải thích: “Tớ và Băng Băng tâm sự.”
Nhiếp Duy Sơn ngồi lên mép giường: “Ngô non mới luộc, ăn đi cho nóng.”
Sau khi ăn ngô xong thì Băng Băng đề nghị chơi đấu địa chủ, Doãn Thiên Dương cũng muốn chơi nhưng suy nghĩ một chút thì nói: “Hay là thôi, Tần Triển đang ở trong phòng một mình, ba chúng ta chơi thì không hay lắm, để hôm khác đi.”
Nhiếp Duy Sơn đứng dậy nói: “Vậy tớ về đây, ngày mai tập hợp sớm một chút.”
Sáng hôm sau cả bọn xuất phát leo khu thứ hai, khu hai này là núi cao, số lượng các thác nước cũng dày hơn, Tần Triển đi loại giày đinh nhẹ, dù nhiều nơi sườn núi dốc đứng cũng không bị trượt, Doãn Thiên Dương mang bình nước theo, khi nào nhìn thấy thác nước thì chạy tới lấy nước, Nhiếp Duy Sơn và Băng Băng thì đi sau cùng, đến trưa mới leo chưa được hai phần ba.
Tìm một dãy ghế dài để nghỉ ngơi rồi chuẩn bị ăn trưa, Nhiếp Duy Sơn và Tần Triển mang theo khoai lang, ngô và trứng vịt muối từ nông trại, còn Doãn Thiên Dương và Băng Băng thì mang theo xúc xích và đồ uống, tập hợp lại rồi cùng nhau ăn uống và nghỉ ngơi, sau đó cả bọn tiếp tục leo núi.
Trên đường đi họ gặp một số người leo núi được trang bị chuyên nghiệp, có lẽ là định lên núi dựng lều ngủ qua đêm, còn có những đôi vợ chồng trẻ dẫn theo con nhỏ, thậm chí có người còn dắt cả chó, Doãn Thiên Dương nắm dây ba lô của Nhiếp Duy Sơn, vừa thở vừa nói: “Cũng đã có lúc tớ từng nghĩ mình sẽ được ôm một con chó đất nhỏ.”
Nhiếp Duy Sơn đi chậm lại, chờ sau khi tiếng thở của Doãn Thiên Dương nhỏ lại mới nói: “Đến bản thân mình còn không lo nổi thì đừng gieo vạ cho chó.”
“Đúng đấy, người nguy hiểm thì không được nuôi động vật.” Tần Triển đi phía trước dừng lại, đột nhiên chìm vào hồi ức, “Lần đầu tiên gặp nhau ở bệnh viện, Doãn Thiên Dương bị bó bột đến đi đường còn bất tiện nhưng đối mặt với sáu, bảy người bọn tôi lại không có chút sợ hãi nào, nói đánh là đánh, lúc bị giẫm đạp dưới đất thế mà không nhanh chóng che đầu mà lại vươn tay với lấy cặp nạng của mình.”
Băng Băng nói tiếp: “Đối với người bình thường thì khi bị đánh sẽ ôm đầu lại, bởi vì đó là bộ phận quan trọng, nhưng Thiên Dương thì không sao, cái đồ chơi đấy chỉ là để trang trí thôi, ngoại trừ nhìn đẹp mắt thì chẳng còn tác dụng nào khác.”
Doãn Thiên Dương đã mệt đến mức không còn sức đâu mà mắng người, chỉ biết siết chặt dây ba lô của Nhiếp Duy Sơn tiếp tục leo núi, Nhiếp Duy Sơn giảm tốc độ lại, sau khi đã cách hai người kia một đoạn thì cũng chẳng quay đầu lại mà hỏi: “Cậu thích cặp nạng tớ đưa cậu vậy à?”
“Bọn nó vừa mới yên tĩnh thì mẹ nó lại đến lượt cậu.” Doãn Thiên Dương cắn răng vượt lên hai bước, đi phía trước Nhiếp Duy Sơn, “Bá Nhạc yêu thiên lý mã, chân bó bột thích nạng là chuyện hiển nhiên!”
Nhiếp Duy Sơn thấy thân thể Doãn Thiên Dương ngửa ra sau lảo đà lảo đảo thì nắm lấy hai vai của đối phương từ phía sau đẩy đi, càng đi thì càng nặng như có cảm giác Doãn Thiên Dương giao toàn bộ trọng lượng cơ thể cho mình, ngay lập tức hắn hù dọa: “Nếu tớ đột nhiên tránh ra thì thế nào cậu cũng ngã gãy xương.”
Doãn Thiên Dương vẫn rất thoải mái: “Cậu sẽ không đột nhiên tránh ra, điều này thì tớ vẫn còn đủ tự tin.”
Vừa dứt lời thì hai tay đặt trên vai đã rút đi, thân thể Doãn Thiên Dương ngả về phía sau rơi vào khoảng không, trong tầm nhìn lúc này chỉ còn sót lại trời quang và cây xanh. Nhiếp Duy Sơn tiến lên một bước đỡ được Doãn Thiên Dương, bàn tay siết chặt kéo về phía mình rồi hỏi: “Vừa nãy có sợ không?”
Doãn Thiên Dương dựa lưng vào lồng ngực của đối phương: “Cậu đang ở phía sau mà, tớ không sợ.”
Nhiếp Duy Sơn lại hỏi: “Vậy nếu tớ không ở phía sau thì sao?”
Doãn Thiên Dương trả lời: “Không cần biết ở đâu, chỉ cần còn có cậu thì tớ sẽ không sợ. Tớ ở đây, cậu cũng không phải sợ.”
Nhiếp Duy Sơn đẩy Doãn Thiên Dương một cái: “Cậu ở đây tớ cực kỳ sợ.”
“Mẹ kiếp, đúng là không thể nói chuyện.” Doãn Thiên Dương chạy bạch bạch bạch đi xa, đuổi theo Băng Băng và Tần Triển, cơn nóng ở trên mặt không biết là do chạy quá nhanh hay là bởi điều gì khác.
Lên núi dễ nhưng xuống núi thì khó, lúc leo lên đến đỉnh đã là ba giờ chiều, sau khi được tận hưởng cảm giác tầm mắt bao quát non sông xong thì cả bọn chuẩn bị xuống núi, thế nhưng người xếp hàng chờ đi cáp treo quá nhiều nên bọn họ quyết định vẫn dùng chân thì hơn.
Lúc lên núi có hai con đường vì vậy khi xuống núi họ đi một đường khác, như vậy thì có thể ngắm nhìn được toàn bộ khung cảnh, lúc đi xuống được một nửa thì gặp một vùng đất phẳng, có quán trà và quán cà phê không thiếu gì cả, Băng Băng chạy vù đi mua hai cái bánh ngọt bổ sung thể lực, Tần Triển thì gọi một cốc trà đá lớn rồi ngồi xuống uống, còn Nhiếp Duy Sơn và Doãn Thiên Dương thì quay ra ngắm phong cảnh.
Tại một chỗ rẽ gần đó như tồn tại một thế giới khác, một vài cây cổ thụ xiêu vẹo tụ lại thành một khu rừng ước nguyện nhỏ, trên cây treo đầy những mảnh vải đỏ, tất cả đều là nguyện vọng của du khách viết lên, đột nhiên Doãn Thiên Dương trở nên hăng hái, nhảy qua nhảy lại giữa các tấm vải để nhìn xem người khác viết gì.
Nhiếp Duy Sơn lấy điện thoại ra chụp một tấm hình, bởi vì hình ảnh cành cây phấp phới vải đỏ quả thật rất đẹp, lúc này Doãn Thiên Dương gọi hắn: “Tới đây nhanh lên, ở đây có một mảnh màu đen này.”
Đến gần nhìn thử thì thấy trên cả hai mặt của mảnh vải đỏ nho nhỏ được viết đầy là chữ, hơn nữa thời gian cũng đã lâu, mảnh vải hứng chịu mưa gió mà trở nên phai màu, chẳng trách lại nhìn như màu đen, Doãn Thiên Dương nói: “Người này nói nhiều thật đấy, Bồ Tát nhìn chắc cũng thấy phiền.”
Nhiếp Duy Sơn đọc thử một chút thì đại khái đều là mong phù hộ cho người nhà, việc học và tình yêu, trong lúc đó Doãn Thiên Dương đã đi lấy hai mảnh vải rồi phân công nhiệm vụ: “Viết nhiều quá thì sẽ không linh, cũng đừng viết mấy thứ vô căn cứ như thi đậu Bắc Đại gì đó, viết một điều quan trọng nhất là được.”
“Biết rồi, tớ ra tảng đá kia viết.” Nhiếp Duy Sơn viết mấy nét là xong, sau đó buộc lên trên cây.
Doãn Thiên Dương viết: Cầu mong chú Nhiếp về sớm một chút, đoàn tụ với Tiểu Sơn.
Viết xong cậu chọn một cành cây cao rồi treo lên, lúc quay đầu lại thì phát hiện Nhiếp Duy Sơn đã đi sang bên cạnh chụp hình, cậu khẳng định Nhiếp Duy Sơn cũng viết điều này, vậy thì cùng nhau cầu phúc tỷ lệ thành hiện thực sẽ lớn hơn một chút.
“Ê Tiểu Sơn, đi tìm bọn Băng Băng thôi!” Doãn Thiên Dương chạy tới.
Chuyến du lịch mùa thu hai ngày một đêm đã kết thúc, sau khi xuống núi cả bọn ngồi xe quay về, lúc đi còn có thể nhìn ngắm khung cảnh hoàng hôn, bên trong xe buýt du khách yên tĩnh lại mệt mỏi, chẳng bao lâu đã có tiếng ngáy vang lên.
Doãn Thiên Dương trùm mũ áo ngồi bóc quýt, bóc xong thì bẻ một nửa đưa cho Nhiếp Duy Sơn, Nhiếp Duy Sơn thả vào miệng nhai mấy cái đã xong, cậu nhỏ giọng cả giận: “Cậu là Thao Thiết(*) à? Tớ bóc mãi mới xong còn cậu ăn cái một, cung không đủ cầu đâu!”
(*)Thao Thiết: Theo Sơn Hải Kinh thì Thao Thiết là một trong “Tứ hung” gồm Thao Thiết, Hỗn Độn, Đào Ngột và Cùng Kỳ. Nó được mô tả như một loài mãnh thú hung ác, có sức mạnh to lớn, rất tham ăn, thấy gì ăn nấy, là biểu tượng cho sự tham lam dục vọng.
Nhiếp Duy Sơn cười cười, nhìn hoàng hôn ngoài cửa xe, đoạn nói: “Đợi đến nghỉ đông thì chúng ta sẽ ngồi tàu hỏa đi chơi xa.”
Doãn Thiên Dương ăn quýt nhớ tới ngày đưa Nhiếp Phong đến ga tàu hỏa, cậu sợ Nhiếp Duy Sơn cũng nhớ tới ngày ấy nên áp sát người vào như muốn chia sẻ bí mật rồi nói: “Tớ cũng viết lên vải là cầu mong chú Nhiếp về sớm nên cậu yên tâm đi, nhất định bồ tát có thể nhìn thấy.”
Nhiếp Duy Sơn hơi ngẩn ra, sau đó ở bên tai Doãn Thiên Dương nói qua lớp vải mũ một tiếng “Cảm ơn”.
Đoạn đường sau đó đa phần đều là ngủ, về đến thành phố thì đã hơn chín giờ, bốn người đều đói bụng vô cùng, Băng Băng hỏi: “Ai về nhà nấy hay là tụ tập một trận rồi mới chia tay?”
Doãn Thiên Dương đang định nói gì đó thì nhận được điện thoại, sau khi kết nối thì Doãn Thiên Kết hỏi qua điện thoại lúc nào sẽ về đến nhà, Doãn Thiên Dương nói: “Bọn em đều đang đói, định ăn xong thì mới về.”
Doãn Thiên Kết nói: “Đã hơn chín giờ rồi, về đây chị nấu cho mấy đứa.”
Bốn người trở về hẻm Nhị Vân, Doãn Thiên Kết rang cơm cho bọn họ, Băng Băng và Tần Triển ở trong bếp hỗ trợ, chiếm hết cả không gian, Doãn Thiên Dương víu khung cửa nói: “Tôi cảnh cáo các ông, đừng có thấy chị tôi đẹp thì có ý đồ không nên có đấy.”
Doãn Thiên Kết ném nửa quả cà chua qua: “Im lặng đi tắm đi, quần áo bẩn thì vứt trong máy giặt, sau đó rồi dọn bàn.”
Nhiếp Duy Sơn về nhà cất đồ rồi nói một chút về chuyện hai ngày nay đi chơi thế nào với chú ba và thím ba, nói xong thì vào nhà trông thấy Nhiếp Dĩnh Vũ đang học bài, hắn đi qua hỏi: “Đã tỉnh lại chưa?”
Nhiếp Dĩnh Vũ nằm sấp lên bàn: “Chưa ạ!”
Nhiếp Duy Sơn an ủi: “Em trai à, mày thử suy bụng ta ra bụng người đi, nếu giờ có một cô nhóc học cấp hai thích mày thì mày có thể chấp nhận không?”
“Cấp hai nghĩa là vừa mới tốt nghiệp tiểu học ấy hả, thế là phạm tội á.” Nhiếp Dĩnh Vũ ngồi dậy, vẻ mặt nghiêm túc, “Tuy em cũng mới vừa mười bảy nhưng mà em hy vọng Thiên Kết phạm tội với em.”
Nhiếp Duy Sơn tí nữa thì nôn ra, hắn vội vàng vọt đi tắm rồi sang nhà Doãn Thiên Dương, ở bên kia cơm rang đã xong còn sợ không đủ mà cho mỗi người thêm một bát bột yến mạch, Băng Băng nói: “Cảm ơn chị, chị vất vả rồi ạ.”
Tần Triển lại càng hăng hái hơn: “Chị ơi, lần sau em mời chị ăn cơm nhé, chị thích xem phim không ạ? Ăn xong chúng ta đi xem phim, không thì trượt băng cũng được!”
Doãn Thiên Kết chê bọn họ phiền nhiễu nên về phòng luôn, bốn người ăn uống xong cũng đã mười giờ rưỡi, Tần Triển phải về ký túc xá nên rút trước, Nhiếp Duy Sơn và Doãn Thiên Dương thì dọn bàn, còn Băng Băng vẫn ngồi đấy ợ một tiếng vì quá no.
Có lẽ là trên đường về ngủ đủ rồi nên lúc này lại có tinh thần, Doãn Thiên Dương nói: “Ê! Chúng ta ba người vừa đủ, chơi đấu địa chủ đi!”
Ba người bắt đầu đấu địa chủ, ai thua sẽ bị véo một cái, véo ở đâu cũng không được phản đối. Ván thứ nhất Băng Băng làm địa chủ, kết quả bị hai đứa ở đánh thắng lại còn bị phạt gấp mấy lần, Doãn Thiên Dương véo tai Băng Băng, còn Nhiếp Duy Sơn thì véo cái đầu đinh của Băng Băng.
Doãn Thiên Dương biết đầu óc mình không giỏi cho nên chưa bao giờ kêu địa chủ, dù cho có Vua nổ(*) và Tứ quý hai thì cũng không kêu, Nhiếp Duy Sơn thuộc vào dạng tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi, dù sao từ nhỏ đã chơi mãi rồi, cầm một đôi cũng dám kêu.
(*)Gốc là Vương tạc – chỉ bộ cao nhất trong đấu địa chủ là hai con Joker. Tứ quý hai lớn thứ hai.
Thắng ba ván, Băng Băng lên tiếng kháng nghị: “Sao ông không véo cậu ta, không được ăn gian.”
“Định gộp vào đến cuối cùng thì véo.” Nhiếp Duy Sơn nhanh chóng đánh bài ra sau đó liếc nhìn đồng hồ, “Sắp rạng sáng rồi, chơi xong ván này thì giải tán đi, không lại làm phiền chị Kết ngủ.”
Lá bài đập lên bàn, Doãn Thiên Dương cầm con Joker đen mà do dự mãi, Băng Băng không đỡ được, bài của Nhiếp Duy Sơn chỉ còn lại hai lá, hắn nhìn Doãn Thiên Dương rồi đánh một lá ra: “Sáu, chặn không?”
Doãn Thiên Dương cực kỳ kích động: “Chặn! Tiểu vương! Đè chết cậu!”
(*)Tiểu vương là chỉ Joker đen, còn đại vương là Joker đỏ. Thứ tự các lá bài đơn là Joker đỏ > Joker đen > 2 > A > K > Q > J > 10 >….> 3.
(*)Câu “Đè chết” dùng khi mình có thể chặn được bài của đối phương, hơn nữa còn biết chắc đối phương không thể đỡ lại được.
Nhiếp Duy Sơn ném lá Joker đỏ cuối cùng ra, sau đó trao đổi với Băng Băng như rất tâm đắc: “Cái tên ngu ngốc này đến cuối cùng cũng không biết ai giữ bài gì, chơi còn không bằng bọn nhóc kính mắt nữa.”
Băng Băng bị véo đến mức đỏ ửng cả trán, trước khi đi còn đạp Doãn Thiên Dương một cái. Cuối cùng trong phòng đã yên tĩnh hoàn toàn, Doãn Thiên Dương cũng mệt mỏi nên leo lên giường nằm, nhẹ nhàng đắp chăn lên rồi nói: “Lúc về nhớ khóa cửa đấy.”
Nhiếp Duy Sơn đi tới bên giường cúi người: “Cậu còn nợ tớ bốn cái chưa véo đấy.”
Doãn Thiên Dương xoay mặt một cái đưa lỗ tai ra ngoài, rồi nói: “Véo đi.”
Nhiếp Duy Sơn cho tay vào trong chăn sờ soạng, lần mò lên đến bụng chân của Doãn Thiên Dương rồi véo mạnh một cái, Doãn Thiên Dương lập tức bịt miệng lại, sau đó khẽ mắng: “Đau! Cậu nhẹ tay chút đi!”
Thuận theo bụng chân hướng lên trên, chui thẳng vào ống quần đùi rộng thùng thình, mặt trong bắp đùi mềm mại mịn màng, Nhiếp Duy Sơn ra tay véo cái thứ hai, một tay Doãn Thiên Dương nắm chặt lấy gối, nhỏ giọng nói: “Chuyên chọn chỗ thịt non mà véo, có định cho người ta sống không đấy?”
Nhiếp Duy Sơn không lên tiếng còn tay thì đã đi tới đặt sau cổ của đối phương, tiếp tục véo cái thứ ba lên gáy.
Doãn Thiên Dương nằm đó không còn sức thì đột nhiên lại bị Nhiếp Duy Sơn nắm lấy tay, tay của đối phương vuốt dần theo bàn tay của cậu đi đến ngón tay, cuối cùng nắm lấy đầu ngón tay trỏ của cậu.
Nhiếp Duy Sơn nói: “Ngủ ngon.”
Một lúc sau khi Doãn Thiên Dương có phản ứng lại thì Nhiếp Duy Sơn đã đi rồi, cậu trở mình đi ngủ, đầu ngón tay bị nắm ở trong lòng bàn tay trở nên tê dại cả một đêm. Bên ngoài nổi lên một trận gió, cậu nghĩ tới không biết mảnh vải đỏ kia có buộc chặt hay không, chỉ mong đừng bị thổi rơi xuống.
Trên cành cây ước nguyện cách đó một trăm kilômét, có một mảnh vải bị thổi bay lên, trên đó viết: Cầu mong mỗi ngày Dương nhi đều sẽ cười ngây ngô, ít phải chịu tổn thương.
_____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Doãn Thiên Dương nhìn mảnh vải đỏ đen sì kia có vẻ đã nhiều năm rồi, trải qua gió thổi mưa rơi cũng trở nên phai màu, chỉ là nếu nhìn kỹ một chút thì vẫn có thể thấy rõ, trên đó viết:
Nói rộng ra một chút thì hy vọng những người con quen biết đều được khỏe mạnh, vui vẻ, đặc biệt là phụ huynh và bạn bè, nhất định phải hạnh phúc.
Dưới đây thì nói cụ thể hơn, một là hy vọng mỗi ngày anh đại sẽ yêu con nhiều hơn một chút, tích tiểu thành đại rồi yêu con chết luôn. Hai là CET-6(*) con đã thi hai lần rồi, lần tới cho con qua đi. Ba là hy vọng Khưu nhi ở nước ngoài mọi việc đều thuận lợi, Thẩm Đa Ý mỗi ngày đều vui vẻ, Uông Hạo Diên được ra mắt sớm trở thành ảnh đế, quan trọng nhất là mau mau tìm được Giản Tân.
(*)CET-6 (College English Test-6) là cuộc thi tiếng Anh của các trường đại học ở Trung Quốc, một năm tổ chức hai lần.
Bồ Tát ơi, điều quan trọng nhất nhất đấy là làm cho khoa học kỹ thuật của nhân loại tiến bộ mau lên đi, phát minh ra một loại điện thoại di động chống bị chặn số, bán máu bán thận con cũng mua. Từ ngữ vụn vặt, những lời từ đáy lòng, ngày mai là sinh nhật mười tám tuổi của con, cả đời chỉ có một lần thanh xuân, dù thế nào người cũng phải thực hiện giúp con.
Kí tên: Lộ Kha Đồng thành tâm thành ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro