Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 121 122 123


121 Nhớ lại

"Wonwoo!" Jeon Wonwoo vừa mới đi tới dưới nhà, liền nhìn thấy Kim Mingyu rất nhanh hướng bên này chạy tới.

Nhiều ngày nay, chiều nào sau khi tan ca Jeon Wonwoo cũng đều nhìn thấy Kim Mingyu chờ mình dưới nhà, rồi hai người sẽ lặp lại cùng một đoạn đối thoại.

"Wonwoo! ! !" Kim Mingyu kích động chạy đến trước mặt Jeon Wonwoo, giơ cánh tay lên muốn đưa hắn ôm vào trong ngực. Nhưng bộ dáng lạnh lùng thản nhiên của Jeon Wonwoo làm động tác của y bị kềm hãm, hai tay cứng ngắc giơ giữa không trung.

"Kim tiên sinh có chuyện gì không! ?" Thái độ Jeon Wonwoo vẫn hờ hững giống mấy ngày trước, khẩu khí thản nhiên, không có bất luận bất mãn cũng không có nửa phần hòa nhã nào.

"Không... không có việc gì. Wonwoo... chờ một chút! Anh có việc có việc..." Kim Mingyu tham lam nhìn Jeon Wonwoo, ánh mắt không nỡ dời đi một chút. Nhìn thấy hắn dời bước chuẩn bị vào nhà, liền vội vàng sửa lại lời nói.

Jeon Wonwoo dừng lại cước bộ, cũng không truy vấn Kim Mingyu, cứ như vậy lẳng lặng đứng yên chờ đợi Kim Mingyu nói chuyện.

"Wonwoo, anh..." Kim Mingyu há miệng thở dốc, lại không biết nói cái gì mới có thể lưu lại Jeon Wonwoo.

Hiện tại mỗi ngày y đều vội vã hoàn thành xong công việc, sau đó lập tức lái xe đến dưới nhà Jeon Wonwoo chờ hắn tan tầm, lúc chân chính gặp được người lại cứng họng không biết nói cái gì. Nói đúng hơn, chỉ một câu "Đều đã là quá khứ" của Jeon Wonwoo sẽ đem lời xin lỗi Kim Mingyu muốn nói nhất thời nuốt trở về. Nói anh yêu em đi, nhưng những lời này sao có thể thốt ra miệng mỗi ngày, ngươi một ngày nói đến chín mười lần, thử hỏi còn có ai tin thành ý của ngươi.

Điều kiện Kim Mingyu tốt, từ nhỏ đến lớn đều là người khác theo đuổi, lúc trước hắn chân chính theo đuổi cũng chỉ có một mình Yoon Jeonghan. Yoon Jeonghan tính tình tùy hứng nuông chiều, Kim Mingyu liền chiều chuộng nhường nhịn một chút; Yoon Jeonghan thích mua đồ, Kim Mingyu liền không quản để cho hắn quét sạch thẻ của mình.

Nhưng mà hiện tại đối mặt Jeon Wonwoo, Kim Mingyu một tí xíu biện pháp đều không có. Jeon Wonwoo không cần Kim Mingyu chiều chuộng, lúc trước khi hai người sống chung, đều là hắn hống sủng y; Jeon Wonwoo không cần tiền của Kim Mingyu, hai tờ chi phiếu y đưa hắn lúc trước một đồng cũng chưa dùng qua.

Chuyện cho tới bây giờ, Kim Mingyu hiểu được lúc đó chính y mới là người không thể ly khai Jeon Wonwoo, không thể ly khai sự ôn nhu chăm sóc của hắn, không thể ly khai thân thể ấm áp của hắn. Nhưng mình đã làm được gì cho hắn! ? Tiền, hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng cần. Tình yêu, bị mình thương tổn như vậy có lẽ hắn cũng không muốn nó nữa rồi.

"Kim tiên sinh , nếu anh không có việc gì..." Jeon Wonwoo nhìn thấy Kim Mingyu ngơ ngác nhìn mình không nói chuyện, mở miệng nói cáo từ một lần nữa muốn rời khỏi.

"Wonwoo đừng đi!" Kim Mingyu bối rối tiến lên một bước chặn Jeon Wonwoo.

"Kim tiên sinh ..." Jeon Wonwoo vẫn luôn bình tĩnh đột nhiên nhíu mày, động tác của Kim Mingyu làm hắn không thoải mái nhớ lại việc lúc trước bị Ông chủ Vạn ngăn lại ở trong toilet.

"Wonwoo, em sao vậy! ?" Kim Mingyu nhìn thấy Jeon Wonwoo thay đổi sắc mặt, trong lòng càng thêm thất kinh, không biết mình làm sai cái gì làm hắn mất hứng. Hiệu tai y cuối cùng cũng biết trước kia Jeon Wonwoo đối mặt với mình ra sao, tại sao luôn là một bộ dáng thật cẩn thận, là bởi vì quá để ý đối phương, chỉ hy vọng mình ở trước mặt đối phương thể hiện tốt nhất, sợ hãi mình làm sai việc gì chọc đến đối phương không vui. Giờ phút này Kim Mingyu cảm nhận được, lại đau lòng những ủy khuất mà trước kia Jeon Wonwoo cảm thụ, lại hối hận về sai lầm của mình.

"Tôi không sao, Kim tiên sinh mời anh tránh đường." Jeon Wonwoo lắc đầu, hướng bên cạnh dời bước, muốn lách qua người Kim Mingyu.

"Wonwoo..." Lúc này Kim Mingyu sao có thể để Jeon Wonwoo rời đi, vội nhít người chặn đường của hắn.

Thế là Jeon Wonwoo lại đi hướng một bên khác của Kim Mingyu, kết quả Kim Mingyu cũng liền lập tức nhít qua, lách qua lách lại Jeon Wonwoo vẫn không bỏ qua được sự đeo bám của Kim Mingyu, sắc mặt trở nên càng ngày càng khó coi. Mà Kim Mingyu cũng càng ngày càng lo lắng, bạo dạn chặn đường Jeon Wonwoo không cho hắn về nhà.

"Wonwoo, con đang làm gì đó! ?" Trong lúc hai người còn đang giằng co, phía sau Jeon Wonwoo đột nhiên vang lên tiếng gọi khẽ của mẫu thân.

"Mẹ, không có việc gì." Jeon Wonwoo không cùng Kim Mingyu dây dưa nữa, chạy đến bên cạnh mẫu thân cầm giúp bao đồ ăn trong tay bà.

122 Truy vấn

"Chào dì." Kim Mingyu cũng lập tức đi đến trước mặt Mẹ Jeon lễ phép mỉm cười.

"Nguyên lai là Kim tiên sinh , có chuyện tìm Wonwoo sao. Đúng lúc dì mua nhiều đồ ăn, vào nhà ăn một bữa cơm rồi hãy về nha." Lần trước Kim Mingyu đến nhà Jeon Wonwoo để lại cho Mẹ Jeon một ấn tượng không tồi, Mẹ Jeon vừa nhìn thấy y liền cười mời y vào nhà ăn cơm.

"Dì à, con..." Kim Mingyu không dám trực tiếp đáp ứng, cẩn thận nhìn Jeon Wonwoo đang đứng kế bên.

"Wonwoo!" Mẹ Jeon thấy thế, hướng Jeon Wonwoo nháy mắt, ý bảo hắn mở miệng lưu Kim Mingyu.

"Ở lại ăn cơm rồi hãy đi." Mẫu thân cũng đã mở miệng, Jeon Wonwoo không thể không nể mặt mẹ, chỉ phải kêu Kim Mingyu lưu lại.

"Cám ơn dì, con liền không khách khí ." Kim Mingyu lập tức tươi cười đồng ý.

"Wonwoo, con tiếp Kim tiên sinh đi, mẹ đi phòng bếp nấu cơm." Ba người cùng nhau về đến nhà, Mẹ Jeon dặn dò một câu liền chuẩn bị vào phòng bếp nấu cơm.

"Mẹ, con giúp mẹ." Jeon Wonwoo hiển nhiên không muốn cùng Kim Mingyu một chỗ, đi đến bên cạnh mẫu thân muốn cùng bà vào bếp.

"Kim tiên sinh là khách, so có thể để người ta một mình ngồi trong phòng khách. Được rồi, không cần con giúp đâu, một mình mẹ là được rồi." Mẫu thân vỗ vỗ vai Jeon Wonwoo, không hề cho hắn cơ hội phản bác, lập tức rời đi vào nhà bếp.

"Ngồi đi, tôi giúp anh rót ly nước." Jeon Wonwoo chỉ vào sô pha, đi đến một bên giúp Kim Mingyu rót nước.

"Cám ơn." Khi Kim Mingyu tiếp nhận ly nước trong tay Jeon Wonwoo, ngón tay hai người chạm vào nhau, Jeon Wonwoo lập tức đem tay dời đi, thấy thế, trong lòng Kim Mingyu lại dâng lên một cảm giác mất mát, hiện tại trong mắt Jeon Wonwoo, mình liền giống như người xa lạ bình thường.

Phòng bếp cách phòng khách không xa, trong phòng khách hai người nói cái gì thì Mẹ Jeon ở nhà bếp đều có thể nghe rõ. Kim Mingyu chỉ có thể đau khổ nói vài lời khách sao, mà Jeon Wonwoo ngẫu nhiên chỉ gật đầu hoặc ừ một tiếng, chưa nói được vài câu hai người lại lâm vào tình cảnh yên lặng xấu hổ. Cũng may Mẹ Jeon rất nhanh liền nấu xong cơm chiều, Jeon Wonwoo đi phòng bếp giúp bưng cơm lên, Kim Mingyu cũng muốn giúp, bị Mẹ Jeon một câu 'sao có thể để khách làm việc được' chặn lại ở trước cửa nhà bếp.

Một bữa cơm bình thường, nhưng Mẹ Jeon trù nghệ cao, một bàn thức ăn trông thật ngon mắt. Đại khái từ lúc Jeon Wonwoo rời đi, Kim Mingyu gần một đoạn thời gian mới ăn được một bữa no như vậy.

"Wonwoo, đừng chỉ lo ăn, giúp Kim tiên sinh gắp đồ ăn a." Mẫu thân bất mãn nhìn Jeon Wonwoo cuối đầu ăn cơm, dùng chân, ở dưới bàn đá hắn một cái.

"A." Jeon Wonwoo lên tiếng, tùy tiện gắp chút thức ăn bỏ vào chén Kim Mingyu, rồi lại cúi đầu tiếp tục ăn của mình.

"Cám ơn." Kim Mingyu xấu hổ cảm tạ, trong lòng có chút khổ sở. Lúc trước hai người còn sống cùng nhau, mỗi lần ăn cơm Jeon Wonwoo đều không chú ý ăn của mình, chỉ lo gắp thức ăn cho y, vậy mà hiện tại... Trong lòng Kim Mingyu cười khổ, là tự mình đem cuộc sống hạnh phúc đó hủy diệt.

Cơm nước xong, Mẹ Jeon thu don chén bát đem rửa, Jeon Wonwoo muốn giúp, bà vẫn như cũ bắt hắn ở phòng khách ngồi tiếp Kim Mingyu.

Hai người trong phòng khách lại tiếp tục một mãng yên lặng.

"Cám ơn về bữa cơm, thời gian không còn sớm, anh đi trước đây." Trong lòng Kim Mingyu dù có thiên ngôn vạn ngữ, thì Mẹ Jeon có ở đây cũng không tiện nói ra. Hơn nữa y biết Jeon Wonwoo cũng không hy vọng mình cứ tiếp tục ngồi lại, phải nói có lẽ hắn căn bản là không muốn cho mình vào nhà. Thế là chờ lúc Mẹ Jeon từ nhà bếp đi ra, Kim Mingyu thức thời đứng dậy cáo từ.

"Kim tiên sinh lần sau lại đến nhà chơi. Wonwoo, còn không mau tiễn Kim tiên sinh ." Mẫu đem Jeon Wonwoo vẫn luôn yên lặng đẩy ra cửa.

"Trên đường cẩn thận." Jeon Wonwoo đưa Kim Mingyu đến dưới lầu, lịch sự dặn dò một câu, liền xoay người định trở lên.

"Wonwoo chờ một chút! Cái kia... vừa rồi ở dưới lầu sao đột nhiên em lại mất hứng ! ?" Kim Mingyu luôn canh cánh chuyện Jeon Wonwoo mất hứng, chính là có mặt Mẹ Jeon nên không dám hỏi. Ở phương diện này xem ra Kim Mingyu thông minh hơn so với Jeon Wonwoo rất nhiều, có chuyện gì liền trực tiếp hỏi, sẽ không tự mình miên man suy nghĩ.

Nhưng Kim Mingyu hỏi không có nghĩa là Jeon Wonwoo nhất định sẽ trả lời. Hắn giống như không hề nghe thấy tiếp tục bước về phía trước.

"Wonwoo!" Kim Mingyu lại đề cao âm lượng hô một tiếng.

"Ngày đó ở toilet quán bar, Ông chủ Vạn cũng ngăn tôi lại giống như anh đã làm vậy, tôi làm sao cũng không thể trốn được, rồi ông ta mới sáp tơi..." Jeon Wonwoo dừng lại cước bộ, đưa lưng về phía Kim Mingyu nhẹ giọng nói.

123 Thực xin lỗi

"Wonwoo, thực xin lỗi!" Jeon Wonwoo còn chưa dứt lời, đã bị Kim Mingyu ở phía sau ôm chầm tới.

"Thực xin lỗi thực xin lỗi..." Những tiếng xin lỗi liên tiếp truyền vào trong tai Jeon Wonwoo, chỗ cổ đột nhiên cảm nhận được một mảng ấm áp ướt át.

Lúc Kim Mingyu ép hỏi Ông chủ Vạn , biết ông ta từng muốn quấy rối Jeon Wonwoo ở toilet, sau đó bị sự xuất hiện đột ngột của mình phá ngang. Ông chủ Vạn mới không có thật sự thực hiện được, cho nên y đã sơ suất đem chuyện này xem nhẹ.

Kim Mingyu biết mình đã sai, không nhanh chóng phát hiện Jeon Wonwoo không phải trai bao , không nhanh chóng xác định con tim của mình, không nên hoài nghi tình yêu Jeon Wonwoo đối với mình, lại càng không nên nhẫn tâm đuổi hắn ra khỏi nhà... Đều này sai kéo theo đều kia cũng sai, thành một đống lớn hỗn độn, tóm lại Kim Mingyu cảm thấy thực có lỗi với Jeon Wonwoo, rất nhiều chuyện cũng không có cẩn thận nghĩ tới, chỉ nghĩ làm sao mau mau đem được hắn trở về.

Nếu ngày đó mình không có đi quán bar, cũng không đúng lúc muốn đi toilet, như vậy... Hiện tại Kim Mingyu căn bản là không dám tưởng tượng hậu quả. Nhưng lúc ấy mình đã làm gì đây! ? Tin lời nói phiến diện từ Ông chủ Vạn hoài nghi Jeon Wonwoo, xem thất kinh của hắn thành chột dạ, châm chọc hắn, nhục nhã hắn, không cho hắn bất luận cơ hội giải thích nào... Ở lúc Jeon Wonwoo cần mình nhất, chính mình thậm chí không có một câu an ủi, còn tiếp tục sát muối vào miệng vết thương đã chảy máu đầm đìa của hắn.

"Wonwoo, thực xin lỗi..." Jeon Wonwoo bị Kim Mingyu ôm vào ngực vẫn không nhúc nhích, mà chính y lúc này lại khống chế không được run rẩy thân thể, thanh âm nghẹn ngào tiếp tục xin lỗi.

"Không quan hệ, đều đã là quá khứ." Vẫn là câu nói này, ngữ khí thản nhiên không nghe ra nửa điểm cảm xúc. Jeon Wonwoo gỡ cánh tay đang ôm mình ra, từng bước một đi khỏi tầm mắt của Kim Mingyu. Chuyện phát sinh nếu đã không còn cách nào quay lại, vậy thì cho nó qua luôn đi. Vô luận tốt hay không tốt, ngọt ngào hay đau khổ đều cũng đã là quá khứ.

"Wonwoo..." Jeon Wonwoo rời đi giống như mang theo cả khí lực toàn thân Kim Mingyu, hai chân y mềm nhũn suy sụp ngồi chồm hổm trên mặt đất, hai tay ôm đầu vùi vào trông gối, cả người bất lực co thành một đoàn.

Nam nhân áp chế không được, tiếng khóc trầm thấp vọng vào màng đêm yên tĩnh.

Từ sau ngày đó, Kim Mingyu hiểu được sai làm của mình không thể chỉ dùng vài lời nói là có thể vãn hồi, không tiếp tục tìm Jeon Wonwoo nói lời xin lỗi nữa. Còn có nếu hắn không muốn gặp mình, Kim Mingyu cũng sẽ không ngặn chặn hắn ở dưới lầu mỗi ngày nữa, chỉ là đứng ở một chỗ hẻo lánh lẳng lặng nhìn Jeon Wonwoo tan tầm trở về, sau khi hắn bước vào nhà khuất khỏi tầm mắt, Kim Mingyu mới lái xe đi.

"Khụ khụ..." Gần đây bởi vì chuyện của Jeon Wonwoo mà Kim Mingyu tâm sự nặng nề, hơn nữa công việc hằng ngày ở Kim thị cũng không thể chậm trễ, bên người lại không có người ân cần chăm sóc, thân thể có làm bằng sắt cũng chịu không nổi sức ép như thế. Không quá vài ngày Kim Mingyu liền ngã bệnh, sáng sớm khi tỉnh lại vừa đau đầu vừa ho khan.

Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng mưa rơi tí tách, Kim Mingyu chống đỡ thân thể mệt mỏi miễn cưỡng đứng dậy, đi đến vén màn cửa sổ, sắc trời âm u, người đi trên đường đều mang dù, mặt đất cũng đã ướt sũng.

Kim Mingyu nhớ tới mỗi ngày Jeon Wonwoo đều là đón xe buýt đi làm, gặp thời tiết này, khẳng định có rất nhiều người chen chút đón xe. Nghĩ đến đây Kim Mingyu lặp tức thay áo, vội vàng rửa mặt, xong liền lập tức lái xe đên thẳng nhà Jeon Wonwoo.

"Wonwoo." Jeon Wonwoo mới bước ra khỏi mái hiên, Kim Mingyu đã lập tức mở dù ra đón.

"Kim tiên sinh , có chuyện gì sao! ?" Jeon Wonwoo lịch sự hỏi, khách sáo tựa như vô tình gặp được một người hàng xóm không thân.

Jeon Wonwoo mặt ngoài bình tĩnh, kỳ thật trong lòng có chút kinh ngạc. Kim Mingyu mặc dù vài ngày chưa có xuất hiện trước mặt mình, nhưng hắn biết mỗi ngày y vẫn nấp ở một nơi nào đó nhìn mình về nhà. Việc này nếu là trước kia, Jeon Wonwoo không biết sẽ cảm động thành bộ dáng gì.

Nhưng hiện tại... Một là Jeon Wonwoo sợ hãi lại bị Kim Mingyu làm tổn thương, không dám giống như phía trước liều lĩnh trả giá, tình nguyện để hai người cứ như vậy cắt đứt quan hệ, tùy rằng không có kết quả nhưng cũng sẽ không tái bị thương.

Hai là việc Kim Mingyu xin lỗi rồi thổ lộ tâm ý, Jeon Wonwoo cảm thấy đây chỉ là cảm xúc nhất thời khi y đột nhiên biết rõ chân tướng, qua một thời gian sẽ bị thái độ lãnh đạm của mình làm mất hết kiên nhẫn. Dù sao lấy điều kiện của Kim Mingyu muốn dạng người nào lại không có, không tất yếu phải luôn ăn nói khép nép phục ở bên cạnh mình. Nhưng hôm nay mới sáng mà Kim Mingyu đã chạy tới. Đây là hiện tượng lúc trước chưa bao giờ có, chẳng lẽ là có cái gì việc gấp sao! ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro