C111 - C115
111. Bóng dáng
Quan tiên sinh, Quan tiên sinh..." Quan Long mua xong đồ đang dự định rời khỏi chợ, lại đột nhiên nghe được phía sau truyền đến một chỗi tiếng hô lớn.
"Có chuyện gì sao! ?" Quan Long xoay người, chính là người bán cá mà lúc trước mình mang Trần Khải Văn đến mua, liền lịch sự chào rồi đi qua.
"Hôm nay có cá trích rất tươi, Quan tiên sinh mua một con đi! Nhưng sao không thấy Trần tiên sinh đi chợ cùng anh! ?" Người bán cá nhiệt tình tiếp đón Quan Long, nhìn thấy y đi một mình liền thuận miệng hỏi một câu.
"Hắn có việc." Quan Long đành phải trả lời lại một lần, bất quá là người bán hàng ở chợ không có thâm giao gì, lại một người rồi một người hỏi thăm Trần Khải Văn, y chưa bao giờ biết nhân duyên của hắn lại tốt như thế. Lúc trước khi Trần Khải Văn làm việc ở Quan thị, một là tổng giám đốc cao cao tại thượng, một là nhân viên phổ thông bình thường, Quan Long ngay cả quan hệ của hai người cũng sợ không cho nhân viên trong công ty biết, vậy mà giờ lại có quá nhiều người hỏi thăm Trần Khải Văn. Quan Long không phải không biết, chỉ là cho tới giờ đều không để tâm mà thôi.
"Nếu Trần tiên sinh không có tới, tôi đây liền để anh chọn một con. Anh xem con này đi! ? Quan tiên sinh yên tâm, tôi hiện tại sao còn dám bán hàng kém chất lượng cho anh, anh đem về cho Trần tiên sinh nhìn xem, tuyệt đối bảo đảm hắn vừa lòng." Bởi vì Trần Khải Văn thường xuyên đến mua cá, cho nên người bán cá nghĩ Quan Long nhất định sẽ mua, cũng không cần đợi Quan Long mở miệng nói mua hay không mua, liền tự mình đi chọn cá. Người bán cá nhìn thấy Quan Long lộ vẻ do dự, cho rằng y còn để ý đến chuyện mình gạt y lúc trước, ngượng ngùng cười cười.
"Tôi... không định sẽ làm cá." Quan Long do dự, bởi vì Trần Khải Văn đã đi rồi, còn bản thân mình không biết làm cá thì mua cá về để làm gì.
"Có Trần tiên sinh còn cần gì đến anh động tay, nhìn Trần tiên sinh mua cá giỏi như vậy nhất định cũng là hắn làm cá, Quan tiên sinh anh thật đúng là có lộc ăn. Cá ngon lắm, 11 khối rưỡi, anh yên tâm tôi không thu mắc thêm một phân tiền, không tin anh về nhà hỏi Trần tiên sinh..." Người bán cá một bên cân một bên không ngừng lải nhải.
"Tôi còn cần mua vài thứ, đi trước." Quan Long ngắt lời người bán cá, tiếp nhận cá thanh toán tiền rồi vội vã ly khai. Y thật sự không muốn nghe người bán cá kia tả một câu Trần tiên sinh hữu một câu Trần tiên sinh. Một tuần nay Quan Long cố gắng muốn quên đi cùng xem nhẹ ảnh hưởng của Trần Khải Văn đối với mình, nhưng không ngờ khi đến chợ mua thức ăn, lại khắp nơi đều là bóng dáng của hắn.
Quan Long cũng không có hứng tiếp tục đi dạo, cầm lấy đồ ăn cùng cá chuẩn bị trở về nhà. Rau xanh tùy tiện sào là có thể ăn, nhưng còn cá tính sao đây! ? Lấy trình nấu nướng của mình ra nấu chắc khó nuốt nổi, nhưng mua rồi chẳng lẽ đem ném đi! ?
"Quan Long! ?" Ngay lúc Quan Long phiền não phải xử lý sao với con cá mới mua, lại nghe thấy phía sau có người gọi tên mình. Quan Long nghĩ thầm lại mấy vị ấy a, có phải hay không lại muốn hỏi một câu " Sao Trần Khải Văn không đi cùng anh?" .
"Các ngươi là..." Quan Long xoay người nhìn hai người đần ông đang tay trong tay đứng cùng một chỗ, nhìn có chút quen mắt, lại nhất thời không nhớ ra là đã gặp ở chỗ nào.
"Tôi là Hình Nghiệp bạn học của Trần Khải Văn, còn đây là ông xã tôi Kỷ Phong. Lần trước ở chợ chúng ta cũng từng gặp qua một lần, hôm nay chỉ một mình anh a, Khải Văn đâu sao không đi cùng anh! ?" Hình nghiệp tùy tiện tự giới thiệu, xoay đầu nhìn chung quanh Quan Long.
"Hắn có việc." Quan Long không thể không lần thứ ba nói những lời này. Y nhớ, đây là bạn học cũ của Trần Khải Văn mà lần trước mình giả thành bạn trai của hắn gặp được, nhìn hai người đối diện tay trong tay, lại nhớ tới hiện trạng của mình và Trần Khải Văn, trong lòng Quan Long đặc biệt không biết tư vị.
"Anh về nói với Khải Văn một tiếng, khi nào có thời gian thì gọi cho tôi ra ngoài tụ họp một bữa. Cơm trưa hai người ăn cá a, tôi cũng phải về làm cho ông xã của mình mới được, BYEBYE." Hình Nghiệp nhìn con cá trên tay Quan Long nói đùa một câu, sau khi phất phất tay nói lời từ biệt, liền kéo Kỷ Phong đang đứng bên cạnh ly khai.
Quan Long một mạch ra khỏi chợ lái xe về nhà, ít nhất khi về đến nhà chỉ còn một mình, sẽ không lại nghe ai đó nhắc đến cái tên Trần Khải Văn này .
112. Chân tướng
Sau khi Quan Long về nhà cũng chỉ xào rau xanh, cá thì đem bỏ vào tủ lạnh. Quan Long dựa vào một chút kinh nghiệm ít đến đáng thương mà trước kia nấu cơm cho Ngô Lâm tích lũy được, miễn cưỡng cũng nấu chín một bữa cơm. Tuy rằng hương vị thật sự là chẳng ra gì, nhưng dù sao cũng là chính mình nấu, so với mấy món "Mỹ thực" bên ngoài dẫu sao cũng dễ dàng tiếp thu hơn.
Lúc trước còn Trần Khải Văn, sau khi vừa bỏ đũa xuống Quan Long liền trực tiếp ra phòng khách ngồi xem TV, dọn dẹp hay rửa chén đều chưa từng nhúng tay vào. Nhưng hiện tại chỉ còn lại có một mình, bụng cũng đã lắp đầy, thu dọn bàn ăn lại thành một vấn đề nan giải.
Quan Long nấu ăn không sạch sẽ lưu loát như Trần Khải Văn, đem phòng bếp làm thành loạn thất bát tao, dọn dẹp so với bình thường còn phiền toái hơn nhiều. Công việc thì cũng không mệt lắm, nhưng ngặt nỗi phải cẩn thận cùng kiên nhẫn, không phải soạt một cái là xong, phải đem nơi này dọn sạch nơi kia lau khô, thẳng đến khi Quan Long làm đến sứt đầu mẻ trán, đầu ra đầy mồ hôi, cho dù là giúp Quan thị ký hợp đồng tiền triệu y cũng chưa từng mệt như thế.
Quan Long bận rộn một lúc lâu mới thu thập xong, ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ, thì ra thu dọn so với lúc ăn cơm còn lâu hơn. Tốn một khoảng thời gian để nấu nướng, cơm nước xong còn phải dọn dẹp. Bất quá bận rộn như vậy cũng tốt, cho dù tự nấu cơm rồi thu dọn không có quá nhiều ý nghĩa, nhưng ít nhất cũng làm Quan Long không có thời gian nhàn hạ ngồi trên sofa ngẩng người, rồi sẽ nhịn không được nhớ tới việc hôm nay ở ngoài nghe rất nhiều người nhắc đến tên người kia.
Sau khi "Tự lực cánh sinh" được hai ngày, sáng thứ hai Quan Long vẫn như trước bước vào đại sảnh Quan thị, mày cau, trên mặt u ám. Nhân viên Quan thị có thể trốn thì trốn, thật sự trốn không thoát, liền thấp đầu thật cẩn thận cùng Quan Long nói chào buổi sáng, rồi mới lập tức lủi mất.
Nhân viên sôi nổi đoán xem Quan tổng anh tuấn tiêu sái năng lực xuất chúng của bọn họ gần đây xảy ra chuyện gì! ? Cả người y hệt ngọn núi lửa đang bùng nổ, chỉ cần không cận thận phạm tí xíu sai lầm, trước kia y còn có thể cho cơ hội sửa lại, hiện tại tuyệt đối là trực tiếp cuốn gói về vườn.
Lần trước khi cùng Ngô Lâm chia tay tính tình Quan tổng cũng từng như thế, nhưng cũng không nghiêm trọng như trong hiện tại. Chẳng lẽ lại thất tình ! ? Nhưng gần đây cũng không có nghe đồn tin tức mới nào a. Nhân viên Quan thị người người cảm thấy bất an, mỗi ngày như đứng trên quả bom chỉ sợ không cẩn thận đạp nhầm kích nổ của Quan Long.
"Quan tổng, đây là báo cáo tài chính tháng trước của công ty." Thư ký cẩn trọng đem báo cáo tài chính để lên bàn làm việc của Quan Long.
"Ân."Quan Long lên tiếng, tùy tay cầm lấy bắt đầu lật xem.
"Quan tổng, nếu như không còn việc khác tôi xin phép ra ngoài làm việc." Thư ký thực sự không muốn đứng ở trước mặt Quan Long nhiều thêm một giây.
"Ân." Quan Long mới vừa gật đầu, thư ký liền lặp tức rời khỏi phòng.
Quan Long cẩn thận xem, đột nhiên tầm mắt dừng lại ở một điểm trên bản báo cáo, mày càng nhăn càng chặt, cơ hồ ninh thành hình chữ "Xuyên".
"Thế nào lại phạm loại sai lầm căn bản này nữa!" Quan Long phát hỏa bật dậy khỏi ghế, tức giận ra khỏi văn phòng, theo thang máy xuống lầu đi thẳng tới phòng tài chính.
"Sau khi Trần Khải Văn đi, là ai chịu trách nhiệm làm báo cáo tài chính của công ty! ?" Tới phòng tài chính, Quan Long trực tiếp đi đến trước mặt quản lý chất vấn.
"Quan tổng, sao vậy... xảy ra chuyện gì! ?" Quản lý tài chính vừa thấy sắc mặt Quan Long đen thui như đáy nồi, trên trán lập tức toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
"Tự anh hảo hảo nhìn xem, giống y hệt sai lầm lần trước, đến tột cùng là ai lại ngu ngốc không có trách nhiệm y như Trần Khải Văn như thế! ?" Quan Long đem bản báo cáo quăng lên bàn quản lý, ngón tay dùng sức chỉ vào một điểm trong bản báo cáo.
"Quan... Quan tổng..." Quản lý vừa thấy chỗ Quan Long chỉ lập tức trợn tròn mắt, mới vừa rồi là trên trán đổ mồ hôi, hiện tại toàn thân cũng đã bị mồ hôi làm ướt đẫm. Chính mình thật sự là xui tám đời mà, tại sao mỗi lần phạm sai lầm đều đúng vào lúc tâm tình Quan tổng đang không tốt, lần trước tìm được Trần Khải Văn chịu tội thay, nhưng hiện tại hắn đã từ chức ra đi, lần này lo liệu làm sao đây ? Quản lý trong lòng nơm nớp lo sợ, cuối đầu không dám nhìn Quan Long.
"Nói mau! ! !" Bộ dạng này của quản lý càng làm Quan Long thêm tức giận, không kiên nhẫn thúc giục.
"Là.. Là.." Quản lý tài chính nhìn về phía các nhân viên, lại muốn nghĩ tìm một người chịu tội thay.
"Anh làm quản lý kiểu gì vậy, ngay cả việc này cũng trả lời không được, vậy thì không cần ở lại Quan thị nữa. Thật ra là ai, chủ động đứng ra cho tôi!" Quản lý chần chờ kéo dài làm kiên nhẫn của Quan Long hoàn toàn tới cực hạn, đại hỏa trực tiếp rang hắn thành khô.
"Quan tổng, báo cáo tài chính của lần trước và lần này đều chỉ do một mình quản lý làm, cùng Trần Khải Văn không hề liên can ." Vừa rồi nhân viên trong phòng tài chính còn sợ nếu nói ra sẽ bị quản lý trả thù, hiện tại vừa nghe đến quản lý bị cuốn gói, lập tức có người đứng lên nói ra chân tướng sự việc.
"Cậu ta nói là sự thật! ? Báo cáo lần trước cũng là anh làm! ? Trần Khải Văn chính là chịu tội thay anh! ?" Biểu tình Quan Long dữ tợn hung ác trừng quản lý. Những nhân viên ở phòng tài chính nhớ lại, từ trước cho tới bây giờ chưa từng thấy qua Quan tổng phát hỏa lớn như thế, ngay cả gương mặt đẹp trai đều hoàn toàn vặn vẹo.
Quản lý tài chính cuối đầu không dám nói chuyện, xem như chấp nhận.
"Anh lặp tức cút cho tôi!" Quan Long phẫn nộ rống lên, xoay người trở về phòng làm việc của mình.
113. Vạch trần
Bản báo cáo sai lầm lần trước không phải do Trần Khải Văn làm, vậy hắn tại sao lại từ chức! ? Là vì bị quản lý chèn ép! ? Hay là còn nguyên nhân khác! ?
Trở lại phòng làm việc của mình, Quan Long lâm vào trầm tư, bất quá y hoàn toàn không có tâm tư nghĩ đến bản báo cáo hay quản lý tài chính, trong đầu hiện lên chỉ toàn là tên của Trần Khải Văn.
"Đem tư liệu Trần Khải Văn ở phòng tài chính lại đây, tôi muốn xem xét kỹ càng." Mối nghi ngờ trong lòng Quan Long càng lớn, bắt điện thoại nội bộ bảo thư ký điều tra thông tin Trần Khải Văn, y muốn tìm ra manh mối nào đó.
"Anh ta không phải từ chức rồi sao! ?" Thư ký không cẩn thận thuận miệng nói một câu,
"Nhiều lời! Ngừng làm việc của cô và điều tra thông tin cho tôi, tôi muốn lặp tức biết được mọi chuyện của Trần Khải Văn." Quan Long đang lúc tâm phiền khí táo, hướng điện thoại hét lớn lặp tức ngắt máy.
Bởi vì lửa giận của Quan Long, thư ký làm việc hiệu suất rất cao, rất nhanh liền đứng ở phòng làm việc Quan Long báo về tình trạng của Trần Khải Văn.
"Trần Khải Văn, XX năm XX tốt nghiệp đại học, cùng năm đó thì vào Quan thị công tác..."
Đại học XX! ? Là cùng đại học với mình, nhìn thời gian hắn tốt nghiệp còn là cùng khóa, hơn nữa vừa tốt nghiệp đã vào Quan thị làm việc. Nghe thư ký báo cáo trong lòng Quan Long cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ tất cả chuyện này chỉ là do trùng hợp! ?
"Trần Khải Văn ở Quan thị thâm niên gần 6 năm, sai lầm trong công tác gần như không, báo cáo tài chính làm sai cùng là do bị quản lý hãm hại... Quan tổng có phải hay không chỗ nào không thoải mái! ?" Thư ký đang báo cáo một nửa thì bỗng nhìn thấy sắc mặt Quan Long trở nên dị thường khó coi.
"Không có việc gì, cô tiếp tục đi." Quan Long khoát tay ý bảo thư ký tiếp tục báo cáo. Y chỉ cần vừa nghĩ tới quản lý tài chính liền hận đến nghiến răng, làm sai báo cáo còn chưa tính, còn nghĩ đẩy sai lầm cho người khác, cố tình lấy Trần Khải Văn ra làm người chịu tội thay. Làm hại y lúc trước luôn hiểu lầm hắn làm việc không chuyên tâm, vì thế không ít lời trách cứ châm chọc hắn. Tuy rằng hiện tại Quan Long vẫn cho rằng Trần Khải Văn lừa gạt mình, nhưng chuyện này khác chuyện kia, vì vậy trong lòng Quan Long có rất nhiều băn khoăn.
"Trần Khải Văn năng lực công tác xuất chúng, theo đồng nghiệp ở phòng tài chính nói, nếu không phải hắn làm người quá mức thật thà chất phác, không thích nịnh bợ thủ trưởng, không có tâm tư tranh giành, tuyệt đối sẽ không vào Quan thị 6 năm mà vẫn chỉ làm nhân viên bình thường..."
"Thật thà chất phác! ?" Quan Long đề cao âm điệu lập lại một lần. Một kẻ dối gạt mình, ở sau lưng mình đi câu dẫn nam nhân khác sao có thể dùng từ thật thà chất phát để hình dung! ?
"Ân. Đây là đánh giá của đồng sự với hắn, sau khi tan tầm khi các đồng sự thân thiết đều đi K (karaoke), Trần Khải Văn cho tới bây giờ cũng không tham gia hoạt động này. Tan tầm xong liền lập tức trở về nhà. Bất quá mọi người cũng lý giải được, ai cũng biết Trần Khải Văn từ nhỏ mồ coi cha, trong nhà chỉ có mẫu thân, hắn dành nhiều thời gian một chút để bồi mẫu thân cũng đúng thôi..."
"Tan tầm lập tức trở về nhà! ? Chứ không phải hắn đi làm thêm cái khác sao! ?" Khi Quan Long hỏi ra những lời này, trong lòng đột nhiên khẩn trương lên.
"Làm thêm! ? Hoàn toàn không có khả năng này." Thư ký quyết đoán lắc đầu.
"Tại sao! ?" Quan Long khẩn trương truy vấn,
"Tuy rằng Trần Khải Văn không tham gia các hoạt động giải trí. Nhưng sẽ thường xuyên tăng ca giúp các đồng nghiệp bận công việc, có lẽ bởi vì hắn tương đối dễ dãi, dần dà mấy người không có việc cùng tìm đại cái cớ nhờ Trần Khải Văn tăng ca dùm. Đây là nhật ký tăng ca của Trần Khải Văn, Quan tổng xem, với số lần tăng ca thường xuyên như vậy, Trần Khải Văn hoàn toàn không thể đi làm thêm công việc khác được."
Quan Long tiếp nhận văn kiện thư ký đưa tới. Trên đó là ghi chép dày đặc về lịch tăng ca của Trần Khải Văn, có một đoạn thời gian cơ hồ là mỗi ngày đều tăng ca. Dựa theo cường độ làm việc này mà nói, nếu Trần Khải Văn lại đi kiêm chức MB, đại khái đã sớm mệt chết ở trên giường. Huống chi tuy rằng chi phí tăng ca ở Quan thị coi như không tồi, nhưng tuyệt đối không thể so với một lần Trần Khải Văn đi làm MB, nếu Trần Khải Văn thật là muốn kiếm tiền, vậy sao còn chủ động giúp đồng nghiệp tăng ca! ?
Một kẻ làm MB sao có thể sáu năm làm việc cũng không tạo ra một sai lầm nào! ? Một kẻ làm MB sao có thể được đồng nghiệp nói là thật thà chất phác! ? Một kẻ làm MB sao có thể bỏ qua rất nhiều tiền để đi giúp đồng nghiệp tăng ca! ?
Rất rất nhiều nghi ngờ tập trung lại trong lòng Quan Long, giải thích hợp lý duy nhất là Trần Khải Văn vẫn luôn giữ khuôn phép làm việc ở Quan thị sáu năm, căn bản chưa từng làm MB hoặc là bất luận công việc nào khác.
114. Nghi ngờ
Trần Khải Văn không phải MB! ! ! Vậy sao lần đó say rượu hắn lại cùng mình lên giường, sau đó bởi vì chia tay cùng Ngô Lâm, khi mình gọi điện thoại tìm Trần Khải Văn đến phát tiết dục vọng, hắn cũng liền ngoan ngoãn đến, lúc ấy tâm tình mình không tốt còn nói rất nhiều lời châm chọc Trần Khải Văn, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng phản bác. Thậm chí đến sau khi đưa ra việc bao dưỡng, Trần Khải Văn cũng rất nhanh gật đầu đáp ứng...
Hiện tại từ nhật ký công tác của Trần Khải Văn, Quan Long đã xác định hắn căn bản chưa từng làm qua MB, chính là lại càng có nhiều nỗi băn khoăn nảy lên trong lòng Quan Long hơn.
Sau khi mình bao nuôi Trần Khải Văn, hai người liền bắt đầu sống chung. Trần Khải Văn hình như ngay từ đầu đã đối xử với mình đặc biệt tốt, chủ động nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, lúc ấy mình còn cho rằng hắn là một MB nên nghĩ muốn nịnh bợ kim chủ để được thêm càng nhiều tiền mà thôi, bây giờ nghĩ lại mới cảm thấy rất sai lầm, có MB nào sẽ nấu cơm dọn dẹp cho ngươi, chỉ cần ở trên giường biểu hiện thật tốt là đủ rồi. Tuy nói thân thể Trần Khải Văn đối với mình cực đủ lực hấp dẫn, nhưng kỳ thật kỹ sảo của hắn chả có gì đáng nói, bảo hắn chủ động hầu hạ mình, cũng chỉ từng bước hôn từ miệng xuống thân, hoặc là mình nói cái gì hắn làm theo cái đó, này sao có thể là biểu hiện của một MB, quả thực chính là học theo phương pháp làm tình trong phim ảnh mà...
Không phải MB, không phải vì tiền, vậy hắn tại sao tình nguyện để bị hiểu lầm thành MB, cũng muốn ở lại bên cạnh mình! ? Còn đối với mình tốt như vậy! ?
Chẳng lẽ là... khi đáp án dần dần hiện ra, Quan Long thế nhưng có chút không dám tiếp tục suy nghĩ .
Y đã từng cho rằng Trần Khải Văn thích mình, hiện tại xem ra đều này đúng là sự thật. Cũng chỉ có đáp án này mới lý giải mọi chuyện. Chẳng qua lúc trước Quan Long cảm thấy là Trần Khải Văn từ sau khi sống chung mới bắt đầu thích mình, hiện tại xem ra thời gian còn sớm hơn rất nhiều. Trần Khải Văn ở Quan thị công tác gần sáu năm, chẳng lẽ vẫn luôn thầm mến mình! ? Cho nên cam tâm tình nguyện cùng mình lên giường, sau đó lại toàn tâm toàn ý bồi ở bên cạnh mình, trăm phương nghìn kế đích đối tốt với mình...
Nhưng mình đã vì một chuyện hiểu lầm mà đem hắn đuổi đi!
Hiện tại Quan Long chắc chắn tin tưởng chuyện giữ Trần Khải Văn cùng Vạn không phải như y nghĩ, Trần Khải Văn không phải MB, sao có thể chủ động đi câu dẫn Vạn lão bản, nhưng lần đó trong điện thoại hắn đúng thật là nói dối mình, cho nên hiện tại y phải nhanh một chút, không! Phải lặp tức làm rõ chân tường phía sau việc này.
"Quan tổng, Quan tổng..." Thư ký nhìn thấy Quan Long ngây người một hồi lâu trên ghế, đột nhiên nhanh như gió vụt chạy khỏi văn phòng.
Quan Long trực tiếp lái xe tới công ty của Vạn lão bản.
"Vạn lão bản ở đâu! ?" Quan Long nhanh chóng chạy đến quầy tiếp tân hỏi.
"Vạn lão bản đang họp ở tầng năm, xin hỏi tiên sinh ngài có hẹn trước không! ?" Cô gái ngồi sau quầy tiếp tân tươi cười đáp lại Quan Long.
Quan Long cũng không trả lời, trực tiếp vọt tới thang máy, nhìn thấy thang máy còn hơn mười tầng mới xuống tới, xoay người chạy qua cầu thang bộ, chạy một hơi thẳng tới tầng năm.
"Vạn lão bản, hôm đó ông cùng Trần Khải Văn rốt cuộc là có chuyện gì! ?" Quan Long bất chấp lễ phép, trực tiếp đẩy cửa phòng họp đi vào.
"Quan... Quan tổng..." Vạn lão bản hoảng sợ, thất kinh từ trên ghế đứng lên.
"Trần Khải Văn! ? Không phải là người lúc trước làm ở công ty mình sao? Sau đó không thông báo một tiếng đã nghỉ mất, ngay cả tiền lương còn chưa có kết toán." Vạn lão bản còn chưa kịp bịa lời nói dối, liền bị một nhân viên bên cạnh nói ra.
"Vạn lão bản, ông tốt nhất nói thật cho tôi!" Quan Long nghe xong lời này lập tức thay đổi sắc mặt, tiến lên một bước tới gần Vạn lão bản.
"Quan... Quan tổng, chúng ta vào phòng tôi nói." Vạn lão bản cũng không muốn bị xấu mặt trước rất nhiều nhân viên ở đây, vội vàng ly khai phòng họp.
Quan Long đen mặt đi theo phía sau Vạn lão bản vào phòng.
115. Hậu hối
"Quan... Quan tổng, ngài uống cà phê hay là uống trà! ?" Vạn lão bản ân cần chiêu đãi Quan Long, tay chân luốn cuống lúc lấy cà phê lúc lại rót trà.
"Cám ơn không cần. Vạn lão bản, làm phiền ông nói rõ chuyện ông với Trần Khải Văn!" Khẩu khí Quan Long lạnh như băng cự tuyệt Vạn lão bản.
"Trần... Trần Khải Văn, cái này..." Đôi mắt nhỏ của Vạn lão gian xảo loạn chuyển liên tục, nghĩ cách làm sao đem mấy lời mà nhân viên nói lộ lúc nãy hồ lộng cho qua.
"Vạn lão bản, nếu ông không muốn công ty mình phá sản, thì đừng nghĩ nói cho qua chuyện." Quan Long trầm mặt uy hiếp.
"Quan tổng, cậu đừng vậy, tôi... tôi nói thật..." Vạn lão bản xoa xoa cái trán chảy mồ hôi, lúc hai công ty hợp tác làm ăn, quyền chủ động hoàn toàn là Quan thị nắm giữ, hơn nữa lấy tác phong hành sự quyết đoán của Quan Long trên thương trường, Vạn lão bản tin chắc y nói được làm được.
"Nói mau." Trong khẩu khí Quan Long đã hiện rõ vài phần không kiên nhẫn.
"Trần Khải Văn là vừa mới đến công ty tôi làm không bao lâu, tôi nhìn lý lịch thấy hắn từ chức ở Quan thị, cũng không biết lúc trước hắn phạm sai lầm gì, vốn là không muốn tuyển hắn. Chính là... chính là nhìn thấy dáng vẻ hắn cũng không tồi, lại có bộ dáng nóng lòng muốn tìm việc, liền giả ý lưu hắn lại, nghĩ muốn sau này... sau này nếu có cơ hội, liền... liền... Quan... Quan tổng..." Vạn lão bản lắp bắp vừa mới nói chuyện phát sinh lúc đầu, nhìn thấy sắc mặt Quan Long lập tức trở nên dị thường khó coi, miệng run run không dám tiếp tục nói nữa.
"Nói tiếp! Ông có làm cái gì hắn rồi chưa! ?" Quan Long liều mạng áp xuống lửa giận, nếu không phải vì muốn biết tất cả chân tướng, có lẽ giờ này nắm tay của y đã đánh vào mặt Vạn lão bản.
"Không... không có! Trần Khải Văn nói trong nhà có việc, mỗi ngày đều đi muộn về sớm. Thật vất vả một ngày kia tôi mới ép được hắn ở lại tăng ca, rồi mới cường kéo hắn đi ăn cơm, chính là đúng lúc đó hắn lại có điện thoại..." Vạn lão bản nơm nớp lo sợ tiếp tục nói.
"Điện thoại! ?" Quan Long trong lòng "Lạc!" một tiếng, nếu đúng theo thời gian, vậy người gọi tới cho Trần Khải Văn lúc đó chính là mình, xem ra thanh âm ho khan lúc đó mình nghe được là của Vạn lão bản rồi.
"Vâng, sau khi Trần Khải Văn nghe xong điện thoại, làm sao cũng muốn lập tức trở về nhà, tôi nhìn thấy bộ dáng lo lắng đấy của hắn cũng không dám cưỡng ép nữa, dù sao sau này còn nhiều cơ hội mà..." Vạn lão bản nói tới đây thì thật cẩn thận nhìn ánh mắt Quan Long, ngày đó rõ ràng nhìn thấy quan hệ của Quan Long cùng Trần Khải Văn không tốt, tại sao hôm nay lại lại đột nhiên chạy tới khởi binh vấn tội, tuy nhiên Vạn lão bản có như thế nào cũng không dám hỏi Quan Long nguyên nhân.
"Sau này..." Quan Long nguy hiểm nheo lại hai mắt.
"Thì... chính là lần Quan tổng gặp ở toilet. Hôm đó công ty tôi tụ họp, Trần Khải Văn không uống rượu, tôi liền cứng rắn ép hắn uống, kết quả lúc Trần Khải Văn giãy dụa bị rượu đổ lên người, hắn liền đi toilet sửa sang lại quần áo, tôi thấy hắn có một mình nên lặng lẽ đi theo, nghĩ muốn ở toilet... Không ngờ Quan tổng lại đột ngột đẩy cửa vào, tôi vừa nghe Trần Khải Văn là MB cậu bao dưỡng, không muốn đắc tội cậu, liền bịa cái cớ đỗ hết trách nhiệm lên đầu Trần Khải Văn. Quan... Quan tổng, tôi... tôi sai rồi, tôi không nên nói dối gạt cậu..." Vạn lão bản vất vả lắp bắp mới nói xong, nhìn lại liền thấy ánh mắt hung ác như muốn ăn thịt người của Quan Long, bị dọa đến lập tức lui về sau một bước.
"Vạn lão bản, từ nay về sau Quan thị cùng công ty ông chấm dứt quan hệ hợp tác." Quan Long âm ngoan trừng mắt nhìn Vạn lão bản một cái, phẫn nộ bỏ lại một câu, lập tức ly khai công ty Vạn lão bản.
Quan Long rất muốn thay Trần Khải Văn trút giận đánh Vạn lão bản một trận, cũng phát tiết lửa giận của chính mình. Nhưng trong chuyện này, mình mới là người có lỗi nhiều nhất, Vạn lão bản bất quá cũng chỉ là một mòi dẫn phác tác mà thôi. Hết thảy đều là bởi vì mình không tin tưởng Trần Khải Văn, nghe xong lời phiến diện từ người bên ngoài, liền suy diễn xằng bậy, nói ra lời ngoan lệ tuyệt tình, thậm chí còn đuổi hắn ra khỏi nhà.
Quan Long vội vã một đường lái xe về nhà, lập tức vọt vào trong phòng sách, mở ra máy tính kiểm tra hai tờ chi phiếu lúc trước mình đưa cho Trần Khải Văn, đúng như y nghĩ, tiền trong chi phiếu chưa từng bị động quá một phân!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro