Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần IV

Có thể giá trị lên đến hàng triệu đô? Thanh Trà sửng sốt khi nghe Thảo Ly thông báo.
Hoá ra mảnh đất đó đang nằm trong diện quy hoạch một khu đô thị 5 sao có vốn nước ngoài, bởi vậy giá trị của mảnh đất đó không còn tính bằng tiền Việt Nam đồng nữa rồi.
Thì ra đó chính là lý do chồng cô gần đây thường đề cập đến mảnh đất "không mấy giá trị" đó. Hoá ra tất cả chỉ là một âm mưu!
Thanh Trà thấy trong lòng đau xót một trận.
Cô quả là một người vợ thất bại, một người mẹ thất bại. Chưa từng hiểu bản chất của chồng, để rồi chính chồng mình làm mình mất đi con gái. Tưởng rằng chồng mình là soái ca hoàn hảo, cuộc sống của mình thật viên mãn, không thể ngờ tất cả...tất cả chỉ là một sự lừa lọc tinh vi nối tiếp tinh vi.
Thanh Trà run rẩy đứng dậy, cô phải rời khỏi căn nhà này, dù rằng nó là nhà của cô. Nhưng sống trong một ngôi nhà toàn những người khác máu tanh lòng, âm mưu hiểm độc chiếm đoạt tài sản của mình, không một người tử tế, không một người thực tâm với mình, cô có thể an tâm mà tiếp tục sống ư?
Công ty của Kha Lân phá sản?
Bố chồng bị ung thư sắp chết?
Đâu là sự thật? Hoặc giả chẳng có điều nào là sự thật, tất cả chỉ là một âm mưu nhằm chiếm đoạt mảnh đất trị giá hàng triệu đô kia mà thôi.
Thanh Trà vừa xếp quần áo vào vali, vừa gọi điện cho Thảo Ly. Bây giờ là 9h tối, Kha Lân vẫn chưa về. Dạo gần đây hắn ta nói với cô việc công ty khó khăn nên thường đi đến 12h giờ mới về. Mới đầu cô còn tưởng thật, bây giờ cô lại nghĩ chắc gì Vân Hiền đã vào Sài Gòn? Cũng chắc gì ông chồng yêu quý của mình thực sự bận việc tới nửa đêm? Có khi đang đầu gối tay ấp nằm trong lòng người đẹp cũng nên.
Xếp một ít quần áo vào vali, mang theo giấy tờ tuỳ thân, chìa khoá két ngân hàng, sổ tiết kiệm nho nhỏ của mình, Thanh Trà len lén mở cửa phòng rồi len lén xách vali bước ra khỏi nhà, tay tiếp tục bấm điện thoại cho Thảo Ly. Chết tiệt, con nhỏ này làm gì mà giờ này không chịu bắt máy?
Ông bà Hỷ đã lên giường đi ngủ, họ không thoát khỏi lề thói nghỉ ngơi sớm của người nông thôn. Như vậy cũng tốt, chỉ sợ gặp phải Bảo Khuyên...
Bảo Khuyên vừa đứng bên cửa sổ nhìn ra đường vừa gọi điện cho anh trai không được liền gọi cho Vân Hiền "Chị ơi, chị dâu em, à không, bà đó vừa leo lên taxi rời khỏi nhà, còn xách theo vali. Mới đầu em nhìn không rõ, tưởng mình nhìn nhầm nhưng khi vào phòng của bà ấy thì không thấy người..."
"Anh trai em đâu?"
"Em tưởng anh ấy ở bên chỗ chị?"
"Hôm nay anh ấy bận việc không qua đây!" Phía bên kia Vân Hiền không khỏi lo lắng. Cô ta chắc hẳn đã đánh hơi được gì nên mới lặng lẽ rời khỏi nhà chồng như vậy, chắc chắn như thế "Thôi được rồi, em báo cho mẹ em một câu, bà ấy sẽ có cách giải quyết, để chị tìm Kha Lân!"
Vân Hiền dập máy, hai tay đan chặt vào nhau chậm rãi suy nghĩ. Không được, nếu để cô ta chạy thoát thì không được. Cô liền rút điện thoại gọi cho một người.

Khi tỉnh dậy, Thanh Trà nhận thấy mình đang bị nhốt ở trong một căn phòng tối om. Cô chỉ nhớ lúc ấy mình bắt taxi sang nhà Thảo Ly nhưng cô ấy không có nhà, mà mẹ Thảo Ly thì đi du lịch nước ngoài mấy hôm thì phải. Cô không có chìa khoá nên đành đứng ngoài chờ Thảo Ly về. Chờ một lúc cũng thấy mệt, liền ngồi gục xuống trước hiên nhà. Lúc ấy có bóng người bước tới, cô mơ hồ ngẩng lên, chưa kịp định thần thì đã ngất đi, sau đó cô ở đây.
"Có ai không?" Vừa ngồi dậy xoa xoa đầu, Thanh Trà vừa lên tiếng. Không có một tiếng ai trả lời, chỉ có bóng tối đen kịt bao bọc lấy cô.
Thanh Trà hô to gọi nhỏ vài câu nữa cũng chẳng có ai đáp lời, liền lẫm chẫm bước tới sờ soạng xung quanh.
"Á..." Chưa tìm được công tắc điện, cô đã ngã dúi dụi khi vấp phải một cái ghế gấp. Đang suýt xoa vì đau, chợt có tiếng cửa lách cách mở, rồi mắt cô chợt nhíu lại vì không quen với ánh sáng. Có người bật đèn, có người đến.
Một người đàn ông mặc bộ quân phục rằn ri bước vào. Anh ta để râu ria xồm xoàm che khuất gần như một nửa khuôn mặt nhưng vẫn lộ ra đôi mắt sắc nhọn và độc ác như chim ưng, mỗi lần anh ta quét lên Thanh Trà là cô lại thấy rùng mình.
"Anh...anh là ai? Vì sao lại bắt tôi?" Thanh Trà nép vào tường, run rẩy nhìn người đàn ông.
Anh ta im lặng, chỉ bình tĩnh ngắm nhìn "con mồi" của mình. Đi sau anh ta là hai gã nữa cũng mặc đồ rằn ri, khuôn mặt dữ tợn.
Chợt có tiếng phụ nữ cười khanh khách như chuông bạc, lảnh lót như tiếng chim làm lòng người xao động. Một người phụ nữ từ từ bước tới, cô ta khẽ nâng cái bụng bầu hơi lớn của mình, khệnh khạng xuất hiện.
"Vân Hiền?" Thanh Trà ngạc nhiên nhìn cô ta. Cô ta đã trút bỏ vẻ ngoài yếu đuối đáng thương mà lần đầu tiên gặp mặt, Thanh Trà đã nhận định cô ta chính là người như vậy, thay vào đó là khuôn mặt lạnh lùng như băng, khoé miệng hơi nhếch lên một nụ cười giễu cợt.
"Là tôi, ngạc nhiên lắm sao?" Cô ta mỉm cười duyên dáng, bàn tay trắng trẻo phẩy nhẹ, hai tên tay sai mặc đồ rằn ri liền bước ra ngoài, chỉ còn gã râu ria xồm xoàm là ở lại.
"Cô bắt tôi đến đây để làm gì? Tôi đã rời khỏi nhà bọn họ, cô không thấy sao? Kể từ nay, cô chính thức trở thành vợ của hắn, tôi, Nguyễn Thanh Trà – vĩnh viễn không còn quan hệ với Phạm Kha Lân nữa!" Thanh Trà sợ hãi trong lòng nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ lạnh lùng.
"Dù cô có là vợ của anh ấy, nhưng cũng chỉ là hữu danh vô thực!" Vân Hiền dịu dàng "Tình cảm của Kha Lân, chưa từng thuộc về cô, mà vĩnh viễn thuộc về tôi. Làm vợ thì sao? Cũng chỉ là một người đàn bà đáng thương!"
"Tôi biết tôi đáng thương, tôi biết tôi ngu ngốc. Nhưng tôi đã rời đi rồi, nhà cũng để lại cho các người rồi, còn muốn thế nào?"
"Mảnh đất triệu đô đó..." Vân Hiền dài giọng "Vẫn chưa được sang tên cho Kha Lân!"
"Cô..." Thanh Trà tức giận chỉ vào mặt Vân Hiền "Làm người đừng nên quá ác độc, các ngươi còn định chiếm đoạt cái gì của tôi nữa?"
"Ác độc?" Vân Hiền mỉm cười "Như thế đã gọi là ác độc sao? Nếu tôi nói mẹ chồng cô là người đã vạch ra âm mưu để Kha Lân tiếp cận cô rồi yêu đương với cô, sau đó khổ nhục kế suốt 3 năm không cầm một đồng tiền của tiểu thư con nhà giàu để sau này chiếm đoạt căn nhà trị giá 200.000$ của cô, cô có cảm thấy ác độc không? Mà bật mí cho cô biết, bà ta chọn cô chỉ vì cô là trẻ mồ côi, bố mẹ đều đã chết, không có người bảo vệ, đầu óc đơn giản, dễ lừa phỉnh!"
Người Thanh Trà run lên. Cô có thể mơ hồ nhận ra nhưng chưa chắc chắn, nay Vân Hiền vạch trần tất cả sự thật như vậy khiến cô bị shock nặng. Người mẹ chồng có khuôn mặt hiền lành, luôn tỏ vẻ chân quê chất phác, chỉ có sở thích duy nhất là đi tập dưỡng sinh, hoá ra là người âm mưu hiểm độc như vậy sao?
"Tiểu thư nhà giàu thì không thiếu, nhưng nhà giàu mà có bố có mẹ thì lừa phỉnh sao được. Chỉ có một đứa trẻ mồ côi trong tay có tiền thì mới lọt vào mắt bà ấy mà thôi. Cũng phải, trong mắt bà ấy, con trai xuất sắc như vậy..."
"Cô nói với tôi những điều này để làm gì? Dù...dù sao lừa thì cũng đã lừa được rồi. Tôi mất đi căn nhà bố mẹ để lại, mất đi 5 năm tuổi thanh xuân, mất đi đứa con, các người còn muốn cướp cả mảnh đất còn lại của tôi?"
Vân Hiền duyên dáng ngồi xuống, cái bụng khệ nệ nâng đằng trước như cực kỳ yêu thương.
"Cũng thật đáng thương, bị lừa không biết, còn tưởng rằng mình là một người hạnh phúc!" Vân Hiền liên tục sát muối vào lòng Thanh Trà.
"Cô có biết suốt 5 năm các người ở bên nhau, anh ấy vẫn luôn ở bên tôi mỗi lúc rỗi rãi không? Mỗi chuyến đi công tác ngước ngoài hay Nha Trang, Đà Nẵng, Sài Gòn...anh ấy đều đưa tôi đi cùng!"
Hoá ra họ đã diễn một vở kịch dài, dài đến như vậy! Thanh Trà cười nhạt cay đắng nghĩ.
"Suốt 5 năm, anh ấy bị mẹ ép ở bên cạnh cô nhưng anh ấy luôn nói, anh ấy chưa từng động lòng, anh ấy chán nản mỗi khi nhìn thấy vẻ mặt của cô. Một người đàn bà nhạt nhẽo..." Vân Hiền bĩu môi "Một người phụ nữ dành đến 5 năm tuổi xuân cho một người đàn ông nhưng chẳng đổi được một chút động lòng, đáng thương làm sao!"
Thanh Trà ngồi phịch xuống đất, một tay ôm lấy ngực. Cô cố nén khóc, cũng không hiểu vì sao Vân Hiền phải nói ra tất cả những điều đau lòng như vậy với một người phụ nữ thất bại như cô? Vì sao cô ta phải độc ác với một người vô tội như vậy? Cô có lỗi gì chứ, là bọn họ lừa gạt cô, chiếm đoạt cả thanh xuân và tài sản của cô, vậy họ dựa vào đâu còn hành hạ cô đến mức này?
"Cũng đừng trách Kha Lân, anh ấy không cố tình đẩy ngã làm cô sảy thai đâu!" Vân Hiền chợt như nhớ ra "Là tôi đã đổ dầu lên chỗ cô đứng đấy..."
"Đồ độc ác, cô làm thế là sao? Vì sao phải hại tôi thê thảm như vậy...các người lừa gạt tôi, chiếm đoạt cuộc đời tôi, các người còn giết con tôi...tôi làm gì nên tội?" Nghe tới đứa bé, Thanh Trà chợt nhao lên muốn túm lấy Vân Hiền nhưng người đàn ông có đôi mắt diều hâu liền túm chặt lấy cô, ném cô xuống đất nhẹ nhàng như một con thỏ. Cô vừa lăn vừa bò, lúc này nước mắt đã giàn dụa, muốn bò tới bên Vân Hiền kéo cô ta xuống nhưng người đàn ông kia không thương xót đá một nhát thật mạnh vào bụng khiến cô đau đớn như gan ruột trộn lẫn vào nhau.
"Vì sao à?" Giọng Vân Hiền thoang thoảng qua tai "Cô đã có được 3 năm là người yêu chính thức, 2 năm là vợ chính thức, còn được mang thai cho anh ấy. Đó là phúc phận của cô! Cô chiếm đoạt những thứ thuộc về tôi, tôi giành lại là lẽ đương nhiên!"
Điên rồi. Cô ta điên rồi. Cả nhà Kha Lân đều điên rồi.
Hắn ta là vàng là bạc sao? Là kim cương châu báu sao? Hay huyết thống cao quý hoàng tộc? Cũng chỉ là một kẻ xuất thân tầm thường, dựa vào đàn bà mà được như ngày hôm nay. Tuổi trẻ có tài thì có là gì, so với xã hội, hắn ta cũng chỉ được coi là một người giỏi, nhưng cũng không phải là dạng kiệt xuất hay thần đồng gì. Vậy mà bố mẹ hắn ta, em gái hắn ta, còn cả cô nhân tình nhỏ bé của hắn ta, tất cả đều cho rằng một kẻ tầm thường như cô ở bên cạnh anh ta đã là "phúc phận", những hy sinh cô dành cho hắn ta đều là lẽ "đương nhiên"? Bệnh hoạn. Họ đều bệnh hết rồi.
"Vậy cô muốn gì?" Thanh Trà sau một hồi khóc lóc đau đớn liền hỏi.
"Cô chuyển nhượng mảnh đất đó cho Kha Lân, tôi thả cô đi!"
"Không bao giờ, có chết cũng không bao giờ!" Thanh Trà dù có chết cũng không thể để cho gia đình đó toại nguyện. Cô không thể tay trắng nhìn bọn họ ăn sung mặc sướng, hạnh phúc trên phần tài sản lẽ ra thuộc về mình.
"Cô chắc chứ?" Vân Hiền cười nhạt.
"Hừ!" Nếu Thanh Trà cứ nhất quyết không sang nhượng mảnh đất đó cho bọn họ thì bọn họ tính làm gì cô? Chẳng lẽ định giết người sao? Bà Hỷ tuy có thâm độc, Kha Lân tàn nhẫn, nhưng cô tin chắc giết người thì bọn họ không dám. Chỉ có một điều Thanh Trà tính sai, gia đình nhà chồng cô không dám, nhưng cô nhân tình bé nhỏ của chồng cô lại dám.
"Có những lúc một quyết định sẽ khiến con người hối hận đến tận kiếp sau!" Vân Hiền thở dài, sau đó nhìn gã râu ria xồm xoàm "Anh bảo bọn họ dàn xếp ổn thoả, em về trước đây, có gì mình liên lạc qua điện thoại!"
Gã có râu chẳng nói chẳng rằng, gật đầu.
"À, nói bọn họ đừng để cô ta được thoải mái, trước khi chết cũng phải chịu khổ một chút. Em rất ghét đàn bà cứng đầu cứng cổ!"
"Vân Hiền, cô điên rồi sao? Cô muốn giết tôi..." Thanh Trà nghe thấy vậy liền lao lên, lại bị gã kia đẩy ngã "Tôi...tôi...tôi sẽ sang nhượng, tôi sẽ sang nhượng, đừng giết tôi..." Phải giữ được mạng, phải giữ được mạng, sau đó báo công an.
"Muộn rồi!" Vân Hiền lạnh lùng "Cơ hội chỉ có một lần trong đời thôi. Cô đã sai cả đời, nước cuối cùng cô cũng tính sai rồi! Tôi không sợ tay mình nhuốm máu..."
"Vân Hiền, cô đang mang thai mà không biết tích đức cho con sao? Giết chị em nó đã đành, còn giết người..." Thanh Trà như hoá điên, gào lên.
"Đức? Chữ đức viết như thế nào vậy?" Vân Hiền bình thản nói "Trong từ điển của tôi, có tiền là có tất cả. Một triệu đô, giết mười người còn được, giết một mình cô, một đứa con chưa thành người của cô, có là gì?"
Vân Hiền đi rồi. Gã có râu liền ra lệnh cho đám đàn em tiến vào.
Chũng cưỡng bức Thanh Trà, từng người, từng người một. Từng cơ thể bẩn thỉu, hôi hám, xa lạ đè lên người cô, mạnh mẽ đâm vào bên dưới của cô.
Nhưng nỗi đau thể xác không thể sánh được với nỗi đau tinh thần.
Bị lừa gạt, bị hãm hại, bị làm nhục...cả cuộc đời cô giống như một vở bi kịch, đáng thương cho đến phút cuối cùng.
Có người từng nói trước đây bố cô là quan chức nhưng ăn hối lộ, làm nhiều việc trái với lương tâm. Nhà ngoại cô giàu có, kinh doanh lớn nhưng trốn thuế, buôn gian bán lận. Chính vì vậy "nhân" họ gieo, "quả" họ phải chịu. Không nghĩ rằng đến đời con cháu của họ chỉ còn mỗi Thanh Trà, cũng không thoát không khỏi "quả" đó. Mà cũng thật thảm hại, thật nhục nhã, thật bi thương.
Nước mắt cô đã chẳng còn rơi nữa, khô cạn rồi.
Cơ thể cô đau đớn, nhục nhã, chẳng đếm được bọn họ đã làm nhục mình bao nhiêu lần, ngất đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #rơm₫