C51 - C55
51. Tách ra
Sáng sớm hôm sau khi bước chân ra khỏi phòng ngủ, Quan Long không hề bất ngờ khi ngửi được mùi hương bữa sáng từ phòng bếp bay tới.
"Quan tổng, sớm an." Trần Khải Văn quay đầu nhìn Quan Long, nở một nụ cười ấm áp.
"Sớm an, đang làm cái gì vậy! ?" Quan Long nhón chân, đi đến bên cạnh Trần Khải Văn, nhìn vào thứ đang bận rộn trên tay hắn.
"Đang chiên bánh quẩy." Trần Khải Văn quay đầu lại tiếp tục nhào chỗ bột trong tay, cho đến khi nó mềm và mịn ! Lăn thành cây thật dài rồi quét chút dầu, sau đó dùng dao cắt thành những đoạn mì đều nhau, đem hai đoạn mì bắt chéo lại cùng một chỗ, một cây bánh quẩy liền hoàn thành. Trần Khải Văn thủ pháp lưu loát, trong chốc lát, trên mặt bàn liền đầy bánh quẩy. Đợi dầu trong chảo nóng khoảng tám phần, mới đem bánh quẩy đã chuẩn bị sẵn bỏ vào, dùng đũa xoay mặt liên tục, đến khi vàng óng thì lấy ra, để qua khay đặt bên cạnh.
"So với bên ngoài bán ăn ngon hơn." Bánh quẩy mới chiên xong còn thật nóng, nhưng Quan Long vẫn nhịn không được đưa hai ngón tay bóc lấy, cắn hạ một cái, lớp da vàng sắc bên ngoài cắn vào thật giòn xốp ngon miệng, bên trong lại mềm dẻo có lực, lửa dầu vừa đủ, nồng đậm mùi thơm không nói nên lời lặp tức tràn ra. Quan Long thật tâm tán thưởng một câu.
"Bên ngoài bán đều là đã chiên qua vài lần dầu, chính mình làm sẽ ăn được hương vị đầu tiên, ít nhất sạch sẽ yên tâm." Trần Khải Văn tiếp tục chiên cái bánh quẩy thứ hai, chậm rãi trở mặt, được khi biến thành màu vàng sắc, mới vớt ra để vào trong khây.
"Có thời gian tôi cũng sẽ học, nói sao thì, cậu cũng không có khả năng nấu bữa sáng cho tôi cả đời." Quan Long đã ăn xong một cái, duyện duyện ngón tay, lại cầm lên cái bánh thứ hai cắn xuống.
Trần Khải Văn cầm đũa khấy chiếc bánh một chút, kỳ thật em thật sự muốn nấu bữa sáng cho anh cả đời.
Sau đêm đó, thái độ của Quan Long đối với Trần Khải Văn cải biến rất nhiều. Đầu tiên là sửa thói ngang ngược, vênh mặt hất hàm sai khiến lúc đầu, chuyển thành dịu dàng nho nhã khi nói chuyện với Trần Khải Văn, cũng không còn ở trước mặt hắn nhắc đến thân phận MB hay việc bao dưỡng, khi tâm tình tốt còn nhìn hắn mỉm cười ôn nhu. Dịu dàng này của Quan Long làm cho hắn vô cùng cảm động, lại trăm phương nghìn kế đối xử tốt với y. Mỗi ngày đều làm tốt đồ ăn, món ăn cũng không có trùng lặp lại. Trong lúc hai người ân ái cũng tận lực nhu thuận, chủ động nghênh đón.
Cuộc sống của Quan Long được Trần Khải Văn hầu hạ đến vô cùng sảng khoái, khi ngẫu nhiên nhớ đến chuyện mình cùng Ngô Lâm chia tay, trong lòng tựa hồ đã không còn khó chịu. Quan Long nghĩ mình có thể nhanh chóng quên đi thương tổn này, kỳ thật phần lớn đều nhờ vào công lao của Trần Khải Văn, vô luận là dục vọng thân thể, hay là chất lượng sinh hoạt, so với trước kia đều tốt hơn nhiều lắm. Quan Long thậm chí nghĩ lần đó say rượu nhận lầm đem MB này về nhà, chính mình giống như mèo mù vớ được cá rán, đánh bậy đánh bạ lại mang về một người vừa có năng lực trên giường vừa có thể đi vào phòng bếp, mà cả hai mặt MB này đều làm cho y thật vừa lòng.
Duy nhất có một điều làm cho Quan Long không thỏa mãn chính là Trần Khải Văn một tuần phải về nhà hai ngày.
Lúc Trần Khải Văn nói với y muốn tối thứ sáu mỗi tuần sẽ về chăm sóc mẹ, Quan Long sảng khoái đáp ứng ngay. Nhân viên Quan thị đều được nghỉ hai ngày cuối tuần, cho dù Trần Khải Văn là MB được mình bao nuôi, yêu cầu bình thường hợp lý cũng nên đáp ứng, nếu Quan Long thật là kẻ không hiểu ý người, Quan thị đại khái cũng đã sớm đóng cửa .
Cuối tuần lần thứ nhất Trần Khải Văn về nhà, Quan Long cảm thấy cuộc sống của mình cũng bình thường như hàng ngày, thừa dịp nghỉ ngơi liền hẹn đối tác làm ăn đi đánh golf, ăn tiệc, chỉ là lúc ở nhà hàng sang trọng ăn cơm, Quan Long cảm thấy mấy món sơn trân hải vị này lại không ngon bằng mấy món ăn bình thường mà Trần Khải Văn làm, nhìn một bàn đầy mỹ thực, Quan Long thấy thiếu chút hứng thú, lại có chút thực không muốn ăn.
Cuối tuần lần thứ hai Trần Khải Văn về nhà, Quan Long đem bữa sáng mà tối qua hắn chuẩn bị cho y hâm nóng lại, thỏa mãn ăn xong rồi rời khỏi nhà. Y cùng khách hàng gặp mặt, tụ họp nói chuyện làm ăn, buổi tối thì đi quán bar uống hai chén thả lỏng một chút. Mãi đến nữa khuya mới tận hứng rã rời trở về nhà. Căn nhà trống rỗng tối như mực, Quan Long đột nhiên rất nhớ cảm giác khi ôm thân thể ấm áp của Trần Khải Văn, lửa tình mãnh liệt lúc cả hai ân ái, càng nghĩ càng tịch mịch khó nhịn, vì không muốn tiếp tục suy nghĩ, Quan Long vội vọt vào thư phòng mở ra máy tính, nghiêm chỉnh làm việc cả đêm.
52. Thẩm du (aka thủ dâm) (H)
Đây là sáng sớm thứ bảy của lần thứ ba Trần Khải Văn về nhà. Ra khỏi phòng ngủ, Quan Long đương nhiên không ngửi được mùi hương bữa sáng Trần Khải Văn làm từ phòng bếp bay ra. Y chậm chạp lê bước vào nhà bếp, mở tủ lấy ra món trứng rán mà tối qua Trần Khải Văn đã chiên, trong nồi cũng có cháo bát bảo đã nấu xong. Sau khi đem bữa sáng có sẵn hâm nóng lại, Quan Long liền múc cháo cùng trứng chiên đem ra bàn ăn.
Quan Long ngồi vào ghế bắt đầu ăn điểm tâm, một muỗn cháo bát bảo đưa vào miệng, hương vị ngọt ngào mềm nhuyễn, so với mới nấu không mấy khác biệt, nhưng trứng rán hiển nhiên không còn giòn xốp bằng lúc mới chiên. Quan Long nghĩ thầm nếu Trần Khải Văn ở đây thì thật tốt biết bao, chính mình có thể đứng bên cạnh hắn chờ ăn trứng rán mới ra lò.
Hiện tại Quan Long đã dưỡng thành thói quen "Xem" Trần Khải Văn nấu ăn. Y nói không thể để hắn nấu ăn cho mình cả đời, bản thân phải nhìn để học hỏi, nhưng chung quy, Quan Long chỉ muốn thuận tiện cho việc ăn vụn của mình thôi. Hiện tại ở trước mặt Trần Khải Văn, y hoàn toàn không cần cái gì hình tượng tổng giám đốc Quan thị, đồ ăn vừa mới nấu xong, liền khẩn cấp dùng tay bóc lên ăn, có khi bị nóng, liền quẹt miệng trừng mắt nhìn Trần Khải Văn, đem toàn bộ trách nhiệm đều đổ lên đầu hắn. Lúc này trên mặt Trần Khải Văn sẽ lộ ra nụ cười bất đắt dĩ. Quan Long rất thích hắn cười như vậy, dịu dàng mềm mại, hoàn toàn là bộ dáng không còn cách nào khác. Thậm chí sau này Quan Long còn cố ý giả bộ bị nóng, chỉ là muốn được nhìn thấy nụ cười này của hắn.
Hai người ở chung một thời gian, Trần Khải Văn ở trước mặt Quan Long đã ít đi một chút khúm núm, thêm vài phần tự nhiên, thái độ đối đãi với y vẫn dịu dàng nho nhã, cho tới giờ đều luôn tươi cười, nói chuyện cũng không còn lắp bắp, tốc độ không nhanh không chậm, trung âm trong sáng lại có chút nhỏ nhẹ, nghe vào lỗ tai Quan Long thật rất là thoải mái.
Nghĩ đến đây, Quan Long đang ăn điểm tâm không nhịn được nở nụ cười, đem muỗng cháo cuối cùng đưa vào miệng, Quan Long cảm thấy mỹ mãn cầm khăn tay lau miệng. Trần Khải Văn trừ bỏ thái độ công tác không tích cực và thân phận MB ra, những phương diện khác đều không chê vào đâu được.
Ăn xong bữa sáng, Quan Long gọi điện thoại hẹn một đối tác ra bàn chuyện. Vừa ra đến cửa, y đứng lại trước gương đeo caravat. Nhớ tới mỗi sáng vì thời gian cấp bách, Quan Long lo mặt áo khoác nên gọi Trần Khải Văn tới đeo caravat giúp mình. Trần Khải Văn cuối thấp đầu, bàn tay trắng nõn cầm caravat nghiêm túc đeo giúp y, đỉnh đầu phớt nhẹ qua hai má Quan Long làm y cảm thấy ngứa ngứa, Quan Long cúi đầu, đôi môi vừa lúc chạm vào cái trán trơn bóng của Trần Khải Văn, một giây kia, trong lòng ấm áp mà mềm mại.
Sau khi cùng đối tác bàn chuyện xong, Quan Long mời họ đi ăn trưa, vẫn là một bữa tiệc lớn không khơi nổi hứng thú của y. Xế chiều thì đi đánh golf một lát, Trần Khải Văn không có ở nhà, không ai làm cơm chiều, Quan Long liền ở bên ngoài tùy tiện ăn một chút, hành trình một ngày cuối cùng cũng kết thúc.
Về đến nhà, Quan Long thay đổi quần áo ngồi trên ghế sofa xem tv. Khi Trần Khải Văn ở đây, hai người cũng sẽ cùng nhau ngồi xem, tuy rằng lúc này đại đại bộ phận sẽ sáp lại cùng nhau cùng một chỗ, nhưng Quan Long vẫn để ý thấy được Trần Khải Văn thích tiếc mục tài chính kinh tế, có khi chăm chú đến thất thần, ngay cả Quan Long nói chuyện hắn cũng không phản ứng. Quan Long nghĩ thầm nếu Trần Khải Văn thích loại tiếc mục này thì hẳn là công việc nên làm tốt mới đúng, nhưng tại sao một cái báo cáo tài chính đơn giản cũng làm sai. Y lặp tức tưởng tượng là do hắn làm MB, gấp gáp cùng đàn ông lên giường nên mới chậm trễ công việc. Một cỗ tức giận không tên lặp tức nẩy lên, y liền kéo Trần Khải Văn đang xem tv qua, trực tiếp trút bỏ quần áo, đặt ở trên ghế sofa hung hăng mà làm một trận.
Một mình xem tv cũng không có ý nghĩa gì, Quan Long đứng dậy tắt tv, chuẩn bị đi tắm rồi ngủ.
Dòng nước ấm áp chảy xuống giải trừ đi mệt mỏi của một ngày dài, Quan Long thoải mái nhắm mắt lại, trong đầu lại đột nhiên thoáng hiện lên thân thể trần truồng của Trần Khải Văn khi hai người tắm chung.
Chết tiệt! Sao mới như vậy đã có phản ứng ! Tối qua trước khi Trần Khải Văn đi, Quan Long ở trong thân thể hắn bắn hai lần mới tận hứng, sau đó nhìn hắn mệt đến không thể làm gì được, vẫn là Quan Long lái xe đưa Trần Khải Văn trở về nhà. Vậy mà hiện tại... Quan Long cúi đầu nhìn phân thân gắng gượng cứng rắn giữa hai chân mình, lắc đầu muốn đuổi hình ảnh của Trần Khải Văn đi, nhưng thân thể gầy yếu trần truồng kia lại càng thêm rõ ràng, dương vật trướng đến phát đau, cuối cùng nhịn không được y đành đưa tay cầm lấy an ủi.
"Ngô..." Quan Long nhớ tới lúc hai người ân ái, ánh mắt Trần Khải Văn mông lung, gò má đỏ bừng, đôi môi khẽ nhếch, tiếng rên rĩ liêu nhân làm tâm người ngứa ngái khó nhịn, lúc miệng mình ngậm lấy đầu vú phấn nộn mà mút, thân thể đơn bạc kia sẽ run rẩy từng đợt, sau đó côn thịt cứng rắn bị chính mình nắm trong tay, ngón tay mơn trớn phần gân nhỏ nổi lên, ấn vào quy đầu mềm mại, chỉ cần trêu đùa vài cái đã chảy ra chất lỏng trắng mịn... Quan Long chìm đắm trong tưởng tượng của bản thân, vừa nghĩ bộ dáng đùa bỡn dương vật Trần Khải Văn ra sao vừa tự xoa bóp chính mình.
"Trần Khải Văn..." Đây là lần đầu tiên Quan Long ở loại trạng thái này mà gọi tên Trần Khải Văn, cũng là ở lúc y tự an ủi mình. Huyệt khẩu hé ra rồi rất nhanh co rút lại giống như có lực hút, luôn làm cho bản thân muốn nhanh chống cắm vào. Nếu không phải ngại Trần Khải Văn là MB, Quan Long rất muốn dùng đầu lưỡi khám phá hậu huyệt, nhấm nháp cảm giác lửa nóng mềm mại cùng tư vị bên trong, dương vật khi tiến vào, vách tường mềm mại ướt át gắt gao vây trụ thứ thô to của mình, đi sâu vào trừu sáp vài cái, bên trong sẽ trở nên càng ngày càng thấp hoạt, cọ xát làm quy đầu ngứa lên từng đợt, rồi đột nhiên đỉnh đến chỗ sâu nhất...
"Hô..." Tinh dịch trắng ngà từ trong tay Quan Long bắn đi ra...
53. Đăng môn
Sáng chủ nhật sau khi tỉnh dậy, chuyện đầu tiên Quan Long nghĩ đến chính là bữa sáng nên làm sao đây. Trần Khải Văn chỉ làm bữa sáng ngày thứ bảy, không phải ngại phiền toái, mà hắn sợ Quan Long ăn đồ ăn cách ngày sẽ không tốt cho dạ dày. Bất quá trước khi đi hắn có mua sữa để trong tủ lạnh, dặn dò Quan Long lúc đói bụng có thể đem đi hâm nóng rồi uống.
Quan Long từ trên giường ngồi dậy, chăn bị trượt xuống thắt lưng lộ ra bộ ngực tinh tráng, y xốc chăn lên cầm lấy quần áo qua quýt mặc vào người, sau khi rửa mặt xong, mới ra khỏi phòng ngủ đi xuống nhà bếp.
Mở tủ lạnh lấy sữa, xé mở bao bì, trực tiếp hút là có thể uống. Tuy rằng uống sữa lạnh không có hại gì, nhưng Quan Long nghĩ nếu Trần Khải Văn đã nói hâm nóng thì thôi cứ hâm nóng, dù sao chắc chắn là hắn muốn tốt cho mình. Sau khi uống sữa nóng xong Quan Long vẫn cảm thấy cái bụng trống trơn, bèn nghĩ tìm thêm thứ gì đó để ăn. Chính là dạo qua một vòng trong nhà bếp cũng không thấy thứ gì.
Quan Long nghĩ Trần Khải Văn tóm lại sẽ không thể nấu cơm cho mình cả đời, dù sao y cũng không thể bao dưỡng hắn mãi, vẫn là tự mình động thủ nấu đi. Tuy rằng tài nấu nướng của mình trước kia cũng không giỏi gian gì, nhưng cũng coi như có chút căn bản, huống hồ mỗi ngày đều nhìn Trần Khải Văn nấu, nhìn nhiều rồi cũng sẽ biết, vừa đúng lúc hắn không có nhà mình sẽ thực hành một chút.
Trong lòng vừa nghĩ xong Quan Long lặp tức đứng lên, bất quá cũng không dám làm món gì phức tạp, liền làm món đơn giản nhất đó là trứng rán. Quan Long nhớ lại các bước làm trứng rán của Trần Khải Văn, cực kỳ hứng thú đi lấy bột mì bỏ vào trong bát, rồi bỏ vào hai quả trứng, thái chút hành cùng bỏ vào, đổ thêm chút nước rồi khấy thành trạng thái sềnh sệt. Bắt chảo lên đổ dầu vào, đợi sau khi chảo nóng, Quan Long bắt chước bộ dáng Trần Khải Văn múc trứng để vào trong chảo. Nhưng Trần Khải Văn đổ trứng rán thành hình trứng, còn Quan Long đổ đi đổ lại vẫn là chỗ này nhiều một chút chỗ kia thiếu một chút, hình dáng tạo thành thật lộn xộn, vừa nhìn đã khiến người khác không muốn ăn. Bất quá đường đường tổng giám đốc Quan thị sao lại nhận mình chiên trứng rán thất bại ! Quan Long gắp cái bánh hình thù kỳ quái tùy tiện ném vào đĩa, lại bắt đầu đổ cái bánh thứ hai, lần này tròn ra tròn, hình dạng coi như gọn gàng, nhưng Quan Long hơi chút thất thần trở mặt trễ, kết quả chiên ra cái bánh một bên thì chín, một bên thì khét.
Trách không được tại sao trước kia Ngô Lâm luôn chê mình nấu cơm không thể ăn, nguyên lai là mình không có tài nấu nướng! Quan Long tắt bếp, buông cái bát cùng muỗng trên tay, bắt đầu cam chịu tìm lý do. Ảo não sinh ra một chút hờn dỗi, rồi đem phòng bếp lộn xộn dọn dẹp một chút. Chủ yếu là y sợ Trần Khải Văn sau khi trở về sẽ biết mình chiên trứng không thành công, tuy nói Trần Khải Văn đối với y vô cùng tốt chắc chẳn sẽ chẳng nói gì, nhưng Quan Long tự mình cũng cảm thấy xấu hổ.
Quan Long trở lại phòng khách, sờ sờ cái bụng xẹp lép, số sữa mới uống vừa rồi đã tiêu hóa hết, coi như đó là bữa sáng đi, nhưng cơm trưa làm sao đây! ? Đều do Trần Khải Văn, đem thói quen ăn uống của mình dưỡng thành như vậy. Đối với sơn trân hải vị đều mất hứng thú, trong lòng Quan Long thế nhưng lại đổ lỗi cho Trần Khải Văn, nhưng Trần Khải Văn buổi tối mới trở về, giữa trưa cũng không thể để bụng đói. Càng không thể gọi hắn về nấu cơm, người ta một tuần mới về nhà một lần, Quan Long
Tính trước lo sau cả nữa ngày, Quan Long đột nhiên nhớ đến ngày đó đưa Trần Khải Văn về không phải đã biết được nhà của hắn, vậy cứ trực tiếp đến nhà hắn cọ (aka ăn chực) cơm một bữa cho khỏi phiền toái. Nếu hắn hỏi lý do, cứ nói mình có việc vừa lúc đi ngang qua, bình thường Trần Khải Văn đối với mình tốt như vậy chắc chắn sẽ không từ chối.
Quan Long lại ở nhà chờ thêm một lúc, ước chừng đến giờ nhà Trần Khải Văn ăn cơm thì mới ra khỏi cửa.
Ngày đó đưa Trần Khải Văn về nhà, Quan Long cũng chỉ đưa đến dưới lầu nên không biết số nhà cụ thể. Hôm nay đi ô-tô tới dưới lầu, Quan Long liền lấy di động ra gọi cho hắn.
"Quan tổng, có chuyện gì sao! ?" Điện thoại bắt máy, trung âm làm người ta thoải mái của Trần Khải Văn truyền vào tai y.
"Không có gì, chỉ là hôm nay tôi có việc ở gần đây, vừa lúc đi ngang qua nơi này, giờ đang đứng dưới lầu nhà cậu." Quan Long nửa chữ cũng không nói đến chuyện mình đi cọ cơm, đơn giản nói vài câu liền im lặng chờ phản ứng của Trần Khải Văn.
"Anh chờ một chút, tôi lập tức xuống lầu." Trần Khải Văn lập tức đáp lại, trong điện thoại còn truyền ra âm thanh tiếng chân người chạy vội.
"Được." Giống y như y dự đoán, Quan Long mỉm cười cúp máy.
54. Về nhà
"Quan tổng, mời vào." Trần Khải Văn vội vàng xuống lầu, đem Quan Long mời vào trong nhà.
Quan Long giương mắt đánh giá một vòng, loại nhà phổ thông với hai phòng ngủ một phòng khách, phòng không lớn, dọn dẹp sạch sẽ chỉnh tề, sofa và rèm cửa đều sử dụng gam màu ấm, làm cho người ta có cảm giác thực ấm ấp.
"Tiểu Văn, ai tới vậy! ?" Một tiếng nói từ phòng bếp truyền ra, cùng lúc đó một phụ nữ trung niên với gương mặt có vài nét giống Trần Khải Văn bước ra. Quan Long đoán đây hẳn là mẹ của hắn.
"Mẹ..." Trần Khải Văn không biết nên nói sao với mẹ về thân phận của Quan Long, nếu nói thật, đường đường là tổng giám đốc Quan thị sao lại đến nhà của một nhân viên bình thường, làm vậy sẽ khiến mẫu thân nghi ngờ về quan hệ của mình cùng y. Trần Khải Văn nhất thời nghẹn lời, không biết nên làm sao.
"Chào dì, con là Quan Long, đồng nghiệp của Trần Khải Văn, hôm nay vừa đúng lúc làm việc ở gần đây, nên mới gọi điện nói muốn ghé thăm, có chỗ nào quấy rầy xin thứ lỗi." Quan Long nghiêng mắt nhìn thấy vẻ khẩn trương trên mặt Trần Khải Văn, liền tươi cười hướng Trần mẫu nói lời khách sáo, thay hắn trả lời vấn đề. Quan Long không nghĩ cũng biết Trần mẫu chắc chắn không biết quan hệ của hai người, hôm nay mình đột ngột xuất hiện làm Trần Khải Văn trở tay không kịp, cũng nên giúp hắn nói mấy câu.
"Quấy rầy cái gì a. Bình thường tiểu Văn cũng phải nhờ đồng nghiệp các cậu chiếu cố nó. Vừa lúc cơm trưa sắp nấu xong, ở lại cùng ăn đi." Lời nói khéo léo của Quan Long làm Trần mẫu rất vừa lòng, liền nhiệt tình mời y lưu lại ăn cơm trưa.
"Cám ơn dì, vậy phiền toái dì quá." Quan Long vốn là đến cọ cơm, lời Trần mẫu nói gãi đúng chỗ ngứa, vội vã gật đầu đồng ý.
Trần mẫu xoay người trở về phòng bếp tiếp tục chuẩn bị cơm trưa. Để lại Trần Khải Văn và Quan Long ngồi ở phòng khách không biết nói gì, Trần Khải Văn sợ không cẩn thận nói sai gì đó để mẹ ở nhà bếp nghe thấy sẽ sinh nghi ngờ. Cũng may sau đó Trần Mẫu gọi hắn vào bếp phụ bưng thức ăn, Trần Khải Văn nói với Quan Long một tiếng, lập tức rời khỏi phòng khách đi vào nhà bếp.
"Dì à, trù nghệ của người thật giỏi, món ăn này nhìn thật đẹp mắt, ăn vào cũng rất ngon miệng." Khi ăn cơm trưa, Quan Long một bên gắp thức ăn một bên mở miệng khen trù nghệ của Trần mẫu. Hiện tại y đã biết Trần Khải Văn nấu ăn ngon như vậy là do học được từ mẹ, dĩ nhiên trù nghệ của Trần mẫu so với Trần Khải Văn càng tốt hơn, bất quá mỗi ngày có thể ăn đồ ăn hắn nấu, y cũng đã thỏa mãn rồi.
"Là cơm bình thường thôi, nếu thấy ngon thì cứ ăn nhiều thêm một chút." Trần mẫu được khích lệ mặt mày rạng rỡ, liền hướng bát của Quan Long gắp thêm đồ ăn.
Trần Khải Văn cuối đầu ăn cơm, ngẫu nhiên sẽ trộm nhìn Quan Long cũng mẹ mình nói chuyện phiếm.
Vừa rồi Quan Long đột nhiên gọi điện thoại nói mình đang ở dưới lầu, làm cho Trần Khải Văn vừa mừng vừa sợ. Hắn không cần biết có phải do y đi ngang qua, hay là còn nguyên nhân nào khác, dù sao Quan Long là đến tìm hắn, vậy có thể chứng minh trong lòng y đã dành một vị trí nhỏ cho hắn hay không! ?
Trước kia thầm yêu Quan Long, Trần Khải Văn là vô pháp có được vị trí này, nói khoa trương một chút, chỉ là một dạng tồn tại thông thường. Quan Long gia thế tốt, lớn lên anh tuấn, năng lực xuất chúng, có rất nhiều ưu điểm mà Trần Khải Văn không sao sánh kịp.
Hiện tại hắn thầm cám ơn ngày đó y đã say rượu, mặc dù là cam tâm tình nguyện theo y lên giường nên mới bị hiểu lầm là MB, nhưng ít ra cũng bởi vì đều này nên mới tạo nên mối quan hệ bao dưỡng. Sau khi hai người sống chung, Trần Khải Văn đã chậm rãi hiểu thêm về cuộc sống của Quan Long, y nói chuyện với mình cũng không còn khách sáo, ngẫu nhiên còn có thể dịu dàng cười một chút, ăn cái gì bị bỏng đều giống như trẻ con bưng miệng...
Đều này làm Trần Khải Văn có cảm giác Quan Long ngày càng gần hơn với cuộc sống của mình, tình cảm thầm mến chỉ dám cao cao ngước nhìn trước kia nay tiến gần với hiện thực khiến hắn vô pháp kềm chế mà trầm luân, Trần Khải Văn liều mạng trả giá hết thảy, không giữ lại chút gì, toàn bộ thể xác và tâm hồn đều dâng hiến cho Quan Long, hy vọng một ngày nào đó kỳ tích xuất hiện, y sẽ đáp lại tình cảm của hắn.
Trần Khải Văn biết bản thân đang đem tất cả ra đánh cuộc, được ăn cả ngã về không. Hắn không thể cũng không dám tưởng tượng, nếu một ngày Quan Long tìm được tình yêu mới, muốn chấm dứt loại quan hệ bao dưỡng này, chính mình sẽ phải làm sao! ?
Ăn xong cơm trưa, Quan Long thừa dịp Trần mẫu không có liền hỏi nhỏ Trần Khải Văn ... còn chuyện gì nữa hay không, nếu không, dù sau y cũng đã đến đây, đúng lúc có thể lái xe chở cả hai cùng nhau về nhà.
Quan Long nói "Cả hai cùng nhau về nhà" làm tâm Trần Khải Văn xúc động không thôi, kìm lòng không được nghĩ thầm, có phải Quan Long đã xem đó là nhà của hai người bọn họ! ? Trần Khải Văn lập tức thông báo một tiếng với mẹ, nói công ty đột nhiên có chuyện phải cùng Quan Long lặp tức đi liền, mẫu thân cũng không có cản, chỉ dặn hắn đi đường cẩn thận, quan hệ tốt với đồng nghiệp, vội vàng lặp lại chuyện muốn hắn mau đi tìm một người bạn gái, Trần Khải Văn nhìn mái tóc điểm hoa râm của mẫn thân trong lòng một trần sầu khổ, nhưng lại không thể bỏ được khát vọng cùng Quan Long trở "Về nhà".
Trần Khải Văn về phòng thu dọn một chút, sau đó cùng Quan Long ra khỏi nhà. Dọc đường đi Quan Long chuyên tâm lái xe, hắn cũng im lặng ngồi bên cạnh, hai người rất nhanh về tới nhà.
55. Hãm sâu (H)
"A!" Vừa mới bước vào cửa, hai người còn đứng ở chỗ huyền quan (chỗ đứng để đổi dép đeo vào nhà á), Quan Long liền tùy tay đóng cửa lại, một phen đem Trần Khải Văn đặt lên vách tường.
Môi ghé qua, đầu lưỡi cường ngạnh chen vào trong miệng, liếm qua nội khoang miệng không chừa một chỗ, nhất là hàm trên mẫn cả, lặp đi lặp lại không ngừng, thẳng đến khi Trần Khải Văn chịu đựng không được chủ động cuốn lấy lưỡi Quan Long. Quan Long gầm nhẹ một tiếng, toàn thân mạnh mẽ tiến lên, đem thân thể Trần Khải Văn gắt gao kẹp giữa vách tường và bản thân mình, cuồng giã hôn thật sâu.
Quan Long thầm nghĩ, chân thật đem người này ôm vào ngực so với việc tưởng tượng thân thể hắn mà thẩm du đích thực tốt hơn rất nhiều.
"Có muốn tôi không! ?" Quan Long liếm liếm đôi môi hồng nhuận ướt sủng của Trần Khải Văn, sau đó nhích ra một chút, chừa cho hắn một chút không gian để thở dốc.
"Có." Biết rõ Quan Long bất quá là đang nói về dục vọng thân thể, nhưng tách ra hai ngày, Trần Khải Văn từ thể xác đến tinh thần đều khát vọng Quan Long, chỉ đành thành thật nói ra cảm thụ của mình.
Câu trả lời của Trần Khải Văn làm Quan Long thực vừa lòng, lần thứ hai hôn lên, đĩnh nhập đầu lưỡi vào trong miệng hắn, bất quá lần này không có vội vàng như vừa rồi. Quan Long kéo đầu lưỡi mềm mịn ra triền miên trêu đùa, một tay lần mò đến phía sau thắt lưng của Trần Khải Văn, ghì hắn gắt gao sát lại gần mình, một tay duỗi đến khố gian, ngón tay cách lớp vải quần cao thấp xoa nắn phân thân.
Trong khoảng thời gian sống cùng Quan Long, trừ bỏ hai ngày Trần Khải Văn về nhà, còn lại cơ hồ mỗi ngày hai người đều làm tình, thậm chí buổi tối thứ sáu trước khi về nhà hay tối chủ nhật khi Trần Khải Văn về lại đây, có khi còn bị Quan Long áp bắn trong cơ thể đến hai lần y mới tận hứng. Làm tình thường xuyên như vậy, cho nên đối với những khiêu khích của y thân thể hắn rất dễ mẫn cảm, trụ thịt mềm mại bị ngón tay vẽ lộng vài cái liền trở nên cứng rắn đứng thẳng.
Phân thân cứng rắn đem quần đĩnh lên thật cao, càng dễ dàng cho ngón tay Quan Long miêu tả, chiếu theo hình dạng phân thân mà ở bên ngoài vẽ loạn một vòng, đầu ngón tay nhẹ lướt qua quy đầu mượt mà cùng âm nang mềm mịn phía dưới.
"Ngô..." Khuôn miệng Trần Khải Văn bị Quan Long hàm duyệt phát ra một tiếng nức nở, nước miếng không thể nuốt xuống theo khóe miệng chảy ra.
Ngón tay thuần thục tháo dây thắt lưng, kéo xuống quần dài, túm lấy quần lót một phát kéo mạnh, dương vật lập tức nhảy ra. Quan Long đưa tay cầm lấy trụ thịt nóng bỏng cao thấp ma xát, ngón cái không ngừng xoa nắn lên lỗ nhỏ, chỉ trong chốc lát, lỗ nhỏ trên quy đầu liền cảm giác được một cỗ ướt át dính nháp.
"Aha... Quan Long..." Trần Khải Văn tránh khỏi đôi môi Quan Long, ngẩng đầu há mồm thở dốc, thân thể nhanh chóng dựa vào Quan Long không ngừng run rẩy.
"Ngoan, bắn đi! Tôi giúp em khuếch trương phía sau." (bắt đầu từ đây ta sẽ đổi cách xưng hô của hai người cho nó tình tứ) Quan Long cúi đầu, hé miệng ngậm vào hầu kết Trần Khải Văn nhẹ nhàng mút, đồng thời cũng gia tăng tốc độ an ủi dương vật.
"A a..." Tuy rằng đây không phải lần đầu tiên khi ân ái nghe được lời nói ngọt ngào dụ dỗ của Quan Long, nhưng mỗi một lần nghe được, loại cảm giác tựa như được y quý trọng che chở này đều làm cho nội tâm Trần Khải Văn trở nên ấm áp mềm mại, thân thể lại hưng phấn kích động, rất nhanh liền thất trận, tinh dịch trắng đục bắn đầy tay Quan Long.
"Xoay người lại đi." Quan Long để cho Trần Khải Văn tựa vào lòng ngực của mình nghĩ ngơi một lúc, liền kéo tay hắn ấn vào chỗ sưng nơi khố gian của mình, ý bảo chính mình đã không nhịn nổi nữa.
Trần Khải Văn xoay người đưa lưng về phía Quan Long, tự mình cởi quần xuống đến đầu gối, hai tay bám vào vách tường, hơi hơi hạ thấp thắt lưng, đem cái mông trắng nõn nhếch lên.
Quan Long đem ngón tay dính đầy tinh dịch tham tiến vào hậu huyệt, lập tức bị vách tường mềm mại bên trong gắt gao hấp thụ. Chỉ phúc cọ xát vách tường hướng càng sâu bên trong thâm nhập, tận tường đem tinh dịch vẽ loại khắp nơi, bôi trơn kỹ càng cũng là giúp chính mình khi tiến vào sẽ giảm bớt đau đớn cho hắn. Quan Long biết MB này đối mình vô cùng tốt, cho nên cũng tận khả năng đối hắn hảo một chút, ít nhất khẳng định sẽ không giống hai lần đâu lúc ân ái cố ý trào phúng, chỉ lo dục vọng của bản thân mà đấu đá lung tung.
Nhưngcũng chínhnhững ônnhu vô tình này củaQuan Long đã làm cho TrầnKhải Văntrầm luân càng sâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro