Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hai đời làm "Hoa" - 9

Lâm Mậu hùng hổ dắt theo một đám bạn học cùng lớp tú sĩ Giáp đi vèo vèo như chạy, vừa đi vừa xắn tay áo. Nghe đồn đám khốn nạn lớp tú sĩ Ất lại chạy xuống lớp vỡ lòng để bắt nạt Hoa ca nhi nhà y.

Hừ hừ, chúng mày coi anh đây để làm cảnh đúng không? Lâm gia hiếm muộn chứ đã chết hết đâu! Đám họ khác chúng mày lại còn dám tự tung tự tác bắt nạt người nhà họ Lâm à? Lần này cho dù có bị phạt quỳ từ đường đi nữa, y cũng nhất định sẽ cho đám mất dạy đó một bài học khó quên suốt đời!

Vừa tới cửa thì chạm mặt Lâm Hoa, ối chao, này là quần áo xộc xệch lộn xộn, tóc tai rũ rượi không biết rơi mất cây trâm cài chỗ nào khiến cho nửa mái tóc xõa dài sau lưng.

Phần quanh mắt có vết bầm tím, khóe môi cũng toác máu. Vẻ ngoài vừa nhếch nhác thê thảm, nhưng lại có một vẻ đẹp kỳ lạ ẩn sau vẻ xộc xệch rối loạn đó. Cho dù là thế, cả người cậu vẫn toát ra một nét cao ngạo lạnh lùng, kèm theo thứ khí chất cấm dục mạnh mẽ.

"Hoa ca nhi!" Lâm Mậu giận dữ gào lên. "Chú sao rồi?!"

Cậu thiếu niên lạnh lùng cao ngạo cấm dục như núi băng... à, núi băng bị mẻ một góc luôn rồi. Làm ơn đừng gọi tui bằng cái nhãn hiệu đồ lót đấy nữa đi mà!!!

Khóe miệng Lâm Hoa khẽ giật giật. "... Hỏi xem bọn chúng sao rồi đi đã!" Rồi cậu tránh sang một bên, để lộ ra cánh cửa nhìn vào bên trong sân, đập vào mắt là một đống "rác" gồm tám tên sâu bọ đáng thương nằm chồng chéo lên nhau trợn mắt rên hừ hừ.

Cơ mặt Lâm Mậu cũng giật giật nhẹ.

Lấy một đánh tám, sức chiến đấu quả là...

Ai mà ngờ được cơ chứ, hai năm trước lúc vừa vào tộc học, Lâm Hoa đánh nhau với người khác một đánh một còn thua, thế mà giờ đây... có thua gì sức mạnh Lã Bố đâu kia chứ?

"... Sao không đợi anh chú đến xử lý???" Lâm Mậu rất muốn bình tĩnh nói chuyện phải trái, nhưng mà trán cậu không ngừng giật giật. "Anh bảo chú bao nhiêu lần rồi, pháp không trách chúng!"

Một mình chú mày đánh cho tám đứa lăn quay bò càng, người lớn nhà chúng nó sẽ oán trách tố cáo một mình chú mày đúng không? Còn nếu là cả một đám đông đánh lộn tùng phèo lẫn nhau thì ai nấy đánh thua phải chịu ngậm bồ hòn về nhà tự bôi thuốc không dám mách ai.

Sao cứ phải bạo lực thế kia chứ?

(Pháp không trách chúng: luật pháp không trách đám đông, thí dụ một người ăn hôi sẽ bị phạt nhưng nếu tất cả mọi người đều ăn hôi thì biết phạt ai? Cơ mà cách giải thích của Lâm Mậu cũng bạo lực mà? ;) )

Lâm Hoa lịch sự hắng giọng. "Chắc không có vết thương mà tố cáo đâu."

Đám bạn cùng lớp Lâm Mậu mang đến cứu bồ lập tức xông vào, lật từng đứa nạn nhân xui xẻo ra xem, vừa sờ mó vừa tặc lưỡi kinh ngạc. "Ái chà, Hoa ca nhi, chú luyện thành công rồi cơ đấy! Đúng là cho dù đánh chết cũng không kiểm tra ra vết thương..."

Cậu thiếu niên lạnh lùng cao ngạo trong trẻo cấm dục nở một nụ cười ngượng ngùng xấu hổ. Còn anh họ của cậu thiếu niên này ôm đầu rên rỉ, giờ y đã hiểu ra vì sao lâu lâu ông nội y lại than thở đau đầu.

Đứa em út thoạt nhìn mảnh mai thanh tú nhà y, dưới tấm da công tử yếu đuối bệnh tật là một vị dũng sĩ hung tàn bạo lực rõ rệt.

Tộc học của Lâm gia thật ra rất nổi tiếng, quy mô không thua kém gì các thư viện bình thường, đội ngũ giáo viên cũng cực kỳ chất lượng. Nhưng mà Lâm gia... bạn biết rồi đấy, bao nhiêu ưu điểm dồn hết vào tư chất thông minh rồi, còn thì tỷ lệ sinh nở cực kỳ thê thảm. Tính đến chi của Lâm lão thái gia đã toàn là độc đinh từ mấy đời nay, bản thân lão thái gia có hẳn ba đứa con trai đã được coi là tổ tông phù hộ có thể nhắm mắt mỉm cười. Còn thì tính ngược lên trong gia tộc họ Lâm, chi nhánh có huyết thống thân cận nhất với Lâm lão thái gia thì phải lần ngược tới việc chung một cụ Tổ đời thứ sáu.

Thế nào là cụ Tổ đời thứ sáu? Ông nội y là Tổ phụ tức đời thứ ba, cha ruột của ông nội tức Tằng tổ phụ hay cụ cố là cụ Tổ đời thứ tư, cha ruột của cụ cố tức Cao tằng tổ phụ hay kỵ là cụ Tổ đời thứ năm, còn cha ruột của kỵ tức Cao cao tằng tổ phụ chính là cụ Tổ đời thứ sáu đó.

Đừng nhìn họ hàng xa lắc xa lơ là thế, nhưng vì con cháu ít ỏi nên vẫn tính là đồng tông và qua lại thân thiết với nhau, cùng nhau chăm nom tộc học... Không thân thiết không được ấy, đã cùng cụ Tổ đời thứ sáu lại còn chung số phận bi thương hiếm muộn đường con cháu, chỉ có thể thở dài trời già ghen tị người thông minh...

Thế nên, tuy gọi là Lâm gia tộc học, nhưng con cháu họ Lâm chắc chỉ chiếm chừng một phần năm, còn lại đều là con cháu quan hệ thông gia bạn bè thân thiết cố gắng nhờ quan hệ quen biết mà gửi gắm vào học, mà có muốn vào học cũng phải thi đầu vào đạt tiêu chuẩn mới miễn cưỡng tuyển chọn nhận vào học.

Trong hoàn cảnh phức tạp đó, đương nhiên khó tránh khỏi việc xuất hiện các bè phái nhóm nhỏ, cũng có mâu thuẫn lặt vặt hàng ngày. Trò bắt nạt học đường vẫn luôn tồn tại xưa nay, khó mà tránh khỏi.

Lâm Hoa thì sao, chín tuổi mới vỡ lòng, mười tuổi mới vào lớp vỡ lòng của trường tộc học, đảm bảo cực kỳ "nổi bật" trong môi trường toàn đám thiếu niên đại biểu các gia tộc thư hương danh giá. Chưa kể mọi người đều phải thi đỗ mới được vào học, bằng vào đâu chú mày lại đi cửa sau chen ngang? Một đứa to đầu mười tuổi ngồi học chung với một đám con nít từ năm đến bảy tuổi học vỡ lòng còn không học giỏi bằng người ta, chú mày còn có mặt mũi mà ngồi học ư?

Mà quan trọng nhất là lúc mới vào học, Lâm Hoa rất mảnh mai, gọi mỹ miều thì là như cành liễu phất phơ trong gió... Không hiểu là do ăn nhiều thuốc bổ quá đà ngày xưa hay là vì sao, tuy cô cố gắng ăn uống để lớn lên, cải thiện vóc dáng, giờ đã ăn khỏe hơn nhiều thế nhưng ăn vào không béo, cả đời này không biết đến hay chữ bụ bẫm hay mũm mĩm gì hết, đai lưng quấn quanh eo nhỏ, mảnh mai như liễu yếu đào tơ...

Thế là mấy đứa rỉ tai nhau đồn rằng Lâm Hoa là gái giả trai.

Con cháu nhà Lâm gia rạng danh văn vẻ, nhưng lại đi cửa sau vào học, là gái giả trai, học dốt mà cứ vênh vênh kiêu ngạo không hiểu kiêu ngạo cái gì... Lâm Hoa vừa vào tộc học đã hội tụ đầy đủ nguyên do thường thấy của bắt nạt học đường.

Thế là ban đầu Lâm Hoa bị đám đàn anh lớp trên chặn ở ngoài cửa nhà vệ sinh, gầm gừ đòi "xác nhận" xem Lâm Hoa có phải con gái hay không.

Kết quả thì như đã nói đó, Lâm Hoa trưởng thành cực nhanh chóng. Quyền Anh khi đấu với cao thủ võ lâm thì chỉ có cạp đất mà ăn, nhưng khi đấu với đám bạn học hay đàn anh lớp trên chỉ biết múa may vài chiêu lấy le, thì tới lượt bạn học và đàn anh cạp đất.

Cơ mà điều khiến Lâm lão thái gia và Lâm Mậu ôm trán rên rỉ đau đầu lại khác hoàn toàn. Đừng có bảo quan văn không chơi bạo lực... nhầm to! Trên triều đình không hiếm thấy cảnh các quan văn cãi vã đỏ mặt tía tai rồi điên tiết cầm cây hốt đập nhau nhé! Tốt nhất là có thể quen với bầu không khí cực kỳ "thân thiện mang tính xây dựng" này nhanh chóng, thí dụ luyện tay trong thời gian còn đi học cũng không vấn đề gì.

Điều thực sự khiến hai ông cháu nhà kia nhức đầu ấy là, tuy bạn nhỏ Lâm Hoa một ngày chỉ ngủ không tới hai canh giờ (bốn tiếng đồng hồ), thời gian biểu dày đặc kín mít, nhưng mà vẫn cố gắng học môn tự chọn là Y học. Hình phu tử chuyên dạy Y khoa của tộc học đúng là một vị lương y, rất có tài năng lẫn kiến thức... nhưng mà môn của ông ta lại rất ít học sinh.

Hình phu tử có một sở thích cá nhân nho nhỏ, ngoài việc khám chữa bệnh và dạy học còn kiêm thêm nghề khám nghiệm tử thi. Nên cho dù là môn tự chọn, học sinh của ông ấy cũng sẽ được "vinh hạnh" tháp tùng thày giáo đi xem thi thể các kiểu, đứa nào sợ nhìn xác chết là ông ta không nhận.

Rất nhiều lần Hình phu tử ngỏ ý muốn chính thức nhận Lâm Hoa làm đệ tử chân truyền, nhưng lại toàn bị cô từ chối khéo.

Lâm Hoa nghiêm túc giải thích cho Lâm Mậu nghe, rằng thật ra thứ cô muốn học là điểm huyệt cơ, nhưng tiếc là không ai dạy. Cơ mà Hình phu tử cực kỳ thông thạo cấu tạo cơ thể người nhất là các chỗ nguy hiểm và không quá nguy hiểm, rồi sau đó phát triển thành một bộ quyền cước chuyên tránh chỗ  nguy hiểm hay gây thương tích dễ thấy, nhưng lại khiến người ta đau đớn vô cùng.

Sau hai năm cuối cùng cô cũng luyện nó tới nơi tới chốn, đủ để đánh người ngất xỉu nhưng vẫn không hề thấy vết bầm tím nào cả.

Giờ thì Lâm Hoa và Hình phu tử đang chụm đầu với nhau nghiên cứu môn võ "phân cân thác cốt thủ" trong truyền thuyết. Hai người họ nghiên cứu cái này là vì thói đời phức tạp, đánh gãy chân gãy tay người khác thì coi như là thành kẻ thù một mất một còn với nhau, nhưng mà chỉ làm trật khớp xương nhẹ nhàng thì chỉ tính là trẻ con nghịch ngợm. Trong khi thật ra thì mức độ đau đớn của hai bên là tương đương nhau.

(Phân cân thác cốt thủ: xuất hiện trong tiểu thuyết Anh hùng xạ điêu của Kim Dung, là thủ đoạn khiến đối phương trật khớp trật xương, một chiêu trong bộ Cầm nã thủ, các thủ đoạn đánh nhau bằng tay)

...

Độ bạo lực chuyên nghiệp của Lâm Hoa tương đương với tinh túy hơn hai trăm năm. Lão thái gia và Lâm Mậu không đau đầu mới là lạ.

Người duy nhất trong nhà khen ngợi và ủng hộ cô là bác cả. Nghe đâu bác ấy lén lút học trộm vài chiêu, sau đó khi lên triều hội, lúc cả đám quan văn xông vào oánh lộn thì thử đem ra dùng... Sau đó bác ấy hớn hở tặng cho cô một cặp chén bằng sừng tê giác, nên chắc là vài chiêu đó rất là có ích...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro