
Chương 167 168 169 170 171 172
167 Hạnh phúc (H)
Jeon Wonwoo cũng không tái kiên trì, thuận theo ý Kim Mingyu ngoan ngoãn nằm xuống ghế sofa, còn đặc biệt chủ động mở ra hai chân. Kim Mingyu liền giống như lang sói động dục nhào lên trên người hắn, dương vật "Ót" một tiếng liền thống vào bên trong hậu huyệt trơn trượt.
Kim Mingyu không một chút nghỉ ngơi, mà lập tức bắt đầu điên cuồng trừu sáp, lực đạo lớn đến mức đẩy thân thể Jeon Wonwoo nhào về phía trước. Dương vật trừu sáp càng nhanh, chỗ phía sau của Jeon Wonwoo lại càng thường xuyên co rút, hậu huyệt giống như cái miệng nhỏ nhắn bao lấy hút chặt dương vật, làm cho Kim Mingyu thật sảng khoái, lại sử dụng hết khí lực toàn thân dùng sức thao lộng cái lỗ nhỏ vừa ấm vừa ướt kia.
"Kim Mingyu Kim Mingyu..."Jeon Wonwoo thở dốc dồn dập, hai chân giang rộng mặc cho Kim Mingyu tùy ý tiến xuất bên trong thân thể của mình, bên trong hậu huyệt bị dương vật ma xát nóng bỏng, cảm giác tê dại cùng hơi đau làm cho hắn càng bị kích thích nhiều hơn.
Khi dục vọng tới đỉnh, hai người cùng nhau bắn ra. Tuy rằng Kim Mingyu đặc biệt muốn làm thêm một lần, nhưng rốt cuộc vẫn đau lòng Jeon Wonwoo, sau khi ôm hắn nghỉ ngơi trong chốc lát, y liền ôm lấy Jeon Wonwoo đi vào phòng tắm, đem tinh dịch bên trong rửa sạch sẽ, sau đó hai người liền lên giường nghỉ ngơi.
Cuộc sống của hai người cuối cùng cũng đi vào quỹ đạo. Jeon Wonwoo tính tình hiền hòa lại biết cách chăm sóc người, lúc trước bị bao dưỡng còn đem Kim Mingyu hầu hạ đến thư thư phục phục, hiện tại hai người là lưỡng tình tương duyệt, Jeon Wonwoo lại càng dốc hết toàn bộ tâm tư chăm sóc Kim Mingyu thật tốt.
Kim Mingyu cảm giác cuộc sống của mình lúc này giống như đang rơi vào hủ đường, ngọt ngào mật mật đến tâm cũng muốn bị hòa tan. Jeon Wonwoo mỗi ngày nấu cơm không hề trùng lặp, làm cho y có thể thưởng thức hết thảy các loại mỹ thực, cơm nước xong hai người sẽ cùng nhau dọn dẹp rửa chén, ngồi vào sofa xem TV một lát, rồi đến một hồi hoan ái vô cùng nhuần nhuyễn, cuối cùng ôm nhau ngọt ngào đi vào giấc ngủ... Kim Mingyu thật sự là hạnh phúc đến nỗi nằm mơ cũng có thể mỉm cười.
"Wonwoo..." Sáng sớm khi Kim Mingyu tỉnh lại, trong ngực không có thân thể ấm áp của Jeon Wonwoo, trong lòng liền vắng vẻ khó chịu. Y bước xuống giường tùy tiện mặt quần áo, đến mặt cũng không thèm rửa liền vội vàng ra khỏi phòng ngủ.
Kim Mingyu mở cửa phòng ngủ đi vào phòng khách, một cỗ hương khí nồng đậm lặp tức phiêu tán trước mũi, Kim Mingyu vội vàng tăng cước bộ, cơ hồ là một đường chạy vào trong bếp.
"Wonwoo!" Kim Mingyu hai bước bằng ba bước chạy nhanh lại, trực tiếp đem Jeon Wonwoo đang đứng trước bếp nấu bữa sáng ôm vào trong ngực.
"Uy, chậm một chút." Kim Mingyu xông đến có chút mạnh, Jeon Wonwoo vội vàng ổn định thân thể, cười oán giận nói một câu.
Kim Mingyu buộc chặt cánh tay đang ôm lấy thắt lưng của Jeon Wonwoo, đầu chôn ở gáy hắn hít sâu mùi vị của Jeon Wonwoo, mới cảm thấy trong lòng ổn định lại.
"Wonwoo, thức ăn trong camen là làm cho ai vậy! ?" Jeon Wonwoo nấu cơm, Kim Mingyu liền theo phía sau ôm lấy thắt lưng của hắn, cằm để ở trên vai hắn ngơ ngác nhìn hắn thành thạo nấu ăn. Kim Mingyu đột nhiên nhìn thấy trên kệ có hai cái camen đựng thức ăn, có cơm có đồ ăn, trình bày còn đặt biệt đẹp mắt, chỉ cần liếc mắt một cái liền khiến cho người ta cảm thấy muốn ăn liền. Kim Mingyu đoán thầm đây có lẽ là Wonwoo làm cho ai đó ăn, dùng camen vậy là định mang ra ngoài, chẳng lẽ là đồng sự trong công ty! ? Nhưng tại sao lại làm phong phú như vậy! ? Kim Mingyu một bên suy nghĩ một bên trong lòng ứa ra dấm chua, đặc biệt ghen tị với người có thể ăn thức ăn này. Kim Mingyu càng nghĩ trong lòng càng không biết tư vị, dứt khoát liền trực tiếp hỏi, trong giọng nói còn bí mật mang theo một tia bất mãn cùng chất vấn, trong lời nói ẩn hàm ý tứ chính là những món ăn do Jeon Wonwoo làm chỉ có thể để cho y ăn.
"Cái này chính là cơm trưa của anh. Gần đây chúng ta gọi món bên ngoài, em thấy anh không thích ăn. Anh làm việc vất vả như vậy, không thể ngay cả cơm trưa cũng ăn không ngon. Cho nên buổi sáng em mới rời giường sớm một chút để làm, trong công ty không phải có lò vi sóng sao, chờ buổi trưa em hâm nóng lại rồi đưa qua cho anh." Tay Jeon Wonwoo đang không ngừng làm đủ thứ việc, nào có tâm tư đi nghiền ngẫm ý tứ trong lời nói của Kim Mingyu, bất quá vẫn là hảo tâm giải thích cho y.
"Wonwoo Wonwoo..." Tâm tư Kim Mingyu nháy mắt liền từ địa ngục bay thẳng lên thiên đường, bị Jeon Wonwoo làm cảm động đến không nói ra lời, thậm chí sóng mũi đều có chút cay cay.
"Không phải sáng hôm nay anh có cuộc họp với các chủ quản sao, mau đi thu thập một chút, ăn xong điểm tâm chúng ta nhanh chóng đến công ty." Jeon Wonwoo tắt lửa, co tay thúc nhẹ vào người Kim Mingyu nhắc nhở.
"Ừ." Kim Mingyu đáp ứng một tiếng, lưu luyến buông ra Jeon Wonwoo, quay về phòng ngủ rửa mặt thay quần áo.
Chờ Kim Mingyu chuẩn bị xong từ phòng ngủ đi ra, Jeon Wonwoo đương nhiên đã đem bữa sáng nóng hôi hổi mang lên bàn ăn. Kim Mingyu liền vừa ăn cơm vừa nhìn trộm Jeon Wonwoo mà ngây ngô cười, trong lòng hạnh phúc cực độ.
168 Đồng tâm
"Tại sao báo cáo tài chính tháng này của công ty lại có trăm ngàn chỗ hở như vậy hả! ?" Tại hội nghị chủ quản, Kim Mingyu mày nhíu chặt, vẻ mặt bất mãn lật xem văn kiện trong tay. Sau khi quản lý tài chính hãm hại Jeon Wonwoo bị đuổi đi, Kim Mingyu nhất thời cũng chưa chọn được người thích hợp, đành phải tìm một người tạm thời giữ chức vụ này. Sau đó Jeon Wonwoo trở lại bên cạnh y, Kim Mingyu còn nghĩ cuối cùng đã có thể giải quyết vấn đề chức vị quản lý tài chính, nhưng không ngờ Jeon Wonwoo căn bản là không muốn làm, Kim Mingyu lại không nỡ miễn cưỡng hắn. Việc này cũng liền như thế trì hoãn lại. Nhưng quản lý tài chính tạm thời này năng lực lại quá mức bình thường, phạm vào những sai lầm không đáng có, làm cho Kim Mingyu trong khoảng thời gian này có chút đau đầu.
"Kim... Kim tổng..." Quản lý tài chính nơm nớp lo sợ nhìn Kim Mingyu, nghĩ thầm cũng may gần đây Kim tổng tâm tình hảo, bằng không văn kiện này phỏng chừng đã trực tiếp ném lên mặt mình rồi.
"Được rồi, tan họp, tự mình nhìn lại một chút đi." Kim Mingyu bất đắc dĩ khoát tay. Mọi người trong phòng hội nghị nối đuôi nhau mà ra, Kim Mingyu cũng về lại phòng làm việc của mình.
Bình thường ở trong công ty, chỉ cần một có thời gian là Kim Mingyu sẽ gọi điện cho Jeon Wonwoo, cũng không vì chuyện gì trọng yếu, chỉ là tùy tiện tán gẫu vài câu, nghe một chút thanh âm ôn nhu mà nhẹ nhàng của hắn, sẽ làm cho tâm tình y ngày cũng đều tốt. Nhưng hôm nay bởi vì chuyện báo có tài chính, Kim Mingyu vẫn chưa gọi điện cho Jeon Wonwoo, thẳng đến giữa trưa khi Jeon Wonwoo hâm nóng thức ăn đem đến phòng giám đốc, Kim Mingyu vẫn còn bận rộn như trước.
"Ăn cơm trước đi, để bụng đói không tốt cho bao tử đâu." Jeon Wonwoo đi đến phía sau Kim Mingyu, hai tay đặt lên bả vai y nhẹ nhàng xoa bóp.
"Wonwoo lại đây, để anh ôm một chút." Kim Mingyu ngước dậy khỏi máy vi tính, kéo Jeon Wonwoo qua để cho hắn ngồi lên chân của mình, rồi mới đem hai tay hoàn trụ thắt lưng Jeon Wonwoo, cả người cảm giác tràn đầy mỏi mệt đem đầu vùi vào bên trong hõm vai của hắn.
"Là chuyện báo cáo tài chính sao! ?" Jeon Wonwoo đau lòng vươn một bàn tay ôm lấy thắt lưng Kim Mingyu, quay đầu nhìn nhìn màn hình máy tính nhẹ giọng dò hỏi.
"Ừ." Kim Mingyu rầu rĩ hừ một tiếng.
Jeon Wonwoo trở lại Kim thị đã được một khoảng thời gian, cũng rõ ràng tình trạng của phòng tài chính hiện nay. Lúc trước hắn thật sự không nghĩ sẽ nhận chức quản lý tài chính, nhưng hiện tại nhìn thấy Kim Mingyu mệt như thế, không những phải xử lý công việc hàng ngày của tổng giám đốc, còn phải phân tâm đi lo chuyện của phòng tài chính, trong lòng Jeon Wonwoo liền do dự.
"Kim Mingyu, lúc trước anh nói để em làm quản lý tài chính, em... em muốn thử một lần, cũng không biết có làm tốt hay không nữa." Jeon Wonwoo nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định nói ra.
"Wonwoo, anh có thể ứng phó mà, đừng vì anh mà miễn cưỡng đi làm những chuyện mình không thích." Kim Mingyu từ hõm vai Jeon Wonwoo ngẩng đầu lên, tỏ vẻ thoải mái cười cười, muốn để cho hắn yên tâm. Lúc trước y khuyên nhủ nhiều như vậy Jeon Wonwoo cũng đều không có đáp ứng, hiện tại đột nhiên lại nói muốn làm quản lý tài chính, Kim Mingyu làm sao không biết Jeon Wonwoo là vì mình mới chủ động mở miệng.
"Không phải vì anh đâu, em là vì chính mình, em cũng muốn làm nên sự nghiệp một phen. Kim tổng, cho em một cơ hội để biểu hiện được không! ?" Jeon Wonwoo vì không muốn Kim Mingyu áy náy, cố ý giả bộ nghịch ngợm, nói chuyện có khi còn kèm theo ngữ khí làm nũng.
"Được! Sau này hai người chúng ta liền phu xướng phu tùy." Nhìn con người chỉ một lòng nghĩ cho mình ở trước mắt, Kim Mingyu thật sự là đau tới tận tâm khảm, mỉm cười gật đầu đáp ứng.
"Đồ ăn nguội cả rồi, nhanh ăn thôi." Jeon Wonwoo ngược lại bị câu nói "Phu xướng phu tùy" của Kim Mingyu biến thành có chút ngượng ngùng, nhanh chóng nhảy khỏi đùi y, lấy camen dọn thức ăn đưa đến trước mặt Kim Mingyu.
Kim Mingyu ăn bữa trưa mỹ vị ngon miệng, trong lòng lại là hạnh phúc đến rối tinh rối mù.
Buổi chiều vừa lên ban, Kim Mingyu liền trực tiếp công bố ủy nhiệm Jeon Wonwoo trở thành quản lý tài chính. Có lẽ bởi vì năng lực công tác của Jeon Wonwoo lúc trước mà các đồng nghiệp trong phòng tài chính đều tâm phục khẩu phục, cho nên mọi người đối với chuyện hắn lên làm quản lý cũng không bàn tán gì, ngược lại đều cảm thấy Jeon Wonwoo làm ở vị trí này thực thích hợp.
Từ khi Jeon Wonwoo lên làm quản lý tài chính, Kim Mingyu liền hoàn toàn buông tay không hề can dự vào chuyện của phòng tài chính. Khi có văn kiện cần chữ ký của y, chỉ cần là Jeon Wonwoo làm, Kim Mingyu hoàn toàn không nhìn một cái liền ký tên vào.
Lúc mới đầu, Kim Mingyu trong lòng vui sướng khôn cùng, cảm thấy sao mà mình may mắn đến vậy, cả trong cuộc sống lẫn sự ngiệp đều có người yêu chăm sóc. Nhưng chỉ qua mấy ngày, y liền bắt đầu hối hận vì đã để Jeon Wonwoo lên làm quản lý tài chính. Công việc của một quản lý so với nhân viên thông thường nặng nề hơn rất nhiều, Jeon Wonwoo sáng sớm mỗi ngày đều làm điểm tâm cho Kim Mingyu, cơm trưa cũng nhất định phải đem đến công ty, rồi lại ở công ty bận rộn cả ngày, buổi tối về đến nhà lại chạy thẳng đến nhà bếp chuẩn bị cơm chiều, cơm nước xong còn phải vả dọn dẹp chén bát, Kim Mingyu đau lòng Jeon Wonwoo, liền nhịn dục vọng của mình thúc giục hắn nhanh trên giường ngủ, nhưng Jeon Wonwoo lại không nỡ để y khó chịu, chủ động chồm người qua hôn y, Kim Mingyu liền khống chế không được đem Jeon Wonwoo đặt ở dưới thân...
169 Gần nhau
Jeon Wonwoo vốn dĩ đã gầy, lại liên tục vài ngày vất vả bận rộn, mệt đến hai má đều hõm xuống, Kim Mingyu đau lòng không thôi, nhưng mà hiện tại cũng không thể bắt hắn từ chức quản lý tài chính, vừa mới đương nhiệm không quá vài ngày liền bị cắt chức, không phải tạo cớ để người khác ở sau lưng bàn tán sao, Jeon Wonwoo kia da mặt mỏng như vậy làm sao mà chịu được.
Kim Mingyu đành phải tận lực tìm thời gian để cho Jeon Wonwoo có thể ghỉ ngơi. Y đem bộ ghế sofa bằng da thật ở văn phòng mình đổi lại thành ghế chuyên dùng trong gia đình, để Jeon Wonwoo sau khi ăn cơm trưa xong có thể nằm đây chợp mắt một chút. Kỳ thật nếu không phải Jeon Wonwoo kiên quyết phản đối, Kim Mingyu đã sớm đặt vào phòng làm việc của mình một cái giường luôn rồi.
Bất quá Jeon Wonwoo cuối cùng cũng có chỗ để nghỉ ngơi, cơm nước xong nằm lên chiếc sofa mềm nhũng, đùi của Kim Mingyu chính là cái gối tốt nhất, cảm giác ngủ vô cùng thoải mái, tinh thần đích xác so với mấy hôm trước tốt hơn rất nhiều.
Kim Mingyu cúi đầu nhìn gương mặt ngủ say của Jeon Wonwoo, vẫn là gương mặt với ngũ quan bình thường không có gì nổi bật, nhưng giờ đây y càng nhìn lại càng yêu, đưa tay muốn sờ gương mặt bóng loáng kia nhưng rồi lại sợ đánh thức hắn. Bất quá chỉ cần nhìn như thế này, Kim Mingyu đã cảm thấy trong lòng tràn đầy hạnh phúc cùng ngọt ngào.
"Kim tổng." Ngoài cửa đột nhiên truyền tiếng gõ cửa của thư ký.
Kim Mingyu thật cẩn thận đem đầu Jeon Wonwoo từ chân mình đặt lên sofa, rồi mới nhẹ chân nhẹ tay đứng lên đi mở cửa.
"Xụy!" Kim Mingyu đưa ngón tay lên môi, ý bảo thư ký nhỏ giọng một chút.
"Kim tổng, chỗ văn kiện này cần chữ ký của anh." Thư ký hạ giọng, đem văn kiện cầm trong tay đưa cho Kim Mingyu.
Thư ký nhìn cúi đầu nhìn Kim Mingyu lật xem văn kiện, ngũ quan vẫn như cũ anh tuấn đẹp trai, nhưng mà khí chất cả người đã thay đổi rất nhiều. Trước kia Kim Mingyu đường hoàng khí phách, khí thế bức người, làm cho người ta có một loại cảm cao cao tại thượng khó tiếp cận. Tuy rằng hiện tại ở trong mắt nhân viên Kim thị , Kim Mingyu vẫn như cũ là một Kim tổng giám đốc lãnh tĩnh quyết đoán, khôn khéo giỏi giang, nhưng lại không có cái loại gian sảo sắc bén ngày xưa, tính tình trở nên tốt hơn nhiều lắm, thậm chí nụ cười trên mặt cũng càng ngày càng nhiều. Thư ký nghĩ thầm, điều này có thể là do yêu người nên tính tình cũng càng ngày càng giống người đó đi, bởi vì Jeon quản lý ở phòng tài chính kia vừa ôn nhu vừa tốt bụng, cho nên Kim tổng mới có thể thay đổi nhiều như thế.
Chính vì lần đó đến nhà Kim Mingyu đưa văn kiện ngẫu nhiên gặp được, làm thư ký trở thành người duy nhất biết mối quan hệ của Kim Mingyu cùng Jeon Wonwoo. Mới đầu thư ký cảm thấy Jeon Wonwoo không xứng với Kim Mingyu, y lớn lên vừa xuất chúng gia thế lại tốt. Nhưng Jeon Wonwoo diện mạo phổ thông gia thế bình thường, thậm chí còn là mồ côi cha, điều kiện so với Yoon Jeonghan, người kết giao lúc trước của Kim Mingyu thật sự là kém nhiều lắm. Bất quá sau khi Jeon Wonwoo trở lại Kim thị , thư ký nhìn thấy hắn mỗi ngày đều chuẩn bị cơm trưa làm cho Kim Mingyu ăn đến mỹ mãn, công việc ở phòng tài chính cũng xử lý thật gọn gàng ngăn nắp, giúp Kim Mingyu giải quyết không ít nan đề. Cái nhìn của cô đối với Jeon Wonwoo lập tức cải biến, có được một người yêu giỏi việc nước đảm việc nhà như hắn, Kim Mingyu thật sự là tu mấy kiếp mới có vận khí tốt như vậy.
"Ký xong rồi." Kim Mingyu đem văn kiện trả lại cho thư ký, lập tức xoay người trở vào văn phòng.
Thư ký cười lắc đầu, Kim tổng thật là một khắc cũng không muốn rời quản lý a, bất quá nếu mình có được một người yêu tốt như thế, cũng sẽ muốn khắc khắc thủ ở bên cạnh đi.
"Kim Mingyu." Jeon Wonwoo đã tỉnh lại ngồi dậy khỏi sofa, đang cuối đầu sửa sang lại mấy nếp uốn chỗ áo, nhìn thấy Kim Mingyu đi tới, ngẩng đầu hướng y ôn nhu mỉm cười.
"Sao không ngủ thêm một lát nữa! ?" Kim Mingyu đi qua giúp Jeon Wonwoo sửa sang lại quần áo.
"Thời gian không còn sớm, em cũng nên xuống lầu dưới làm việc. Đúng rồi, cơm chiều muốn ăn cái gì! ?" Jeon Wonwoo một bên bận rộn một bên thuận miệng hỏi.
"Chỉ cần là em nấu, anh đều thích ăn." Sửa sang lại xong, hai người đồng thời ngẩng đầu, Kim Mingyu ghé qua hôn lên môi Jeon Wonwoo.
"Em xuống dưới lầu đây." Jeon Wonwoo đỏ mặt, ánh mắt cười loan, ở trên gương mặt Kim Mingyu hôn đáp trả lại một cái, sau đó mới ra khỏi phòng tổng giám đốc đi xuống phòng tài chính.
170 Pháo hôi
Kim Mingyu giơ cổ tay lên nhìn thời gian, còn không đến một tiếng nữa sẽ tan ca, sau khi tan tầm sẽ cùng Wonwoo đi chợ mua thức ăn, về đến nhà giúp Wonwoo làm cơm, thuận tiện có thể sờ mó một chút, cơm nước xong xem TV một lát, rồi mới liền... Kim Mingyu đắc chí cười ngây ngô trong một lát, lại nhanh chóng cúi đầu tiếp tục làm việc, làm xong sớm sẽ đi đến chỗ hẹn chờ Wonwoo trước. Quan hệ của hai người ở trong công ty vẫn như cũ là bí mật, Jeon Wonwoo mỗi ngày đi làm cũng chỉ để Kim Mingyu lái xe đến địa điểm lân cận công ty. Tuy nói là Jeon Wonwoo là vì lo lắng cho công việc của mình nên mới không muốn công khai quan hệ của hai người, nhưng Kim Mingyu vẫn cảm thấy đau lòng cùng băn khoăn.
"Kim Mingyu Kim Mingyu!"
"Ngô... Ngô thiếu gia, Kim tổng đang bận, cậu chờ một chút..."
Ngoài phòng đột nhiên truyền đến thanh âm ồn ào, sau đó cửa cũng nhanh chóng bị đẩy ra.
"Yoon Jeonghan!" Kim Mingyu ngẩng đầu, giật mình nhìn người vừa mới xông vào.
"Kim tổng, thực... thực xin lỗi, Ngô thiếu gia hắn..." Thư ký cũng theo vào, cục xúc bất an nói xin lỗi.
"Không sao, cô đi ra ngoài đi." Kim Mingyu khoát tay, thư ký vội nhanh ly khai văn phòng.
"Kim Mingyu!" Yoon Jeonghan vẻ mặt kích động chạy đến trước mặt Kim Mingyu, nếu không có bàn làm việc ngăn cách, phỏng chừng Yoon Jeonghan đã sớm nhào đến rồi.
"Em đột nhiên đến tìm tôi có chuyện gì không! ?" Kim Mingyu biểu tình đạm mạc hỏi, thậm chí chỉ ngẩn đầu, căn bản là không có ý tứ đứng dậy.
"Mẹ của em không có bị bệnh, lúc trước bà vì muốn em kết hôn với phụ nữ nên mới gạt em. Bất quá hiện tại đã bị em phát hiện, Kim Mingyu, chúng ta lại có thể ở cùng một chỗ!" Yoon Jeonghan nhiệt tình tăng vọt, hoàn toàn không chú ý tới biểu tình của Kim Mingyu, lại đề cao thanh âm hưng phấn ồn ào.
"Thực xin lỗi, anh hiện tại đã có người yêu, hơn nữa rất hạnh phúc, cũng chúc em sớm ngày tìm được hạnh phúc!" Kim Mingyu lịch sự rồi lại không chút nào lưu tình cự tuyệt nói.
"Kim... Kim Mingyu, anh còn vì chuyện chia tay lúc trước mà tức giận phải không, anh đang gạt em đúng không! ?" Biểu tình hưng phấn kích động của Yoon Jeonghan lập tức cứng lại, thần tình không thể tin trừng mắt nhìn Kim Mingyu.
"Chuyện trước kia cùng cuộc sống hiện tại của chúng ta không có bất kỳ liên hệ nào, hy vọng sau này gặp lại vẫn là bạn bè. Anh hết giờ làm việc rồi, em nếu không còn việc gì khác, đi thong thả, không tiễn." Kim Mingyu dứt khoát hạ lệnh đuổi khách, bất quá cũng thực đứng dậy, mặc áo khoác vào chuẩn bị rời đi.
"Kim Mingyu!" Kim Mingyu theo bàn làm việc đi ra, Yoon Jeonghan chưa từ bỏ ý định ôm trụ cánh tay y.
"Làm phiền em buông tay." Kim Mingyu quay đầu nhìn Yoon Jeonghan, biểu tình từ đạm mạc trở nên có chút không kiên nhẫn.
"Kim... Kim Mingyu..." Yoon Jeonghan trước kia khi cùng Kim Mingyu kết giao, đều là được y phủ trong lòng bàn tay mà yêu thương. Hắn chưa từng gặp qua loại biểu tình chán ghét này của y, làm bị dọa đến nhanh buông lỏng tay ra.
"Anh phải đi, em cũng nên đi đi." Kim Mingyu lại một lần nữa bảo Yoon Jeonghan rời đi, chính mình cũng trực tiếp ra khỏi phòng làm việc.
Yoon Jeonghan không dám nói thêm gì nữa, đành phải theo sau Kim Mingyu ra khỏi văn phòng.
"Em đi trước đi, anh cùng thư ký còn có một số việc muốn nói." Kim Mingyu nhìn Yoon Jeonghan nhắm mắt theo đuôi mình, nhíu nhíu mày tìm lý do để cho hắn đi trước.
Yoon Jeonghan nhìn thấy y đi đến một bên cùng thư ký nói công sự, chính mình đứng ngơ ngác một chỗ cũng không biết nên làm cái gì, đành phải ly khai.
"Trọng đại tin tức! Trọng đại tin tức! Mọi người biết tại sao gần đây tính tình Kim tổng đột nhiên tốt lên không, còn luôn một bộ bộ dáng cười tủm tỉm, thái độ đối với chúng ta cũng hòa ái dễ gần hơn rất nhiều! ?" Một đồng sự vọt vào phòng tài chính lớn tiếng ồn ào.
"Tại sao! ? Tại sao! ?" Mọi người lặp tức vây quanh lại.
"Ân..." Người nọ còn cố ý ngập ngừng.
"Nói mau a! Tại sao! ?" Tính nhiều chuyện của mọi người bị khơi lên, đều khẩn cấp truy vấn.
"Đương nhiên là tình yêu làm dịu a! Mọi người còn nhớ rõ Yoon Jeonghan không, chính là tiểu tình nhân xinh đẹp gia thế lại hảo của Kim tổng, hai người trước kia khi còn hẹn hò ở ngay tại công ty ân ân ái ái, sau đó không biết vì lý do gì mà chia tay, bất quá hiện tại lại tái hợp. Tôi vừa mới nhìn thấy Yoon Jeonghan đi lên lầu tìm Kim tổng nè."Người nọ vẻ mặt háo hức, hưng phấn tuyên bố đáp án.
"! Đương" một tiếng, tựa hồ là vật gì đó rơi xuống đất đổ bể, làm cho còn mọi người đang háo hức thảo luận giật mình hoảng sợ.
"Jeon quản lí, anh không sao chứ! ?" Mọi người nhìn về chỗ vừa phát ra thanh âm, thấy chính là phòng của quản lý, Jeon Wonwoo đang cuối người nhặt lên mấy mảnh thủy tinh trên đất.
"Không sao không sao, không cẩn thận làm rớt cái ly mà thôi, tự tôi thu dọn là được rồi." Jeon Wonwoo luống cuống tay chân đi thu dọn, trong lòng lại càng loạn.
Yoon Jeonghan tại sao đột nhiên lại đến tìm Kim Mingyu! ?
171 Về nhà
Mãi cho đến khi tan tầm, Jeon Wonwoo vẫn suy nghĩ chuyện Yoon Jeonghan đến tìm Kim Mingyu, tinh thần không yên đi đến địa điểm đã hẹn với Kim Mingyu.
"Wonwoo!" Jeon Wonwoo còn chưa đi đến, đã bị Kim Mingyu chạy tới ôm vào trong ngực.
"Kim Mingyu..." Jeon Wonwoo há miệng nghĩ muốn hỏi Kim Mingyu chuyện về Yoon Jeonghan, nhưng lại sợ nghe được đáp án từ y, do do dự dự muốn hỏi lại không dám hỏi.
"Xảy ra chuyện gì! ? Tại sao sắc mặt khó coi như thế?" Kim Mingyu giơ tay lên sờ sờ hai má Jeon Wonwoo, thần tình lo lắng.
"Không... không sao, có lẽ công việc nhiều quá nên hơi mệt một chút." Jeon Wonwoo lắc đầu, Kim Mingyu ôn nhu săn sóc như thế, mình không nên suy nghĩ quá nhiều.
"Không phải đã bảo em chú ý thân thể đừng quá lao lực sao! ? Jeon Wonwoo em nếu còn như vậy, anh sẽ cắt chức quản lý của em đó!" Kim Mingyu cố ý giả bộ nghiêm túc tức giận uy hiếp Jeon Wonwoo.
"Em..." Jeon Wonwoo lại tin là thật, thần sắc lo lắng nhìn Kim Mingyu.
"Anh nói đùa thôi. Wonwoo, em làm việc rất tốt, là quản lý tài chình giỏi nhất của Kim thị từ trước tới nay. Nhưng thân thể là quan trọng nhất, công việc đứng thứ hai, Wonwoo vì anh mà chiếu cố hảo chính mình, Kim Mingyu so với Kim thị càng cần Jeon Wonwoo hơn." Kim Mingyu chạy nhanh đem Jeon Wonwoo ôm vào trong lòng ngực, bàn tay khẽ vuốt lưng Trần Khẳn Văn giúp hắn bớt khẩn trương.
"Ân." Trong lòng Jeon Wonwoo nảy lên một dòng nước ấm, ngoan ngoãn ứng thanh.
"Wonwoo, chúng ta về nhà ." Kim Mingyu buông ra Jeon Wonwoo, đổi thành một bàn tay ôm bả vai hắn, kè Jeon Wonwoo đi đến chiếc xe đang đậu trên đường.
Kim Mingyu giúp Jeon Wonwoo mở cửa xe, chờ sau khi hắn lên xe ngồi xong, mới đi đến bên còn lại khởi động xe chạy về nhà.
Về đến nhà, hai người cùng vào phòng bếp nấu cơm, đương nhiên là Jeon Wonwoo chỉ huy, Kim Mingyu ở bên cạnh làm trợ thủ.
Jeon Wonwoo thái đồ ăn trên tay, trong lòng lại luôn nghĩ đến chuyện Yoon Jeonghan tìm đến Kim Mingyu. Yoon Jeonghan chính là người cùng Kim Mingyu kết giao năm năm, trong lòng hắn làm sao có thể trấn an chính mình, cũng không có khả năng không thèm nghĩ nữa.
"Ôi!" Jeon Wonwoo nghĩ rất xuất thần, không chú ý thái dao trên tay, lập tức cắt vào ngón tay, miệng vết thương nháy mắt tràn ra một đạo tơ máu.
"Sao lại không cẩn thận như vậy! ?" Kim Mingyu đứng bên cạnh nhanh chạy tới, nửa đau lòng nửa trách cứ đem ngón tay chảy máu của Jeon Wonwoo ngậm vào trong miệng.
May mắn miệng vết thương cũng không sâu, sau khi máu ngừng chảy, Kim Mingyu dùng băng cá nhân cẩn thận băng bó cho Jeon Wonwoo, kiên trì thay đổi để mình cắt rau. Jeon Wonwoo căn bản không cảm thấy vết thương trên tay của mình có gì to tát, Kim Mingyu không cho thiết thái, Jeon Wonwoo bắt đầu tìm việc khác.
"Trong nhà hết muối rồi, em đi ra ngoài mua một chút." Jeon Wonwoo phát hiện trong nhà hết muối, nói với Kim Mingyu nói một tiếng liền xoay người chuẩn bị đi mua muối.
"Em bị thương, cứ ngoan ngoãn ở nhà, anh đi mua." Kim Mingyu nhanh chóng ngăn lại Jeon Wonwoo, tự mình ra khỏi nhà bếp mặc vào áo khoát.
"Chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi, không sao đâu." Jeon Wonwoo đi theo phía sau Kim Mingyu, đưa y đến cửa nhà.
"Em đừng có đụng tay lung tung, đồ ăn chờ anh về thái cho!" Kim Mingyu không yên lòng Jeon Wonwoo, vừa ra đến trước cửa lại đặc biệt nghiêng đầu dặn dò một tiếng.
"Ân, đã biết." Jeon Wonwoo vẻ mặt không thể từ chối đáp ứng.
"Vậy mới ngoan." Kim Mingyu nghiêng người về trước, ở trên môi Jeon Wonwoo hạ xuống một nụ hôn, sau đó mới vô cùng cao hứng ra cửa.
Jeon Wonwoo thần tình ngọt ngào vui vẻ trở lại nhà bếp, tiếp tục bận rộn chuẩn bị cơm chiều.
Leng keng leng keng! Kim Mingyu đi không lâu, trong phòng khách đột nhiên truyền đến tiếng chuông cửa dồn dập.
Chẳng lẽ là quên mang theo tiền! ? Jeon Wonwoo tưởng Kim Mingyu đi rồi quay lại, bất đắc dĩ lắc đầu đi đến phòng khách mở cửa.
"Yoon Jeonghan!" Jeon Wonwoo mở cửa, lại nhìn thấy Yoon Jeonghan đứng ở ngoài cửa, giật mình hô lên.
172 Ác nhân
"Anh là ai! ? Kim Mingyu có ở nhà không! ?" Yoon Jeonghan nhăn lại mi cao thấp đánh giá Jeon Wonwoo, nói cũng chưa nói một tiếng, liền trực tiếp theo bên cạnh người Jeon Wonwoo đi vào trong nhà.
"Kim Mingyu đi ra ngoài. Tôi..." Jeon Wonwoo còn chưa từ hoảng sợ phục hồi lại tinh thần, càng không biết nên hướng Yoon Jeonghan giải thích quan hệ giữa mình và Kim Mingyu là như thế nào. Dù sao y cùng Yoon Jeonghan kết giao cũng năm năm, hai người ở công ty hành động thân mật, Jeon Wonwoo đều nhìn thấy nhất thanh nhị sở, biết Kim Mingyu đã từng rất yêu sủng Yoon Jeonghan. Trước khi Yoon Jeonghan xuất hiện, Jeon Wonwoo đối với tình cảm của mình cùng Kim Mingyu còn tin tưởng, nhưng hôm nay nghe được đồng sự nói Yoon Jeonghan tìm đến Kim Mingyu, Jeon Wonwoo lập tức liền luống cuống, trong lòng bất ổn dù có an ủi bản thân như thế nào cũng sẽ nhịn không được miên man suy nghĩ.
Hơn nữa Kim Mingyu vẫn luôn không nhắc tới việc này, Jeon Wonwoo đoán không được tâm tư của y, huống chi Yoon Jeonghan hiện tại đột nhiên tìm đến, Jeon Wonwoo không biết Kim Mingyu cùng Yoon Jeonghan đã như thế nào rồi, trong lòng liền càng thêm bối rối không biết làm sao.
"Ngươi... chính là gã đàn ông ti tiện câu dẫn Kim Mingyu!" Yoon Jeonghan nhìn thấy Jeon Wonwoo một thân quần áo mặc nhà, nhất định là sống ở đây mới có thể mặc như vậy. Hắn nhớ đến Kim Mingyu lúc trước từng nói mình đã có người yêu, ngữ khí liền đặc biệt khinh thường trào phúng nói với Jeon Wonwoo.
Mặt Jeon Wonwoo trắng bệch một chút, trợn mắt há hốc mồm nhìn Yoon Jeonghan. Hắn tính tình hảo, đời này cũng chưa từng nổi giận với ai, thời điểm bị người khác mắng khó nghe nhất, cũng chính là lần bị Kim Mingyu đuổi ra khỏi nhà và những lời hiện tại của Yoon Jeonghan.
"Chỉ bằng loại diện mạo này của anh mà muốn cùng tôi tranh Kim Mingyu! ?" Yoon Jeonghan tự biết mình lớn lên xinh đẹp, căn bản là chướng mắt với diện mạo bình thường của Jeon Wonwoo.
Jeon Wonwoo bị Yoon Jeonghan nhục nhã nan kham, cắn chặt môi không nói ra lời.
"Tên tiện nhân này trả Kim Mingyu lại cho tôi!" Yoon Jeonghan lại cho rằng Jeon Wonwoo chột dạ, cảm thấy mình đã chiếm thượng phong, đột nhiên nhào lại bắt đầu đánh Jeon Wonwoo.
"Cậu... cậu đừng đánh..." Jeon Wonwoo tránh trái tránh phải liên tục lui về phía sau. Không phải khí lực hắn không sánh bằng Yoon Jeonghan, Yoon Jeonghan cũng khá gầy, vóc dáng còn không cao bằng Jeon Wonwoo, nếu thật sự là cứng đối cứng đánh nhau, Jeon Wonwoo chưa chắc đã ở thế hạ phong. Nhưng tính tình của hắn xưa nay ôn hậu, phàm chuyện gì cũng tự mình lui trước một bước, cũng không muốn cùng người khác xung đột. Huống chi Jeon Wonwoo cũng không muốn làm Kim Mingyu phiền toái, để y đứng giữa mình và Yoon Jeonghan sẽ cảm thấy khó xử.
Yoon Jeonghan lại càng đánh càng hung, giương nanh múa vuốt tay đấm chân đá, Jeon Wonwoo hơi chút tránh không kịp, sẽ bị Yoon Jeonghan hung hăng đá vài đá.
"A!" Mấy nơi khác bị đau Jeon Wonwoo còn có thể nhẫn, nhưng vết thương do dao cắt vừa rồi bị Ngô Lam chụp một cái, miệng vết thương vỡ ra, máu vất vả mới ngừng lại tiếp tục chảy, toàn tâm dường như đau đớn làm cho Jeon Wonwoo hô lên, một phen đẩy Yoon Jeonghan ra.
Yoon Jeonghan đang nhào đến đánh Jeon Wonwoo, không nghĩ tới hắn dám đẩy mình, trở tay không kịp bị Jeon Wonwoo đẩy ngã đặt mông ngồi trên mặt đất.
"Các người đang làm cái gì! ?" Vừa rồi Yoon Jeonghan tiến vào, Jeon Wonwoo cũng quên luôn đóng cửa. Kim Mingyu mua muối trở về, vừa vào cửa thì trông thấy một màn Yoon Jeonghan bị Jeon Wonwoo đẩy ngã xuống đất.
"Kim Mingyu, hắn đánh em!" Yoon Jeonghan lại xấu xa cáo trạng trước, lập tức đứng dậy nhào vào lòng Kim Mingyu, ngữ khí đặc biệt ủy khuất hướng y khóc lóc kể lể.
"Kim Mingyu, em..." Jeon Wonwoo lo lắng muốn giải thích, nhưng nhìn thấy Yoon Jeonghan gắt gao ôm lấy Kim Mingyu, ngập ngừng dừng lại không bước qua.
"Ai cho cậu tới nhà của tôi! Con mẹ nó cút đi cho tôi!" Kim Mingyu một tay kéo Yoon Jeonghan ra khỏi người mình, trực tiếp đẩy ra ngoài cửa.
"Kim Mingyu! Anh..." Yoon Jeonghan không thể tin trừng mắt nhìn Kim Mingyu, lúc trước khi hai người kết giao Kim Mingyu chưa bao giờ nổi giận, thậm chí ngay cả một câu nói nặng cũng không có, vậy mà hiện tại lại hung thần ác sát đối với mình nói lời bạo thô.
"Cút!" Kim Mingyu căn bản là không hề cho Yoon Jeonghan có cơ hội mở miệng, trước mặt hắn trực tiếp đóng cửa lại.
"Kim Mingyu..." Jeon Wonwoo cũng chưa thấy qua Kim Mingyu nổi giận như thế, thậm chí lần đem mình đuổi ra khỏi nhà cũng không giận đến vậy. Hắn lăng lăng nhìn y, có chút phản ứng không kịp.
"Wonwoo, tay em! Chảy nhiều máu quá, chúng ta phải đi bệnh viện mới được! Bên ngoài trời lạnh, chờ một chút anh đi lấy áo khoác cho em." Kim Mingyu đóng cửa lại lập tức lo lắng chạy đến bên cạnh Jeon Wonwoo, nắm tay hắn lên nhìn nhìn, xoay người định lấy áo khoác chuẩn bị đưa Jeon Wonwoo đi bệnh viện.
"Không sao không sao, đã hết chảy máu rồi, đổi miếng băng khác là được." Jeon Wonwoo vội vàng bắt lấy Kim Mingyu.
"Không được! Lỡ vết thương bị nhiễm trùng thì tính sao! ?" Kim Mingyu vẫn kiên trì muốn đi bệnh viện.
"Một vết thương nhỏ mà thôi, thật sự không sao. Em lập tức đi lấy miếng băng khác." Jeon Wonwoo nhìn đến bộ dáng lo lắng của Kim Mingyu, vì không muốn y bận tâm, nhanh chóng đi đổi băng cá nhân.
"Em đừng lộn xộn, anh đi lấy cho." Kim Mingyu giữ chặt Jeon Wonwoo, tự mình chạy đi giúp hắn lấy băng cá nhân.
Kim Mingyu nâng tay Jeon Wonwoo lên, thật cẩn thận đem băng cá nhân đã bị nhuộm máu xé bỏ, nhìn đến vết thương bị hở miệng, đau lòng đến hốc mắt đều đỏ.
"Vết thương rộng như vậy còn nói là không có gì! Đau lắm phải không! ?" Kim Mingyu giúp Jeon Wonwoo thay băng cá nhân mới, lại trẻ con thổi thổi, môi thiếp lên ngón tay bị thương của Jeon Wonwoo không ngừng khẽ hôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro