Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

HAHAKKK

Môi cô hé ra để nói rằng cô cũng nhớ anh, nhưng không hiểu sao cô lại thấy e sợ câu nói đó. Anh đẩy cô về phía cái giường, và họ cùng nhau ngã xuống, hai cơ thể họ loằng ngoằng những tay và chân. "Anh đã mơ về em," anh nói giọng khàn khàn, hai bàn tay anh kéo chiếc váy lên tới eo cô. "Hằng đêm em đều đến với anh trong mơ." Một ngón tay tìm thấy cái cốt lõi của cô và chìm vào đó. "Đó là những giấc mơ rất rất tuyệt" anh kết luận, giọng anh nóng hổi và đầy vẻ ma quỷ. Cô cắn môi, hơi thở cô phả ra từng tiếng thở dốc ngắn khi ngón tay anh chuồi ra và mơn trớn cô ngay chỗ anh biết sẽ làm cô tan chảy. "Trong giấc mơ của anh," anh thì thầm, đôi môi anh nóng bỏng bên tai cô, "em làm những việc không thể nói ra được." Cô rên lên trước sự cám dỗ. Anh có thể làm cơ thể cô bùng nổ với chỉ một sự đụng chạm, nhưng cô cháy lên hừng hực khi anh nói kiểu như thế này. "Những chuyện mới," anh thì thầm, dang chân cô rộng hơn. "Những việc anh sẽ phải dạy em... đêm nay, anh nghĩ." "Ôi, Chúa ơi," cô thở dốc. Anh chuyển đôi môi sang đùi cô, và cô biết cái gì sắp đến. "Nhưng đầu tiên phải thử chút đã," anh tiếp tục, đôi môi anh nhích dần lên tới đích đến của chúng. "Chúng ta có cả đêm để khám phá." Rồi anh hôn cô, đúng như cách anh biết cô sẽ thích, giữ cô thật chặt với những bàn tay mạnh mẽ khi đôi môi anh đưa cô gần hơn và gần hơn nữa tới đỉnh điểm đê mê. Nhưng trước khi cô đạt tới cực điểm, anh lùi ra xa, hai bàn tay anh xé vào nút buộc nơi chiếc quần. Anh chửi thề khi những ngón tay anh run lên, khi chiếc nút không tuột ra trong lần đầu tiên. Và đủ để cho Francesca có thời gian ngừng lại và nghĩ. Điều duy nhất cô thực sự không muốn làm. Nhưng tâm trí cô vẫn không buông tha, và nó thật không tử tế, và trước khi cô biết mình đang làm gì, cô đã vội vã bò ra khỏi cái giường, câu "Đợi đã!" buột ra khỏi đôi môi cô, ngay trong khi cô nhảy qua bên kia phòng. "Cái gì?" anh há miệng. "Em không thể làm chuyện này." "Em không thể..."-anh ngừng lại, không đủ khả năng kết thúc câu hỏi mà không hít vào một hơi thật dài- "...cái gì?" Cuối cùng anh cũng thành công với cái quần, và nó rớt xuống sàn nhà, để cho cô một cái nhìn choáng váng với sự kích thích của anh. Francesca lảng mắt ra chỗ khác. Cô không thể nhìn anh. Không thể nhìn gương mặt anh, không thể nhìn... "Em không thể," cô nói, giọng cô run rẩy. "Em không nên. Em không biết." "Anh biết," anh gầm gừ, bước về phía cô. "Không!" cô kêu lên, vội vã tiến về phía cửa. Cô đã đùa với lửa hàng tuần nay, thách thức định mệnh, và cô đã thắng ván bài của mình. Nếu có lúc nào đó để có thể trốn thoát, giờ chính là lúc đó. Và dù việc bỏ đi thật khó khăn, cô biết rằng cô phải làm như vậy. Cô không phải loại đàn bà như thế này. Cô không thể như vậy. "Em không thể làm chuyện này," cô nói, lưng cô giờ đã dán chặt vào lớp gỗ cánh cửa. "Em không thể. Em... em..." Em muốn vậy, cô nghĩ. Mặc dù cô biết là mình không nên, cô không thể trốn tránh sự thật là cô muốn làm chuyện đó, dù có thế nào. Nhưng nếu cô nói với anh như vậy, liệu anh có làm cô thay đổi ý định? Anh có thể làm thế. Cô biết là anh có thể. Một nụ hôn, một cái chạm nhẹ, và tất cả quyết tâm của cô sẽ biến mất. Anh chỉ chửi thề và lôi cái quần lên. "Em không còn biết mình là ai nữa," cô nói. "Em không phải loại đàn bà như thế này." "Loại đàn bà như thế nào?" anh gắt. "Một người lẳng lơ," cô thì thầm. "Hư hỏng." "Vậy thì lấy anh," anh đáp trả. "Anh đã yêu cầu được cho em làm một người đáng được tôn trọng ngay từ đầu, nhưng em đã từ chối." Anh nói đúng, và cô biết vậy. Nhưng lý lẽ dường như không có chỗ trong tim cô dạo này, và tất cả những gì cô có thể nghĩ là-Sao cô có thể lấy anh được? Sao cô có thể lấy Michael? "Em lẽ ra không nên cảm thấy như thế này với một người đàn ông khác," cô nói, gần như không thể tin mình đã nói ra điều đó. "Cảm thấy cái gì?" anh hỏi vội vàng. Cô nuốt khan, buộc mình nhìn thẳng vào mặt anh. "Sự đam mê," cô thú nhận. Gương mặt anh hiện ra một vẻ kỳ lạ, gần như vẻ kinh tởm. "Phải," anh dài giọng. "Tất nhiên. Thật là hay ho vì em đã có anh ở đây để phục vụ." "Không!" cô kêu lên, phát hoảng trước vẻ nhạo báng trong giọng anh. "Không phải như thế." "Không phải sao?" "Không." Nhưng cô không biết nó là như thế nào. Anh hít một hơi đứt quãng và quay lưng lại phía cô, cơ thể anh cứng lại vì căng thẳng. Cô nhìn cái lưng anh với sự mê hoặc kinh khủng, không thể rời mắt khỏi anh. Áo anh buông lỏng, và mặc dù cô không thể thấy mặt anh, cô biết cơ thể anh, tới từng đường cong của nó. Trông anh tiêu điều, căng cứng. Mệt mỏi. "Tại sao em ở lại?" anh hỏi với giọng thật thấp, dựa người trên mép tấm đệm bằng hai bàn tay. "C-cái gì?" "Tại sao em ở lại?" anh nhắc lại, giọng anh to lên nhưng vẫn không mất kiềm chế. "Nếu em ghét anh đến vậy, tại sao em ở lại?" "Em không ghét anh," cô nói. "Anh biết là em-" "Anh chẳng biết cái quái gì, Francesca," anh gắt. "Anh thậm chí không còn biết em là ai nữa." Vai anh căng ra khi những ngón tay anh bấu sâu vào tấm đệm. Cô có thể nhìn thấy một bàn tay anh; mu bàn tay đã trở nên trắng bệch. "Em không ghét anh," cô lại nói, như thể nói vậy hai lần sẽ làm cho lời cô trở nên chắc chắn, hiện hữu và có thực, rằng cô có thể bắt anh tin tưởng vào nó. "Em không. Em không ghét anh." Anh không nói gì. "Không phải tại anh, là tại em," cô nói, giờ như đang cầu xin anh-vì cái gì, cô cũng không chắc. Có thể để anh không ghét cô. Đó là điều duy nhất cô nghĩ cô sẽ không chịu đựng nổi. Nhưng anh chỉ cười. Đó là một âm thanh khủng khiếp, cay đắng và trầm. "Ôi, Francesca," anh nói, sự đầu hàng làm cho lời nói của anh có vẻ như sắp vỡ ra. "Nếu anh có một pound mỗi khi anh nói câu đó..." Miệng cô biến thành một đường thẳng u ám. Cô không thích bị nhắc về tất cả những phụ nữ đã qua trước cô. Cô không muốn biết về họ, thậm chí không muốn nhớ lại sự có mặt của họ. "Tại sao em ở lại?" anh lại hỏi cô, cuối cùng đã xoay người để đối diện với cô. Cô gần như dúm người trước ngọn lửa trong mắt anh. "Michael, em-" "Tại sao?' anh hỏi, sự giận dữ dội lên trong giọng anh thành một tiếng gầm khốc liệt. Gương mặt anh nhăn lại thành những nếp nhăn sâu, giận dữ, và bàn tay cô theo bản năng với lấy nắm đấm cửa. "Tại sao em ở lại, Francesca?' anh khăng khăng, tiến về phía cô với vẻ duyên dáng của một con hổ. "Chẳng có gì cho em ở Kilmartin này cả, chẳng có gì ngoài chuyện này" Cô thở dốc khi hai bàn tay anh đặt lên vai cô, kêu lên khe khẽ vì ngạc nhiên khi môi anh tìm thấy môi cô. Đó là một nụ hôn của sự giận dữ, của sự tuyệt vọng tàn khốc, nhưng, cơ thể phản bội của cô vẫn chẳng muốn gì hơn là tan chảy vào anh, để cho anh làm điều anh muốn, dồn hết sự quan tâm quái ác của anh vào cô. Cô muốn anh. Chúa ơi, ngay cả như thế này, cô muốn anh. Và cô sợ mình sẽ không bao giờ có thể biết nói không. Nhưng anh tự kéo mình rời ra. Anh làm vậy. Không phải cô. "Có phải đó là cái em muốn?" anh hỏi, giọng anh đứt quãng và khản đặc. "Có phải thế là đủ?" Cô không làm gì, thậm chí không nhúc nhích, chỉ nhìn anh với đôi mắt hoang dại. "Tại sao em ở lại?" anh hỏi, và cô biết đây là lần cuối cùng. Cô không có câu trả lời. Anh cho cô vài giây. Anh đợi cô nói cho đến khi sự im lặng lớn lên giữa họ như một con quỷ, nhưng mỗi khi cô mở miệng, chẳng có âm thanh nào phát ra, và cô chẳng thể làm gì ngoài đứng đó, run rẩy khi cô nhìn gương mặt anh. Với một câu chửi thề dữ dội, anh quay mặt đi. "Đi đi," anh ra lệnh. "Ngay bây giờ. Anh muốn em ra khỏi nhà." "Ca-cái gì?" Cô không thể tin được, không thể tin rằng anh có thể thực sự ném cô ra. Anh không nhìn cô khi anh nói, "Nếu em không thể ở với anh, nếu em không thể cho anh tất cả, thì anh muốn em đi." "Michael?" Đó chỉ là một lời thì thầm, gần như vậy. "Anh không thể chịu sự nửa vời này," anh nói, giọng anh thấp đến nỗi cô không chắc mình có nghe đúng không. Tất cả cô có thể nói là, "Tại sao?" Đầu tiên cô không nghĩ anh sẽ trả lời. Dáng đứng của anh đã trở nên quá gượng gạo, và rồi anh bắt đầu run. Bàn tay cô đưa lên che miệng. Anh đang khóc sao? Anh có thể... Cười? "Ôi, Chúa ơi, Francesca," anh nói, giọng anh đứt đoạn vì những tràng cười mỉa mai. "Giờ mới có cái hay đây. Tại sao? Tại sao? Tại sao?" Anh nói mỗi câu với một giọng điệu khác nhau, như thể đang dò thử câu nói đó, hỏi với từng người khác nhau. "Tại sao?" anh hỏi lại, lần này với giọng to hơn trong khi quay lại để nhìn cô. "Tại sao? Bởi vì anh yêu em, mẹ kiếp anh chứ. Bởi vì anh đã luôn yêu em. Bởi vì anh yêu em khi em còn với John, và anh yêu em khi anh ở Ấn Độ, và Chúa chỉ biết rằng anh không xứng đáng có em, nhưng anh vẫn yêu em, dù có thế nào." Francesca thừ người tựa vào cánh cửa. "Câu đùa dễ thương đó thế nào?" anh mỉa. "Anh yêu em. Anh yêu em. Vợ của anh họ anh. Anh yêu em, người đàn bà duy nhất anh không bao giờ có thể có. Anh yêu em, Francesca Brigerton Stirling, người-" Những ngón tay anh xiết lại quanh ngón tay cô, khích lệ. Anh muốn cô nói ra. Anh đã không nghĩ rằng anh cần lời nói đó, chưa, dù sao đi nữa, nhưng Chúa ơi, anh muốn nghe chúng biết bao. "Em rất mừng vì đã lấy anh," cô kết thúc, giọng cô thật hợp với vẻ ngượng ngùng ít thấy trên gương mặt cô. "Đó là việc nên làm." Anh cảm thấy những ngón chân mình hơi co lại, bấu lên tấm thảm khi anh cố nén sự thất vọng xuống. Như vậy là còn nhiều hơn tất cả những gì anh nghĩ có thể nghe được từ cô, vậy nhưng vẫn quá ít hơn so với những gì anh hy vọng. Vậy mà, ngay cả thế, cô vẫn đang ở đây trong vòng tay anh, và cô là vợ anh, và điều đó, anh tuyên bố với bản thân mình, hẳn phải có một ý nghĩa gì đó. "Anh cũng mừng," anh nói khẽ, và kéo cô lại bên. Đôi môi anh chạm vào môi cô, và nó thật khác khi anh hôn cô. Có một cảm giác sở hữu mới mẻ, và bớt đi sự vụng trộm và tuyệt vọng. Anh hôn cô từ tốn, dịu dàng, dành thời gian để khám phá cô, để thưởng thức từng phút giây. Hai bàn tay anh lướt trên lớp lụa áo ngủ của cô, và cô rên lên khi lớp vải dúm lại dưới những ngón tay anh. "Anh yêu em," anh thì thầm, hiểu rằng giữ lấy lời nói đó cho riêng mình cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, ngay cả nếu cô không có ý định nói điều tương tự. Đôi môi anh lướt qua má tới tai cô, và anh nhấm nhè nhẹ trên vành tai trước khi rời xuống cổ cô tới cái chỗ lõm đáng yêu nơi yết hầu. "Michael," cô thở dài, lảo đảo ngả vào anh. "Ôi, Michael." Anh đặt tay lên mông cô và kéo cô vào người anh, một tiếng rên buột ra khỏi môi anh khi anh cảm thấy cô xiết chặt và ấm áp bên sự căng cứng của anh. Anh đã nghĩ anh muốn cô trước đây, nhưng lần này... lần này thật khác. "Anh cần em," anh nói giọng khản đặc, quỳ xuống khi đôi môi anh lướt xuống tâm điểm của cô, qua lần vải lụa. "Anh cần em biết bao." Cô thì thầm tên anh, và nghe như cô bối rối khi cô nhìn xuống anh, xuống nơi anh đang cầu khẩn. "Francesca," anh nói, và anh không biết tại sao anh lại nói vậy, chỉ vì tên cô là thứ quan trọng nhất trên thế giới này, ngay lúc đó. Tên cô, và cơ thể cô, và vẻ đẹp của tâm hồn cô. "Francesca," anh lại thì thầm, vùi mặt vào bụng cô. Hai bàn tay cô đặt lên đầu anh, những ngón tay xoắn lấy tóc anh. Anh có thể giữ nguyên như vậy hàng giờ, quỳ gối trước mặt cô, nhưng rồi cô cũng quỳ xuống, và cô ngả về phía anh, ngửa cổ ra khi hôn anh. "Em muốn anh," cô nói. "Làm ơn." Michael rên lên, kéo cô về phía mình, và kéo cô đứng dậy trước khi đưa cô tới chiếc giường. Trong thoáng chốc họ đã ở trên tấm nệm, sự êm ái của nó bao trùm họ vào lòng, ôm lấy họ ngay cả khi họ đang ôm chặt lấy nhau. "Frannie," anh nói, những ngón tay run rẩy của anh kéo chiếc áo ngủ lụa của cô lên tới hông. Một bàn tay cô ôm ra sau đầu anh, và cô kéo anh xuống cho một nụ hôn nữa, lần này thật sâu và nóng bỏng. "Em cần anh," cô nói, giọng cô như thể một tiếng rên ham muốn. "Em cần anh biết bao." "Anh muốn thấy tất cả em," anh nói, gần như xé lớp lụa khỏi người cô. "Anh cần cảm nhận tất cả em." Francesca cũng háo hức chẳng kém anh, và những ngón tay cô đưa tới dải thắt lưng áo choàng của anh, gỡ cái nút lỏng lẻo trước khi kéo chúng mở ra, để lộ bộ ngực rộng của anh. Cô chạm tay vào lớp lông lún phún, gần như cảm nhận một sự say mê khi bàn tay lướt trên da anh. Cô chưa từng tưởng tượng mình sẽ ở nơi này, trong thời khắc này. Đây chắc chắn không phải lần đầu tiên cô nhìn anh như vậy, chạm vào anh theo cách này, nhưng không hiểu sao giờ đây nó thật khác. Anh là chồng cô. Điều đó thật khó tin, vậy nhưng nó có cảm giác thật hoàn hảo và thật phù hợp. "Michael," cô thì thầm, kéo chiếc áo khỏi hai vai anh. "Mmmm?" là câu trả lời. Anh đang bận bịu với chỗ lõm sau đầu gối cô. Cô nằm phịch xuống gối, hoàn toàn quên mất mình đang định nói gì, nếu thực tế cô đã định nói gì đó. Bàn tay anh khẽ phủ lên trước đùi cô, rồi nhích lên tới hông cô, tới eo cô, và rồi cuối cùng lên bên ngực cô. Francesca muốn tham gia, muốn khám phá và vuốt ve anh như anh đang vuốt ve cô, nhưng sự mơn trớn của anh đã làm cô uể oải lười biếng, và tất cả những gì cô có thể làm là nằm đó và thưởng thức sự chăm sóc của anh, thỉnh thoảng đưa tay ra để lướt trên bất cứ chỗ da nào của anh cô có thể với tới. Cô cảm giác mình được trân trọng. Được tôn thờ. Được yêu. Thật đáng ngượng ngùng. Thật tuyệt diệu. Thật thần thánh và quyến rũ, và nó đã đánh cắp hơi thở của cô. Đôi môi anh lần theo lối mòn của đôi bàn tay, gợi lên những cơn sóng khát khao trên bụng cô, ngừng lại tại khoảng lõm giữa hai bầu vú cô. "Francescsa," anh thì thầm, hôn lần tới đầu ngực. Anh mơn trớn nó, đầu tiên bằng lưỡi, rồi ngậm cả nó vào miệng, khẽ cắn. Cảm giác thật mãnh liệt và bất chợt. Người cô nảy lên, và những ngón tay bấu loạn vào nệm giường, chới với tìm nơi để bấu víu trong một thế giới vừa như đột ngột nghiêng hẳn khỏi trục của nó. "Michael," cô thở dốc, cong lưng lên. Những ngón tay anh luồn vào giữa hai chân cô, cũng chẳng phải cô cần thêm cái gì để sẵn sàng cho anh tiến vào. Cô muốn điều này, và cô muốn anh, và cô muốn nó kéo dài mãi mãi. "Cảm giác em thật tuyệt," anh nói khan khan, hơi thở anh nóng rực trên da cô. Rồi anh chuyển mình, tự đặt mình tại lối vào của cô. Gương mặt anh trên mặt cô, mũi chạm mũi, và đôi mắt anh sáng lên, cháy bỏng và mãnh liệt. Francesca ngọ ngoạy bên dưới anh, cử động làm cho hông cô hơi hướng lên để chờ đón anh sâu hơn. "Nào," cô nói, như một mệnh lệnh và một lời khẩn cầu. Anh nhích từ từ, từng chút một vào trong với sự cố ý trêu ngươi. Cô cảm thấy mình đang mở ra, căng lên để chào đón anh cho đến khi hai cơ thể họ chạm vào nhau, và cô biết anh đã chìm vào hoàn toàn. "Ôi, Chúa ơi," anh gầm gừ, mặt anh căng ra vì ham muốn. "Anh không thể... anh phải..." Cô trả lời bằng cách rướn hông, đẩy mình sát lại gần anh hơn. Anh bắt đầu chuyển động, mỗi lần lại mang đến một cơn sóng cảm giác lan tỏa và cháy bùng trong cơ thể cô. Cô gọi tên anh, và rồi cô không thể nói, không thể làm gì mà chỉ hớp lấy không khi khi cử động của họ càng lúc càng hoang dại và khát khao. Và rồi nó đến với cô, trong một cơn sóng khoái cảm chớp lên như sét. Cơ thể cô bùng nổ, và cô kêu lên, không thể kềm giữ sự mãnh liệt của cảm xúc. Michael thúc mạnh hơn, và lần nữa, và lần nữa. Anh kêu lên khi vừa tới đỉnh, tên cô như một lời cầu nguyện và tạ ơn, trên môi anh, và anh đổ sụp trên người cô. "Anh nặng quá," anh nói, miễn cưỡng định rời khỏi cô. "Đừng," cô nói, một bàn tay giữ anh lại. Cô không muốn anh rời đi, chưa. Rồi sẽ khó thở đây, và anh sẽ phải điều chỉnh, nhưng bây giờ, có cái gì đó thật nguyên sơ trong cái tư thế của họ, cái gì đó mà cô vẫn chưa sẵn sàng để từ biệt nó. "Không," anh nói, và cô có thể nghe thấy một nụ cười trong giọng anh, "anh sẽ đè bẹp em mất." Anh trượt khỏi người cô, nhưng anh không để mất sự gần gũi của họ, và cô nhận ra mình đang cong lên bên cạnh anh như một chiếc thìa, lưng cô được sưởi ấm bởi làn da anh, cơ thể cô được ôm gọn với một cánh tay vòng quanh dưới ngực cô. Anh thì thầm cái gì đó bên cổ cô, và cô thực tình không hiểu được, nhưng cái đó không quan trọng; cô biết anh vừa nói gì. Anh thiếp đi sau đó, hơi thở anh như ru cô, chậm và nhịp nhàng bên tai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hahakkk