Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phản Kháng Của Lòng Tự Trọng

Sáng hôm sau, khi Triệu Anh Mai vừa bước vào cổng trường, một chiếc sedan đen sang trọng dừng lại ngay trước mặt cô. Bà Lý, mẹ của Lý Minh Thành, bước xuống, khuôn mặt trang điểm hoàn hảo nhưng lạnh lùng như băng.
Bà Lý liếc nhìn Triệu Anh Mai từ đầu đến chân, ánh mắt đầy sự đánh giá và khinh miệt. Sự kiêu ngạo của một người phụ nữ quyền lực hiện rõ.
"Cô Triệu Anh Mai phải không?" Giọng bà Lý sắc lạnh, trầm thấp, thu hút sự chú ý của vài học sinh đi ngang qua.
Triệu Anh Mai hoàn toàn sững sờ, sự tự ti và sợ hãi dâng trào. Cô biết chuyện gì đang xảy ra. "Vâng... cháu chào cô."
Bà Lý đưa thẳng chiếc điện thoại ra, màn hình hiển thị bức ảnh mà Lê Tuyết Anh đã gửi.
"Đây là gì? Bữa tối thảo luận công việc ở nhà hàng cao cấp? Cô nghĩ cô có thể dùng sự đáng thương để trèo vào gia đình chúng tôi sao?" Bà Lý không che giấu sự khinh miệt. "Tôi biết cô nợ con trai tôi một khoản tiền lớn. Tôi có một đề nghị."
Bà Lý mở chiếc ví da, lấy ra một xấp tiền mặt dày cộp, ước chừng gấp đôi chi phí phẫu thuật.
"Đây là tiền. Cô lấy nó, và coi như khoản nợ đã được thanh toán hoàn toàn, bao gồm cả số tiền viện phí kia. Đổi lại, cô chấm dứt mọi mối quan hệ với Lý Minh Thành. Không nói chuyện, không nhìn mặt, không tham gia cùng dự án nhóm. Cô hãy biến mất khỏi quỹ đạo của con trai tôi."
Bà Lý nhìn cô đầy thách thức. "Đừng quên, cô là con gái của ai. Cô không có tư cách để bước vào thế giới của Lý gia. Đây là cơ hội duy nhất để cô giữ lại chút danh dự cuối cùng."
Triệu Anh Mai cảm thấy máu dồn lên não. Lời nói của Bà Lý, cùng với hành động ném tiền khinh miệt, đã vượt quá giới hạn chịu đựng của cô. Cô đã quen với sự nghèo khó và sự gièm pha, nhưng cô không chấp nhận bị mua chuộc và bị xúc phạm lòng tự trọng.
Cô đứng thẳng người, toàn bộ sự tự ti thường thấy tan biến, thay vào đó là sự kiên định và khinh thường hiếm có.
"Thưa cô Lý," giọng Triệu Anh Mai vang lên rõ ràng, không còn lí nhí hay run rẩy nữa. Cô nhìn thẳng vào mắt Bà Lý, dù ánh mắt đối phương đầy quyền lực. "Cháu xin lỗi, nhưng cháu không thể chấp nhận lời đề nghị này."
Bà Lý ngạc nhiên, rồi khuôn mặt bà ta chuyển sang sự phẫn nộ và khinh miệt gấp bội. "Cái gì? Cô đang giả vờ trong sạch à? Cô nghĩ mình có thể đòi hỏi cao hơn sao? Đừng tham lam, cô bé!"
Triệu Anh Mai lắc đầu dứt khoát. Cô bước lên một bước, giữ khoảng cách một cách trang nhã nhưng kiên quyết.
"Cháu không tham lam. Cháu không muốn số tiền này."
Cô nhìn thẳng vào xấp tiền dày cộp Bà Lý đang cầm. "Số tiền cô đưa đây là tiền để mua chuộc cháu rời khỏi Lý Minh Thành. Số tiền Minh Thành giúp mẹ cháu là tiền để cứu một mạng người, và đó là lòng tốt mà cháu vô cùng biết ơn."
"Hai khoản tiền này hoàn toàn khác nhau."
Triệu Anh Mai ngước nhìn Bà Lý, ánh mắt cô đầy sự thẳng thắn. "Minh Thành nói cháu nợ cậu ấy. Khoản nợ đó không phải là tiền. Cháu nợ cậu ấy sự tin tưởng, sự dũng cảm và cơ hội được sống tiếp. Cháu sẽ trả lại cậu ấy bằng cách hoàn thành dự án nghiên cứu và không làm hổ thẹn lòng tốt của cậu ấy."
"Còn cô..." Cô dừng lại, lấy hết can đảm. "Cô là mẹ của Minh Thành, nhưng cháu thấy cô không hề tin tưởng con trai mình. Cậu ấy là một học thần, một người có nguyên tắc. Cậu ấy không cần ai phải bảo vệ bằng cách đuổi đi bạn học của mình."
Bà Lý đứng hình, khuôn mặt bà ta tái mét vì kinh ngạc và tức giận. Bà chưa từng bị một đứa trẻ, đặc biệt là một đứa trẻ có hoàn cảnh "thấp kém" như Triệu Anh Mai, dạy dỗ và phản kháng một cách mạnh mẽ như vậy.
"Cô... cô dám!" Bà Lý giận đến mức run rẩy, bà nắm chặt xấp tiền trong tay, không biết phải làm gì.
"Cháu không dám làm gì cả," Triệu Anh Mai đáp. "Cháu chỉ tôn trọng những gì Minh Thành đã làm. Cháu xin phép vào lớp."
Nói rồi, Triệu Anh Mai quay lưng bước đi, không thèm nhìn lại. Cô bước đi dứt khoát, để lại Bà Lý đứng một mình giữa cổng trường, sự tức giận và bẽ bàng tột độ.
Lý Minh Thành, người đã chứng kiến toàn bộ cảnh tượng từ góc khuất, nhếch mép cười đầy kiêu hãnh. Anh ta biết cô sẽ không làm anh thất vọng.

KẾT THÚC CHƯƠNG MƯỜI

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro